Eddie, người vẫn đang ra hiệu một cách hời hợt, ngượng ngùng rụt tay lại. Ketron thở dài, tiếng thở dài lớn nhất mà Eddie từng nghe thấy từ cậu ấy.
Ketron lại kéo Eddie vào lòng mình một lần nữa. Eddie, vốn đang lưỡng lự, cuối cùng cũng vòng tay ôm lấy eo Ketron. Tim cả hai đập thình thịch một lúc.
“Eddie, em muốn anh.”
Có thể dễ dàng suy ra điều đó chỉ bằng cách nhìn vào thứ đang đè lên cậu bên dưới, nhưng khi nghe nó được diễn đạt một cách thẳng thừng và trực tiếp bằng lời nói thì lại có cảm giác hoàn toàn khác.
Eddie nhăn mặt.
“Dạo này đôi khi cậu nói chuyện rất trực tiếp"
Nghĩa đen luôn. Dạo này Ketron thỉnh thoảng lại thẳng thắng khi nói chuyện với Eddie. Luôn luôn là những lúc như hôn nhau, hoặc khi Eddie muốn bỏ chạy hoặc không thể suy nghĩ thông suốt.
“Anh không thích sao?”
Cách hỏi táo bạo của cậu ấy khiến Eddie tự hỏi liệu đây có thực sự là thằng nhóc hai mươi tuổi ngốc nghếch ngày nào không. Giờ nghĩ lại thì... khi năm mới đến – dù cậu không chắc tuổi tác có được tính như vậy ở đây không – Ketron thậm chí còn chẳng còn hai mươi nữa.
Ý nghĩ đó vừa thoáng qua, Ketron lại gần hơn. Môi cậu ấy chạm vào gáy Eddie, rồi khẽ tách ra.
“Eddie, anh không thích sao?"
“...Cậu đang quyến rũ tôi đấy."
“Anh là người duy nhất em hành động như thế này.”
Một nụ hôn ướt át khác lại vang lên sau gáy. À, nụ hôn đó chắc chắn sẽ để lại dấu. Ketron, người cố tình không dừng lại, và Eddie, người cũng không ngăn cậu ấy lại - hai người giống hệt nhau.
“Em chưa từng làm thế này bao giờ. Và em sẽ không bao giờ làm thế với bất kỳ ai khác ngoài anh.”
Ngay cả giữa lúc đó, những lời như lời thú nhận—không, chúng là lời thú nhận—vẫn không ngừng tuôn vào tai cậu.
Những lời ngọt ngào đến mức khiến cậu tự hỏi liệu có được phép ngọt ngào đến thế không.
“Vậy nên dù anh có sợ hãi điều gì, hãy dựa vào em. Em sẽ luôn ở bên anh.”
Thay vì trả lời ngay, Eddie dừng lại. Nhưng sự do dự đó không kéo dài lâu.
“Vậy–”
Eddie nhẹ nhàng trượt khỏi vòng tay Ketron. Trong khi Ketron ngước nhìn cậu với vẻ bối rối, không giấu nổi sự kích động, Eddie khẽ mỉm cười.
“Tôi sẽ dùng tay.”
Nói xong, Eddie tự tin thò tay vào quần Ketron. Thấy Ketron đỏ bừng mặt vì phấn khích, Eddie cúi xuống hôn cậu ấy thật sâu, một lần nữa chủ động.
Có vẻ như đêm nay sẽ rất dài.
**
Sáng hôm sau, Eddie thức dậy, rửa mặt và nhìn chằm chằm vào gương.
Mặc dù Hoàng đế đã gây náo loạn vào đêm hôm trước, Eddie trong gương vẫn không thay đổi.
Dĩ nhiên, đột nhiên mọi thứ thay đổi thì cũng lạ, nhưng cậu vẫn nửa tin nửa ngờ rằng mình sẽ mở mắt ra và thấy mình lại là Lee Jeong-hoon. Nhưng hiển nhiên, điều đó đã không xảy ra. Vẫn là người đàn ông hào nhoáng với mái tóc bạc và đôi mắt tím đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Mặc dù cậu cố tình làm rối mái tóc nhiều lớp mềm mại của mình, nhưng khuôn mặt đẹp trai đến khó chịu đó không hề sụp đổ dễ dàng như vậy.
Không giống như thường lệ, Eddie nhìn chằm chằm vào gương một lúc lâu trước khi gọi Gerold và Ebon vào phòng mình.
Gerold thì được, nhưng Ebon—người mà Eddie đã cố tình tránh tiếp xúc kể từ khi đến quán trọ—đã chạy đến ngay khi cậu ấy được triệu tập.
