Ngay Cả Sau Khi Chuyển Sinh Tôi Vẫn Phải Kinh Doanh

Chương 79

Eddie thậm chí không thể nào suy nghĩ thấu đáo được.

Sự thật là ‘E’ đã để lại tờ giấy, nội dung vẫn chưa thể hiểu nổi, cậu ấy đã ở đâu và làm gì trước khi quay lại với Gerold, và cái tên Ebon hiện lên trong đầu cậu như thể một ký ức từ ngăn kéo đột nhiên bật ra.

...Tại sao tên của E lại là Ebon.

Cậu không thể hiểu được điều gì cả.

Bất chấp sự bối rối của Eddie, cuộc tranh cãi giữa Ketron và Ebon ngày càng gay gắt.

"Tôi không biết cậu là ai, nhưng cậu không nên đụng chạm không cần thiết.”

“Cái gì? Tôi có ôm… Eddie hay không thì liên quan gì đến ngươi?"

“Eddie sẽ cảm thấy không thoải mái."

"Hả? Không, anh ấy không thích ngươi! Eddie thích tôi mà! Ngươi có biết tôi quan trọng với Eddie thế nào không?"

“Tôi không biết cậu là ai, nhưng tôi quan trọng hơn cậu.”

Eddie chửi thề, lần đầu tiên cậu nhận ra Ketron lại có khả năng cãi vã trẻ con như vậy.

Vấn đề là những lời nói trẻ con đó lại rất có tác dụng với Ebon.

Nhìn thấy mặt Ebon đỏ bừng, Ketron càng ôm Eddie chặt hơn, như thể không hề có ý định buông tay.

Eddie, người gần đây vẫn luôn né tránh Ketron, giờ đang phát điên. Có lẽ vì vừa tập thể dục xong, cái ôm ấm áp của Ketron khiến cậu nhớ lại đêm hôm trước.

Khi bắt gặp ánh mắt tò mò của Augustine, người vừa đến dùng bữa và giờ đang chứng kiến một vở kịch buổi sáng trực tiếp, cậu thực sự muốn chui xuống đất.

"Một con chó hoang không biết từ đâu tới!"

“Là ngươi rõ ràng rồi.

Trong khi hai người vẫn đang cãi vã như trẻ con, Sebastian, người đã ngủ quên, đi xuống cầu thang với khuôn mặt còn ngái ngủ và trông có vẻ bối rối trước cảnh tượng đang diễn ra.

“Cái gì thế này. Ồ, ngài Gerold?”

Sau đó, khi nhìn thấy Gerold, vẻ mặt cậu ấy rạng rỡ hẳn lên và trông rất vui vẻ, mặc dù cậu ấy dường như không nhận ra mình đang vui.

Đúng lúc đó, Gerold, người vừa gật đầu nhẹ với Sebastian, bước tới.

Cậu ấy nhẹ nhàng đưa tay ra và ôm lấy Ebon từ phía sau đang bốc hỏa.

“Dừng lại đi, Ebon.”

“Không, tên đó mới là…”

“Tôi đã bảo dừng lại rồi mà.

Giọng nói ấy dịu dàng đến nỗi ngay cả Eddie cũng chưa từng nghe thấy, thật khó tưởng tượng nó lại phát ra từ miệng Gerold. Nó ngọt ngào như mật ong, như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Và Ebon, như thể ngọn lửa đang bùng cháy đã được dập tắt, ngay lập tức bình tĩnh lại.

Gerold, người đã trấn an Ebon một cách thích hợp, nhìn Eddie và hỏi.

“Eddie, anh có ra lệnh cho linh hồn làm gì không?"

“Hả? À, đúng rồi, linh hồn…”

“Tôi sẽ làm.”

Với những lời nói đó, Gerold đã cố gắng kéo Ebon đi.

“À, Gerold. Đợi một lát."

Ebon, người đã ngoan ngoãn bị kéo đi, dừng lại như thể nhớ ra điều gì đó và quay lại chỗ Eddie.

“...”

Vòng tay Ketron ôm Eddie siết chặt hơn. Thấy vậy, Ebon khịt mũi rồi đưa thứ gì đó cho Eddie.

Đó là một chiếc hộp vuông. Eddie nhận lấy mà không suy nghĩ.

“E... Eddie, đây là một món quà.”

“Món quà?"

“Ừ. Tôi đã đến nơi Eddie sống hồi còn nhỏ để làm nó.”

Nhìn Ebon đang phồng mũi như thể đang muốn được khen, Eddie tâm trạng rất phức tạp.

Nơi mà 'Eddie' sống khi còn nhỏ.

Nghe có vẻ như sẽ có những kỷ niệm tuyệt vời, nhưng thật không may, Eddie hiện tại không có ký ức nào, chứ đừng nói đến việc biết nơi đó ở đâu.

