Vì cửa phòng Eddie bị hỏng nên Eddie không thể ngủ trong phòng mình được.
Ngay cả khi cậu muốn ngủ ở một trong những căn phòng trống thì tất cả các phòng đều đã kín khách nên ngày hôm đó không còn phòng trống.
Ừ thì, Gerold sẽ không nói gì nếu cậu ngủ trong căn phòng trống của Gerold, nhưng xét đến tính cách sắc bén của Gerold, có vẻ như cậu ấy sẽ không thích có người khác ngủ trong phòng mình...
Tôi đoán là tôi không còn lựa chọn nào khác.
Sau nhiều lần cân nhắc, cuối cùng Eddie đã nói,
“Hôm nay tôi có thể ngủ ở phòng Ketron được không?”
Tất nhiên, điều đó bao gồm cả ý định xoa dịu Ketron, người đang run rẩy vì sợ mất Eddie. Một chút thôi.
Nhưng Ketron có vẻ không mấy vui vẻ với lời nói của Eddie như cậu nghĩ. Hay đúng hơn, vẻ mặt cậu ấy vừa phức tạp vừa thể hiện sự mong muốn được ở bên Eddie, vừa miễn cưỡng.
Nhưng hiểu rằng đây là tình huống không thể tránh khỏi nên cuối cùng cậu cũng gật đầu.
Về phần Eddie, cậu thực sự không nghĩ nhiều về chuyện đó. Đây không phải lần đầu cậu ngủ với Ketron, và hai người đã từng ngủ trên một chiếc giường nhỏ hơn và cũ hơn ở quán trọ Sanderne, nên cậu chỉ lần này sẽ ổn thôi.
Cậu không hề biết rằng Ketron đã thức trắng cả đêm mà không hề chợp mắt.
"...Ừm."
Trước khi nằm xuống giường, Eddie nhìn chằm chằm vào bộ đồ ngủ của mình, chúng là một mớ hỗn độn những vết nước mắt của Ketron, vì cậu đã đổ rất nhiều mồ hôi khi đối đầu với Quỷ Vương.
Mặc nó ngủ thì hơi ghê ghê.
Và, Ketron là một người đàn ông, nên có lẽ điều đó không quan trọng.
Nghĩ vậy, cậu thản nhiên cởi áo ra.
“...!”
Cậu không để ý đến Ketron đang nhìn mình, quay đầu lại vì ngạc nhiên. Eddie gấp gọn gàng bộ quần áo đẫm mồ hôi và chui vào giường Ketron chỉ với mỗi đồ lót.
“Ketron, lại đây. Tôi nghĩ chúng ta có chuyện cần nói.”
Tại sao Quỷ Vương vẫn còn sống, tại sao hắn lại đến gặp Eddie, có rất nhiều điều cậu không biết, nhưng cậu vẫn nên nói chuyện.
Ketron có vẻ bình tĩnh hơn một chút bây giờ...
Giống như ở Sanderne, Eddie lên giường trước, nhường chỗ cho Ketron nằm xuống, rồi vỗ nhẹ lên giường, như thể bảo cậu ấy nằm xuống đây.
Nhưng Ketron chỉ đứng đó, đầu quay đi, không thể cử động trong một lúc.
Eddie nghiêng đầu. Sao cậu ấy lại như vậy?
"Ketron?"
Khi Eddie thúc giục, Ketron di chuyển cơ thể rất, rất chậm và nằm xuống cạnh Eddie.
Nhưng vì lý do nào đó, ngay cả trong không gian hạn chế của một chiếc giường đơn, cậu ấy vẫn cố gắng hết sức để không chạm vào Eddie, giữ cơ thể gần mép giường.
Trên một chiếc giường đơn, với thân hình to lớn của Ketron và thân hình không có gì đáng chê trách của Eddie, khoảng cách không giãn ra nhiều mặc dù cậu ấy đã cố gắng hết sức.
Eddie nghiêng đầu. Sao tự nhiên cậu ấy lại ngại ngùng thế nhỉ?
Bối rối trước thái độ đột ngột của Ketron, Eddie kéo eo Ketron về phía mình, người gần như sắp ngã khỏi giường.
Ketron, người mà trong những trường hợp bình thường sẽ không bao giờ bị kéo bởi một lực nhẹ như vậy, có vẻ khá bối rối và kêu lên một tiếng "Ah", rồi ngay lập tức bị kéo sát gần Eddie, cơ thể của hai người đàn ông dính chặt vào nhau.
“Sao tự nhiên cậu lại thế này? Tôi không biết tình hình thế nào, nhưng chúng ta hãy – nói chuyện – một chút…”
... Lời nói của Eddie dần dừng lại.
Eddie chớp mắt.
Cậu cảm thấy rõ ràng có một thứ gì đó lớn ở bụng dưới cậu. Nó khá nóng và cứng...
