Ngay Cả Sau Khi Chuyển Sinh Tôi Vẫn Phải Kinh Doanh

Chương 85

Bàn tay Eddie, vốn đang do dự nắm chặt lấy tay áo Ketron, bỗng siết chặt. Tai cậu, mỗi nơi được chạm vào, nóng ran, và dường như những sợi lông tơ của cậu dựng đứng cả lên.

Cậu cảm thấy thật thảm hại khi trải qua niềm vui thấp hèn khi thấy Ketron bám chặt lấy mình, cầu xin cậu đừng rời đi ngay cả trong tình huống này.

Và cậu cảm thấy còn đáng thương hơn khi không thể đưa ra câu trả lời chắc chắn rằng cậu sẽ không rời đi.

Khi Eddie im lặng, Ketron lại thì thầm hỏi: "Eddie, anh định bỏ rơi tôi sao?"

“...”

Tất nhiên, cậu không muốn rời đi. Nhưng ‘Eddie’ có thể sẽ ra đi bất chấp ý muốn của cậu.

Có lẽ câu trả lời này sẽ đi ngược lại với mạch truyện vốn đã im ắng kể từ giải đấu.

Vậy nên, tốt hơn là giả vờ không biết, giả vờ không biết gì cả, như cậu vẫn làm cho đến bây giờ, cố gắng tỏ ra không biết gì và hỏi cậu ấy đang nói gì.

Nhưng Eddie không muốn làm điều đó.

Cậu không muốn giả vờ.

Sau một hồi do dự, Eddie cuối cùng cũng lắc đầu. Cậu không muốn rời xa Ketron. Cậu không có ý định làm vậy. Đó là câu trả lời duy nhất cậu có thể đưa ra lúc này.

Vào lúc đó, Eddie nhìn thấy ánh sáng chiếu vào một góc của quán trọ mờ tối, phía sau Ketron.

Ánh sáng yếu ớt chiếu sáng một cuốn sách nằm đơn độc trong bóng tối.

À!

Eddie biết cuốn sách đó là gì.

Có phải là đang cố trừng phạt Eddie vì đã hứa hẹn một tương lai mà cậu không dám chắc chắn không?

Trong nháy mắt, những trang sách lật qua tạo nên tiếng xào xạc trong không khí, nơi thậm chí không có một cơn gió nào thổi qua.

Cậu không thể đọc được nội dung vì nó quá xa, nhưng cậu có thể thấy bóng dáng của những chữ cái được viết dày đặc. Xột xoạt, sột soạt– những trang giấy tiếp tục lật nhanh, tạo ra âm thanh rùng rợn.

Điều này không tốt.

Kể cả khi cậu đẩy Ketron ra và chạy đến đó ngay bây giờ, cậu cũng không thể ngăn những trang sách đó lật tiếp.

Câu chuyện cứ thế trôi chảy với tốc độ không thể dừng lại.

Và khi hơn một nửa số trang đã được lật –

"Eddie."

“...!”

Eddie giật mình. Chớp mắt vài cái, cậu thấy góc quán trọ chỉ lờ mờ sáng, cuốn sách kia cũng không thấy đâu. 

“Nhìn tôi này.”

Đừng nhìn đi nơi khác.

Ketron lấp đầy tầm nhìn của Eddie. Với vẻ mặt kiên quyết, cậu ấy muốn Eddie chỉ tập trung vào mình, không nhìn đi đâu khác.

Bị che khuất bởi khuôn mặt đó, Eddie không còn nhìn thấy vị trí quyển sách từng nằm nữa. Cậu không thể biết đó là thật hay chỉ là ảo giác.

“...”

Cuối cùng, Eddie không nói được lời nào. Cậu chỉ biết vùi mặt vào vòng tay vững chắc của Ketron, người sẽ không bao giờ rời xa cậu dù có chuyện gì xảy ra. Ketron lặng lẽ áp đầu Eddie vào lòng.

Không chỉ có câu chuyện tuôn trào và tích tụ một cách tự nhiên. Những cảm xúc tuôn trào giữa các dòng truyện, ngay cả khi cậu nhắm mắt làm ngơ, đã trở thành một dòng sông, một biển cả.

Lúc đó, Eddie lần đầu tiên nhận ra rằng cậu có thể hiểu được tình yêu mà không cần phải nói ra một lời yêu thương nào.

Và thật đau đớn biết bao khi phải sống trong thực tế mà cậu không thể đáp lại điều đó.

***

Ebon bước đi với vẻ mặt hớn hở, tay ôm đầy túi giấy, bước chân nhún nhảy trông rất vui vẻ.

Gerold, người đã bị đối xử như một chiếc ví sống và một con heo đất biết đi suốt buổi tối, lặng lẽ đi theo sau Ebon.

"Món quà tôi chuẩn bị kỹ lưỡng đã bị hỏng rồi, không còn cách nào khác. Tôi đành phải dùng đến chiến lược số lượng!"

Gerold thở dài trước lời nói của Ebon, đôi mắt cậu ấy sáng lên đầy quyết tâm.

“Nhưng tại sao cậu lại phải làm vậy với tiền của tôi?"

