Ngay Cả Sau Khi Chuyển Sinh Tôi Vẫn Phải Kinh Doanh

Chương 53

Ha...

Eddie khó khăn lắm mới kìm được tiếng thở dài sắp thoát ra.

Arthur đã nhận thấy sự tồn tại của Ketron. Anh ta nhận ra Ketron vẫn còn sống, hoàn toàn khỏe mạnh và đang ở trong Đế chế.

Khi Augustine đến quán trọ, Eddie đã lo lắng Arthur hoặc Boram sẽ xông vào ngay lập tức, nhưng rồi lại thấy nhẹ nhõm khi mọi chuyện vẫn yên ắng. Cậu không ngờ họ lại chạm trán nhau như thế này.

Không, có lẽ...

Phải chăng đây là lý do câu chuyện muốn Ketron tham gia giải đấu? Để Arthur nhận ra điều này?

“Ồ”

Có lẽ không chỉ vì mục đích đó, nhưng tình hình chắc chắn đã trở nên phức tạp. Với vị trí của Arthur, anh ta có thể dễ dàng tìm ra Ketron hiện đang ở đâu.

Liệu quán trọ của Eddie vẫn còn an toàn không?

“Ket, cậu ổn chứ?”

Lo lắng cho tình trạng tinh thần của Ketron, Eddie nắm lấy mà Ketron. Ketron nhìn cậu với đôi mắt bình thản.

"Tôi không có lý do gì để không ổn cả.”

Ketron nói, khẽ mỉm cười. Đó là nụ cười cậu vẫn thường thể hiện, nhưng chỉ với Eddie.

Không suy nghĩ, Eddie nhẹ nhàng chạm vào đôi môi đang mỉm cười của Ketron bằng ngón tay cái.

Đó là một hành động vô thức, và ngay cả Eddie cũng ngạc nhiên vì điều đó.

Ketron đã trở lại với vẻ mặt lạnh lùng đặc trưng của mình, như thể cậu ấy chưa bao giờ cười.

Eddie đưa ra lời giải thích.

“Xin lỗi, chỉ là nụ cười của cậu đẹp quá. Tôi không cố ý.”

Đó là một lời nhận xét theo phản xạ, nhưng đầy chân thành. Đó không phải kiểu lời người ta thường nói với một người đàn ông trưởng thành to lớn, da ngăm đen, nhưng Ketron trông vẫn luôn xinh đẹp với Eddie ngay từ đầu, nên theo tiêu chuẩn của Eddie, nói thế cũng chẳng có gì lạ lùng hay không phù hợp.

Sau đó Ketron tiến thêm một bước nữa.

“Anh xinh hơn.”

“...”

Trời ơi, sao một người có khuôn mặt như thế lại có thể nói ra những lời như vậy? Đây chẳng phải là tội ác sao?

Trong lúc Eddie đang bối rối, tiếng ai đó hằng giọng vang lên từ một góc toa xe. Eddie vội vàng ngẩng đầu lên và liếc nhìn xung quanh.

Ồ đúng rồi, họ không phải là những người duy nhất trong cỗ xe ngựa này.

Cũng có những người khác như Eddie và Ketron đi từ Sandern đến Irena.

Mọi ánh mắt của họ đều đổ dồn về phía Eddie và Ketron.

Một số người huýt sáo, trong khi những người khác ngồi im với khuôn mặt đỏ bừng hoặc tránh ánh mắt của Eddie.

"Hai người có thể nói nhỏ một chút được không! Hai người không phải là người duy nhất trong cổ xe này đâu."

Ông lão vừa hắng giọng ra hiệu cho bọn họ càu nhàu.

“A, tôi xin lỗi.”

Mặc dù không hiểu hết ý nghĩa, Eddie vẫn xin lỗi, cho rằng điều đó có nghĩa là họ nên im lặng.

“Giới trẻ ngày nay thật…, chậc!”

Bình luận này nghe rất giống với những gì thế hệ đi trước cùng thời với Jeong-hoon nói về cái gọi là thế hệ gen Z, khiến Eddie bất giác bật cười.

Eddie thẳng lưng. Vì xe chở hàng không còn rộng, cậu tự nhiên tựa đầu vào vai Ketron, ngồi sát vào cậu.

Ketron hơi hạ thấp vai xuống để Eddie có thể dựa vào thoải mái hơn, và khi cảnh tượng đó biến mất, ánh mắt mọi người tản đi, sự yên tĩnh lại trở lại trên cỗ xe.

