Điều quan trọng nhất là việc ở với họ không còn vui nữa. Boram có vẻ buồn bã lạ thường, còn Arthur thì cảm thấy xa cách hơn bao giờ hết.
Hơn nữa, vì lý do nào đó, anh không còn muốn đấu kiếm với Arthur như lúc trước nữa.
Trước đây, anh dường như đã đấu tập với Anh hùng mỗi ngày, rất thích thú và coi cậu ta như một thiên tài, một ngọn núi không thể vượt qua.
Nhưng dạo gần đây, anh cảm thấy cậu ta yếu ớt đến lạ. Anh cảm thấy mình có thể thắng mọi trận đấu dù họ có đấu bao nhiêu lần.
"Là do vết thương của tôi. Không phải quá rõ ràng sao?"
Augustine, người không phải là người giữ những câu hỏi như vậy cho riêng mình, đã hỏi thẳng, và Arthur đã đưa ra lời bào chữa đó một cách thản nhiên.
Không, không chỉ vì chấn thương...
Augustine cảm thấy rất nhiều điều trong lòng nhưng lại chọn cách im lặng thay vì hỏi thêm.
Và anh lại giữ khoảng cách, lấy lý do bận rộn làm cái cớ.
Nhờ vậy mà dạo này anh khá buồn chán, ngoài việc bận rộn với công việc. Ngay cả công việc cũng sắp hoàn thành, anh cũng chẳng biết phải làm gì với thời gian rảnh rỗi.
Một trong những hiệp sĩ mà anh đang nói chuyện đã mang đến cho anh tin tức như cơn mưa rào gặp nắng hạn.
“Nghĩ lại thì, chúng tôi đang nói về chuyện này, Augustine, anh nói anh đã từng đến đó một lần rồi, đúng không?"
"Ở đâu?"
Anh ta vừa nghe vừa chìm đắm trong suy nghĩ, rồi hỏi với vẻ bối rối. Hiệp sĩ mở miệng mỉm cười.
“Ý tôi là Quán trọ Eddie”
"À."
Một cái tên quen thuộc. Một nơi anh đã từng ghé thăm lại trong tâm trí trước khi bận rộn.
“Tôi đã đến....”
Anh ta đã rất háo hức được so tài với người mình muốn đấu, nhưng lại bị người đàn ông lý tưởng của mình tát cho mấy cái. Anh thậm chí còn chưa được nhìn thấy món ăn nổi tiếng, nên nói rằng mình đã "đến đó" thì có vẻ hơi kỳ quặc.
"Thế nào? Dạo này nó nổi tiếng lắm!”
Augustine hắng giọng. Không cần phải thành thật ở đây.
“Nổi lắm sao?”
Theo như Augustine biết, có tin đồn rằng họ bán những món ăn nhẹ độc đáo, nhưng lúc đó vẫn chưa nổi tiếng lắm.
Nhưng vị hiệp sĩ nêu vấn đề đó lại gật đầu một cách thản nhiên.
“Vâng, tôi nghe nói họ bán đồ ăn nhẹ rất ngon phải không?”
“Họ bán rượu gạo rất hợp với món mới và hiện nay nó rất được ưa chuộng.”
Augustine chớp mắt.
Trong tâm trí Augustine, Quán trọ Eddie nổi tiếng với món Mì gà cay cay kinh khủng, nhưng anh chưa bao giờ nghe nói đến những thứ mà họ đang nói đến lúc này.
Không phải là anh đã trốn trong nhà nguyện suốt mấy ngày. Thật đáng kinh ngạc khi thấy mình không biết những tin đồn mới chỉ vì hơi bận rộn.
Augustine ngơ ngác nhìn họ trò chuyện về bánh kếp Kimchi và rượu gạo, một tia sáng lóe lên trong đầu anh.
Anh có chút thời gian rảnh rỗi.
...Mình có nên đi không?
***
Quán trọ Eddie không có nhiều khách hàng gây rối. Ngay từ đầu, nơi này đã không phải là nơi có nhiều khách hàng, và ngay cả khi số lượng khách hàng dần tăng lên, phần lớn vẫn là khách du lịch, nên nó không phải là nơi thường xuyên có những kẻ gây rối đến rồi đi.
Lúc đó, có khá nhiều người mà bạn có thể gọi là khách hàng địa phương, và vì tầng một giống một quán rượu hơn, nên chắc chắn sẽ có một số người gây rắc rối khi say xỉn...
"Xin hãy rời đi"
Thông thường, Gerold sẽ cắt ngang lời họ.
Cậu chỉ dùng lời lẽ lịch sự, nhưng mọi người đều biết nó có nghĩa là "Cút đi".
Gerold đã có ấn tượng lạnh lùng, nên chỉ riêng điều đó cũng đủ khiến hầu hết mọi người lùi bước.
