Sau đó Ketron đã cố gắng thúc giục bản thân tiến về phía Đế chế sau khi nghe tin nhóm anh hùng sắp tới đó.
Chiến tranh đã phá hủy rất nhiều điểm dịch chuyển tức thời. Sa mạc nơi cậu mở mắt lần đầu tiên nằm ở một đất nước xa xôi, một hành trình dài khoảng một tháng ngay cả khi cưỡi ngựa không ngừng nghỉ.
Với tất cả số vàng có được, cậu vẫn không thể thoải mái di chuyển bằng số điểm dịch chuyển còn lại, nên cậu đành phải cưỡi ngựa mặc dù bị thương. Điều này làm chậm đáng kể quá trình hồi phục của cậu.
May mắn hay không may, Arthur đang tận hưởng niềm vui ở mọi thành phố, được chào đón nồng nhiệt bằng những bữa tiệc, nên tốc độ chậm rãi của Ketron không khác mấy so với tốc độ trở về Đế chế của Arthur.
Càng đến gần Đế chế, cậu càng khẳng định rằng mọi vinh quang đều tập trung vào Arthur, và Ketron không thể không nhận ra rằng,
Arthur đã phản bội cậu.
Những người bạn đồng hành của cậu cũng phản bội cậu.
Họ đã đánh cắp vinh quang vốn thuộc về Ketron.
Khi Ketron cuối cùng cũng đến được Đế chế, cậu chẳng thu được gì ngoài sự nhận thức đau đớn về sự phản bội của chính mình.
Bây giờ tôi nên đi đâu?
Tôi nên làm gi?
...Bây giờ tôi là gì?
Cậu không còn là Anh hùng Ketron nữa. Mọi ký ức của cậu, từ việc trốn thoát khỏi trại trẻ mồ côi, học kiếm thuật với lính đánh thuê, được thánh kiếm chọn, một mình ngăn chặn làn sóng quái vật ở các vương quốc lân cận, thay đổi cục diện chiến tranh, và cuối cùng là đánh bại Quỷ Vương, tất cả đều đã tan biến.
Không, nó đã thuộc về người khác rồi.
Cậu không còn biết mình là ai nữa. Nếu không phải vì cơn đau dai dẳng ở hông và sức nặng của thanh thánh kiếm trên lưng, có lẽ cậu đã không biết đây có phải là hiện thực hay không.
Giữa đám đông đang vui mừng và ăn mừng, ném hoa và đồng xu bạc, Ketron bước đi một mình trong u ám, loạng choạng cho đến khi ngã vào tường.
Cậu muộn màng nhận ra rằng mình đang đau đớn và gục ngã.
"Cậu thực sự tệ trong việc thể hiện cảm xúc, Ketron”
"Ừm... thì sao chứ? Nó hợp với một anh hùng mà."
“Hahaha! Đúng vậy! Anh hùng thường ít nói lắm, Arthur”
Giọng nói của những người bạn đang bàn luận về cậu đột nhiên hiện lên trong tâm trí.
“Trở thành anh hùng chỉ là…”
Giọng nói càu nhàu của Arthur như thể khó chịu vì sự vụng về của Ketron vang lên trong tâm trí cậu.
Tí tách, tí tách.
Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt Ketron.
Vì oán giận? Vì bất công? Vì đau đớn thể xác? Vì nỗi đau bị lãng quên? Tại sao cậu lại khóc?
Cậu không thể tự trả lời mình, nhưng điều chắc chắn là cậu đang đau đớn. Cậu không thể thở bình thường. Những tiếng thở khó nhọc, khàn khàn phát ra từ cổ họng.
“Này, cậu!”
Người lay Ketron và nói chuyện với cậu lúc đó là một chàng trai trẻ mà cậu chưa từng gặp. Một người có đôi mắt trong veo. Khoảnh khắc đó, Ketron bị thu hút bởi điều đó hơn là vẻ ngoài nổi bật của anh ta.
“Nếu cậu cần một nơi yên tĩnh, cậu có muốn vào không?"
Cậu cần một nơi để thở. Không, cậu cần một nơi để trốn thoát. Cậu cần một nơi nào đó để rời mắt khỏi thứ hào quang đã xa lánh cậu.
Thế là cậu chấp nhận. Lòng tốt của người đàn ông đó.
Cậu đã định sẽ sớm rời đi. Một khi tâm trí đã ổn định phần nào, một khi đã quyết định được việc mình cần làm, cậu sẽ rời khỏi nơi này và không bao giờ quay trở lại. Đó là quyết tâm của cậu.