Đó là cái gì thế..?
Trong lúc đang ngây người suy nghĩ như vậy, Eddie đột nhiên cúi đầu, nhìn thấy th*n d*** nhô ra của Ketron trong tầm mắt, lúc này Eddie mới nhận ra mình đã giẫm phải mìn.
***
Eddie không phải là người nhạy bén lắm.
Ngay cả khi còn là Lee Jeong-hoon, cậu cũng vô tư đến mức câu "Thôi nào, Jeong-hoon!" đã trở thành một meme giữa bạn bè cậu mỗi khi cậu làm điều gì đó vô tình.
Mặc dù không nhiều, ngay cả khi hẹn hò, cậu cũng vô tư đến mức nghe được những câu như "Anh thực sự giỏi mọi thứ, nhưng vấn đề lớn nhất là anh không nhạy bén" từ nhiều người liên tiếp.
Vậy thì đó chính là vấn đề.
Cậu rất nhanh trí khi làm việc, nhưng khi nói đến các mối quan hệ giữa người với người, sự nhạy bén của cậu lại biến mất, vì vậy những mối quan hệ ít ỏi đó khá khó khăn.
Vì vậy, khi bước vào độ tuổi cuối 20, cậu không còn hứng thú với việc hẹn hò và từ chối mọi cuộc hẹn hò giấu mặt. Dù sao thì cậu cũng quá bận để hẹn hò.
Thực ra, ký ức về hẹn hò của cậu đã quá cũ, và cậu cũng không có h*m m**n về mặt t*nh d*c, và cậu đã phải trải qua những ngày làm việc khó khăn đến nỗi cậu sẽ ngất xỉu ngay khi về nhà, vì vậy đã khá lâu kể từ khi cậu có một mối quan hệ ở thế giới cũ.
Đặc biệt là sau khi đến thế giới này, cậu đã quá bận rộn để thích nghi đến nỗi không còn thời gian để nghĩ đến t*nh d*c nữa.
Vậy nên thực sự, cậu không hề để ý dù chỉ một chút.
Tại sao Ketron lại tuyệt vọng muốn trốn thoát đến vậy.
"Ồ..."
Eddie vô tình kêu lên một tiếng choáng váng khi có v*t t* l*n vô tình cọ xát vào bụng dưới của mình.
Ketron lấy tay che mặt. Khuôn mặt nhỏ nhắn bị che khuất bởi đôi bàn tay to lớn không thể nhìn thấy biểu cảm của cậu ấy, nhưng đôi tai nóng bừng lại hiện rõ mồn một.
À, làm sao để sửa lỗi này đây...?
Eddie, người chỉ đang đổ mồ hôi, nhanh chóng mở miệng vì cậu nghĩ bầu không khí sẽ trở nên không thể đảo ngược nếu cậu cứ im lặng thêm nữa.
“Ừm... điều đó có thể xảy ra nếu cậu còn trẻ.”
“...”
“Đó là hiện tượng tự nhiên…”
Điều đó không tự nhiên.
Dù có trẻ đến đâu, việc đột nhiên c**ng c*ng mà không có nguyên nhân là điều không bình thường, phải không? Chà, điều đó có thể xảy ra khi bạn là một thiếu niên rất, rất năng động...
Vậy tại sao chuyện này lại đột nhiên xảy ra?
..Không phải vì cậu chứ?
Eddie nhận ra mình đang nằm khỏa thân trước mặt Ketron một cách muộn màng, nhưng chắc chắn Ketron sẽ không như vậy chỉ vì Eddie khỏa thân.
Không phải là cơ thể của Eddie tệ theo góc nhìn khách quan, nhưng, chẳng có lý do gì để Ketron phải phấn khích khi nhìn Eddie.
Vậy thì thật kỳ lạ.
Eddie cắn môi. Vấn đề là cậu đã cởi áo ngay trước đó vì áo ướt đẫm mồ hôi, nên cảm giác bị chạm vào bụng dưới càng rõ rệt hơn.
Bị dồn vào chân tường, lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, sống hay chết. À, điều này có hơi khác một chút đúng không?
Tiếng còi báo động trong đầu Eddie đang vang lên rất to.
Eddie, người đang cắn môi và đau đầu suy nghĩ vì nghĩ rằng mình sẽ chết ngạt vì sự ngượng ngùng không thể cứu vãn nếu không sửa nó, đã kêu lên "Ah!" khi cậu chợt nhớ ra điều gì đó.
“Ketron, có chuyện gì xảy ra trước khi cậu đến phòng tôi phải không?”
Nghe những lời đó, Ketron, người không thể làm gì với khuôn mặt đỏ bừng của mình và chỉ im lặng, liếc nhìn Eddie.
Ketron, người đã dùng tay lau mặt nhiều lần, chắc chắn là rất nóng, từ từ mở miệng.