Nhưng làm sao họ có thể gây rắc rối nếu họ dễ dàng bỏ cuộc như vậy?
Có một số khách hàng say đến mức không còn biết mình đang làm gì hoặc phản đối việc bị đuổi ra ngoài này.
Bất cứ khi nào điều đó xảy ra, Gerold đều thoải mái thể hiện lý do tại sao Ma thuật lại là một kỹ năng danh giá đến vậy.
Hơn nữa, sau khi Ketron đến, có lẽ vì tính cách đe dọa đặc biệt của Ketron, nên càng ít người gây rắc rối hơn sau khi tin đồn cậu ta là nhân viên của Quán trọ Eddie lan truyền.
Sebastian cũng ở đó, mặc dù cậu ấy không giúp được gì nhiều trong vấn đề này.
Vì họ có thể dễ dàng đuổi những khách hàng gây rắc rối theo cách đó nên Eddie quen thong thả điều hành quán trọ.
"Eddie."
Và ngày cậu phải trả giá cho thói quen đó bắt đầu từ khi Gerold vắng mặt.
"Vâng?"
“Tôi có thể xin phép nghỉ để ra ngoài một thời gian được không?”
Eddie chớp mắt, nhất thời không nói nên lời.
Gerold sắp rời đi à?
Kể từ khi tình nguyện làm cấp dưới của Eddie thay vì làm nhân viên của quán trọ, Gerold chưa bao giờ rời xa Eddie.
“Sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”
Có phải chuyện gì đó liên quan đến ‘E’ không? Eddie cảm thấy bối rối, nhưng làm sao cậu có thể ngăn cản cậu ấy khi người nhân viên đã chăm sóc Eddie và làm việc chăm chỉ trong một khoảng thời gian dài lại muốn nghỉ ngơi lần đầu tiên?
“Tất nhiên rồi. Hãy dành thời gian nghỉ ngơi thật tốt trong chuyến đi nhé.”
Eddie tỏ ra đảm đương.
Gerold, người xử lý mọi việc trong quán trọ bằng Ma thuật, sắp rời đi. Mọi việc vốn đã khó khăn ngay cả khi mọi thứ còn chưa nổi tiếng, nhưng giờ đây, khi sự kết hợp giữa bánh kếp kim chi và rượu gạo đang ngày càng phổ biến, nó càng trở nên khó khăn hơn.
Nhưng đó là điều Eddie không thể từ chối.
"Tôi sẽ để lại một Linh hồn Ma thuật, nên anh không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn và những việc nhỏ khác."
Gerold, hào phóng như mọi khi, thậm chí còn chu đáo để lại một Linh hồn Ma thuật và rời đi.
“Cái gì, Gerold sắp đi à?”
Sebastian, người mà Eddie nghĩ sẽ rất vui, tỏ vẻ choáng váng khi nghe tin Gerold sẽ đi vắng vài ngày.
Nhưng chẳng mấy chốc, cậu ta khịt mũi thật to, như thể cậu ta trách mình phản ứng như vậy.
“Ồ, tôi mừng là mình không phải học trong một thời gian vì anh ấy không ở đây!"
Eddie, người thường bị cho là vô tâm, có thể thấy rõ Sebastian đang nói điều gì đó khác với những gì cậu ấy thực sự cảm thấy. Sebastian, cậu đang ngày càng gắn bó với Gerold.
...Tôi không biết điều đó có nghĩa là gì, nhưng nó khiến tôi cảm thấy hơi tệ?
Ketron, người chưa bao giờ có mối quan hệ tốt đẹp với Gerold, không quan tâm liệu Gerold có đi vắng hay không, và có vẻ như sự vắng mặt tạm thời của Gerold được coi là một sự kiện nhỏ tại Quán trọ Eddie.
Nhưng cả Eddie, Ketron và Sebastian đều không biết chính xác sự vắng mặt của Gerold sẽ gây ra hậu quả gì.
***
Sự kết hợp giữa bánh kếp kim chi và rượu gạo mà Eddie nghĩ ra ban đầu không được ưa chuộng.
Tất nhiên, bánh kếp kim chi là món lạ, và rượu gạo uống kèm còn lạ hơn, nên giống như mì gà cay, ban đầu không ai thực sự gọi món này.
Nhưng giờ đây Quán trọ Eddie không còn là nơi lúc nào cũng vắng vẻ nữa, và có khá nhiều khách
Điều đó có nghĩa là có khá nhiều người sẵn sàng thử các thực đơn thử nghiệm.
“Cái này, cái hương vị gì thế này.”
Và phản ứng của mọi người đều giống nhau.
Thật quen thuộc.
Lúc đầu, họ nhìn vào Bánh kếp Kimchi và nói "Ừm", nhưng sau khi cắn một miếng, họ sẽ nói "Mmm~!" và sau khi nhấp một ngụm rượu gạo, họ sẽ thốt lên "Ahhh!" với vẻ mặt sung sướng.
