Ngày Đêm – Án Cửu Vi

Chương 91

Phong Hách Thành đẩy cửa, ánh sáng trắng từ hành lang đổ vào, hòa với ánh đèn vàng ấm áp bên trong. Ánh mắt anh dừng lại trên bóng dáng nhỏ nhắn đang gục xuống bàn.

Cô gái mặc một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình, búi tóc củ tỏi mềm mại nghiêng lệch sang một bên. Có lẽ tiếng mở cửa đã đánh thức, cô dụi dụi mu bàn tay, khẽ cựa quậy.

Phong Hách Thành bước lại gần. Khi đi ngang qua bếp, anh thấy trên bàn có bốn món ăn mặn và một bát canh được bày biện gọn gàng.

Nhiều năm qua, ngoài căn nhà cũ của gia đình họ Phong, đây là lần đầu tiên anh trở về nhà và thấy có người đang đợi mình.

Thế nhưng, khoảnh khắc quý giá này lại bị anh phá hỏng mất rồi.

Dự án sáp nhập gặp chút trục trặc, anh đã họp với toàn bộ ban lãnh đạo của tập đoàn An Gia suốt cả ba tiếng đồng hồ. Mọi chuyện khá rắc rối, mà vốn dĩ khi làm việc anh luôn tập trung cao độ như vậy, không có thói quen báo cáo hay giải thích với bất kỳ ai.

Thế nhưng, bấy nhiêu lý do ấy không đủ để giải thích cho việc anh về nhà muộn. Phong Hách Thành chẳng thể tìm ra bất kỳ lời bào chữa nào cho bản thân.

Cởi đôi giày tây, anh rón rén bước lại gần Lục Quỳ. Tiếng động nhỏ xíu ấy vẫn đủ để đánh thức cô. Cô dụi dụi đôi mắt hạnh còn đang mơ màng, long lanh ẩm ướt.

“Anh về rồi à?” Giọng cô thỏ thẻ, mềm mại.

Lục Quỳ ngáp một cái rồi ngồi dậy: “Cơm canh nguội hết cả rồi. Đợi em đi hâm lại, không biết có ăn được nữa không.”

Nhưng Phong Hách Thành đã đưa tay ra ngăn bước cô: “Anh xin lỗi.” Giọng anh trầm ấm, nhẹ đến mức như muốn giữ lại sự yên tĩnh cho cả căn phòng. Dù chẳng thể tìm được lý do chính đáng nào, anh vẫn phải nói lời xin lỗi này.

“Anh họp xong mới nhìn thấy tin nhắn của em.”

“Không sao đâu mà.” Lục Quỳ khẽ cười, tỏ vẻ không bận lòng: “Em đi hâm…”

“Để anh làm cho.”

Phong Hách Thành khẽ đặt tay lên vai Lục Quỳ, nhẹ nhàng đẩy cô ngồi lại ghế.

Bữa tối trên bàn vẫn còn nguyên, rõ ràng là cô đã nhịn đói suốt cả đêm.

Nhìn thấy vẻ mệt mỏi rõ rệt trong mắt anh, Lục Quỳ lên tiếng: “Anh nghỉ một lát đi, hay là…..”

“Cứ xem như đây là lời anh xin lỗi em.”

Lục Quỳ chưa bao giờ thấy Phong Hách Thành nhún nhường như vậy. Đây là lần đầu tiên, nhưng trái tim cô vẫn có chút xót xa. Cô ngước nhìn đồng hồ, còn 20 phút nữa là qua 12 giờ, sinh nhật của anh sắp hết rồi.

“Chỉ là hâm nóng đồ ăn thôi mà.” Cô thỏ thẻ đáp lại.

Chuyện này sao có thể so sánh với việc đợi anh cả đêm chứ?

Còn cả chiếc bánh sinh nhật nữa.

Và cả những cảm xúc lo lắng, rồi lại mong chờ trong lòng cô.

“Vậy thì anh sẽ đền bù từng chút một. Đến khi nào em cảm thấy đủ rồi, không giận nữa thì thôi được không em?”

