Cô chạy về nhà tìm Lâm Vận Hoa, cho bà xem vết xước trên cánh tay: "Mẹ, con muốn đi tiêm vắc-xin bệnh dại."
Lâm Vận Hoa còn chưa kịp mở miệng, mẹ chồng đang ngồi đan áo len trên ghế salon bên cửa sổ lầm bầm: "Mất tiền rồi."
"Vắc-xin dại cái gì?" Lâm Vận Hoa tức giận nói: "Năm kia bị chó cắn không phải đã tiêm rồi hay sao?"
"Vắc-xin bệnh dại chỉ có giá trị trong sáu tháng."
"Tao đã sớm nói với mày là không được trêu chọc những chó mèo này, mày cứ nhất định phải đi!" Lâm Vận Hoa đập mạnh một cái vào đầu cô: "Bây giờ bị cào thì mày lại bắt bà đây trả tiền, làm như chết cũng không bằng. "
"Bà Sói bình thường vô cùng ngoan ngoãn, chưa bao giờ cào người, chỉ là do Hạ Hạo Hiên dùng bật lửa..."
"Còn trách em trai mình à! Sao lại có thể suy nghĩ thâm độc như vậy!"
Hạ Thiên quay đầu lại nhìn, cô thấy Hạ Hạo Hiên ngồi giữa một đống đồ chơi Lego, trợn mắt lè lưỡi nhìn cô.
"Nếu nó bị trầy, mẹ có đánh nó hay không?" Hạ Thiên nghiến răng hỏi: "Mẹ không đánh nó, tại sao lại đánh con."
Người bà đang đan áo đột nhiên nói: "Mày có thể so sánh với em trai mày hả? Nó có thể nối dõi tông đường, được chưa? Con mày thì sớm muộn gì cũng sẽ được nhà người khác nuôi nấng như thế này, cũng không tệ, một ngày mà nghĩ vớ vẩn. "
Hạ Thiên muốn phản bác, nhưng lời nói đến bên miệng cũng đã bị nuốt trở lại.
Cô phải xin tiền để tiêm vắc-xin bệnh dại.
Cô không muốn chết.
"Mẹ ơi, nếu con bị bệnh dại, con sẽ cắn người ta. Nếu con cắn em trai con, thì ai trong cái nhà này sẽ nối dõi tông đường đây?"
Lời này vừa thốt lên, người bà lập tức bỏ chiếc áo len trong tay xuống: "Sao hả? Mày còn muốn cắn người nữa à?"
"Sẽ cào và cắn như một con chó, cắn là chết."
"Chi phí cho mũi tiêm là bao nhiêu?"
"Năm trước tiêm mất 200."
Lâm Vận Hoa cuối cùng vẫn lấy ra 200 nhân dân tệ từ trong ví, ném nó cho cô rồi chửi rủa: "Cầm lấy đi, bà đây thực sự đã nợ tổ tiên nhà mày! Mắt thì vẫn thấy học phí trường tư thục của em trai mày lại tăng, mày vẫn còn cố gắng tìm mọi cách mà bòn rút tiền của bà đây. Tao thực sự không thể chấp nhận được."
Hạ Thiên lại liếc nhìn Hạ Hạo Hiên, thằng bé đang chơi Lego một cách mãn nguyện, dường như nó đặc biệt thích nhìn chị gái mình bị mắng.
Điều này đã xảy ra từ khi thằng bé còn nhỏ, dường như cảnh chị gái bị mắng đã trở thành cảnh đẹp thứ hai trong cuộc đời nó ngoại trừ phim hoạt hình.
Chiều hôm đó, Hạ Thiên đã đến Trung tâm Y tế và Phòng ngừa Dịch bệnh cùng với người bạn tốt Kiều Dược Dược, người đã chơi với cô từ khi còn nhỏ.
Cho tới khi đóng phí cô mới biết vắc xin dại rẻ nhất là 100 tệ một mũi, phải tiêm đến 3 mũi.
Kiều Dược Dược là một cô gái vô cùng hào phóng, cô ấy không ngần ngại lấy ra một trăm nhân dân tệ từ trong túi xách của mình giúp Hạ Thiên bù thêm phí vắc xin.
"Cám ơn Dược Dược " Hạ Thiên cảm động đến mức suýt nữa rơi lệ, còn ôm chầm lấy cô ấy, "Tớ tiết kiệm đủ tiền sẽ ngay lập tức trả lại cho cậu."
"Không cần trả lại đâu, đây là chuyện nhỏ thôi mà."
Kiều Dược Dược là con một, gia cảnh cũng không tệ, mỗi tuần đều có rất nhiều tiền tiêu vặt, một trăm tệ đối với cô ấy mà nói thật sự là chuyện nhỏ.
