Ngay Cả Sau Khi Chuyển Sinh Tôi Vẫn Phải Kinh Doanh

Chương 78

[Cậu nhất quyết không định nói cho tôi biết sao?]

Ketron liếc xuống Thánh Kiếm khi nghe thấy giọng nói trong lúc khởi động.

Từ vài ngày trước, Thánh Kiếm đã hỏi về những gì cậu đã làm với Eddie đêm đó. Ketron thở dài.

“Ngươi nói ngươi cũng thấy chủ cũ làm vậy rồi. Sao tự nhiên lại quan tâm thế?"

[Lần này thì khác. Lúc đó tôi không quan tâm người kia là ai, nhưng giờ thì là Eddie.]

Lông mày Ketron giật giật. Điều đó có gì khác biệt chứ?

Người đó là Eddie chứ không phải bất kỳ ai khác?

Bất kể Ketron có cau mày hay không, Thánh Kiếm vẫn tiếp tục nói.

[Giọng Eddie khác thường quá. Cậu ấy r*n r* và nói thích lắm, đúng không? Tôi chỉ tò mò không biết cậu ấy thích gì thôi! Cậu cũng gần như phát điên khi cứ nói thích suốt. Lúc đó tôi đã hét tên cậu rất nhiều lần, nhưng cậu thậm chí còn chẳng thèm nghe.]

“...”

Cậu thề, cậu thực sự không nhớ gì cả. Thánh Kiếm nói rằng nó đã lặng lẽ quan sát hành động của họ và sau đó hỏi họ đang làm gì, nhưng Ketron không hề nhớ mình đã nghe thấy giọng nói của Thánh Kiếm.

Hoặc là trí nhớ của Thánh Kiếm đã bị bóp méo, hoặc là...

Ketron quá tập trung vào tình hình đến nỗi không nghe thấy tiếng gọi của Thánh Kiếm. Có lẽ là trường hợp sau.

Ketron tặc lưỡi. Cậu không nên làm ở nơi tên này đang ở.

Nhưng trong tình huống đó, cậu không thể làm gì khác. Ketron cũng mất trí rồi. Lúc đó, tim cậu đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, và sự phấn khích của cậu lên đến đỉnh điểm.

Vào lúc đó, Eddie là thứ duy nhất trong mắt cậu.

[Tôi không biết nó tuyệt đến mức nào, nhưng tôi biết nó thực sự tuyệt. Nói cho tôi biết đó là gì, làm thế nào. Sau đó tôi biến đổi thành người và thực hiện nó với Eddie…]

Ketron, người đang cố gắng nhớ lại đêm đó, đột nhiên quay trở lại.

Thanh kiếm điên rồ này đang nói gì vậy?

“Làm gì cơ? Ngươi điên à?”

[Tôi cũng muốn làm những điều thú vị với Eddie. Tại sao chỉ có mình cậu?]

"Không"

[Tại sao không?]

Thánh Kiếm bất mãn hỏi.

Tại sao thứ này, nó chưa bao giờ tỏ ra hứng thú với những thứ như thế này khi ở bên Ketron, hay thậm chí trước đó, lại trở nên như thế này khi ở bên Eddie?

Nhưng Ketron lại không biết phải trả lời câu hỏi của Thánh Kiếm: "Tại sao" nó lại không thể. Bởi vì nó là một thanh kiếm? Bởi vì nó không cần phải sinh sản?

Bởi vì ngày hôm đó chỉ là điều cậu phải làm chỉ vì lời nguyền sao?

Tất nhiên, Ketron biết rõ nhất là không có lời nguyền nào cả.

Cậu không cảm thấy tội lỗi vì đã lừa dối Eddie. Ketron cũng sẽ đưa ra lựa chọn tương tự ngay cả khi được quay lại.

Cậu chỉ đơn giản là không muốn Eddie ở bên bất kỳ ai khác.

Phải chăng chỉ là cậu không thích chia sẻ? Những nụ hôn mà anh đã dạy cậu, những cái ôm, những cuộc trò chuyện, nếu được...

Cậu chỉ muốn nó chỉ dành riêng cho mình cậu.

“Dù sao thì cũng không được.”

