Ngay Cả Sau Khi Chuyển Sinh Tôi Vẫn Phải Kinh Doanh

Chương 67

Cậu đáng lẽ phải cho anh ta ít nhất một chai sữa chuối trước khi anh ta rời đi.

Ý nghĩ đó chỉ xuất hiện trong đầu Eddie sau khi Augustine rời khỏi quán trọ. Cậu cảm thấy như bộ não vốn đã đông cứng như đá của mình cuối cùng cũng bắt đầu hoạt động bình thường.

"Ha..."

Eddie cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Đó quả là một khoảng thời gian khó khăn.

Ban đầu, cậu lo lắng rằng gã Quý tộc kia có thể biết Eddie bản gốc. Nhưng may mắn thay, gã hoàn toàn xa lạ. Ông ta chỉ tán tỉnh Eddie vì trông cậu giống mối tình đơn phương trong quá khứ của ông ta.

Ngay cả khi còn là Lee Jeong-hoon, Eddie vẫn liên tục nhận được lời tán tỉnh từ người khác. Xét cho cùng, cậu cũng không hẳn là xấu xí.

Có lẽ vì vậy mà trước đây cậu đã luôn được đàn ông tán tỉnh. Nhưng cậu luôn lịch sự mỉm cười từ chối, còn đối phương thường rút lui một cách gọn gàng, nên cậu không có ký ức cụ thể nào về chuyện đó.

Nhưng mà đây là lần đầu tiên cậu nhận được sự tán tỉnh và theo đuổi trắng trợn như vậy, đặc biệt là từ một người đàn ông cậu vừa mới gặp, nên cậu không thể kiểm soát được biểu cảm của mình.

Cậu lặp đi lặp lại câu "Ông ta là một quý tộc" trong đầu như một cái máy, và chỉ sau khi cắn môi đến bật máu, cậu mới có thể chịu đựng được.

Mặc dù vậy, nếu Augustine không can thiệp trước khi cú chạm vào cổ tay cậu trở nên quá dai dẳng, Eddie có thể đã gây ra một tai nạn nào đó.

"Eddie."

Eddie, người vẫn đứng ngây người, đột nhiên ngẩng đầu lên khi nghe thấy tên mình.

Ketron đang nhìn chằm chằm vào Eddie.

Eddie, muộn màng nhận ra rằng biểu cảm và thái độ của Ketron lúc nãy có gì đó bất thường, vội vàng trả lời. "Vâng?"

“Ông ta có làm gì anh không?"

"À."

'Ông ta có làm gì anh không?’ Thật khó để trả lời khi được hỏi như vậy.

Thực ra, chẳng có gì to tát xảy ra cả. Cổ tay cậu chỉ bị chạm nhẹ và v**t v* một chút, vậy thôi. Dĩ nhiên, cảm giác bàn tay ẩm ướt ấy lướt qua mu bàn tay và v**t v* cổ tay cậu thật khó chịu khi nghĩ lại.

Cảm giác này khiến cậu nổi da gà, Eddie vô thức ấn đầu móng tay vào cổ tay vừa chạm vào. Những dấu móng tay sâu hoắm nhanh chóng xuất hiện trên cổ tay.

Eddie do dự một lúc, cẩn thận lựa lời, rồi giả vờ thản nhiên. Mọi chuyện đã kết thúc rồi. Chuyện này cũng chẳng to tát đến mức phải kể cho Ketron nghe.

"Không có gì đâu.”

Phải, chẳng có gì đâu. Chuyện nhỏ nhặt đến mức cậu thậm chí không thể nói là mình bị thương được.

Ông ta đâu có chạm vào chỗ nhạy cảm nào, hay s* s**ng gì? Chỉ là khó chịu thôi. Dĩ nhiên, đó mới là vấn đề lớn nhất.

"Tôi xin lỗi."

Trong khi Eddie đang nghĩ vậy và cố gắng lý giải rằng ‘không có gì’, Ketron đột nhiên xin lỗi.

Tại sao cậu ấy lại đột nhiên xin lỗi khi cậu ấy chẳng làm gì sai cả? Mắt Eddie mở to.

“Hả? Tại sao?"

“Tôi nên ở bên cạnh anh.”

Eddie lúc đầu vẫn chưa hiểu hết lời Ketron nói. Nhưng khi dần hiểu ra, mắt cậu sáng lên và mặt đỏ bừng.

Khoảnh khắc cậu hiểu được những lời chân thành đó, một cảm xúc mãnh liệt trào dâng trong cậu.

Cậu ấy thật đáng yêu đến mức tôi có thể chết.

