Ngay Cả Sau Khi Chuyển Sinh Tôi Vẫn Phải Kinh Doanh

Chương 76

Sau ngày hôm đó, không có nhiều thay đổi giữa hai người họ.

Eddie vẫn cưng chiều Ketron như thường lệ, và Ketron vẫn cư xử như bình thường.

Ngay cả những người biết rõ họ cũng sẽ không nghi ngờ rằng có chuyện gì đó đã xảy ra giữa họ.

Không còn dấu vết nào của đêm đó, của cuộc gặp gỡ nóng bỏng và những hành động không thể diễn tả thành lời mà họ đã chia sẻ.

Hai người họ lại trở về mối quan hệ bình thường như không có chuyện gì xảy ra.

Trên bề mặt thì có vẻ như vậy.

“Thật đấy, lần sau nhớ khóa cửa cẩn thận.”

Tất nhiên, Sebastian, người luôn nghĩ rằng họ đang trong mối quan hệ như vậy, đã nói điều này với Eddie.

Eddie giờ đã hiểu Sebastian đang hiểu làm điều gì, nhưng vì những gì đã xảy ra không phải là hiểu lầm mà là sự thật đã xảy ra, nên việc bào chữa cũng khá ngượng ngùng, vì vậy cậu chỉ cười.

Tất nhiên, trong lòng cậu có chút mâu thuẫn.

Ngày hôm đó là một tai nạn. Ketron đã trở thành nạn nhân của lời nguyền của Mộng ma, và Eddie chỉ giúp Ketron, người đang vật lộn và không biết phải làm gì.

Phải, mọi chuyện phải kết thúc ở đó. Dù sao thì đó cũng chỉ là một tai nạn.

Vì vậy, hành động tự nhắc nhở mình nhiều lần rằng không nên để ý đến điều đó có nghĩa là cậu đã vô cùng lo lắng, nhưng Eddie chưa nhận ra điều đó.

Hôm đó, Eddie theo thói quen ra sân sau đưa nước cho Ketron uống trong lúc cậu ấy tập thể dục. Cậu dừng lại khi thấy Ketron, người đã ngừng thiền sau sự cố hôm trước và đang tập trung khởi động.

Khoảnh khắc nhìn thấy b* ng*c trần của Ketron, khoảnh khắc nhìn thấy thân hình vạm vỡ đầy cơ bắp của cậu ấy, tâm trí Eddie tràn ngập một cảnh tượng nào đó.

Ketron cưỡi trên người cậu, ướt đẫm mồ hôi.

"Eddie."

Âm thanh giọng nói cậu ấy gọi tên cậu.

“Eddie, cảm giác thật tuyệt…”

Tiếng cậu ấy r*n r*, thành thật nói rằng cảm giác thật tuyệt...

À.

Điều này làm cậu phát điên.

Bàn tay của Eddie, đang lấy ống hút ra và c*m v** sữa đậu nành như thường lệ, loay hoay lóng ngóng nhiều lần trước khi thành công.

Bình tĩnh nào, mày đang làm gì thế?

Eddie vừa tự trách mình vừa tiến lại gần Ketron. Ketron đã nhìn chằm chằm vào Eddie từ trước khi Eddie mở cửa bước ra sân sau, nên cậu không thể quay lại bỏ đi.

Eddie tiến lại gần Ketron và nhét ống hút vào miệng Ketron như cậu vẫn thường làm.

Ketron đương nhiên chấp nhận và uống cạn. Mùi da thịt đẫm mồ hôi xộc vào mũi cậu, và mặc dù Ketron chỉ m*t ống hút bằng đôi môi đỏ bất thường, Eddie vẫn phải cố gắng hết sức để không đỏ mặt.

Việc Eddie mang đồ uống cho Ketron trong lúc tập thể dục là một thỏa thuận ngầm giữa hai người, một thói quen hàng ngày.

Nếu cậu đột nhiên dừng lại, điều đó chắc chắn sẽ rất kỳ lạ, và sẽ rõ ràng là cậu đang nghĩ quá nhiều, vì vậy Eddie không thể không làm điều đó.

Nhưng khi nhìn thấy cơ thể tr*n tr** của Ketron và lóng ngóng một cách không cần thiết, Eddie đã nhận ra.

Cho dù cậu đột nhiên ngừng mang đồ ăn nhẹ trong lúc tập thể dục hay cậu thậm chí không thể giao tiếp bằng mắt và làm mọi thứ trở nên khó xử thì cuối cùng cậu đều gặp rắc rối.

Dù cậu chọn cách nào thì đó cũng là một cái bẫy tự chuốc lấy.

"Cám ơn."

Ketron, người luôn cảm ơn cậu sau khi uống xong sữa đậu nành, có vẻ bình tĩnh hơn Eddie nhiều.