Lục Quỳ chỉ mới trải qua một mối tình không mấy êm đẹp, đến nỗi cô gần như phủ nhận hoàn toàn nó. Cô thậm chí không biết thế nào mới là lời ngọt ngào. Thế nhưng, vào khoảnh khắc này, dưới ánh đèn vàng dịu của phòng khách, nhìn vào đôi mắt thanh lãnh mà đẹp đến nao lòng của Phong Hách Thành, nghe giọng nói ấm áp nhưng đầy chân thành của anh.

Lục Quỳ bỗng có một ảo giác. Thì ta đây chính là những lời tình tứ, là mật ngữ chỉ dành cho những người đang yêu.

Những lời tình tứ…..

Lục Quỳ ngơ ngẩn một chốc nhưng tiếng bụng kêu “òn ọt” lại phá vỡ sự im lặng, vang vọng rõ ràng trong căn phòng.

Phong Hách Thành khẽ mỉm cười: “Đợi anh một chút, anh rửa tay rồi sẽ vào ngay.”

Lúc Phong Hách Thành vào bếp, Lục Quỳ cũng đi rửa mặt. Dòng nước lạnh mùa hè làm đầu óc cô tỉnh táo hơn. Cô chợt nhớ ra chiếc bánh sinh nhật vẫn còn nằm trong tủ lạnh.

Ôi thôi chết, đã hơn hai tiếng trôi qua rồi!

Lục Quỳ vội chạy vào bếp. Phong Hách Thành đang đứng trước bếp ga, tay áo sơ mi xắn lên. Vẻ lạnh lùng thường ngày của anh dường như không hợp với không gian bếp núc nhưng động tác cầm xẻng lại trông khá chuyên nghiệp.

“Nhiều dầu mỡ, em ra ngoài đợi đi.”

“Không phải, em…” Lục Quỳ không còn tâm trí đâu mà giữ bí mật nữa. Cô vội vàng mở tủ lạnh, lấy chiếc bánh sinh nhật được đậy trong hộp nhựa ra.

Con búp bê Phong Hách Thành phiên bản mini trên bánh giờ đã biến thành ông cụ. Mái tóc đen nhánh ngày nào giờ đã bạc phơ. 

Lục Quỳ không khỏi cảm thấy buồn bã.

“Đây là…”

Giọng nói trầm ấm của Phong Hách Thành vang lên phía sau lưng. Lục Quỳ khẽ hít sâu, đặt chiếc bánh kem lên bàn đảo bếp, giọng nhỏ nhẹ. “Đây là bánh sinh nhật em tự làm cho anh đó.”

Trong khoảnh khắc đó, Phong Hách Thành nhìn cô gái dưới ánh đèn vàng ấm áp, nhìn chiếc bánh kem tinh xảo trên bàn và hình nhân nhỏ bé của chính anh đứng ngay giữa. Từ đâu đó một thứ cảm xúc nghẹn lại không thể gọi tên dâng trào trong lồng ngực.

Cảm giác này, anh chưa từng trải qua.

Từ khi bố mẹ ra đi, anh không còn thói quen đón sinh nhật nữa. Lâu dần, ngay cả bà nội cũng hiểu anh không tổ chức.

Thì ra… hôm nay là sinh nhật anh.

Phong Hách Thành chầm chậm bước đến, ánh mắt lướt qua chiếc bánh rồi dừng lại trên khuôn mặt cúi gằm của Lục Quỳ: “Thật sự… là em tự làm sao?”

Lục Quỳ gật đầu, sống mũi cay cay: “Em đã học rất lâu đó.”

Mỗi lời cô nói ra càng khiến anh thêm phần áy náy. Mà cũng chính lời nói ấy lại khiến Phong Hách Thành bỗng cảm thấy một thứ tình cảm “chẳng còn mong cầu gì hơn” đang ngày càng mãnh liệt hơn trong lòng.

“Anh xin lỗi, anh…” Phong Hách Thành muốn nói lời xin lỗi, nhưng cảm thấy mọi lời giải thích đều trở nên vô nghĩa trước tấm lòng chân thành này.

