Ngay Cả Sau Khi Chuyển Sinh Tôi Vẫn Phải Kinh Doanh

Chương 72

Với những lời đó, bàn tay rút vào không gian rồi biến mất, không gian bị xé toạc trở lại trạng thái bình thường bên trong quán trọ, như thể không có chuyện gì xảy ra trong nháy mắt.

Cơ thể Eddie mất đi sự chống đỡ, đổ gục xuống giường.

Quỷ Vương đã biến mất hoàn toàn, không để lại dấu vết như thể hắn chưa từng đến đây.

"Eddie!"

Ketron lao tới và đỡ lấy Eddie.

Hoàn toàn choáng váng trước sự việc siêu thực này, Eddie gần như không còn nhận thức được thực tại chỉ cảm thấy có đôi tay run rẩy ôm chặt lấy mình.

Bên trong quán trọ yên tĩnh như thể không có chuyện gì xảy ra, càng khiến người ta khó tin hơn, nhưng chắc chắn đây không phải là mơ.

Quỷ Vương thực sự còn sống.

Chẳng lẽ hắn chưa chết sao? Hay hắn đã sống lại? Tại sao hắn lại đến gặp cậu? Tại sao lại cảm ơn cậu?

"Eddie."

Eddie, người đang chìm trong suy nghĩ, đột nhiên ngẩng đầu lên khi nghe thấy tên mình.

Cậu nhìn thấy Anh hùng của mình, vẫn không thể thoát khỏi nỗi sợ hãi suýt mất Eddie.

Cậu không nhận ra, nhưng cơ thể Ketron đã run rẩy kể từ lúc cậu ôm Eddie, hơi giật nhẹ.

Thấy Ketron giật mình, Eddie nhận ra sự cần thiết và đưa tay ra ôm cậu ấy.

Bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ mà phải xoa dịu người Anh hùng đang run rẩy trước đã.

Chiếc giường lún xuống vì không chịu nổi sức nặng của Ketron. Eddie cảm thấy cái ôm siết chặt của Ketron rất đau, nhưng vì muốn an ủi cậu ấy nên cậu không nghĩ đến việc than vãn, chỉ v**t v* lưng.

Tình trạng của Eddie, vừa bị Quỷ Vương đột nhiên xuất hiện từ hư không tóm lấy, cũng không mấy khả quan, nhưng Ketron đang run quá nhiều nên cậu không thể làm gì khác được.

Eddie cũng sợ, nhưng có vẻ như Ketron còn sợ hơn.

Cậu quyết định xoa dịu đôi bàn tay tuyệt vọng của Ketron, đang siết chặt xác nhận sự tồn tại của Eddie, trước khi xoa dịu trái tim đang hoảng hốt của chính mình.

Eddie vỗ nhẹ và v**t v* lưng và cánh tay đang giữ chặt mình.

“Ket, không sao đâu. Tôi ổn mà.”

Cậu lẩm bẩm, vỗ về Ketron một cách cẩn thận như thể đang dỗ dành một đứa trẻ, cậu cảm thấy lạ lùng, như thể cậu đang được an ủi mặc dù cậu là người đang an ủi Ketron.

Cậu đã nhìn thấy Quỷ Vương, nhưng có chút buồn cười là người chứng kiến lại được an ủi nhiều hơn người bị hắn chạm.

Kể cả muốn buồn cười, thì Quỷ Vương cũng đã biến mất, và cậu có thể nghĩ về chuyện đó sau, nên điều quan trọng là phải xoa dịu con mèo đang sợ hãi trước.

Khi cậu vỗ và vỗ, cố gắng trấn tĩnh Anh hùng đang sợ hãi, Eddie cảm thấy trái tim mình, vốn đang đập thình thịch như điên, dần dần bình tĩnh lại.

Sau khi v**t v* Ketron một lúc lâu, Eddie mỉm cười gượng gạo và hỏi Ketron dường như đã bình tĩnh lại phần nào.

“Sao cậu lại sợ thế?"

Đó không phải là một câu hỏi thực sự. Đó chỉ là nỗ lực của Eddie nhằm làm cho tình hình có vẻ như không có gì.

Eddie hiểu rõ nhất sức nặng của sự tồn tại khác biệt của cậu trong trái tim Ketron.

Trong thế giới mà mọi người đều đã quên Ketron, Eddie là người đầu tiên Ketron gặp kể từ khi cậu mất tất cả và trở thành một sự tồn tại quý giá.

Sẽ rất kỳ lạ nếu cậu ấy vẫn ổn sau khi người quan trọng suýt bị giết bởi kẻ thù mà cậu ấy nghĩ rằng mình đã tiêu diệt được.

Nghe những lời đó, Ketron, người đang vùi mặt vào cổ Eddie, mở miệng với giọng nói đầy cảm xúc.