“Tiền của cậu là tiền của tôi, và tiền của tôi là tiền của tôi.”

Quả là một logic kỳ diệu. Nhưng Ebon đã như thế này từ rất lâu rồi. Không đùa đâu, Ebon vẫn luôn như thế từ khi còn nhỏ.

Khoảng thời gian họ ở bên nhau quá dài để cậu cảm thấy quá tệ, nên Gerold chọn cách im lặng không nói thêm gì nữa. Ebon, tự hiểu sự im lặng của cậu ấy theo cách riêng của mình, cười khẩy.

"Dù sao thì cậu cũng có nhiều tiền mà, đúng không? Thiếu gia.”

“Đừng nói nhảm nữa.”

Gerold lạnh lùng đáp trả lời Ebon. Giọng nói ấy khiến hầu hết mọi người phải giật mình, nhưng Ebon chỉ khịt mũi.

Họ đã ở bên nhau như một lẽ tự nhiên từ khi còn rất nhỏ. Cả hai là người của Eddie, và chỉ dành cho Eddie mà thôi. Mối quan hệ của họ thật đặc biệt. Họ không cùng huyết thống, nhưng lại như anh em ruột thịt.

Khi lên kế hoạch tặng hộp nhạc lần này, Ebon, người đã cố gắng tự mình xử lý mọi thứ, nhận ra rằng cậu cần một người sử dụng Ma thuật khá thành thạo để tạo ra một hiện vật có thể chuyển động vĩnh viễn mà không cần năng lượng, và cậu đã nhờ Gerold giúp đỡ.

Thật tuyệt khi được đến nơi Eddie đã sống từ khi còn nhỏ và dành thời gian bên nhau.

Cậu nhìn thấy những khuôn mặt mà cậu nhớ, những người mà cậu đã không gặp trong một thời gian vì cậu bận rộn chạy đôn chạy đáo vì công việc.

"Cậu đã làm việc rất chăm chỉ.”

Cậu cũng tự hào khi nghe những lời khen ngợi đó từ một khuôn mặt không hề giống Eddie chút nào.

“Tôi sắp đi gặp Pa... Eddie, anh có muốn đi cùng không?”

Cậu thậm chí còn đưa ra đề nghị như vậy. Cậu biết người đó không dễ dàng di chuyển, nhưng vẫn phải hỏi.

"Ừm."

Nhưng người đó lắc đầu với vẻ mặt bối rối.

“Có vẻ không dễ để rời đi một thời gian. Tôi sẽ tự mình đến đó khi đến lúc.”

Sẽ là một món quà hoàn hảo nếu họ đi cùng nhau, nhưng không còn cách nào khác, nên Ebon đành gật đầu.

Cả chiếc hộp nhạc và chuyến viếng thăm của người đó chắc chắn sẽ khiến Eddie vui vẻ.

Nhưng sau khi nhận được quà, Eddie không mấy khi ra khỏi phòng. Vẻ mặt anh đầy vẻ phiền muộn, không hề vui vẻ khi nhận được quà, thậm chí ngay từ lúc nhận quà, anh dường như đã quên mất việc cảm ơn Ebon.

Ebon nghĩ rằng Eddie sẽ cười và hào hứng giải thích từng phần như còn nhỏ – cái này là thế này, cái kia là thế kia.

“Đừng quá thất vọng.”

Gerold, người hiểu rõ cảm xúc của Ebon, đã an ủi cậu một cách cứng nhắc nhưng chân thành.

"Ừ"

“Có lẽ anh ấy không còn hứng thú với mấy thứ đó nữa. Hy vọng anh ấy sẽ hài lòng với những gì chúng ta mua hôm nay.”

Ebon gật đầu.

Nhưng dù vậy, cậu cũng không nghĩ Eddie sẽ như vậy. Anh ấy là kiểu người sẽ không bao giờ vứt bỏ thứ gì, ngay cả khi có người nói rằng một người trưởng thành sẽ không thích nó, và sẽ cất giữ nó cẩn thận. Không đời nào anh ấy lại đột nhiên ghét nó.

Ngay cả khi anh ấy mất hứng thú, anh ấy vẫn là kiểu người sẽ thể hiện một chút biểu cảm vui mừng trước món quà mà Ebon đã làm ra một cách tỉ mỉ như vậy.

Cậu muốn hỏi xem anh có thích không, nhưng biểu cảm của Eddie quá bất thường nên cậu không thể hỏi được.

Hai người nhẹ nhàng đi về phía quán trọ. Lúc này đã là giờ mọi người chuẩn bị đi ngủ, nhưng ngạc nhiên thay, đèn ở tầng một vẫn còn sáng.

Không hiểu sao, cậu lại nghĩ đó là Eddie. Ebon cảm nhận được điều đó, vội vã chạy đến.

"Eddie!"

Chúng tôi về rồi đây! Ebon, tay ôm những món quà với vẻ mặt vui vẻ, bước vào quán trọ, nhưng cậu sững người lại.

Eddie đang ở tầng một. Nhưng anh ấy không ở một mình.