“Không sao đâu mà.” Lục Quỳ khịt khịt mũi, tự thấy mình thật là lúng túng. Chỉ là một chiếc bánh thôi, sao cô đột nhiên lại muốn khóc vậy nè?

Phong Hách Thành hơi nghiêng người: “Lục Quỳ.”

“Em thật sự không sao…” Lục Quỳ đột nhiên quay đầu. Cô không biết Phong Hách Thành lại đứng gần đến thế, gần đến mức…

Khoảnh khắc cô vừa xoay người, cánh môi đã chạm nhẹ vào khóe môi anh.

Ánh đèn bếp mờ ảo chiếu lên hai người, đổ xuống hai cái bóng dính chặt đầy tình ý.

Thời gian dường như ngưng lại.

“Bíp…..bíp…..”

Mùi hương ngọt ngào toả ra của chiếc bánh kem hòa lẫn mùi khét. Phong Hách Thành giật mình lùi lại, vội vàng tắt bếp ga.

Lục Quỳ vẫn đứng sững tại chỗ, tâm trí trống rỗng. Cô và Phong Hách Thành…bọn cô vừa…

Môi anh mềm quá, thật sự là rất mềm.

“Bùm” một tiếng, Lục Quỳ chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng xộc thẳng l*n đ*nh đầu. Cô thậm chí không kịp suy nghĩ, vội vàng xoay người chạy ào ra khỏi bếp.

Phong Hách Thành dõi theo bóng dáng hốt hoảng của cô. Suy nghĩ ngẩn ngơ dần quay về, khóe môi anh khẽ nhếch. Anh đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào vị trí môi mình vừa chạm phải.

Khi Lục Quỳ cuối cùng cũng bình tĩnh lại, rón rén bước xuống cầu thang. Giờ đây trên bàn ăn đã bày sẵn bốn món mặn một canh, cùng với chiếc bánh sinh nhật hơi xấu xí mà cô đã làm.

Trên chiếc bánh cắm một cây nến, nhưng ngọn lửa vẫn chưa được thắp lên.

Phong Hách Thành ngước mắt lên, ánh mắt chuẩn xác bắt lấy bóng hình cô: “Cá sốt chua ngọt có hơi cháy một chút, nhưng ăn tạm được. Em có muốn thử không?”

Lục Quỳ mím môi, nhìn chiếc đồng hồ treo tường. Chỉ còn ba phút nữa là đến mười hai giờ.

Phong Hách Thành nói: “Đã hơn mười năm anh không đón sinh nhật rồi, em có thể giúp anh thắp nến được không?”

Khi nói câu này, khóe môi anh hơi cong lên. Không cố ý giải thích, cũng không hề tỏ vẻ đáng thương. Thay vào đó lại giống như một lời dụ hoặc, dẫn dụ Lục Quỳ bước về phía anh.

Lục Quỳ đứng lại trước bàn ăn. Cô là một sinh viên mỹ thuật, một nhà thiết kế, luôn có một sự cầu toàn gần như cưỡng chế với mọi thứ do mình làm ra.

“Nhưng mà, chiếc bánh này xấu quá đi…”

“Xấu ở đâu?”

“Tóc của búp bê bị bạc trắng hết cả rồi kìa.”

“Không phải rất tốt sao?”

Lục Quỳ khẽ sững sờ, khó hiểu nhìn Phong Hách Thành. Làm sao có thể tốt được chứ, rõ ràng là một búp bê rất đẹp trai, giờ lại biến thành một ông già tóc bạc.

“Anh thấy rất tốt.” Phong Hách Thành nhìn thẳng vào cô, “Đây chẳng phải là một điềm báo hay sao?”

“Điềm báo gì?”

Một đáp án gần như sắp bật ra khỏi môi.

Lục Quỳ nhìn Phong Hách Thành tóc bạc trên chiếc bánh, nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh thì thầm bên tai: “Là em tặng anh, một cuộc đời bạc đầu giai lão.”