Hạ Thiên đôi khi ghen tị với Kiều Dược Dược nhưng cũng thích làm bạn với cô ấy. Cô nàng tựa như ánh mặt trời, khắp người tỏa ra ánh sáng ấm áp, sưởi ấm trái tim se lạnh của Hạ Thiên.
"Lần sau nếu em mày còn tái phạm, mày lấy bật lửa mà đốt nó." Kiều Dược Dược lại nói: "Loại trẻ ranh này cần phải xử lý mới được."
"Thằng bé sẽ mách, rồi bố sẽ đánh tớ."
"Hừ, đừng để tớ gặp nó, chị đây sẽ dạy nó cách để làm người!"
Bác sĩ gọi tới số của Hạ Thiên, Kiều Dược Dược cùng Hạ Thiên bước vào phòng tiêm, cô nàng giúp cô cởi ống tay áo ra, để lộ cánh tay trắng nõn nà thon thả.
"Đừng sợ, đừng sợ, một lát là ổn."
Hạ Thiên cười nói: "Tớ không sợ, tớ đã từng tiêm rồi mà."
"Hừ!" Kiều Dược Dược rất căng thẳng, bởi vì cô ấy rất sợ tiêm.
Cô nàng nắm chặt tay Hạ Thiên.
Làn da của cô có màu trắng rất tự nhiên, để cùng một chỗ thì có thể thấy không có màu giống như cánh tay của Kiều Dược Dược .
Tất nhiên, có một lý do rất quan trọng là Kiều Dược Dược thích chơi bóng rổ và thường phơi nắng trên sân thể dục.
Hạ Thiên không giỏi thể thao lắm, cô có phong thái lạnh lùng và thuộc về trường phái nhẹ nhàng, các đường nét trên khuôn mặt phù hợp với khí chất của cô. Cô thuộc kiểu người trốn trong góc và xinh đẹp một mình, nhìn thoáng qua sẽ không gây ấn tượng. Nhưng nếu nhìn kỹ, và tỉ mỉ quan sát... sẽ thấy cô bông hoa đẹp nhất thế giới ở thời điểm này.
Thế giới của cô ấy yên tĩnh, tinh tế và phong phú, làm mọi người không thể nhịn được mà nghiên cứu kỹ lưỡng, dùng trái tim để phân biệt.
Đây là Hạ Thiên.
Kiều Dược Dược nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Thiên, đó là vào năm lớp ba ở tiểu học, trong lớp hoạt động, tất cả nam và nữ đang chơi trò chơi đại bàng đuổi gà ở trên sân.
Kiều Dược Dược là một con đại bàng, cô ấy hét lên như con quái vật nhỏ, bắt "cá lọt lưới" khắp nơi.
Vừa quay lại đã nhìn thấy một cô gái gầy gò bên vườn ươm, đang từ từ tách cánh và nhị hoa một đoá sơn chi, cho đến khi chỉ còn lại một chiếc nụ.
Cô nhìn bóng cây đung đưa trên mặt đất mà ngẩn ngơ.
Xung quanh đều là những cô gái chạy nhảy tung tăng, giữa tiếng cười nói, cô thật trầm lặng và dịu dàng.
Giống như gió ngừng ở bên cạnh cô, cô ấy không đành lòng rời đi.
Kiều Dược Dược không thể không bị cô thu hút, cô nàng muốn hiểu ý định bứt cánh hoa sơn chi của cô vào ngày hôm đó.
Nhưng Hạ Thiên thề rằng cô thật sự chỉ là đang ngẩn người mà thôi, thậm chí cô còn không nhớ nổi ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì.
Nói chung, Kiều Dược Dược trở thành bạn tốt của Hạ Thiên, cũng trở thành bài hát lảnh lót nhất trong tuổi trẻ cô đơn của cô.
...
Vừa bước ra khỏi Trung tâm Y tế và Phòng ngừa Dịch bệnh sau khi tiêm phòng, trời chợt đổ cơn mưa rào.
Hai người cùng nhau chờ xe buýt, Hạ Thiên cảm thấy cánh tay hơi ngứa, gãi gãi một cái, vết xước lại chảy máu.
Kiều Dược Dược không phải là một cô gái luôn mang theo khăn giấy bên người, cả cô ấy và Hạ Thiên đều không mang, vì vậy cô nàng đành phải hỏi người bên đường để mượn lau tay.
"Ôi, đừng gãi nữa."
"Có hơi ngứa."
"Khi nào về rồi thì dán băng keo cá nhân lên đó."
"Ừm"