Cậu không thể tiết lộ những mong muốn như vậy, kẻo Eddie sẽ sợ hãi và cố gắng bỏ chạy.

Ketron, người đang đắn đo lời nói trong giây lát, từ từ mở miệng.

"Ngươi cần phải tập hợp sức mạnh để biến hình, đúng không? Lỡ Quỷ Vương hay Quỷ tộc lại xuất hiện mà ngươi không đủ sức thì sao? Ai mà biết được lúc đó Eddie sẽ ra sao."

“...”

Thánh Kiếm im lặng, có lẽ vì lý do chính đáng. Việc Thánh Kiếm biến hình không thể thực hiện được bất kỳ lúc nào. Một khi đã thực hiện, cần rất nhiều thời gian để tích lũy lại sức mạnh.

[Chậc... Tôi phải đợi bao lâu nữa đây?]

“Ai mà biết được."

Lý do cậu đặt Thánh Kiếm bên cạnh Eddie không phải để nó liên kết với Eddie, mà là để ngăn chặn bất kỳ cuộc tấn công nào có thể xảy ra của tộc Quỷ, vì vậy nó sẽ phải duy trì trạng thái hiện tại cho đến khi Eddie được an toàn.

Và ngày Eddie được an toàn cũng chính là ngày Quỷ Vương biến mất khỏi thế giới này.

Quỷ Vương.

‘Ta không thể nào làm như vậy với người mà ta biết ơn.’

Taraziel xem Eddie như một 'người có ơn.’

Hắn ta thậm chí còn dùng phân thân của Lilzahir để chặn mắt và tai của Ketron nhằm mục đích gặp Eddie tránh để Ketron can thiệp. Chỉ để gặp Eddie mà thôi.

Hắn nói rằng hắn đang trả món nợ giữa hắn và Eddie.

Hắn ta vì điều gì mà lại đi cả một chặng đường dài để gặp anh ấy, thậm chí còn kéo lê cả cơ thể không hoàn chỉnh của hắn, thậm chí còn chưa được hồi sinh đúng cách?

Nếu có điều gì đó thực sự khiến hắn biết ơn lúc này, thì đó chính là...

Xét theo tình hình hiện tại, điều đó có nghĩa là sự hồi sinh của hắn.

Eddie?

Hồi sinh Quỷ Vương?

Thật là vô lý.

[Cậu đang trở nên nhạy cảm lạ thường. Tim cậu đập nhanh quá.]

Những suy nghĩ vẩn vơ đã bị đánh tan bởi lời nói của Thánh Kiếm. Ketron nhanh chóng cắt lời nó.

"Đừng nói những điều vô nghĩa như thế nữa.”

[Nếu đến phút cuối cùng mà cậu vẫn không nói cho tôi biết—]

Lời nói của Thánh Kiếm vốn định nói ra điều gì đó bất mãn, lại bị cắt ngang. Sau một thoáng im lặng, cảm nhận được sự hiện diện bên trong quán trọ, Thánh Kiếm lên tiếng.

[Laila và Augustine đang ở đây.]

Ketron cũng cảm nhận được điều đó. Giọng nói của Laila và Augustine lọt vào thính giác nhạy bén của cậu.

Gần đây hai người đó thường xuyên đến Quán trọ của Eddie.

Chắc chắn là Eddie cũng có chút thu hút họ, nhưng một phần hai người họ đến thường xuyên như vậy có lẽ là vì Ketron.

Đặc biệt là vào ngày đầu tiên Laila đối mặt trực diện với Ketron, cô đã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Ketron trong một thời gian dài, cứng đờ và không thể cử động.

[Mặc dù ký ức của cô ấy đã mất, nhưng liệu cô ấy có cảm thấy gì khi nhìn thấy cậu không?]

"Tôi không biết."

[Sao không nói thẳng với cô ấy luôn đi?]

Ketron im lặng.

Nói với cô ấy rằng cậu mới là Anh hùng thực sự, chứ không phải Arthur?

Nói ra thì không khó. Nhưng ai sẽ dễ dàng tin nếu cậu tự nhận mình là Anh Hùng, chỉ dựa vào việc có cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ?

Người duy nhất lắng nghe và tin vào điều đó chính là Eddie.

[Sao không dùng tôi làm bằng chứng?]