“Eddie, sao thế? Có chuyện gì sao? Anh có việc gì muốn tôi làm à?”
Chỉ riêng việc Eddie gọi cậu ấy cũng đủ khiến Ebon cảm động. Gương mặt rạng rỡ của cậu ấy toát lên lòng trung thành rõ ràng, không gì lay chuyển nổi, đến nỗi ngay cả người lạ cũng có thể nhận ra.
“Bình tĩnh nào, Ebon.”
Gerold, người đã xoa dịu Ebon bằng sự thẳng thắn thường thấy của mình, có thể không thể hiện điều đó vì tính cách của cậu ấy, nhưng cậu ấy cũng có lòng trung thành sâu sắc với Eddie.
Eddie nhìn chằm chằm vào hai người ngồi trước mặt mình.
Khi nhìn họ cạnh nhau, các đặc điểm trên khuôn mặt của họ có thể không giống hệt như những gì cậu đã nghĩ, nhưng những đặc điểm cơ bản của họ hoàn toàn phù hợp với những nhân vật mà cậu từng tưởng tượng.
Lúc đó cậu nghĩ gì vậy? Cậu nhớ mang máng là mình đã đặt ra một vài điều kiện thiết kế hời hợt.
Họ trông phải thật mạnh mẽ! ...Cả hai đều cao hơn 180cm và trông rất khỏe mạnh.
Tốt nhất là đẹp trai!...Đúng là như vậy.
Tóc đen quyến rũ!...Cả hai đều có mái tóc đen nhánh.
Tất nhiên, chỉ riêng điều đó thôi thì không đủ để khẳng định chắc chắn rằng đó là các nhân vật của cậu, nhưng những nét tính cách độc đáo đó - những nét tinh tế mà cậu từng vẽ nguệch ngoạc trong những bức vẽ thô sơ khi còn trẻ - đều đã trở thành hiện thực.
Bây giờ khi đã biết đó chính là những nhân vật do bản thân tạo ra, những đặc điểm đó lại càng trở nên rõ ràng hơn.
Cậu đã bắt đầu nghi ngờ thế giới này không liên quan gì đến Eddie, đặc biệt là sau khi nhìn thấy Hoàng đế với khuôn mặt của Lee Jeong-han.
Cậu luôn cảm thấy có chút tội lỗi mơ hồ khi chiếm hữu cơ thể của Eddie ban đầu, lo lắng rằng ai đó có thể nhận ra cậu không còn như trước nữa, và băn khoăn không hiểu tại sao những người biết Eddie cũ lại không thắc mắc về sự thay đổi này.
Bây giờ cậu nghĩ mình đã biết lý do.
Eddie nguyên bản chính là cậu.
Cũng giống như cách những thứ chưa từng tồn tại trước đây bắt đầu xuất hiện sau khi cậu chiếm hữu thế giới này, Eddie - nhân vật - được tạo ra khi cậu bước vào thế giới này.
Cậu không hề sở hữu một Eddie đã tồn tại sẵn. Thay vào đó, cậu đã trở thành Eddie - hoàn toàn, như một thực thể trọn vẹn - trong câu chuyện này.
Điều đó có nghĩa là Eddie tồn tại trong ký ức của những người xung quanh cậu không phải là một ai khác biệt.
Cái chết của Lee Jeong-hoon, rồi đến việc bị chuyển sinh. Cậu vẫn không hiểu chính xác sự kiện nào đã gây ra sự biến đổi kỳ diệu này. Nhưng có một điều chắc chắn: mặc dù đây là thế giới của , nhưng nó không giống hệt với cuốn tiểu thuyết gốc mà cậu đã đọc.
Sự chuyển sinh của cậu đã thay đổi nhiều thứ.
Cậu vẫn chưa biết điều đó có thể xảy ra như thế nào, nhưng những thứ như hộp nhạc - lưu giữ những ký ức từ kiếp trước của cậu với Lee Jeong-han và chứa những bài hát thời thơ ấu không thể tồn tại trong dòng thời gian ban đầu của Eddie - đã chứng minh rõ ràng rằng Eddie là một thực thể được tạo ra bởi Lee Jeong-hoon.
Và điều tương tự cũng đúng với những người xung quanh cậu.
Cậu vừa là một kẻ ngoài cuộc xen vào câu chuyện, vừa là một thực thể từ bên trong. Không phải cái này cũng không phải cái kia, nhưng lại có khả năng là cả hai - một sự tồn tại kỳ lạ, lai tạp.
Đồng minh của Ketron.