Eddie đang ở bên Ketron. Nhưng họ không chỉ ngồi cạnh nhau, Eddie còn nằm trong vòng tay Ketron.

Hơn nữa, Eddie đang ngủ trong vòng tay Ketron! Hơi thở nhẹ nhàng và nhịp tim đều đặn cho thấy rõ ràng anh ấy đang ngủ.

Trong vòng tay của người đàn ông đó, trong số tất cả mọi người.

“Này, anh..!”

Ebon đang định hét lên thì bỗng nhiên hạ giọng xuống, sợ Eddie đang ngủ sẽ bị đánh thức.

Eddie, người gần đây trông như sắp chết và tự nhốt mình, cuối cùng cũng ngủ được với vẻ mặt thoải mái hơn một chút, và cậu không nên đánh thức anh ấy dậy.

"Không sao đâu."

Nhưng thật ngạc nhiên, Ketron lại nói một cách nhẹ nhàng.

“Tôi đã niệm phép để anh ấy có thể ngủ ngon.”

"..?"

Đang lúc cậu thắc mắc không biết ý cậu ta là gì, cậu thấy dấu vết mana gần tai Eddie. Cậu ta đã chuẩn bị sẵn sàng để đảm bảo Eddie có thể ngủ ngon bất chấp tiếng ồn. Người đàn ông đó đã làm vậy.

Ebon cau màu.

Nghĩ lại thì, tên đó nói bản thân có thể sử dụng Ma thuật. Thật khó chịu khi thấy cậu ta có khả năng đó.

Ebon, người đã đặt những món đồ mình đang cầm trên tay lên một chiếc bàn khác, bước về phía Ketron và Eddie.

Làm tốt lắm. Giao Eddie cho tôi rồi anh có thể lên lầu hay làm gì đó.

Cậu nói với giọng điệu có phần hống hách, hất cằm lên, nhưng Ketron không hề nhúc nhích, như thể cậu ta đang nói nhảm.

“Tại sao tôi phải làm thế?"

Cậu thậm chí còn hỏi lại như thế.

Tên này thực sự kiêu ngạo. Ebon càu nhàu.

"Tất nhiên, nhiệm vụ của tôi là phục vụ anh ấy. Còn ngươi chẳng là gì với Eddie cả"

Những lời lẽ trẻ con cứ thế tuôn ra. Ngươi chẳng là gì cả, nhưng tôi quan trọng với Eddie. Đó chính là câu cậu đã dùng trong cuộc cãi vã ngày đầu họ gặp nhau.

Lông mày người đàn ông giật giật khi nghe đến từ ‘phục vụ’ cho Eddie, rõ ràng là một từ ngữ rất thân thiết. Chắc hẳn cậu ta đang tự hỏi Eddie và Ebon có mối quan hệ gì. Ebon nhún vai với một cảm giác chiến thắng kỳ lạ.

Anh chàng này chẳng biết gì về Eddie cả. Và sẽ chẳng bao giờ biết. Tên này chỉ là một người qua đường. Không phải là đối thủ của Ebon và Gerold, những người luôn bên cạnh anh từ khi họ còn nhỏ.

Vậy nên việc Ebon đưa Eddie đi lúc này là điều đương nhiên–

“Không”

"Cái gì?"

Nhưng Ketron nhẹ nhàng bác bỏ lời nói của Ebon.

"Tôi không buông tay. Anh ấy là của tôi"

Cậu ta thậm chí còn tiến thêm, vừa nói vừa ôm Eddie chặt hơn. Ebon cảm thấy đau nhói ở gáy khi thấy má Eddie khẽ cọ vào lồng ngực rắn chắc của Ketron

“N-ngươi!”

Tên khốn điên khùng này đang nói cái quái gì vậy? Ebon không đần độn, và cậu cũng không thể không biết tên Ketron kia đang thể hiện sắc thái gì. Đây gần như là một lời tuyên chiến.

Giọng Ebon trầm xuống đột ngột. Vẻ vui vẻ thường ngày biến mất, thay vào đó sắc mặt Ebon lập tức trở nên lạnh lẽo.

“Anh ấy không phải là người mà một kẻ lang thang như ngươi có thể thèm muốn đâu.”

Nếu người khác nghe thấy, có lẽ họ sẽ ngạc nhiên, tự hỏi có người tuyệt vời đến thế sao. Nhưng Ebon rất nghiêm túc. Suy cho cùng, Eddie cũng là một người rất tuyệt vời.

Anh ấy không phải là người mà một người qua đường như cậu ta có thể thèm muốn.

"Ngươi không biết gì cả mà lại nói anh ấy là của ngươi sao? Đừng có lố bịch thế. Thật ngu ngốc khi cố nuốt dù biết sẽ nguy hiểm sao?"

Lời khuyên đó là chân thành, xuất phát từ đáy lòng. Việc không để Ketron nhắm vào Eddie là điều đúng đắn, cũng bởi vì tốt cho Ketron.

Có những thứ bạn có thể nuốt được và có những thứ bạn không thể. Eddie rõ ràng là vế thứ hai.

Bình Luận (0)
Comment