"...Chỉ là…"

Cậu ấy dừng lại một lúc, giọng nói hơi khàn, lựa chọn từ ngữ trước khi tiếp tục.

“Nếu không có tôi…, anh đã không phải trải qua chuyện này.”

“...”

Điều đó không đúng. Ngay từ đầu, Quỷ Vương đã đến đây vì 'Eddie' chứ không phải vì chủ quán trọ nơi Anh hùng đang ở

Trước khi Eddie kịp giải thích sự hiểu lầm của Ketron, Ketron đã tiếp tục.

“Dù vậy, ý nghĩ phải rời xa anh là điều tôi không thể tưởng tượng nổi…”

Đến nỗi cậu ghét chính bản thân.

Với những lời nói đó, Ketron vùi mặt vào vai Eddie.

Eddie, người đang cố gắng hiểu ý nghĩa của từng từ, nhanh chóng cảm thấy vai mình ướt đẫm và lộ vẻ mặt ngạc nhiên.

“Ket, cậu khóc à?”

Vai cậu vẫn tiếp tục ướt mà không có tiếng trả lời.

Eddie thở dài.

Nếu đúng như vậy, cậu không thể giả vờ không để ý được.

Eddie cố gắng gượng dậy một chút để lau nước mắt cho Ketron, nhưng cậu không thể cử động được vì Ketron đang ôm cậu quá chặt.

“Ket, tôi không đi đâu cả.”

“...”

"Không sao đâu.”

Chỉ sau khi xoa dịu cậu ấy theo cách đó, Ketron mới buông Eddie ra.

Eddie lấy một  khăn từ tủ đầu giường ra. Vì được thoải mái mua sắm ở cửa hàng tiện lợi, anh đã mua chiếc khăn

đắt nhất và dùng nó một cách thoải mái. Đó là một chiếc khăn ướt đắt tiền, được quảng cáo nhiều lần là có nhiều lớp in nổi.

Eddie rút vài miếng giấy mà không chút do dự rồi tiến lại gần Ketron.

“Nhìn tôi này.”

“...”

“Ngẩng đầu lên.”

Sau một thoáng im lặng, Ketron từ từ ngẩng đầu lên khi nghe Eddie nói. Nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cậu, Eddie không hiểu sao lại cảm thấy tim mình đập thình thịch.

Giật mình vì cảm giác lạ lẫm, Eddie lau nước mắt cho Ketron. Khi chạm mắt với Ketron, người vẫn yên tĩnh không một lời phàn nàn, cậu cảm thấy một chút tội lỗi. Cậu cẩn thận xoa má Ketron lần nữa và nói.

“Tôi ổn”

“...”

“Tôi đang ở đây, phải không?"

Ketron ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Những giọt nước mắt ứa ra giữa hàng mi dài trông thật đau lòng. Vừa lau mặt, Eddie vừa tiếp tục nói thay cho Ketron im lặng.

“Tôi không bị thương ở đâu cả và tôi ổn.”

“...”

“Tôi sẽ ở bên cạnh cậu, nên đừng lo lắng.”

...Mong muốn của cậu ấy không hề ích kỷ. Tôi cũng muốn ở bên cạnh cậu.

Cậu không giỏi nói chuyện lắm nên cậu không biết phải nói gì.

Nhưng không cần phải cân nhắc gì cả. Eddie chỉ cố gắng bày tỏ cảm xúc chân thật của mình.

Hy vọng rằng mong muốn được ở bên cạnh Ketron không phải là ích kỷ.

Cậu nói một cách tuyệt vọng: "Tôi cũng muốn ở bên cậu".

Eddie thở dài khi nhẹ nhàng v**t v* khóe mắt Ketron, đôi mắt đỏ và sưng húp vì khóc.

“Tôi không biết phải làm gì khi cậu khóc."

Cho dù là vì cậu ấy cách bốn tuổi hay tám tuổi nếu nghĩ đến tuổi thật của mình, cậu thường không nhận ra rằng cậu ấy nhỏ hơn cậu ấy rất nhiều nhưng tính cách ít nói của cậu ấy và thực tế là cậu ấy là Anh hùng, nhưng khi những khoảnh khắc như thế này đến, cậu ấy đã nhận ra rằng cậu ấy chỉ là trẻ con nhỏ hơn cậu rất nhiều.

Giọng điệu của Eddie bỗng trở nên dịu dàng mà cậu không hề nhận ra.

“Đừng khóc nữa được không?”

Nếu Sebastian nghe được giọng điệu của Eddie, cậu ta sẽ nghĩ điều gì đó như, 'Thì ra đó là cách anh ấy quyến rũ cậu ta... thật tuyệt! Đó là một giọng điệu ngọt ngào.’

Nước mắt vẫn tiếp tục rơi ngay cả khi cậu đã lau khô. Nhưng chúng đang dần vơi đi.

