Những người đàn ông đeo mặt nạ thản nhiên dùng kiếm vén rèm xe ngựa, nói chuyện rất tự mãn. Dường như họ rất tự tin rằng phe mình chắc chắn sẽ thắng ở phía trước.
“Đám này là ai vậy? Nhân viên của hội thương gia à?"
“Không, chỉ có những người đi nhờ xe ngựa thôi.”
“À, hiểu rồi."
Một người đàn ông với đôi mắt sắc bén, hung dữ cười toe toét và nói giọng đe dọa với những người bên trong toa xe.
"Tốt hơn hết là im lặng hết đi. Nếu không muốn chết."
"Tại sao chúng ta không giết chúng luôn đi?"
“Tại sao? Thật phiền phức. Nếu làm vậy, chúng ta có thể bị treo thưởng đấy.”
"Chúng đã nhìn thấy mặt chúng ta dù chúng ta đã che chắn. Giết chúng thì sạch sẽ hơn. Dù sao thì đó cũng có thể là điều bọn họ đang làm ở phía trước.
Cuộc trò chuyện về việc tàn sát tất cả mọi người ở đây rất thoải mái. Nghe vậy, những người bên trong bắt đầu van xin.
"Xin hãy tha cho chúng tôi”
“Ít nhất hãy tha cho bọn trẻ!"
Bọn chúng không trả lời, nhưng ánh mắt của họ hướng về phía hành khách trên xe chứa đựng sự suy ngẫm về cách đối phó với những người rắc rối này.
Tôi nên làm gì? Tôi nên xử lý thế nào?
Eddie nhìn quanh. Dù cậu có muốn phản kháng thì cũng chẳng có mấy thanh niên trưởng thành ở đây ngoài cậu ra.
Chết tiệt, đối thủ thậm chí còn có vũ khí.
Eddie là một trung sĩ đã hoàn thành nghĩa vụ quân sự, đương nhiên biết cách tự vệ. Nhưng cậu không thể xử lý chuyện này chỉ bằng võ tự vệ. Hơn nữa, hiện tại cậu còn cảm thấy sợ hãi trước vũ khí có lưỡi dao.
Trong một cuộc chiến một chọi một, cậu có thể không thua, nhưng có quá nhiều kẻ cướp.
Hơn nữa, đây là thế giới giả tưởng, nên cậu không thể lơ là cảnh giác, ngay cả khi có ai đó có vẻ ngoài yếu đuối kém ấn tượng hơn. Ngược lại cái vỏ rỗng yếu đuối kia có thể thực sự chính là Eddie.
"Đừng lục tung hàng hóa quá. Dù sao thì chúng ta cũng sẽ lấy cả cỗ xe."
“Cứ để nguyên như vậy đi! Phần lớn là đồ cổ. Nếu ai định nhét đầy túi thì nhớ là gãy cổ tay đấy.”
Qua cuộc trò chuyện, Eddie mới nhận ra lý do tại sao họ lại nhằm vào hội thương nhân này. Đoàn xe này đang hướng về thủ đô, chất đầy những cổ vật đắt giá.
Chắc hẳn trông họ giống như một miếng mồi ngon lành cho bọn cướp. Đủ để liều lĩnh cướp bóc ở gần thủ đô như vậy. Những hành khách đi nhờ xe thật xui xẻo khi bị cuốn vào chuyện này.
“Cái gì đây? Quý tộc à?"
Một trong những người đàn ông đeo mặt nạ đang nhìn hành khách trên xe với vẻ thích thú như đang chơi đùa với những món đồ chơi bị bắt, phát hiện ra Eddie, tên đó nheo mắt lại, l**m môi. Đó là kiểu ánh mắt mà người ta thường dành
cho một món ăn ngon vừa được dọn ra.
Eddie cau mày vì bản năng ghê tởm, nhưng tất nhiên người đàn ông đó không để ý đến điều đó.
“Nhìn kìa, rõ ràng là một thiếu gia quý tộc. Này, ngươi là quý tộc à?"
Eddie không trả lời. Chẳng cần phải giải thích với những kẻ đã quyết định giết mình. Người đàn ông vẫn tiếp tục nói, bất kể Eddie có trả lời hay không.
“Tôi không thoải mái khi đụng độ đám quý tộc.”
"Không cần phải lo. Nếu hắn ta xuất thân từ một gia đình quý tộc, tại sao lại đi nhờ xe thế này thay vì dùng xe ngựa riêng? Chắc hẳn hắn uất thân từ một gia tộc đã suy tàn.”