Dù sao thì đó cũng là một món quà, và có vẻ lạ khi từ chối nó ở đây, nên Eddie đã nhận món quà.

"Cám ơn, Ebon."

“Không có gì! À, còn một món quà tặng kèm, một người mà anh sẽ rất vui khi gặp sẽ sớm đến thôi.

"Hả?"

“Tôi đã rủ họ đi cùng, nhưng bọn họ nói không có thời gian. Họ nói sẽ đến thăm ngay khi rảnh. Hình như dạo này họ bận lắm.”

Ai? Eddie không biết Ebon nói đến ai.

Có phải là bố mẹ Eddie không? Gia đình cậu sao?

Eddie thậm chí còn không biết 'Eddie' có gia đình hay không.

"Người đó nói rất nhớ anh."

Với những lời đó, Ebon dường như đã nói hết những gì mình muốn nói, khịt mũi với Ketron và quay lại chỗ Gerold. Ebon càu nhàu điều gì đó với Gerold. Hình như là do đói. Gerold đáp lại một cách tự nhiên rồi nắm tay Ebon đi vào bếp.

Có vẻ như Gerold đã khá quen với việc này. Để xoa dịu Ebon đang nổi giận.

“...”

Eddie nghịch chiếc hộp Ebon đưa. Đó là một chiếc hộp vuông vức, to bằng lòng bàn tay Eddie. Nó khá nặng so với kích thước, và lớp gỗ bên ngoài tạo cảm giác sang trọng khi chạm vào.

Ebon nói rằng cậu ấy đã đến nơi "Eddie" sống hồi nhỏ để tìm lấy nó. Nếu vậy, có lẽ cậu có thể hiểu thêm đôi chút về tuổi thơ của "Eddie" bằng cách xem những thứ bên trong.

Eddie, người đang v**t v* chiếc hộp gỗ bằng tay, nhận ra rằng nên mở nó trong phòng mình sẽ tốt hơn là ở đây, và ôm chiếc hộp vào ngực.

Sau đó cậu nhận ra mình vẫn đang còn ở trong vòng tay của Ketron.

“Ket, tôi phải đi…”

Eddie vùng vẫy. Thấy Eddie có dấu hiệu muốn đi, Ketron buông Eddie ra. Ánh mắt Ketron hướng về phía nhà bếp, nơi Gerold và Ebon đã biến mất.

“Người đó là ai vậy?”

Eddie đột nhiên cảm thấy ngực mình thắt lại. Cậu không biết phải trả lời câu hỏi của Ketron như thế nào.

Bởi vì Eddie cũng không biết Ebon là ai.

Mối quan hệ giữa Eddie và Ebon là gì?

Vào khoảnh khắc đó, sự thất vọng vì bị chuyển sinh không có ký ức mà cậu đã không cảm thấy trong một thời gian đã tràn ngập trái tim Eddie.

Gerold chưa bao giờ thắc mắc về hành động của Eddie, nhưng nếu có, cậu ấy đã phát hiện ra từ lâu rằng Eddie không có ký ức.

Rằng cậu không phải là Eddie thực sự.

Không, Gerold thực sự không biết Eddie không có ký ức sao?

Thật sự, cậu ấy không biết sao...?

“Một người bạn.. đại loại thế."

Cuối cùng, Eddie không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đưa ra câu trả lời mơ hồ.

Bạn ư. Thật là một từ tuyệt vời.

Từ ngữ đó giống như phép thuật, có thể gắn kết Eddie và Ebon, những người có danh tính mơ hồ, với Eddie và Ketron, những người có mối quan hệ hơn cả mức bạn bè.

Nhưng Eddie biết. Cũng giống như Eddie và Ebon, Eddie và Ketron có mối quan hệ không đơn giản.

Cảm thấy chán nản lạ thường, Eddie nghịch chiếc hộp trong tay và tránh ánh mắt của Ketron.

Sau đó, cậu bắt gặp ánh mắt của Augustine, người vẫn đang nhìn cậu với vẻ thích thú và mỉm cười.

Eddie, muộn màng nhận ra rằng Augustine và Laila đã theo dõi toàn bộ trò hề này, vội vàng mở miệng.

“À, xin lỗi nhé, Augustine. Anh đến đây để dùng bữa yên tĩnh, nhưng lại chịu sự ồn ào này”

“Không đâu! Tôi thấy nó vui mà."

Augustine bật cười như thể anh thực sự thích thú.

Tuy nhiên, không giống như Augustine đang cười, Laila, người ngồi đối diện anh, đang nhìn Eddie và Ketron với vẻ mặt bối rối.

“Ketron, cậu ghen tị hơn tôi nghĩ đấy.”