Nhưng khi ở bên cạnh người đàn ông, Ketron cảm thấy bình yên. Ngay cả khi bối rối trước hành vi kỳ quặc của người đàn ông, ngay cả khi thấy anh ta có gì đó bất thường và đáng ngờ, cậu vẫn quay đi, tự nhủ rằng chuyện đó chẳng liên quan gì đến mình.
Nhưng đến một lúc nào đó, cậu đã hoàn toàn bị người đàn ông đó mê hoặc.
Đủ để kể cho anh nghe về quá khứ đã bị lãng quên của mình, điều mà cậu đã quyết định không bao giờ kể với bất kỳ ai.
Eddie, người đã lặng lẽ lắng nghe câu chuyện dài của Ketron, không thể nói gì một lúc ngay cả sau khi Ketron kể xong.
Cậu đã biết câu chuyện này khi đọc nó.
Cuộc đời của Ketron, được truyền tải qua văn bản, vừa bi thảm vừa hấp dẫn, một câu chuyện hoàn hảo để thưởng thức.
Câu chuyện về sự trưởng thành của một cậu bé tài năng nhưng bất hạnh.
Nhưng điều đó chỉ mang tính giải trí khi nó hoàn toàn là hư cấu, đó là một câu chuyện quá tàn nhẫn đối với một người mà Eddie biết.
Và cái kết của nó tuyệt vọng đến mức nào? Eddie không thể nào diễn tả được cảm xúc mà Ketron hẳn đã trải qua khi nhận ra sự phản bội. Cậu không dám nói mình hiểu.
Vì vậy, thay vì an ủi bằng lời nói, cậu ngập ngừng đưa tay ra và ôm lấy Ketron.
Kéo một người to lớn hơn mình vào vòng tay. Ketron, vùi mình trong vòng tay Eddie, không hề từ chối sự đụng chạm của anh.
Eddie ôm Ketron và nín thở một lúc. Không hiểu sao hơi thở của cậu trở nên nặng nề. Ban đầu, cậu không biết cảm giác đó là gì, nhưng sau đó cậu nhận ra đó là một mớ cảm xúc hỗn độn, thương hại, giận dữ, buồn bã.
'Ket, tôi… muốn khôi phục lại vinh quang cho cậu.’
Eddie lặng lẽ nói những lời mà cậu không thể nói thành lời với Ketron.
'Tôi muốn khôi phục lại vinh quang cho cậu và đưa cậu đến một kết thúc có hậu’
Và rồi, và rồi khi vai trò trợ giúp của Eddie kết thúc.
Ánh mắt của Eddie bỗng trở nên buồn bã mà cậu không hề nhận ra.
'Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra với tôi, nhưng đó là điều tôi muốn’
"Cậu đã chịu khổ quá nhiều rồi, Ket"
Eddie vuốt tóc Ketron và nói những lời đó thay vì những suy nghĩ phức tạp đang trào dâng trong lòng. Ketron, vẫn nằm yên trong vòng tay Eddie, nhẹ nhàng hỏi:
“Anh có tin tôi không?”
Hầu hết mọi người sẽ cho rằng đó là một câu chuyện xa vời. Họ sẽ cười nhạo, bảo cậu đừng đọc tiểu thuyết nữa. Nhưng Eddie biết rõ hơn ai hết rằng câu chuyện này hoàn toàn có thật.
Eddie không thể nhịn được cười khẽ.
“Tất nhiên rồi. Cậu không phải là loại người nói dối"
"Đây có phải là một câu chuyện khó tin không?"
“Có, nhưng…”
Với bất kỳ ai khác ngoài Eddie, đó hẳn là một câu chuyện khó tin. Ngay cả khi họ tin, họ vẫn có thể có chút nghi ngờ.
Nhưng Eddie không giống những người đó.
“Tôi tin cậu.”
Ngay cả khi Eddie không biết câu chuyện gốc, cậu vẫn tin lời Ketron. Biết tác phẩm gốc thì không còn nghi ngờ gì nữa.
Eddie không đủ tự tin để giả vờ rằng cậu không biết gì về những câu chuyện như vậy, để hành động như thể cậu mới nghe thấy chúng lần đầu tiên.
Vì vậy, thay vì phản ứng thái quá với câu chuyện, cậu đã cố gắng đồng cảm với cảm xúc của Ketron.
Cậu muốn bày tỏ rằng cậu hoàn toàn tin vào câu chuyện của Ketron.
Đó là tất cả những gì cậu có thể làm, nhưng đối với Ketron, "tất cả" đó đều vô cùng quý giá.
“Tôi tin câu chuyện của cậu...Thật lòng mà nói, cậu có vẻ không đủ giỏi nói dối để bịa ra một câu chuyện như vậy.”