Khi Ketron dường như đã bình tĩnh lại phần nào, Eddie mới có dịp ngắm nhìn khuôn mặt của người đàn ông đẹp trai đang khóc.

Nếu tôi vẫn thấy mặt cậu ấy đẹp trong tình huống này, thì tôi có quá vô tâm không? Không, tôi vô tâm thật.

Ngay cả giữa tất cả những điều này, Eddie vẫn thấy khuôn mặt Ketron, với đôi mắt đỏ hoe, thật đẹp. Người khác sẽ nói cậu ta đẹp trai, nhưng với Eddie, cậu ấy chỉ đơn giản là đáng yêu.

Eddie v**t v* đôi má đỏ ửng vì khóc quá nhiều của cậu bé và trêu chọc bằng giọng nhỏ nhẹ.

“Cậu bé khóc nhè.”

“...”

Nghe những lời đó, đôi lông mày của Ketron vốn vẫn giữ nguyên từ đầu đến giờ bỗng giật giật.

“Tôi không phải là đứa bé khóc nhè.”

Giọng cậu ấy ngay lập tức phản bác, hơi khàn, có lẽ vì khóc. Điều đó nghe có vẻ buồn cười, và Eddie lại nói với vẻ mặt tươi cười.

“Tôi đã thấy cậu khóc ba lần rồi, cậu nhớ không?"

"...À."

Ketron, người đang định phản bác, đã muộn màng nhận ra những gì Eddie nói là sự thật và nhanh chóng im lặng.

Khi họ gặp nhau lần đầu, khi cậu gặp lại Augustine, và bây giờ.

Cả ba lần đều là những tình huống khó khăn mà Ketron phải đối mặt, nhưng dù sao thì Eddie cũng đã thấy cậu khóc ba lần rồi, nên cậu là một đứa trẻ hay khóc nhè.

Ketron dường như nhận ra mình đã khóc khá nhiều trước mặt Eddie nên không thể phủ nhận những lời đó và r*n r*.

Dễ thương.

Tôi muốn hôn cậu ấy.

Nhưng điều đó có vẻ hơi quá đáng đối với một người đàn ông trưởng thành, vì vậy, Eddie đã ôm Ketron.

Eddie vẫn luôn được Ketron ôm trong vòng tay, nhưng lần này, Ketron lại được Eddie ôm lại. Dĩ nhiên, vì Ketron quá to lớn, cậu không thể ôm trọn vào lòng được, chỉ có thể ôm chặt đầu cậu ấy vào ngực mình.

Ketron, người mở to mắt và cứng đờ trong giây lát sau khi được Eddie ôm, nhanh chóng đưa tay ra và ôm chặt eo Eddie mà không do dự.

“Cậu dễ thương quá, dễ thương chết mất…”

Đó là lúc Eddie không thể không lẩm bẩm những lời đó và định hôn lên tóc Ketron.

Tiếng bước chân vang lên trong hành lang, tiếp theo là giọng nói ngái ngủ của Sebastian.

“Eddie~ Một số khách hô rằng có tiếng ồn rất lớn bên trong quán trọ…”

Sebastian, người đã tiến đến phòng Eddie với một chiếc Đèn lồng ma thuật trong khi lẩm bẩm, đã vô cùng kinh hoàng khi nhìn thấy cánh cửa phòng Eddie, cánh cửa mà Ketron đã đập vỡ, và nói, "Cánh cửa bị gì vậy?"

“Có-có kẻ trộm hay kẻ cướp sao."

Tuy nhiên, cậu ta, người đang hét lên vì ngạc nhiên, nhanh chóng cứng đờ người khi chứng kiến Eddie và Ketron ôm chặt lấy nhau bên trong phòng.

Và ngay sau đó, khuôn mặt cậu ấy đỏ bừng như thể cậu ấy vừa nghĩ ra điều gì đó.

Sebastian, người đã nhìn chằm chằm vào hai người một lúc mà không nói gì, chỉ mở và ngậm miệng như một con cá vàng nhiều lần, rồi hét lên.

"Không, thật đấy, hai người! Hai người mở cửa làm gì thế?"

"Hai người không thể im lặng kín đáo vì những con người còn trinh trắng được sao! Hai người muốn lan truyền tin đồn hai người là cặp đôi như vầy khắp thành phố sao!" Sebastian giận dữ hét lên.

"Hãy làm những việc như thế này khi cửa đóng!”

Tôi sắp chết vì xấu hổ mất!

Sau đó cậu ta đóng sầm cửa lại và bỏ đi.

“...”

“...”

Tất nhiên, cánh cửa bị hỏng không thể đóng lại được và lại tự mở ra với tiếng kẽo kẹt.

Tất nhiên, hai người đột nhiên bị kéo ra khỏi bầu không khí chỉ biết nhìn nhau, không hiểu Sebastian đang nói gì.

Bình Luận (0)
Comment