Eddie không nhịn được giơ tay lên. Bàn tay cậu chạm vào má sạch sẽ của Ketron, nắm lấy gò má mềm mại và tinh nghịch kéo căng, khiến khuôn mặt điển trai của cậu ấy méo mó.

Mặc dù khuôn mặt đẹp trai của cậu ấy bị biến dạng, và bị nhào nặn như bột, Ketron vẫn đứng yên.

Dường như vẻ mặt u ám của cậu ấy khi xuất hiện, nghe Eddie bị quấy rối, chưa từng tồn tại. Cậu ấy có vẻ mặt ngoan ngoãn, để Eddie muốn làm gì thì làm, và điều đó khiến Eddie nhói trong lòng.

Ban đầu, cậu ấy từ chối bị chạm vào và tỏ ra khó chịu như một con mèo hoang cảnh giác, nhưng giờ cậu ấy đã trở nên ngoan ngoãn, như thể đã quen với điều đó, và cậu ta quan tâm đến Eddie đến nỗi tự trách mình đã không ở bên cạnh Eddie khi Eddie bị tổn thương. Làm sao cậu có thể không cảm thấy đáng yêu cho được?

"Cậu xin lỗi vì điều gì? Trên đời này còn ai quan tâm đến tôi nhiều như cậu nữa chứ?"

À, Gerold có thể sẽ cảm thấy hơi buồn nếu nghe được điều đó.

May mắn thay, Gerold đã đi xa nên cậu ấy không nghe thấy, và Eddie nói chuyện thoải mái hơn.

“Tôi thực sự không biết mình sẽ sống thế nào nếu không có cậu bây giờ.”

Khi Eddie lần đầu tiên tìm thấy Ketron, cậu đã tìm đến cậu ấy với một cảm giác cảm thông mơ hồ dành cho nhân vật chính khi bị lãng quên, nhưng giờ đây Eddie khó có thể tưởng tượng được cảnh không có Ketron bên cạnh.

Vâng, tất nhiên, Eddie cũng là một trong những nhân vật trong phần thứ hai của câu chuyện, nên không có khả năng họ bị chia cắt.

Nhưng Eddie không biết. Cậu không biết Ketron, người vẫn bình thản để Eddie tự do chơi đùa với khuôn mặt mình, giờ lại cứng đờ người trước những lời nói đó.

Nhưng ngay sau đó, sau khi hít một hơi thật sâu, Ketron nắm lấy bàn tay mà Eddie đang giữ má mình, bàn tay đã bị quấy rối.

Trước khi Eddie kịp nói "Hử", một giọng nói vang lên từ môi Ketron.

“Anh có nghĩ đến việc rời xa tôi không?"

"Hả?"

Eddie, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thốt lên một tiếng choáng váng và nhìn chằm chằm vào Ketron, người đang nhìn xuống cậu. Ketron sau đó áp môi lên cổ tay Eddie, cổ tay mà cậu bị sờ nắm.

“...!”

Eddie giật mình kinh ngạc, cố rút tay ra, nhưng cổ tay không nhúc nhích. Đôi môi mềm mại, dịu dàng đáp xuống cổ tay cậu như một cánh bướm.

Cảm giác có thứ gì đó ẩm ướt rung rinh và rơi xuống phần xương nổi bật trên cổ tay cậu quá rõ ràng.

Hả?

Cái quái gì thế?

Não cậu không thể hiểu nổi tình hình, cậu tự hỏi, cơ thể cứng đờ, không thể cử động. Eddie, cứng đờ không nói được lời nào, vội vàng mở miệng.

“K,Ket… Cậu đang làm gì thế?"

Eddie không biết phải làm gì với cảm giác kỳ lạ đang đè nặng xuống bụng dưới của mình, và giọng nói ủ rủ của Ketron như một tiếng thở dài vang lên bên tai cậu.

"Eddie."

“Buông ra...nào”

“Nếu anh rời xa tôi, tôi không biết mình sẽ làm gì nữa.”

Vậy nên hãy ở bên cạnh tôi.

Cùng lúc với giọng điệu đáng lo ngại, đôi mắt trũng sâu của Ketron chạm phải ánh mắt của Eddie.

Eddie đã hoàn toàn mất phương hướng, với hơi thở nhột nhạt phả vào cổ tay mỗi khi Ketron mở miệng, và mỗi từ phát ra từ đôi môi đó đều khiến cậu cảm thấy quá sức chịu đựng.

“Cậu đang nói cái gì thế?”

“Ý trên mặt chữ.”

“...”