Nhìn cậu ấy, Eddie đột nhiên nhận ra rằng cậu không còn là người có thể nằm cạnh Ketron và ngủ một cách thoải mái mà không phải lo lắng gì về thế giới này như trước nữa.

Đó thực sự là một sự thật gây sốc.

***

Gần đây, Eddie có rất nhiều điều phải suy nghĩ.

Quỷ Vương đột nhiên xuất hiện, cơn ác mộng tấn công Ketron, vấn đề trong mối quan hệ của cậu với Ketron, và khi nào Gerold sẽ quay trở lại, tất cả đều là những mối lo ngại.

Trong số đó, điều khiến cậu bận tâm nhất là những lời mà Quỷ Vương đã nói.

Lời cảm ơn. Nói rằng tất cả nhờ có cậu.

Nhờ có tôi là cái quái gì thế?

Tất nhiên, đó không phải là vấn đề có thể giải quyết bằng cách lo lắng. Nó chỉ khiến cậu thêm phức tạp.

Bằng cách nào đó, bản năng của Eddie đã ngăn cản cậu nói những lời đó với Ketron, vì vậy Eddie đã không kể cho Ketron nghe mọi điều mà Quỷ Vương đã nói.

Cuối cùng, cậu phải tự lo lắng một mình nên có rất nhiều suy nghĩ.

Eddie không giỏi nói dối, và Ketron dường như nhận ra có những điều Eddie không nói với cậu ấy, nhưng cậu ấy không ép Eddie kể cho cậu nghe về cuộc trò chuyện giữa Quỷ Vương và Eddie.

Ketron nhìn chằm chằm vào Eddie, và rồi, sau ngày hôm đó, cậu ấy mang Thanh kiếm Thánh vào phòng Eddie.

Nó nói rằng việc biến hóa không phải lúc nào cũng khả thi, nhưng nếu tộc Quỷ tấn công lần nữa, Thánh Kiếm có thể chặn chúng ít nhất một lần nếu nó biến đổi.

Họ không thể ngủ cùng nhau mỗi đêm, nên theo một cách nào đó thì đó cũng là một biện pháp tự nhiên, nhưng không hiểu sao Eddie lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Cậu không còn đủ tự tin để nằm xuống và ngủ cùng Ketron nữa. Cậu sẽ thức trắng đêm. Đó là một lựa chọn không thể tránh khỏi vì lợi ích của thói quen ngủ đúng cách và chất lượng giấc ngủ.

[Khách đến hôm nay cứ tranh cãi mãi. Mì gà cay hay mì jjajang-getti ngon hơn? Họ suýt nữa thì đấm nhau.]

Nhưng Eddie phải dành cả đêm để nghe tiếng lải nhải không ngừng của Thánh Kiếm trước khi chìm vào giấc ngủ.

Về cơ bản, giọng điệu của Thánh Kiếm không hề nhẹ nhàng, nhưng nó vẫn ngầm cho Eddie thấy rằng nó thích Eddie, nên cũng không đến nỗi khó đối phó.

[Eddie, chuyện lần trước cậu làm với Ketron là gì vậy?]

“...”

[Những người từng sở hữu tôi trước đây cũng làm những việc tương tự. Tôi không biết tại sao họ lại làm vậy và tôi cũng chưa bao giờ hỏi, nhưng giờ tôi hơi tò mò. Ketron chẳng bao giờ trả lời tôi cả. Chắc cậu biết mà, phải không?]

Ngoại trừ đôi khi nó hỏi những câu hỏi khó.

Ngày đầu tiên Eddie nghe những lời đó từ Thánh Kiếm, cậuh đã phải há hốc mồm đến nỗi hàm gần như rơi ra.

Nghĩ lại thì, Thánh Kiếm ở trong phòng ngày hôm đó, ngay lúc đó! Dựa vào tường! Điều đó có nghĩa là nó đã chứng kiến mọi chuyện về mối quan hệ của họ ngay từ đầu.

May mắn thay, Thánh Kiếm, không phải là con người, không biết chính xác hai người họ đã làm gì và dường như không hiểu... Eddie cảm thấy như muốn ngất xỉu chỉ vì ai đó xem cảnh tượng xấu hổ đó.

"Haa…"

Eddie thở dài.

Cậu không biết phải trả lời câu hỏi của Thánh Kiếm như thế nào, câu hỏi mà nó đã lặp đi lặp lại trong nhiều ngày.

Tại sao họ lại làm như vậy?

Đó chính là vấn đề. Eddie cũng không biết câu trả lời cho câu hỏi đó.

Trong tình huống đó, cậu quá lo lắng vì Ketron bị nguyền rủa và mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến cậu không thể suy nghĩ thấu đáo, nhưng khi nghĩ lại, có rất nhiều điều kỳ lạ.

