Vào ngày ‘vị khách’ đó đến thăm, đã có một vài sự cố nhỏ xảy ra tại Quán trọ Eddie.
Khoảng hai tuần sau buổi nhậu nhẹt của Eddie và Ketron. Hôm đó Eddie đã hôn Ketron nhiều đến nỗi không thể đếm xuể trên cả hai bàn tay.
Đó là một buổi sáng khi Eddie đang bận rộn sắp xếp sổ sách với tâm trạng phức tạp.
“Anh nghĩ ‘Thánh kiếm’ thực chất là gì?"
Hôm đó, khi Augustine và Laila, những người đã đến từ sáng sớm, đang dùng bữa xong, Laila đã kể lại câu chuyện.
Eddie vểnh tai lên vì cậu đã quen với việc nghe nhiều câu chuyện khác nhau từ khách của mình trong khi điều hành quán trọ.
Thánh nữ Laila đang nói về Thánh kiếm, và đó không phải là câu chuyện về Thánh kiếm tsundere mà Eddie biết rõ, mà là Thánh kiếm mà Arthur được đồn là mới có được gần đây.
“Ừm, cô đang nói đến thanh kiếm của Arthur a?"
Augustine hỏi, gãi má, như thể anh không ngờ Laila lại nhắc đến câu chuyện đó.
Nếu có một mối quan hệ chung giữa người bạn đồng hành của Anh hùng và vị hôn thê của Anh Hùng, thì đó chính là Arthur. Tuy nhiên, như thể họ đã lên kế hoạch từ trước, ngay cả khi có cơ hội gặp gỡ, họ cũng hiếm khi nhắc đến chuyện của Arthur.
Dù sao thì vẫn còn nhiều chuyện khác để nói, và cả hai đều có vẻ thân thiết với Arthur ở bề ngoài, nhưng thực tế, khá xa cách nên chẳng có gì để nói về cả.
Vì vậy, theo một cách nào đó, đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài, câu chuyện của Arthur lại xuất hiện giữa họ.
Chính xác hơn thì là về thanh Thánh kiếm mà Arthur mới có được.
“Vâng, mấy hôm trước khi tôi đến thăm, Bá tước đã cho tôi xem. Và khẳng định nó là Thánh Kiếm”, Laila nói.
“À, tôi cũng thấy nó khi đến thăm anh ấy vài ngày trước. Anh ta có vẻ rất vui khi nhận lại nó.”
Hôm đó có rất ít khách ăn sáng nên Eddie không thể không nghe rõ cuộc trò chuyện của họ hơn.
Khi tin tức Arthur có được Thánh Kiếm lan truyền, Eddie đang quá chìm đắm trong cảm xúc nên không có thời gian suy nghĩ sâu xa.
Nhưng khi nghĩ lại, cậu tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Anh Hùng đã lấy lại được Thánh Kiếm rồi sao? Đó là một tin đồn vô lý đối với Eddie, người hiểu rõ hơn ai hết rằng Anh Hùng thực sự đang ở trong quán trọ này và thanh kiếm cậu ấy đang cầm là Thánh Kiếm thật. Tất nhiên, thanh kiếm này là thật, nên thanh kiếm kia là giả.
Một Anh hùng giả và một Thánh kiếm giả.
Ketron dường như không bận tâm nhiều đến chuyện đó. Eddie không biết liệu đó là vì cậu ấy biết những gì mình đang thấy là thật, hay là vì cậu ấy bị phân tâm bởi điều gì khác. Có lẽ là cả hai.
Dạo này, mỗi khi Eddie nghĩ đến Ketron, nụ hôn họ trao nhau lại hiện lên trong tâm trí trước tiên, và Eddie vô thức quạt mặt để làm mát đôi má đang đỏ bừng của mình.
Nghĩ lại thì, Thánh Kiếm... Ý cậu là, Thánh Kiếm tsundere có biết chuyện này không? Rằng có một thanh kiếm giả?
Thánh Kiếm, thứ vẫn đang chờ đợi trong phòng Eddie mỗi ngày để “trực chờ trừ tà”, luôn trò chuyện với Eddie trước khi đi ngủ, và nó cũng rất hứng thú với những câu chuyện được khách khứa truyền tai nhau. Vậy nên, chắc hẳn nó đã nghe nói về Thánh Kiếm giả, mặc dù nó chưa từng nhắc với Eddie.