Trong lòng Eddie có nhiều điều lo lắng, nhưng dù sao thì như vậy cũng đủ yên bình rồi.

“Dừng lại! Dừng lại!"

Tuy nhiên, như thể suy nghĩ của Eddie đã kích hoạt điều gì đó, tất cả các cỗ xe ngựa đột nhiên dừng lại.

“Có chuyện gì thế?”

"Chuyện gì xảy ra thế?"

Những người ngồi cùng toa với Eddie bắt đầu xì xào bàn tán. Họ không hiểu tại sao xe lại đột nhiên dừng lại.

Có thể nghe thấy tiếng ồn ào từ phía trước, và một sự căng thẳng khó hiểu lan tỏa khắp các toa xe của đoàn lữ hành. Eddie theo bản năng quay lại nhìn Ketron. Với thính giác tuyệt vời của mình, Ketron nheo mắt lại.

“Hình như bọn cướp xuất hiện.”

"Cướp à?"

Bọn cướp? Đây là chuyện gì đó ngẫu nhiên giống như trong game Mapa-Flax vậy?

Eddie lắc đầu dữ dội, nhận ra đây không phải là lúc để tưởng tượng ra một NPC treo ngược người và nói rằng 'Những kẻ muốn làm cướp, hãy đến với ta…’

Cậu đã nghe nói về việc cướp bóc hay cướp đường xuất hiện ở một số nơi. Nhưng những sự việc như vậy khó có thể xảy ra gần kinh đô nơi Hoàng đế ngự trị và một thành phố giàu có.

Đặc biệt là con đường họ đang đi, đây là một tuyến đường an toàn với lưu lượng giao thông đông đúc, chủ yếu được các đoàn lữ hành và khách du lịch sử dụng.

Bên trong xe lập tức trở nên hỗn loạn.

“Cướp à? Anh ta vừa nói cướp?"

"Cướp?"

Những hành khách khác trở nên kích động sau khi nghe Ketron nói.

Hầu hết họ là những người trở về nhà sau khi xem giải đấu ở thành phố lân cận. Tuy có thể có một số ngoại lệ, nhưng phần lớn họ là những thường dân khá giả đến từ thủ đô.

Đối với họ, bọn cướp là thứ gì đó đến từ những vùng xa xôi, hoàn toàn không liên quan đến cuộc sống của họ ở thủ đô.

Hơn nữa, xét đến quy mô của đoàn lữ hành này và sự náo loạn ở phía trước, có vẻ như số lượng bọn cướp không hề ít.

Ừm, phải làm sao đây. Với Eddie, chẳng có gì căng thẳng cả. Có lý do gì phải sợ bọn cướp khi ngay bên cạnh cậu còn có một anh hùng có khả năng đánh bại cả một chúa quỷ?

Đoàn xe này cũng đã thuê lính đánh thuê, nên chắc sẽ không có vấn đề gì. Trừ khi tình hình trở nên nghiêm trọng, Ketron sẽ không cần phải ra tay...

"Anh... anh là người chiến thắng giải đấu, phải không?"

Trong khi Eddie quyết định quan sát tình hình, một cặp vợ chồng đi cùng hai đứa trẻ trên cùng một toa xe đã đến gần Ketron.

Eddie giật mình thay cho Ketron.

Khi nghe cặp đôi này nói, mọi người đều chú ý đến Eddie và Ketron, rồi như chợt nhận ra điều gì đó, tất cả đều đồng loạt lên tiếng.

"Hả? Lúc đầu tôi cũng không chắc, nhưng giờ nghĩ lại thì đúng là anh nói đúng!"

"Không còn nghi ngờ gì nữa. Thanh kiếm khổng lồ đó. Hiếm khi thấy một kiếm sĩ có vóc dáng như vậy mang theo thứ gì đó như thế.”

“Đúng vậy, mọi người đều bàn tán về vẻ đẹp trai của anh ấy. Chắc chắn là anh ấy rồi!”

Hình như thông tin về Ketron đã lan truyền khá nhiều chỉ sau một đêm. Hoặc có lẽ một số người đã trực tiếp nhìn thấy Ketron, dù chỉ từ xa, tại giải đấu.

Phần thưởng của giải đấu chỉ đơn giản là vinh dự trở thành người chiến thắng trong một cuộc thi do hoàng đế tài trợ và một thỏi vàng. Nhìn bề ngoài, đó là một phần thưởng không mấy đặc biệt.