Trước hết, tại sao Eddie lại phải "giúp" cậu ta? Nếu chỉ để hạ nhiệt cơ thể đang nóng bừng của cậu ta thì chẳng cần phải làm vậy.

Hơn nữa, ngay cả khi Quỷ Vương đi, khi Eddie an ủi Ketron, và khi họ chuyển phòng... Ketron cũng không hề có dấu hiệu nào của việc bị dính lời nguyền.

Vậy thì đó là gì...

Cậu nên hiểu điều đó thế nào?

Ngày hôm đó, bọn họ chắc chắn đã vượt qua ranh giới.

Nhưng cho đến bây giờ bọn họ chẳng là gì của nhau.

Khi cậu tìm đến phòng chờ giải đấu để tìm Ketron vì sự thôi thúc của câu chuyện, khi cậu phải giải thích với người quản lý rằng cậu đang tìm ai, Eddie không thể nghĩ ra gọi Ketron là gì, vì vậy cậu đã dùng từ "bạn".

Nhưng lúc đó và bây giờ, từ bạn không phù hợp với Eddie và Ketron.

Nói chính xác hơn thì lúc đó nó không đúng, và bây giờ nó còn không hợp nữa.

Liệu "bạn bè" có khả thi không?

“Bạn bè kiểu gì mà lại làm thế?"

Hơn nữa, cậu thậm chí còn hôn cậu ấy, đắm chìm trong bầu không khí đó.

Nhớ lại đôi môi của Ketron, thứ mà cậu đã ngấu nghiến nhiều lần, rất mềm mại, và cậu đã vô thức bật cười khi Ketron c*n m** d*** của cậu trước sau khi họ giao thoa lưỡi vài lần và cậu đã quen với điều đó, Eddie không thể chịu đựng được nữa và đập trán xuống quầy!

Ôi, tôi thực sự phát điên rồi.

Vài khách hàng buổi sáng nhìn chằm chằm vào Chủ quán, người đang ngồi một mình ở quầy, cúi đầu và lẩm bẩm một mình như thể cậu là người say, nhưng cậu thậm chí không để ý đến ánh mắt của họ.

"Haiz."

Đó là lúc Eddie thở dài như thể đó là lần thứ một triệu trong ngày.

Cậu nghe thấy một giọng nói mà giờ đây đã trở nên khá quen thuộc với đôi tai cậu.

“Này, Eddie!"

Eddie vội vàng ngẩng đầu lên. Một mỹ nhân mang theo khí chất tươi mát và một người đàn ông cao lớn mang theo năng lượng tươi mới theo một nghĩa khác đang bước vào quán trọ.

Chính Augustine và Laila hai người đã trở thành khách quen.

Họ luôn đến vào buổi sáng khi có ít người, nhưng vì họ là những nhân vật nổi tiếng nên có tin đồn rằng họ đến đây vào mỗi buổi sáng.

Nhờ đó, số lượng khách hàng đã tăng lên, cậu là chủ quán trọ nên vui mừng, nhưng thành thật mà nói, sự ghé thăm của họ đang làm tăng thêm nỗi lo lắng hiện tại của Eddie.

Chính xác hơn là sự hiện diện của Laila.

Chuyện này làm cậu phát điên. Bụng cậu còn quặn thắt hơn nữa.

Cậu cảm thấy ruột gan mình như thắt lại, và bụng thì đau quặn, nhưng Eddie vẫn mỉm cười và chào đón họ theo bản năng của ngành dịch vụ.

"Chào mừng quý khách"

Nhưng nụ cười đó dần tắt khi cậu thấy Laila nhìn quanh như thể đang tìm kiếm ai đó ngay khi bước vào quán trọ.

Vì đã đến thăm nhiều lần nên cô biết Ketron đang tập thể dục vào thời gian này, cô liếc nhìn cửa sau một lát rồi lặng lẽ ngồi xuống.

Cô đang tìm kiếm sự hiện diện của Ketron.

Nhưng cô ấy không tìm kiếm cậu ấy một cách công khai. Cô  không làm bất cứ điều gì một cách công khai. Nhưng dù vậy, Eddie vẫn có thể thấy cô ấy đang tìm kiếm cậu ấy.

Bởi vì cô chính thức là hôn thê của Arthur Fontaine.

Nhưng có hai người ở đây biết sự thật.

Eddie và Ketron biết rằng người mà cô thực sự muốn lấy không phải là Arthur.

Ngoài ra, Eddie còn biết thêm một điều nữa. Người mà cô thực sự mong muốn, yêu thương và trân trọng chính là Ketron.

Mối quan hệ của họ vẫn chưa được giải quyết.

Bình Luận (0)
Comment