“Một con Quỷ xuất hiện.”
“Một con Quỷ?”
Biểu cảm của Eddie trở nên cứng rắn.
'Thời gian mượn đã hết rồi!’
Khi Quỷ Vương nói điều này, cậu không có đủ năng lực tinh thần để hiểu ý của hắn ta, nên cậu không thể chú ý đến nó rồi bỏ qua, nhưng khi cậu nghĩ về điều đó, có một lý do tại sao Ketron phản ứng muộn như vậy mặc dù Quỷ Vương, chứ không phải bất kỳ chủng tộc Quỷ nào, đã xuất hiện.
Nghe thấy cậu ấy gặp một con Quỷ, Eddie vô tình nhìn khắp cơ thể Ketron với ánh mắt lo lắng, nhưng rồi thở hổn hển và quay đi khi nhìn thấy phần th*n d*** sưng tấy rõ rệt của cậu ấy.
Nhưng chẳng bao lâu sau, sự giác ngộ lóe lên trong đầu cậu.
À, thì ra là vậy!
Eddie, người đã tìm ra lý do, vô tình nở nụ cười rạng rỡ.
"Ý cậu là loài Quỷ giống như một con Succubus, hay Incubus, hay thứ gì đó tương tự vậy? Đó có phải là một mộng ma phải không?”
Đúng vậy, những Mộng Ma như Succubus và Incubus là biểu tượng t*nh d*c trong truyện huyền huyễn! Hơn nữa, các tập truyện liên quan đến Mộng Ma thực sự đã xuất hiện trong
Nếu có thứ gì đó như thế xuất hiện và hút hết năng lượng của cậu ấy, cho cậu ấy thấy những giấc mơ d*m d*c hoặc khiến cơ thể cậu ấy nóng lên, thì phản ứng của Ketron lúc này cũng không có gì lạ.
Ngược lại, nó rất tự nhiên!
Eddie, người đã hoàn toàn quên mất rằng không hề có dấu hiệu phấn khích nào khi Ketron mở cửa phòng Eddie và xuất hiện, đã tự thuyết phục bản thân.
Vậy ra, đó là lý do.
“...”
Ketron nhìn chằm chằm vào Eddie với vẻ mặt kỳ lạ.
Đôi mắt đen của cậu, không thể nào biết được cậu đang nghĩ gì, chớp mắt vài lần, rồi đôi mắt cậu trở nên sâu thẳm.
Một lúc sau, Ketron, mặt vẫn còn đỏ, chậm rãi gật đầu.
“Đúng vậy, đó là một Mộng Ma."
Tôi biết mà!
Eddie rất vui mừng khi nhận ra dự đoán của mình là đúng.
“Vậy thì,.. vậy thì,... điều này…”
Eddie, người đã tìm ra lý do rõ ràng, có vẻ phấn khích trên khuôn mặt, nhưng biểu cảm đó nhanh chóng biến mất.
Vậy thì sao nếu cậu phát hiện ra điều này?
Trên thực tế, vấn đề không phải là tại sao Ketron lại trở nên như thế này, mà là làm sao để cậu ấy bình tĩnh lại.
Vì cả hai đều là đàn ông, cậu không thể không biết. Càng để lâu càng đau, nên nếu sưng đến mức đó, thay vì chờ nó xẹp xuống, tốt hơn là cứ làm cho nó ra ngay–
"Eddie."
Trong lúc đầu óc rối bời, Ketron khẽ gọi Eddie. Khi Eddie trả lời: "Ừ?", Ketron nhìn Eddie một lúc rồi khẽ hỏi.
“Eddie, giúp tôi được không?”
Những lời nói đó quá bất ngờ đến nỗi Eddie phải mất một lúc mới tự hỏi liệu mình có nghe đúng không.
"Tôi?"
Cậu có thể giúp gì?
Đầy rẫy những điều d*m d*c cậu tưởng tượng trong đầu, Eddie phải lắc đầu để loại bỏ những hình ảnh đó.
Ketron không thể nào nói những lời này với ý nghĩa như vậy được. Dĩ nhiên, cậu đang nghĩ gì vậy chứ, cậu ấy một đứa trẻ ngây thơ.
Ketron, người đang thở hổn hển vì phần th*n d*** phấn khích, cúi đầu và vùi mũi vào cổ Eddie.
Cậu ấy sẽ ngửi thấy mùi mồ hôi. Trong lúc đang lo lắng, cậu vô thức co rúm lại vì cảm giác nhột nhạt, một giọng nói thường ngày trầm thấp nhưng không hiểu sao lại còn trầm hơn nữa lọt vào tai Eddie.
“Cứ yên đó.”
“...”
“Anh chỉ cần nằm yên thôi.”
Thế là đêm bắt đầu… một cách thật lặng lẽ.
Chương 74, 75 là chương H nên mình đăng bên ko-fi nhé!