Trong lúc Eddie đang nghĩ về điều đó, cuộc trò chuyện giữa Laila và Augustine vẫn tiếp tục.
"Augustine, anh nghĩ gì về thanh kiếm đó?"
"Ừm, nó đẹp đấy. Vẻ ngoài cũng khá ổn đấy chứ? Nhưng Arthur thường dùng kiếm dài, ngắn và mỏng hơn thế, nên tôi không nghĩ nó phù hợp với Arthur. Hơn nữa, năng lượng thần thánh thì hơi… ”
Augustine, nghĩ rằng mình đã vượt quá giới hạn, đã bỏ qua điều đó bằng một nụ cười, nói rằng, "Không có gì đâu.” Nhưng Laila không dễ dàng bỏ qua phần đó, như thể có điều gì đó đang làm phiền cô.
"Năng lượng thần thánh thì sao?"
Augustine vẫy tay với vẻ mặt bối rối.
"Thưa Thánh nữ, tôi không nghĩ là nên nói về chuyện đó ở đây.”
Nghe những lời đó, Laila mới nhận ra nơi này là một khoảng không gian mở và thở dài, ngậm miệng lại. Ánh mắt Laila và Eddie chạm nhau, họ theo phản xạ nhìn quanh.
Eddie cười ngượng nghịu. Cậu đã vô tình trở thành kẻ nghe lén không đúng lúc.
Có chút ngượng ngùng, nhưng là người biết rõ thanh kiếm đó là giả, cậu tò mò về ý kiến của Thánh nữ, nên Eddie tặc lưỡi, nghĩ rằng thật đáng tiếc.
"Ồ, Ketron!"
Đúng lúc bầu không khí sắp trở nên ngượng ngùng, Ketron xuất hiện đúng lúc. Ketron, theo bản năng hướng mắt về phía Eddie, nghe thấy tiếng gọi, liền quay sang Augustine.
“Sao thế, nếu nhìn thấy tôi thì ít nhất cũng phải chào một tiếng chứ.”
Ketron đương nhiên không để ý đến lời Augustine nói, nhưng vẫn khẽ gật đầu với Laila.
Eddie cảm thấy lạ khi chứng kiến cảnh đó.
Cậu ấy chỉ thân thiết với Augustine hơn thôi, không phải chỉ vì cậu ấy đặc biệt tôn trọng Laila. Cậu ấy thân thiết với Augustine vì họ vẫn luôn thân thiết, và cậu ấy vẫn lịch sự với Laila như cậu ấy vẫn luôn vậy.
Khi Eddie biện minh cho hành động của Ketron theo cách đó, cậu nhận ra rằng mình vô tình đang bào chữa cho thái độ của Ketron và thở dài.
Cậu phải thừa nhận điều đó. Eddie vẫn còn thấy khó chịu với sự hòa hợp giữa Ketron và Laila, điều đã âm thầm làm cậu khó chịu kể từ khi Quỷ Vương đến thăm. Và điều đó có lẽ khá giống với cảm giác ghen tị.
Vậy thì cậu đang làm cái quái gì vậy, chẳng phải cậu tự nhủ chờ đến hồi kết sao? Rõ ràng cậu biết bản thân luôn phải giữ khoảng cách.
Trong lúc Eddie đang tự trách mình và thở dài, Augustine, người đang trò chuyện với Ketron, đột nhiên nhìn Eddie như thế anh ấy vừa nhớ ra điều gì đó và kêu lên, "À!"
“Nghĩ lại thì, Eddie, tôi có điều muốn hỏi cậu.
“Vâng? Với tôi à?"
Eddie, người vẫn duy trì mối quan hệ thân thiện tốt đẹp với Augustine kể từ sau vụ Bá tước Demaise, nhưng không quá thân thiết, chỉ vào mình và hỏi lại mà không hề hay biết. Augustine gật đầu như thể cậu nói đúng.
“Cậu có thể dành chút thời gian không?"
Eddie gật đầu, vì chẳng có lý do gì để từ chối. Như thể đó không phải là điều anh ta có thể hỏi một cách thẳng thắn, Augustine nháy mắt với Ketron như một lời “xin lỗi” ranh mãnh, rồi hỏi Eddie xem có chỗ nào riêng tư để họ có thể nói chuyện một lát không.