Trong đôi mắt hạnh nhân mềm mại, sự kinh ngạc cùng chút hơi nước ầng ậng. Trái tim cô giờ đây đang không ngừng đập thình thịch, chẳng kịp phản ứng, cả lòng ngực như muốn nổ tung.

“Cô Lục à, bây giờ em có thể thắp nến cho anh được chưa?”

Gần như là theo bản năng, Lục Quỳ đón lấy chiếc bật lửa từ tay Phong Hách Thành. Ánh lửa nhỏ bùng lên, lập lòe, nhảy nhót.

Kim giây của đồng hồ đang từ từ trở về số mười hai.

“Phong Hách Thành!” Lục Quỳ hít một hơi thật sâu, giọng nói lại trở nên dịu dàng: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

00:00:00.

Một ngày mới đã bắt đầu.

Khóe môi Phong Hách Thành nở nụ cười: “Cảm ơn em.”

*

Sau nhiều tháng xa cách, cuối cùng Lục Quỳ và Phong Hách Thành cũng lại nằm chung trên một chiếc giường.

Vừa đặt lưng xuống, Lục Quỳ đã căng thẳng đến cứng người, nằm im như một pho tượng. Khi Phong Hách Thành tắt đèn, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô, khóe môi anh khẽ nở một nụ cười.

“Em sợ à?”

Căn phòng bỗng chìm vào bóng tối. Trong đêm thanh vắng, giọng nói trầm ấm của anh như chứa đựng một chút trêu chọc.

“Không… không phải đâu ạ.”

Lục Quỳ không cách nào kìm nén được sự bồn chồn. Anh vừa nằm xuống, ngay cả tiếng động rất khẽ khi anh gối tay sau gáy, cô cũng có thể cảm nhận rõ mồn một. Cô siết chặt ga giường, trong lòng thầm nghĩ, họ… có phải sẽ đi xa hơn không?

Nghe nói, lần đầu tiên sẽ rất đau.

Bất chợt, một bàn tay dịu dàng vuốt nhẹ đỉnh đầu cô. Lục Quỳ nghe thấy anh thủ thỉ: “Ngủ ngon nhé.”

Chỉ… vậy thôi sao?

Cô nghiêng đầu, nương theo ánh trăng mỏng manh, ngỡ ngàng thấy anh đã nhắm nghiền mắt.

“Anh…”

“Nếu sợ thì cứ nhắm mắt lại mà ngủ đi.” Phong Hách Thành ngắt lời cô.

“Sao cơ?” Lục Quỳ khó hiểu.

“Lục Quỳ này.” Anh khẽ ngừng lại: “Anh là một người đàn ông bình thường mà.”

Lục Quỳ: “……”

Ngày hôm sau.

Có lẽ vì đêm qua ngủ muộn, đến khi Lục Quỳ tỉnh dậy trời đã gần 10 giờ sáng. Vị trí bên cạnh trống không, cô biết, Phong Hách Thành không có thói quen ngủ nướng.

Lục Quỳ vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi xuống lầu, trên bàn ăn vẫn còn một chiếc thố sứ được hâm nóng, tỏa ra hương thơm thoang thoảng của cháo. Cô bước đến, định mở nắp ra xem thử nhưng ngay khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào, cô đã vội vàng rụt tay lại.

“Ting…” là âm thanh của đồ sứ va vào nhau.

Cô xuýt xoa đôi tai: “Ôi, nóng quá.”

Từ trong bếp, Phong Hách Thành vội vã đi ra. Anh mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, trên ngón tay thon dài vẫn còn dính vài vảy cá.

“Bị bỏng rồi à?” anh hỏi.

“Em không biết… nó lại nóng như vậy.”

Mọi khi thố sứ ở nhà đều không nóng như thế này.

Phong Hách Thành bước đến, nắm lấy bàn tay của Lục Quỳ, nhìn những đầu ngón tay hơi ửng đỏ của cô. Lục Quỳ khẽ rụt lại, nhỏ giọng giải thích: “Không sao đâu.”

“Chườm nước lạnh đi em.”