"Đây có phải là nơi ông ta đã chạm vào không?" Ketron thậm chí còn chưa nhìn thấy người đàn ông chạm vào Eddie, nhưng bằng cách nào đó cậu ấy biết cổ tay của Eddie đã bị chạm vào, và cậu ấy mở miệng khi lướt môi trên cổ tay Eddie.

“Dù sao thì tôi cũng sẽ không rời đi.”

“...”

“Eddie, đừng bỏ tôi.”

Thoạt nhìn, những lời này nghe giống như một lời cầu xin.

Nhưng không. Đây không phải là một lời yêu cầu.

Eddie giật mình vội vàng rụt cổ tay lại.

Lần này, Ketron không cố ý giữ chặt cổ tay cậu nữa.

Xung quanh trở nên yên tĩnh, như thể cơn gió nhẹ chưa từng thổi qua.

Tim Eddie đập thình thịch không kiểm soát được.

Anh chàng này nói những lời như thế như thể đang đe dọa vậy..

Eddie lo rằng Ketron có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch nên vội vàng mở miệng mà không hề hay biết.

“Rời đi? Tôi–.”

Cậu nên kết thúc những lời nói đã bắt đầu một cách vô trật tự như thế nào đây? Eddie, không thể kiểm soát được cái miệng đang há hốc không ngừng của mình, không còn cách nào khác ngoài việc bộc lộ cảm xúc chân thành.

“Làm sao tôi có thể bỏ cậu lại được?”

Câu hỏi làm sao cậu có thể sống thiếu Ketron giống như một câu cảm thán, và cậu thực sự không nghĩ đến việc rời xa cậu ấy.

Trước hết, cậu không thể rời đi. Nếu cậu rời đi, 'câu chuyện này’ sẽ ngay lập tức đuổi theo Eddie với tiếng lạch cạch đáng sợ.

Trước đó, Eddie không muốn rời xa Ketron.

...Nhưng tại sao mình lại bào chữa cho chuyện này? Ánh mắt Eddie tối sầm lại khi cảm giác thực tế ập xuống, nhưng khi nghe những lời đó, vẻ mặt nghiêm nghị của Ketron đã dịu đi đôi chút.

“Tôi hiểu rồi"

Giọng điệu của cậu ấy vẫn vô cảm và khó hiểu như thường lệ, như thể cậu ấy chưa bao giờ tức giận đến mức đáng sợ như vậy.

Cậu ấy thể hiện một khuôn mặt hoàn toàn vô cảm, như thể cậu ấy chưa bao giờ áp môi vào cổ tay của ai.

Lúc đó, sự bối rối về hành động của Ketron ngày càng lớn trong tâm trí Eddie, khi cậu vô thức v**t v* phần cổ tay mà Ketron đã chạm như hôn.

Hôn khẽ khàng vào vùng bị người khác quấy rối chỉ vì tức giận có ý nghĩa gì?

“...”

Một điều gì đó có thể được gọi là câu trả lời lóe lên trong tâm trí Eddie, nhưng rồi nhanh chóng biến mất.

Không đời nào.

Không thể như vậy được... khái niệm 'khử trùng~' thường xuất hiện trong các tiểu thuyết hoặc truyện lãng mạn.

Eddie ngước nhìn lên khuôn mặt nghiêm nghị của Ketron một cách muộn màng, và cậu gạt bỏ cái giả thuyết 'khử trùng ~' mà cậu vừa nghĩ ra trong đầu.

Ừ, không đời nào. Ketron sẽ không làm thế. Nhân vật chính của cậu không phải là kiểu người làm những việc sến súa và trẻ con như vậy.

Hơn nữa, tại sao cậu ta lại làm thế với Eddie?

...Vừa rồi là sao thế?

Eddie cau mày khi cảm thấy bụng dưới và cổ tay vẫn còn tê rần. Vùng môi cậu ta chạm vào nóng ran lạ thường.

Hành động của Ketron là một chuyện, nhưng phản ứng sinh học mà cậu cảm thấy trong cơ thể mình cũng kỳ lạ không kém.

Tại sao bụng dưới lại ngứa ran thế này? Chẳng phải đây là cảm giác không nên có vào lúc này sao? Cậu có thể cảm thấy hơi nhột, nhưng cảm giác này hoàn toàn khác.

Nếu cậu rút tay ra chậm hơn một chút, có thể cậu đã...

Đúng lúc đó, Eddie cảm thấy đèn khẩn cấp trong đầu mình bật sáng kèm theo tiếng hú vang. Đèn đỏ chớp nháy đáng báo động.

Bình Luận (0)
Comment