Biểu cảm của Laila trở nên nghiêm túc hơn khi Augustine thẳng thừng nói điều đó với Ketron.

Thông thường, cậu sẽ cực kỳ lo lắng về biểu cảm của Laila, nhưng lúc này Eddie lại quá mất tập trung.

Tim cậu đã đập loạn xạ từ một lúc lâu rồi. Không chỉ vì Ketron.

“Tôi sẽ về phòng một lúc.”

Cậu cần phải kiểm tra món quà này càng sớm càng tốt. Khi Eddie đi lên tầng hai để mở chiếc hộp trên tay, cậu thấy Sebastian đang đứng ngây người giữa cầu thang.

Sebastian có một biểu cảm mà Eddie chưa từng thấy trước đây.

Gương mặt trông như thể đang rất sốc vì điều gì đó.

Ánh mắt của cậu ấy hướng về phía Gerold, người nhẹ nhàng dẫn Ebon đi.

Bình thường thì cậu sẽ nói gì đó rồi, nhưng lúc này Eddie đang vội. Eddie liếc nhìn Sebastian rồi nhanh chóng đi lên cầu thang.

***

Trên đường trở về ngôi đền sau bữa ăn. Món udon ngon tuyệt, nhưng Augustine lại khá hài lòng vì vừa được xem một màn kịch hài hước vậy.

Suy cho cùng, những cuộc cãi vã vì tình yêu cũng rất vui. Augustine sau đó mới hiểu tại sao những người lớn tuổi trong khu phố lại tò mò về đời sống tình cảm của những người trẻ tuổi đến vậy. 

“Tôi thấy thật thú vị.”

Phải không? Như thể đang tìm kiếm sự đồng tình, anh quay sang bên cạnh và thấy Laila, người vẫn giữ vẻ mặt như vậy từ bữa ăn, vẫn còn vẻ mặt ngơ ngác. Không hiểu sao trông cô ấy có vẻ khá sốc.

“Thánh nữ?”

Khi Augustine gọi Laila, cô từ từ rời khỏi dòng suy nghĩ mơ màng và nhìn Augustine, hỏi.

“Eddie và Ketron, mối quan hệ của họ là gì?"

"Hừm?"

Augustine gãi cằm. Mối quan hệ giữa Eddie và Ketron là gì?

Không phải là những gì bạn đã thấy sao?

Trên thực tế, có những tin đồn kỳ lạ lan truyền trên phố về Quán trọ Eddie.

Người chủ quán trọ, xuất thân từ một gia đình quý tộc bỏ trốn và sống cùng một người bạn trai cao lớn, đẹp trai trong khi điều hành quán trọ.

Đặc biệt khi xét đến phản ứng của Ketron khi lần đầu gặp Eddie, và phản ứng của Ketron trong vụ việc Bá tước Demaise, bất kỳ ai không phải là kẻ ngốc đều sẽ hiểu, phải không?

Hơn nữa, hôm nay Augustine đã công khai trêu chọc với Ketron rằng cậu ấy đang ghen tị.

Nhưng Laila dường như muốn Augustine phủ nhận điều đó.

"Ồ, có thể họ là bạn bè.”

Vì vậy, anh đã đưa ra câu trả lời mơ hồ này.

"Bạn..."

Laila, người ngay lập tức há miệng như thể cô ấy không thể chấp nhận được điều này, nhanh chóng ngừng nói và cắn môi.

“Không, có vẻ như đó không phải là việc tôi nên tò mò.”

Augustine có linh cảm, anh biết Laila đã nghĩ điều gì. Chắc hẳn cô ấy đang hỏi liệu họ có thực sự là bạn bè không.

Có lẽ anh tò mò, nhưng tại sao Laila lại trông kinh ngạc đến vậy? Augustine nghiêng đầu, không hiểu.

Dù sao thì…

Augustine đã nhiều lần cảm thấy có cảm giác quen thuộc lạ lùng với Eddie khi nhìn cậu ấy.

Anh có thể chắc chắn cậu ấy giống ai đó, nhưng dù có nghĩ vậy, câu trả lời vẫn không hiện rõ trong đầu, nên anh chỉ nhàn nhã nghĩ "Được rồi, một ngày nào đó mình sẽ nghĩ ra”

Và hôm nay, khi nhìn thấy người đàn ông tóc đen mà anh chưa từng thấy trước đây khi ra vào quán trọ Eddie, đứng cạnh Eddie, khuôn mặt của một người đã hiện lên trong tâm trí anh.

Một khuôn mặt đã bị chôn sâu trong những ký ức cũ.

Chỉ đến lúc đó Augustine mới cảm thấy nhẹ nhõm, như thể cơn đau răng đã được chữa khỏi.

Đúng.

Chính là người đó.

Bình Luận (0)
Comment