Nói rồi, Phong Hách Thành giữ chặt tay cô, đưa cô đến trước bồn rửa mặt. Dòng nước mát lạnh xả xuống làm dịu đi cảm giác bỏng rát trên da. Từ trong gương, Lục Quỳ nhìn thấy hai người gần như dán chặt vào nhau. Anh cúi đầu, lông mày khẽ nhíu lại.

Hôm nay anh mặc khác hẳn mọi ngày, không phải là áo sơ mi và vest lịch lãm mà là bộ đồ ở nhà thoải mái khiến cả người anh trông gần gũi hơn rất nhiều.

Có lẽ vì ánh mắt Lục Quỳ quá thẳng thắn, Phong Hách Thành ngước mắt lên, ánh nhìn của cả hai vô tình gặp nhau trong gương. Lục Quỳ có thể nhìn thấy chính mình đang ngây ra trong đó.

“Sao vậy?” Phong Hách Thành hỏi.

“Không… không có gì cả. Chỉ là em cảm thấy… ừm, hôm nay anh nhìn khác hẳn mọi ngày.”

“Khác chỗ nào?”

“Trông… giống sinh viên đại học ấy.”

Nói xong, Lục Quỳ chỉ muốn cắn đứt lưỡi mình. Cô nhắm mắt, hai má phồng lên. Đúng là… đàn ông đẹp dễ làm người ta mất hồn mà.

Bên tai, Phong Hách Thành bật cười khẽ: “Bộ anh già lắm à?”

“…Không phải.” Lục Quỳ vội vàng chữa lời: “Là… bình thường anh rất nghiêm túc, nên sẽ khiến cho người ta cảm thấy xa cách hơn á.”

Tiếng cười nhẹ nhàng như vẫn còn văng vẳng, Phong Hách Thành hiển nhiên không có ý định truy hỏi; “Trong thố có cháo thịt nạc, em ăn một ít thôi. Trưa nay, anh sẽ làm cá cho em ăn.”

“Làm cá á?”

“Tối qua lỡ làm cháy mất một con cá sốt chua ngọt. Hôm nay, anh đền em một con.”

Khi Lục Quỳ vẫn còn đang ngạc nhiên, Phong Hách Thành nói thêm: “Anh sẽ từ từ bù đắp, cho việc tối qua về muộn và bất lịch sự.”

Tối qua, Phong Hách Thành cũng từng nói câu này. Lục Quỳ có chút bất ngờ, “Anh biết làm cá sốt chua ngọt ư?” Phong Hách Thành trông chẳng giống người đã từng vào bếp chút nào.

“Hay là, em cứ chờ đợi xem sao.”

Lúc Phong Hách Thành đang nấu cơm trưa trong bếp, Lục Quỳ tranh thủ dọn dẹp đồ đạc. Phòng thiết kế của cô đã chật kín, bức tường búp bê vẫn chưa được bày lên kệ.

Lục Quỳ ôm một thùng hàng lớn đặt ở góc cầu thang thì chuông cửa reo. Cô lon ton chạy xuống, nhìn thấy Lương Hồng trên màn hình.

Lương Hồng cũng bất ngờ khi thấy Lục Quỳ ra mở cửa, hơi khựng lại. Lục Quỳ sợ bị gọi “phu nhân” nên nhanh chóng nói, “Phong Hách Thành đang làm cơm trong bếp, cô chờ một lát nhé.”

Chỉ một câu nói đơn giản, Lương Hồng hoàn toàn đờ người ra. Nấu cơm ư? Lương Hồng đi theo Phong Hách Thành bấy lâu nay, chưa bao giờ biết anh ấy lại biết nấu cơm luôn á.

Phong Hách Thành đã bước ra từ bếp, trên người đeo chiếc tạp dề màu cà phê và đang lau tay.

Lương Hồng nuốt nước bọt, đưa xấp tài liệu trên tay cho Phong Hách Thành. Trước đó Lương Hồng đã liên lạc với Phong Hách Thành, có một tài liệu khẩn cấp cần chữ ký của anh.