Phần sau chỉ là một câu đùa nhẹ nhàng. Eddie cười, và Ketron, đang nép mình trong vòng tay Eddie, cũng mỉm cười, dù chỉ là thoáng qua. Vừa chia sẻ một câu chuyện khó khăn như vậy, tâm trạng không đến nỗi nặng nề. Thật may mắn.
“Vậy, Ket, từ giờ trở đi cậu muốn làm gì?"
Câu hỏi đó về cơ bản là hỏi liệu cậu ấy có muốn trả thù không. Sau một lúc im lặng, Ketron trả lời.
"Tôi không muốn nói đến chuyện to tát như trả thù. Anh ta quá thảm hại để trở thành mục tiêu sống của tôi"
Sự thẳng thắng trong lời nói sắc bén.
"Nhưng..."
Ketron nhắm mắt lại trong vòng tay Eddie khi nói.
“Điều đó không có nghĩa là tôi sẽ đứng nhìn anh ta chiếm vị trí của tôi.”
Đó là giọng nói lạnh lùng nhất mà Eddie từng nghe từ Ketron.
"Tôi sẽ kéo anh ta xuống.”
Sau những lời đó, Ketron im lặng một lúc. Eddie đã đoán trước đây sẽ là một chủ đề đau lòng, nhưng vẻ mặt Ketron lại bình thản đến bất ngờ.
Eddie nhìn xuống khuôn mặt đó và hỏi.
“Người bạn cũ mà cậu gặp có phải là... Arthur không?”
Ketron trả lời không chút khó khăn.
"Phải"
Cậu biết điều đó. Dù Eddie đã tin chắc trong lòng, nhưng nghe chính Ketron nói ra lại càng khiến cậu thấy tệ hơn.
Người yếu đuối này hẳn đã đau khổ đến mức nào khi tận mắt chứng kiến kẻ phản bội, dù cậu không nói ra? Eddie vuốt tóc Ketron với vẻ quan tâm dịu dàng.
Ketron nhắm mắt lại, tận hưởng sự chạm nhẹ quen thuộc.
“Cậu có thấy ổn không khi Arthur chú ý đến sự tồn tại của cậu?”
"Vì anh ta đã nhận ra sự tồn tại của tôi nên sẽ cố gắng tiếp cận bằng cách nào đó, nhưng tôi không sợ.”
Nói xong, Ketron kêu lên một tiếng ~À" như thể vừa nhớ ra điều gì đó.
“Tôi hy vọng chuyện này sẽ không gây rắc rối cho quán trọ. Tôi chưa nghĩ đến chuyện đó.”
"Đừng lo lắng về điều đó. Gerold sẽ giải quyết hầu hết các vấn đề.”
Có Ketron ở gần, chẳng có gì phải sợ cả. Và nếu cần, Gerold cũng ở đó. Cả Sebastian nữa, mặc dù có lẽ cậu ấy cũng chẳng giúp được gì nhiều.
“Dù sao thì, phòng khi cần thiết, tôi vẫn sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
Khi nói điều này, Ketron ngước nhìn Eddie trong khi đang nhìn xuống.
Không hiểu sao tim Eddie lại đập thình thịch vào lúc đó.
"Hả? À, đúng rồi"
Trước khi kịp nhận ra, Ketron đã nằm gục đầu lên đùi Eddie. Nhìn lên mặt mình, Eddie phần nào ý thức được góc độ này.
Nhìn lên từ phía dưới không phải là một góc nhìn cực kỳ không đẹp mắt sao?
Ngay cả khi còn là Lee Jeong-hoon, cậu chưa bao giờ đặc biệt quan tâm đến những chuyện như thế này với bạn gái mình, nhưng không hiểu sao, lúc này, điều đó lại khiến cậu vô cùng khó chịu. Nhất là khi Ketron cứ nhìn chằm chằm vào cậu chăm chú như vậy.
Hơn nữa, ánh mắt đó bằng cách nào đó khiến Eddie nhớ đến cái nhìn chăm chú của Ketron ở phòng tắm công cộng trong quán trọ ở Sanderne, một ánh mắt lưu luyến khiến Eddie ngượng ngùng tránh giao tiếp bằng mắt.
[Ồ, hình như tôi đã bị lãng quên hoàn toàn rồi.]
Nghe thấy tiếng động sắc nhọn, Eddie giật mình, thân trên của Ketron đang tựa vào đùi Eddie cũng giật nảy.
Eddie vội vàng quay lại nhìn và thấy những dải ruy băng dài gắn vào chuôi kiếm thánh đang kéo lê trên sàn.
Như thể muốn thú nhận mình là nguồn phát ra âm thanh, dải ruy băng lại đập xuống sàn với một tiếng động mạnh. Theo cách có vẻ cực kỳ không hài lòng.