Eddie dẫn Augustine đến một căn phòng trống. Cánh cửa đóng sầm lại, Augustine gãi má, như thể đang do dự.
“Ừm... Tôi không biết nên bắt đầu từ đâu.”
Anh ta đột nhiên dùng ngôn ngữ lịch sự. Eddie bối rối trước ngôn ngữ lịch sự đột ngột của vị linh mục cao lớn, người đã dùng ngôn ngữ thân mật không trang trọng ngay khi vừa phá vỡ bức tường ngăn cách của Eddie.
Eddie lo lắng trong lòng rằng Ketron và Laila sẽ bị bỏ lại một mình, nhưng nhờ lời lẽ lịch sự của Augustine, cậu lấy lại sự tập trung.
“Tôi tình cờ phát hiện ra…”
Augustine hắng giọng.
“Cậu có vẻ như muốn giữ mọi thứ bình thường. Nhưng tôi không thể giả vờ như vậy nó khiến tôi thấy không thoải mái.”
Vào lúc đó, trái tim Eddie chùng xuống.
Bình thường ư? Chuyện gì cơ?
Điều đầu tiên Eddie nghĩ đến là mối quan hệ của cậu với Ketron. Liệu Augustine có vô tình nhìn thấy họ hôn nhau không? Nếu anh ta cảm thấy ngại ngùng đến mức phải nói ra điều đó, thì có lẽ nó quá k*ch th*ch đối với một giáo sĩ như anh ta.
Dạo này, nụ hôn của Ketron mãnh liệt đến nỗi Eddie không biết cậu ấy đang hôn mình hay đang cố nuốt chửng mình nữa.
Khi nghĩ về điều đó, mặt Eddie đỏ bừng và cậu tránh giao tiếp bằng mắt mà không nói một lời, còn Augustine thở dài như thể anh đã hiểu.
Phải chăng họ đã hôn nhau say đắm đến mức khó mà cư xử như bình thường được? Eddie tự hỏi liệu họ có làm vậy khi có người nhìn thấy không, nhưng cậu giật mình khi nghe thấy tiếng thở dài và nghĩ rằng mình phải kiếm cớ, và Augustine cũng vậy.
Cả hai người họ, hoàn toàn không biết rằng họ đang nghĩ đến những điều khác nhau, đều mở miệng cùng một lúc.
“Chuyện hôn với Ketron chỉ là…”
"Cho dù tôi biết thân phận của cậu, tôi vẫn sẽ hành động như thường…”
Và rồi họ cùng lúc ngừng nói chuyện.
Một lúc sau, mọi thứ đều im lặng.
Cả hai đều chớp mắt, vẻ mặt như muốn nói: ‘Cái gì thế này?’
Và cả hai đều hỏi lại cùng một lúc.
“Danh tính thực sự của tôi?
"Hai người đã hôn sao?"
Nhận ra họ đang nghĩ về những điều hoàn toàn khác nhau thật ngượng ngùng. Chính xác mà nói, Eddie còn ngượng hơn nhiều! Augustine thậm chí còn không thèm giấu đôi môi đang giật giật của mình.
Như thể chưa bao giờ có vẻ mặt nghiêm túc, khuôn mặt của Augustine, cố nhịn cười, dường như thấy sai lầm lớn của Eddie khá buồn cười.
Ôi, chết tiệt. Eddie r*n r* một tiếng muộn màng.
Augustine không nhịn được bật cười. Tiếng cười khúc khích vang lên rất to trong một lúc lâu.
“Không, tôi nghe nói hai người rất nồng nhiệt.”
Augustine cuối cùng cũng bình tĩnh lại sau một hồi lâu. Trong khi đó, mặt Eddie đỏ bừng như củ cải đường.
"Không. Không phải thế!"
"Tôi đoán là chỉ có mình tôi nghiêm túc thôi. Phải không?"
“...”
"Tôi nghĩ là cậu chưa tiến xa được nhiều hơn thế", Augustine trêu chọc Eddie một hồi lâu sau đó.
Trong khi đó, câu chuyện về danh tính mà Augustine nhắc đến đã biến mất. Augustine quên mất vì anh đang cười, còn Eddie quên mất vì cậu đang bối rối.