“Để bị coi là kẻ dị giáo sao.”

Đề nghị của Thánh Kiếm là vì Ketron, nhưng Ketron khẽ cười khẩy. Chuyện này không thể nào dễ dàng như vậy được.

[Ừ, còn quá sớm tôi nghĩ vậy]

Thánh Kiếm thừa nhận rằng đó là một ý kiến vội vàng.

Sẽ quá ngây thơ nếu mong đợi mọi người công nhận anh là Anh Hùng chỉ vì Anh Hùng, người đã biến mất khỏi ký ức của mọi người, đã đưa ra Thánh Kiếm làm bằng chứng. Cũng giống như Ketron đã bị lãng quên là người sử dụng Thánh Kiếm,

thì sự xuất hiện của Thánh Kiếm cũng sẽ bị lãng quên theo.

Nếu quyết tâm, cậu có thể nhờ đền thờ chứng thực Thánh Kiếm là thật. Nhưng điều đó chỉ gây thêm rắc rối và làm tăng khả năng mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát.

Nếu Giáo hoàng, vốn là một chính trị gia hơn là một nhân vật tôn giáo, tham gia vào vấn đề này...

“Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng thấy mệt mỏi rồi.”

[Tôi không thể phủ nhận điều đó.]

Cả hai đều biết Giáo hoàng là người như thế nào. Ketron mỉm cười cay đắng.

[Nhưng đừng quên, Ketron. Quỷ Vương đã được hồi sinh và đang hồi phục.]

“...”

[Cậu cần phải tìm đồng đội để tham gia cùng cậu.]

Ketron chắc chắn rất mạnh. Bây giờ cậu còn mạnh hơn cả lúc đánh bại Quỷ Vương.

Nhưng nếu Ketron trở nên mạnh hơn, liệu Quỷ Vương có yếu hơn trước không?

Ngay cả khi đó, Ketron cũng chỉ có thể đâm Thánh kiếm vào tim Quỷ Vương nhờ sự giúp đỡ của đồng đội.

Nếu không có sự giúp đỡ của đồng đội, ngay cả khi đã mạnh hơn, cậu vẫn không thể chắc chắn chiến thắng. Không, điều đó là không thể.

Cũng giống như Ketron có đồng minh, Vua Quỷ cũng có thuộc hạ.

[Trước đó, cậu phải hạ Arthur xuống đã. Cậu sẽ rất bận rộn đấy.]

Thánh Kiếm cười khẩy. Nó có vẻ hờn dỗi vì Ketron không chịu nói cho nó biết chuyện cậu đã làm với Eddie.

Thánh Kiếm nói điều kiện để Ketron đánh bại Quỷ Vương, như thể đó là chuyện đương nhiên. Nhưng nếu Taraziel không biết về sự tồn tại của Eddie và đến tìm anh ấy, Ketron không chắc liệu cậu có muốn đánh bại Quỷ Vương nữa hay không. Cậu không còn là Anh Hùng nữa.

Nhưng giờ Taraziel đã biết còn ảnh hưởng tới Eddie. Hắn nói rằng Eddie là một người có ơn với hắn và hắn sẽ không động đến anh ấy, nhưng sau này, hắn có thay đổi ý định rồi ra tay với Eddie để khiến Ketron phải tuyệt vọng không.

Để ngăn chặn điều đó, Ketron phải đánh bại Quỷ Vương một lần nữa.

Nếu là trước đây có sẽ làm vì đó là lợi ích chung, và vì đó là việc Anh hùng phải làm, thì lần này đó hoàn toàn là vì lý do cá nhân.

Nếu không giống một Anh hùng thì không cần phải là Anh hùng, nhưng vì Ketron dù sao cũng không còn là Anh hùng nữa, nên sẽ không có vấn đề gì ngay cả khi cậu hành động vì lợi ích cá nhân.

Không cần phải nói với Albatross về chuyện này. Thanh kiếm ấy, vốn giống một Anh Hùng hơn cậu là một Anh hùng thật sự, sẽ rất ồn ào nếu cậu nói rằng cậu sẽ tiêu diệt Ma Vương vì lý do cá nhân như vậy. Thay vì thành thật nói với Thánh Kiếm, Ketron lại nói một điều khác.