Dường như họ đã đi đến kết luận của riêng mình. Ánh mắt tham lam quét khắp người Eddie. Một người đàn ông tiến lại gần và dí sát mặt vào Eddie.
Eddie theo bản năng lùi lại, nhưng cỗ xe không đủ rộng để cậu có thể lùi xa.
“Ha, những gã trông như thế này thường được bán với giá cao cho những quý tộc có sở thích đồi trụy.”
“Đúng vậy, nô lệ xinh đẹp thì nhiều nhưng thiếu gia đẹp trai với nét mặt thanh tú thì luôn khan hiếm.”
Gã đàn ông cười toe toét dùng sống dao gõ vào cằm Eddie, rồi trượt xuống, dùng lưỡi dao sắc bén cắt một phần cổ áo Eddie và hé ngực cậu ra. Cảm giác lạnh lẽo khó chịu khi lưỡi dao chạm vào da thịt khiến vẻ mặt Eddie cứng đờ, đột nhiên trở thành đối tượng bị chúng quấy rối.
Nếu là cậu lúc trước, cậu đã lập tức hét lên bảo họ tránh ra rồi. Eddie vẫn luôn tươi cười ngay cả khi còn làm chủ cửa hàng tiện lợi, nhưng không phải với những kẻ gây rối.
Vấn đề là những kẻ gây rối này không phải là những kẻ khạc nhổ trong khi vẫy thẻ tín dụng hay hóa đơn. Chúng là những tên côn đồ cầm vũ khí có thể gây hại cho Eddie bất cứ lúc nào.
Cảm giác đầu lưỡi dao sắc nhọn chạm vào da thịt khiến cậu nhớ lại những khoảnh khắc cuối đời khi cậu nhắm mắt lại vì đau đớn, khiến hơi thở của Eddie ngày càng gấp gáp.
Roẹt, roẹt. Trong lúc đó, lưỡi dao đã gần chạm đến rốn, gần như xé toạc nửa lớp áo ngoài của Eddie. Gã đàn ông l**m môi.
“Làn da cũng mịn màng nữa.”
"Sao, mày thích kiểu này à? Tao thích loại mảnh mai hơn"
"Loại đó dễ nát lắm. Loại có chút cơ bắp như thế này chắc chắn và bám tốt hơn."
“Cái gì mà bám? Rõ ràng là thiếu gia thiếu kinh nghiệm.”
“Đúng vậy, nhưng huấn luyện chúng cũng có thú vị riêng.”
Eddie nhắm nghiền mắt trước tiếng cười th* t*c của chúng. Chẳng còn ý nghĩa gì khi nghĩ xem nên chịu đựng hay nên làm gì mới là khôn ngoan. Dường như nếu cứ im lặng, cậu sẽ phải đối mặt với một tình huống còn khốn khổ hơn cả cái chết.
Eddie nghĩ đến việc nhặt dù chỉ một cành cây trên sàn để chống trả nếu cần thiết. Dù có sợ hãi và hoảng loạn đến đâu, thì vẫn tốt hơn là không làm gì cả.
Mặc dù lý tưởng nhất là chờ Ketron xử lý xong phía trước và quay lại nhanh chóng, nhưng điều đó có vẻ không khả thi vào lúc này.
Ngay lúc Eddie hít một hơi thật sâu và siết chặt nắm đấm, chuẩn bị chiến đấu một cách tuyệt vọng...
“Cậu đang làm mọi chuyện phức tạp hơn đấy.”
Một giọng nói xa lạ vang lên từ phía sau.
Eddie cứng người khi cảm thấy tóc gáy dựng đứng. Một sự hiện diện áp đảo xuất hiện sau lưng cậu, to lớn đến mức như thể nó đột nhiên rơi xuống từ trên trời, khiến cậu tự hỏi tại sao đến giờ mình mới nhận ra.
Một bàn tay lạnh lẽo nhưng to lớn và rắn chắc đặt lên vai Eddie. Đó là một cái chạm nhẹ nhàng và chậm rãi đến lạ thường. Dường như không hề cảm thấy chút căng thẳng nào về tình hình hiện tại.
Có ai đó đang đứng sau Eddie mà cậu không hề hay biết.
Sự hiện diện bí ẩn đột nhiên xuất hiện, ghé sát vào tai Eddie và thì thầm.
“Ta nên làm gì?”
Giọng nói uể oải ấy dường như tràn ngập sự buồn ngủ. Giọng nói này hoàn toàn không phù hợp với tình huống này.
"Ta có nên giết hết bọn chúng không? Hửm? Eddie.”
Chỉ đến lúc đó Eddie mới quay người cứng đờ lại để nhìn ra sau.