Vâng, bề ngoài thì không có gì đáng chú ý, nhưng phần thưởng thực sự dành cho người chiến thắng giải đấu chính là thế này, danh tiếng.

Nhưng danh tiếng cũng là con dao hai lưỡi.

Khi nó có lợi cho bạn thì nó tốt, nhưng khi không thì nó có thể tệ vô cùng.

Ngay khi mọi người nhận ra Ketron là người chiến thắng giải đấu, họ đã nhìn cậu ấy với ánh mắt đầy mong đợi.

Mong đợi rằng một người có kỹ năng như vậy sẽ ngay lập tức đứng ra và làm gì đó với những tên cướp đó.

Tuy nhiên, nếu Ketron vẫn đứng yên và không di chuyển, cậu ấy sẽ ngay lập tức bị coi là kẻ hèn nhát và phải đối mặt với sự chỉ trích.

Đó sẽ là một vết nứt nghiêm trọng trong danh tiếng mà cậu ấy vừa mới bắt đầu xây dựng.

Trong , câu chuyện bắt đầu một cách nghiêm túc khi Ketron 18 tuổi. Chàng trai trẻ, trẻ hơn bây giờ, thường tỏ ra khá lo lắng về cách thế giới đánh giá mình.

Khi câu chuyện tiếp diễn, khía cạnh đó dần biến mất, và mặc dù chàng trai trẻ đã bước sang tuổi hai mươi, Eddie vẫn nhớ rõ Ketron quan tâm đến danh dự của mình như thế nào.

Chẳng phải cậu ấy đã cảm thấy sốc và tức giận khi Arthur cướp đi tất cả vinh dự đó của cậu ấy sao?

“...”

Nhưng Kerton không xác nhận cũng không phủ nhận. Cậu ấy không hề có dấu hiệu muốn hành động.

Khi Ketron vẫn im lặng, mọi người bắt đầu xì xào với nhau.

Eddie vội vàng nắm lấy tay Ketron. Cậu thì thầm thật khẽ để chỉ mình Ketron nghe thấy.

“Ket, nếu cậu không giúp thì ai biết họ sẽ nói gì về cậu.”

Dù cậu ấy đã nỗ lực xây dựng lại danh tiếng, nhưng so với danh tiếng trước khi bị lãng quên, có lẽ nó chẳng thấm vào đâu, Ketron vẫn chỉ vừa mới lấy lại được chút danh tiếng. Eddie không muốn thấy Ketron đánh mất nó thêm lần nữa.

“Nếu cậu có thể giúp, việc nên ra phía trước sẽ…”

“Nếu tôi làm thế, anh có thể bị thương.”

"Hả?"

Mắt Eddie mở to khi nghe những lời bất ngờ này, còn Ketron nhìn cậu với vẻ mặt buồn bã.

“Những kẻ ở phía trước không phải là những kẻ duy nhất.”

"À."

Ý cậu ấy là trong khi một số tên cướp thu hút sự chú ý ở phía trước, thì những tên cướp 'thực sự’ có thể đang cướp hàng hóa của đoàn xe từ phía sau.

Câu này xuất phát từ Ketron, người có kinh nghiệm hộ tống dày dặn trong những chuyến đi xuyên lục địa. Có lẽ nó dựa trên kinh nghiệm của cậu ấy.

Nếu Ketron tiến lên phía trước để giúp đoàn lữ hành, rồi sau đó một nhóm cướp khác tấn công từ phía sau thì sao?

Thật là thảm họa. Chỉ với những người bình thường như Eddie, không biết dùng ma thuật hay kiếm, thì nếu bọn cướp chỉ cướp đồ thôi cũng đã là may mắn rồi, nhưng nếu không bọn họ có thể bị giết hoặc bắt cóc nữa.

Giết người.

Eddie vô thức siết chặt tay. Chỉ cần tưởng tượng đến lưỡi dao chĩa về phía mình thôi cũng đủ khiến tay cậu lạnh toát.

“Ở lại đây thì anh thì sẽ an toàn hơn.”

"Nhưng…”

Nếu tình hình cứ thế này, mọi người sẽ nói gì về Ketron? Họ sẽ gọi cậu ấy là kẻ hèn nhát. Đó sẽ là một đòn chí mạng giáng vào danh tiếng vừa mới chớm nở của cậu ấy.

Tất cả là vì Eddie. Bởi vì cậu ấy đang cố gắng bảo vệ Eddie.

...Thật khó chịu khi phải nghĩ đến điều đó.

Bình Luận (0)
Comment