Câu chuyện này đã hình dung vai trò của Eddie sẽ đi xa đến đâu? Liệu có chỗ cho cậu ở cuối phim không? Nỗi lo lắng ấy gặm nhấm Eddie từng ngày. Nhưng lo lắng về nó cũng chẳng giúp cậu cưỡng lại được sức hút của câu chuyện. Tất cả những gì cậu có thể làm là hy vọng rằng câu chuyện sẽ không chối bỏ sự hiện diện của cậu— rằng cậu sẽ có thể cùng Ketron và những người khác đi đến hồi kết.
“Tôi nói là tôi muốn đến đây khi nào?"
Khi Eddie phá vỡ sự im lặng, cả hai nhìn nhau trước khi trả lời ngắn gọn.
“Anh nói anh muốn giúp ích cho Bệ hạ.”
“Anh đột nhiên nói muốn đảm nhận một vai trò phù hợp.”
“Và anh nói anh không muốn trốn tránh—anh yêu cầu chúng tôi chọn cho anh một nghề nghiệp dễ tiếp cận thông tin. Một nghề nghiệp có thể hiện thân, tồn tại. Đó là lý do quán trọ được chọn.
Đó chính là câu chuyện về nguồn gốc của Quán trọ Eddie. Về mặt kỹ thuật, đó là một địa điểm đã từng xuất hiện trong tiểu thuyết gốc, và sự hiện diện của cậu đã được lồng ghép vào đó.
Gerold thở dài.
“Bình thường anh rất mềm mỏng, nhưng về điểm đó, anh lại cứng rắn và bướng bỉnh.”
“Tôi sao...?”
"Anh đã từng"
Họ trả lời với sự chắc chắn không cần thiết. Eddie muốn bác bỏ phần "mềm mỏng" đó, nhưng cậu không thể.
Và rồi, một ký ức hiện lên.
“Hyung, nếu em có thể đến thế giới giả tưởng nào đó, em sẽ muốn trở thành một người có thân phận quý tộc, lớn lên trong khu ổ chuột, chỉ có vài người biết huyết thống thật sự của em. Kiểu như một người cung cấp thông tin trong ngõ hẻm hóa ra lại mang trong mình một phần tư dòng máu rồng—hay là nửa rồng nhỉ? Hoặc có thể là một quý tộc ẩn dật, hay hoàng tộc. Nhưng bề ngoài em sẽ mở một cửa hàng, một quán rượu hay gì đó tương tự.”
Hồi còn phác họa nhân vật và mơ mộng về bối cảnh giả tưởng, cậu đã khao khát trở thành một trong những nhân vật "ngầu" đó.
“Hoặc có thể là một quán trọ cũng tốt.”
Eddie thở dài một hơi.
“Cảm giác như tôi vừa lôi hai người vào chuyện rắc rối của tôi vậy”
“Nếu đó là điều anh muốn thì đó cũng là điều chúng tôi muốn.”
“Nhiệm vụ của chúng tôi là làm đôi tay, đôi chân cho anh. Vì vậy, yêu cầu của anh không hề là gánh nặng”
Họ nói như thể đó là điều hiển nhiên. Được sinh ra từ bàn tay Eddie và giờ đây sống như một phần hoàn hảo của cậu trên thế giới này, dường như ý chí của Eddie là tuyệt đối với họ.
Và điều đó không chỉ vì lòng trung thành dựa trên địa vị.
“Chúng tôi tồn tại vì anh. Vậy nên hãy sử dụng chúng tôi theo cách anh muốn.”
Đó chính là lý do tại sao Eddie cảm thấy khó chịu khi nghe những lời họ nói.
Như thể họ thực sự là công cụ. Chắc chắn, bối cảnh khẳng định rằng em trai của Hoàng đế đã được bí mật nuôi dưỡng bên ngoài cung điện, và những người này được sắp xếp để phục vụ cậu ấy, nên theo một cách nào đó, việc họ tồn tại vì cậu cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng ngay cả ở những nơi như tiệm mát-xa hay khách sạn sang trọng, nơi mọi người đối xử với cậu một cách tôn kính, Eddie cũng sẽ bối rối không biết phải làm gì. Một người như vậy mà lại đột nhiên tỏ ra cao ngạo chỉ vì giờ là em trai của Hoàng đế sao? Thật nực cười.
Eddie không muốn hành động như vậy. Bản chất cậu không phải là người như vậy.
Nếu Eddie trong ký ức của họ thực sự giống với Eddie bây giờ thì không cần phải thay đổi bất cứ điều gì.
Cậu chỉ có thể tiếp tục sống theo cách của mình—như thế này thôi.
Nếu cậu có thể tiếp tục tồn tại ngay cả sau khi kết thúc.