Mỗi lần Eddie nhìn thấy thứ gì đó lóe lên trên biểu cảm của mọi người, cậu lại tự nghĩ.
Giống như phiên bản live-action của ‘Tiểu đầu bếp cung đình’ vậy.
Dù sao thì, cũng may là mục đích của cậu đã thành công., bánh kếp kim chi và rượu gạo là một sự kết hợp không thể tách rời. Nhất là những ngày mưa, bạn luôn nghĩ đến nó, đúng không?
Eddie lấy ra cả bốn loại rượu gạo cậu có trong cửa hàng tiện lợi và để khách hàng tự chọn loại rượu gạo họ muốn, đồng thời cậu thêm một điều kiện đặc biệt vào thực đơn.
[Giảm giá 20% cho khi gọi Bánh kếp Kim Chi + rượu gạo vào những ngày mưa.]
Khi sự kết hợp giữa bánh kếp kim chi và rượu gạo bắt đầu trở nên phổ biến, một điều hơi bất thường đã xảy ra. Ngày càng nhiều người đến Quán trọ Eddie để thử món ăn được đồn đại này.
Điều đó có nghĩa là Kimchi đang cạn kiệt ở mức đáng báo động.
“Đừng nói với tôi là chúng ta lại phải làm thêm nữa nhé?”
Sebastian nhìn hộp kimchi đang cạn dần với vẻ mặt kinh hoàng, còn Eddie không thể nói đồng ý nên quay đầu đi.
Món Jjajang-getti mà cậu đăng lên cũng bán chạy như tôm tươi.
Từ thời điểm đó, Quán trọ Eddien bắt đầu nâng cao vị thế từ nơi dừng chân khi tham quan thành nơi bạn phải ghé thăm để thưởng thức những món ăn đặc biệt.
Trong số họ có một số Quý tộc. Họ không phải là Quý tộc lâu đời có địa vị cao, nhưng việc họ là Quý tộc lại rất quan trọng.
Eddie, người chưa từng gặp trực tiếp bất kỳ Quý tộc nào kể từ khi đến thế giới này, đã rất ngạc nhiên khi thấy những Quý tộc đến quán trọ.
Cậu cảm thấy như quán trọ của mình đã được ‘nâng cấp’ giống trong trò chơi và các loại khách hàng đã trở nên đa dạng hơn, điều này khiến cậu cảm thấy khá vui.
Cậu đã tưởng tượng rằng mình sẽ bị chặt đầu nếu phạm phải dù chỉ một lỗi nhỏ với Quý tộc trong một xã hội có hệ thống giai cấp, nhưng sau khi trải nghiệm, cậu cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy sức mạnh của Quý tộc ở thế giới này hoàn toàn khác
xa.
Tất nhiên, mọi người dường như đều cố gắng giữ một khoảng cách nhất định vì việc dính líu đến giới Quý tộc có thể dẫn đến nhiều chuyện phức tạp.
Không giống như những gì cậu lo lắng, về cơ bản mọi người đều có cách cư xử rất tốt, nên không có vấn đề lớn nào xảy ra chỉ vì khách hàng Quý tộc đến rồi đi.
Vì vậy, trong một thời gian, mọi chuyện vẫn ổn.
Tuy không thoải mái bằng lúc Gerold ở đây, nhưng Linh Hồn Ma Thuật mà Gerold để lại cũng giúp ích rất nhiều. Nhờ vậy, Eddie phải bận rộn di chuyển, nhưng cũng không đến nỗi tệ.
Cho nên sự việc xảy ra ngày hôm đó là điều không ai mong đợi.
Lúc này là buổi sáng ngày thứ ba kể từ khi Gerold rời đi.
Vào thời điểm đó, theo thói quen buổi sáng, Ketron đang tập thể dục ở sân sau, Sebastian lại bận rộn cắt bắp cải làm kimchi, còn Eddie đang sắp xếp sổ cái.
Mặc dù quán trọ đột nhiên trở nên khá đông khách, nhưng mọi người thường đổ xô đến quán sau giờ ăn trưa, vì vậy chỉ có thực đơn buổi sáng gồm cơm trứng và mì udon là bán được với số lượng khiêm tốn vào buổi sáng.
Eddie, đang sắp xếp sổ sách, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ai đó hắng giọng, ngẩng đầu lên và thấy một người đàn ông đang đứng hiên ngang ở cửa quán trọ. Ông ta là một Quý tộc.
"Xin chào quý khách"
Như thể theo bản năng của ngành dịch vụ, Eddie mỉm cười và chào ông ta ngay khi cậu bắt gặp ánh mắt của khách hàng, và cậu thấy mắt người đàn ông mở to khi nhìn thấy cảnh tượng đó.