Phong Hách Thành nhận lấy tập hồ sơ, đầu hơi cúi xuống, những nét chữ ký nhanh chóng lướt trên giấy. Lương Hồng chứng kiến cảnh tượng có phần ngược đời này, trong lòng chỉ thấy mơ hồ như đang ở trong một giấc mơ.

Lục Quỳ lại chẳng mảy may để tâm, cô nở nụ cười tươi tắn với Lương Hồng: “À đúng rồi, cái gối ôm củ cà rốt tròn tròn ở phòng khách, mua ở đâu thế nhỉ? Cho tôi xin địa chỉ nhé.”

“Chuyện này…” Lương Hồng liếc mắt nhìn sang Phong Hách Thành. Hầu hết mọi thứ trong căn nhà này đều là do chính tay sếp Phong mua, sao mà Lương Hồng biết được.

Ký xong, Phong Hách Thành khép tập tài liệu lại, quay sang nhìn Lục Quỳ: “Nếu em không có việc gì, chiều nay anh sẽ dẫn em đi mua.”

Lục Quỳ: “?”

Mãi cho đến khi Lương Hồng đi rồi, Lục Quỳ mới nhìn chằm chằm vào cái gối ôm hình củ cà rốt ở phòng khách, chợt bừng tỉnh hỏi Phong Hách Thành: “Cái gối ôm này… là anh mua hả?”

Phong Hách Thành đang ướp cá, khẽ khàng “ừ” một tiếng.

Lần này, đến lượt Lục Quỳ sững sờ. Cô soi Phong Hách Thành từ đầu đến chân, cố tìm một sợi dây liên kết nào đó giữa anh và cái gối ôm cà rốt, nhưng vô vọng. Dù nhìn thế nào, Phong Hách Thành cũng không phải là người sẽ đi mua gối ôm, càng không thể là loại hình cà rốt như thế này được.

Lục Quỳ thừa nhận, trong lòng cô đã bắt đầu tự mình đa tình mất rồi.

“Anh… tại sao lại mua hình củ cà rốt vậy?” Cô muốn có một câu trả lời chắc chắn, muốn nghe lời giải thích từ chính anh.

Phong Hách Thành xếp cá vào đĩa, ngước mắt nhìn cô, giọng điệu bình thản: “Anh nghĩ em sẽ thích.” 

Anh không hề cố gắng nịnh nọt hay ẩn ý điều gì, cứ như khi thấy chiếc gối đó, trong lòng anh đã tự nhiên nảy ra suy nghĩ này. Sự thẳng thắn ấy khiến người ta ngỡ ngàng.

Lục Quỳ cắn môi, thử thăm dò thêm: “Sao anh lại nghĩ là em sẽ thích?”

“Anh thấy em rất thích mặc đồ hình con thỏ.”

“……”

Phong Hách Thành quay sang lấy thêm gia vị, liếc mắt nhìn cô: “Còn điều gì muốn hỏi nữa không?”

“Không… không còn gì nữa.”

Phong Hách Thành khẽ cười: “Hay là, em cứ hỏi thêm nữa đi.”

Lục Quỳ chớp chớp hàng mi, đôi mắt tròn xoe, đen láy.

Phong Hách Thành cười dịu dàng: “Lúc trước khi chuẩn bị những thứ này, anh chỉ nghĩ đơn giản là vì em sắp dọn đến, nên cần sắm sửa những thứ em thích. Nhưng bây giờ…” Anh dừng lại một chút, giọng nói trầm ấm: “…Anh lại có cảm giác như đang muốn khoe công. Anh muốn dùng những thứ này để xin lỗi em, hy vọng em nhìn vào chúng mà tha thứ cho anh.”

Lục Quỳ nghẹn lời. Phong Hách Thành bộc lộ cảm xúc quá trực diện, khiến cô nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.

Phong Hách Thành không ép cô: “Nếu không có gì muốn hỏi, em cứ đi dọn dẹp đồ đạc đi. Cá này cần ướp thêm một lát, lát nữa anh có cuộc họp video. Chúng ta… 12 rưỡi ăn cơm nhé?”