“Có lẽ tôi không cần phải hạ gục hắn.”

[Hửm?]

"Khi Quỷ Vương xuất hiện, Anh Hùng phải đánh bại hắn. Đó chẳng phải là nhiệm vụ của Anh Hùng sao?"

Thánh Kiếm nhanh chóng nhận ra Ketron đang nhắc đến ai với tư cách là 'Anh hùng.’ Cậu ta đang nói đến Arthur.

[Đúng vậy. Chắc hẳn sẽ rất thú vị.]

Nếu điều đó xảy ra, chuyện sẽ thực sự thú vị.

Cho đến giờ, anh ta có vẻ vẫn ổn, dựa vào địa vị Anh hùng với những lý do như sang chấn hoặc còn chấn thương.

Liệu mọi người có để Arthur yên ngay cả khi Quỷ Vương được hồi sinh không?

Cậu tò mò về biểu cảm của Arthur khi đối thủ mà anh ta nghĩ đã chết lại sống lại và xuất hiện trước mặt anh ta.

[Tôi tò mò về biểu cảm trên khuôn mặt của Arthur khi hắn ta phát hiện ra rằng Quỷ Vương đã được hồi sinh.]

Ketron gật đầu trước lời nói của Thánh Kiếm, kỳ lạ thay, nó lại trùng khớp với tâm trạng của cậu vào những lúc như thế này. Nếu không được chứng kiến điều đó, chắc chắn sẽ tiếc lắm.

Dù sao thì, lúc này cậu cũng phải tập trung rèn luyện thể lực, nên Ketron mới đi khởi động. Không, cậu sắp sửa xong rồi.

Nếu không phải vì sự hiện diện và giọng nói quen thuộc lại vang lên từ bên trong quán trọ.

[Hửm? Gerold cũng về rồi.]

Thánh Kiếm, người cũng nhận thấy sự hiện diện này giống như Ketron, nói với vẻ thích thú.

[Nhưng cậu ta không đơn độc. Có một sự hiện diện kỳ lạ khác.]

“...”

Thật kỳ lạ. Gerold là một chuyện, nhưng sự hiện diện của người đi cùng  cậu ta thì...

Sự hiện diện đó mờ nhạt đến mức khó có thể cảm nhận được trừ khi ở cấp độ của Ketron. Mặc dù nó không bị che giấu, nhưng cũng không hẳn là bị lộ ra.

Có lẽ nếu muốn, ngay cả Ketron cũng không thể dễ dàng nắm bắt được, một sự hiện diện mờ nhạt, kỳ lạ như thể sinh ra đã như vậy.

Một sự hiện diện kỳ lạ. Ngay khi nhận ra điều đó, Ketron chộp lấy chiếc áo sơ mi vừa vứt sang một bên và mặc vào.

[Hãy đưa tôi đi cùng!]

Thánh Kiếm nhảy lên và hét lớn từ phía sau, nhưng Ketron không để ý đến nó như thể cậu không nghe thấy và mở cửa sân sau rồi đi vào trong.

Bỏ lại sau lưng những lời càu nhàu và câu "cứ chờ xem", Ketron quay trở lại quán trọ và cau mày khi nhìn thấy Eddie.

Người đàn ông có sự hiện diện đặc biệt mờ nhạt mà cậu đã cảm nhận trước đó đang ôm Eddie với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

Ketron không chút do dự, bước nhanh về phía trước, vươn tay ôm lấy eo Eddie từ phía sau, túm lấy đầu hắn và đẩy ra.

Người đàn ông dễ dàng bị đẩy ra, có lẽ vì đó là một hành động bất ngờ.

"Ơ.., Ket?"

Eddie nhìn Ketron với vẻ mặt hơi xấu hổ, nhưng Ketron chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông và tỏ ra cảnh giác.

“Ngươi là ai?"

Người đàn ông bị đẩy ra một cách đột ngột, vẻ mặt vô cùng tức giận. 

Ketron đáp lại bằng vẻ mặt lạnh tanh.

"Còn ngươi thì sao?"

Hai người nhìn nhau không nói một lời. Không khí căng thẳng bao trùm cả quán trọ.

Bình Luận (0)
Comment