Một người đàn ông đẹp trai với mái tóc trắng nổi bật đang đứng đó. Chính xác là vị trí Ketron đã cắm thanh thánh kiếm. Khi Eddie quay lại và ánh mắt họ chạm nhau, khóe mắt người đàn ông cong lên một cách tao nhã.
Thanh kiếm thánh đâu rồi..? Không, quan trọng hơn.
…Anh ta là ai?
Eddie có thể khẳng định chắc chắn rằng cậu chưa từng nhìn thấy người đàn ông này trước đây.
Và vì lý do chính đáng, việc quên một người đàn ông trông như thế này là điều không thể ngay cả với Eddie, người thường bị trêu chọc vì mắc chứng rối loạn nhận dạng khuôn mặt. Kể cả nếu được mô tả bằng văn bản, vẻ ngoài này vẫn sẽ rất nổi bật.
Nhưng ngoài vẻ ngoài hào nhoáng, tại sao tính cách của anh ta lại có vẻ... tệ hại đến vậy? Dù anh ta đang cười và đây là lần đầu tiên họ gặp nhau, cậu vẫn không khỏi nghĩ vậy.
Và với thái độ thân thiện tinh tế dành cho Eddie, thật sự rất khó để hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Giữa lúc giằng co kỳ lạ, ánh sáng lại lóe lên trong mắt Eddie khi cậu đang cố gắng suy nghĩ.
Chẳng trách cậu không thể nhìn thấy thanh Thánh kiếm mà Ketron đặt cạnh…
Đó là một thanh kiếm to lớn, đồ sộ và hào nhoáng, tất nhiên, hình dạng thật của nó bị che khuất bởi lớp vải bọc bên ngoài, nhưng riêng chuôi kiếm đã đủ hào
nhoáng rồi, nên nếu nó ở gần thì khó mà không nhận ra sự hiện diện của nó.
Và người đàn ông đó hiện đang đứng đúng nơi mà Thanh kiếm Thánh đã c*m v**.
Sự thật đó có ý nghĩa gì?
Eddie lại nhìn vào khuôn mặt người đàn ông.
Tóc trắng bóng, mắt xám.
Sự nghi ngờ càng sâu sắc hơn khi cậu nhìn thấy màu sắc tượng trưng cho lưỡi kiếm của Thánh kiếm đã trở thành sự chắc chắn ngay khi cậu xác nhận rằng những sợi dây đay gắn vào đầu cán Thánh kiếm đang treo lủng lẳng trên cổ áo của người đàn ông.
“T… Kiếm?”
Eddie, người suýt nữa đã nói nhầm thành Thánh Kiếm, cắn chặt lưỡi và chỉ thốt ra được một từ vụng về, một biểu cảm yếu ớt hiện lên trên khuôn mặt lạnh băng của người đàn ông.
Đó chắc chắn là một nụ cười.
Người đàn ông, hay đúng hơn là Thanh kiếm Thánh, lại hỏi Eddie.
“Tôi đã hỏi cậu.”
"Vâng?"
"Tôi có nên giết hết bọn chúng không?."
Việc anh ta không phủ nhận lời Eddie đã chứng minh người đàn ông kia chính là Thánh Kiếm. Không, sao lại thế? Không… không nên nghĩ vậy, bây giờ đó không phải là điều quan trọng lúc này.
Ngay khi ánh mắt của người đàn ông trở nên sâu thẳm, Eddie cảm thấy có chuyện gì đó rất lớn sắp xảy ra nên vội vàng nói.
“Đừng...giết bọn chúng.”
Eddie hiện tại phủ nhận lời nói của người đàn ông.
“Không giết?"
Khi người đàn ông hỏi với thái độ nhân từ như thể sẽ ban cho bất kỳ điều ước nào, tâm trí của Eddie cũng dừng lại. “Chỉ cần... hạ gục bọn chúng.”
Dù thế nào đi nữa, Eddie cũng không thể 'giết người’ được.
"Ừm."
Người đàn ông lộ vẻ mặt kỳ lạ. Vẻ mặt ấy khó mà đoán được là anh ta đang hài lòng hay bất mãn. Ngay từ đầu, trực giác của Eddie về hướng đó đã gần bằng không.
Nhưng có một điều rõ ràng.
Ít nhất thì người đàn ông kia cũng tỏ ra thiện chí với Eddie. Anh ta không có vẻ gì là sẽ từ chối lời đề nghị của Eddie.
Ngay sau đó, như thể không phủ nhận phỏng đoán đó, ánh sáng lóe lên từ bàn tay người đàn ông.