Lục Quỳ ngơ ngẩn gật đầu: “Vâng…”

*

Lục Quỳ bắt đầu thu dọn những con búp bê của mình. Những chiếc kệ acrylic có kích thước không đồng đều, những ô nhỏ nhất lại ở trên cao, khiến cô không tài nào với tới.

Trong khi đó, Phong Hách Thành đang họp trong thư phòng. Sợ làm phiền anh, Lục Quỳ nhắn tin hỏi: [Nhà có cái thang không ạ?]

Phong Hách Thành: [Ở trên gác mái á em.] 

Phong Hách Thành: [Có chuyện gì vậy?]

Lục Quỳ: [Em lùn…..]

Cô tắt điện thoại, chạy lên tầng ba. Căn gác mái nằm cuối hành lang. Vừa mở cửa, cô thấy ba chiếc thùng giấy lớn được xếp gọn gàng. Đóng kín nên chẳng thấy bên trong đựng gì, chỉ thấy cái thang dựng ngay góc tường.

Khi Lục Quỳ vừa cầm lấy cái thang, điện thoại lại rung lên.

Phong Hách Thành nhắn: [Nếu không vội thì chờ anh họp xong sẽ giúp em dọn.]

Lục Quỳ cúi đầu nhắn trả lời: [Không sao đâu, em tự làm được mà…]

Chữ “mà” vừa gõ xong, cái thang trên tay cô hơi nghiêng một chút rồi đổ ập xuống, thẳng vào ba chiếc thùng giấy lớn. Không kịp giữ lại, Lục Quỳ chỉ nghe thấy một tiếng “ầm” vang lên, cái thang đã đập mạnh vào v*t c*ng.

Tiếng động đó cũng làm Phong Hách Thành trong thư phòng cũng không khỏi giật mình.

Vị giám đốc tài chính đang trình bày dữ liệu quý mới, đột nhiên bị Phong Hách Thành cắt ngang: “Chờ một chút.”

Anh vội vã đứng dậy. Chẳng kịp để các giám đốc cấp cao khác trong cuộc họp trực tuyến phản ứng, anh đã rời khỏi chỗ ngồi.

Cả nhóm giám đốc nhìn nhau ngơ ngác.

Việc cuộc họp hôm nay chuyển từ trực tiếp sang trực tuyến đã là điều bất ngờ rồi. Ấy vậy mà nay tổng giám Phong lại đột ngột dừng giữa chừng, quả thật là chuyện chưa từng có.

Phong Hách Thành sải bước nhanh đến trước cửa gác mái. Ánh nắng mùa hè chiếu xuyên qua ô cửa sổ kính hình vòm, thấy bóng Lục Quỳ trong chiếc áo phông rộng thùng thình gần như chạm sàn.

Cô đã dựng lại cái thang, đang ngồi xổm dưới đất. Cả ba chiếc thùng giấy đã mở toang.

Bên trong là những con búp bê BJD đầy ắp, có rất nhiều mẫu là phiên bản giới hạn ngày xưa. Vài con trong số đó, Lục Quỳ nhận ra ngay, là những mẫu đã tuyệt bản ở triển lãm nghệ thuật Praha cách đây không lâu.

Cảnh tượng trước mắt này, khác hẳn với những gì Phong Hách Thành đã dự định.

Lục Quỳ quay đầu lại, nhìn Phong Hách Thành đang đứng ở cửa. Đôi mắt trong veo như chứa đầy nước.

Dạo gần đây, hình như cô rất dễ xúc động.

Phong Hách Thành khẽ cười bất lực: “Bất ngờ… chắc là không còn nữa rồi.”

Lục Quỳ chẳng bận tâm đến chuyện bất ngờ cho lắm.

“Mấy con búp bê này là…”

“Anh mua lúc đi công tác ở châu Âu đợt trước. Tình cờ, dạo đó anh có ghé qua một triển lãm nghệ thuật ở Prague.”

Lúc đó, người đi cùng anh là Lương Hồng. Khi biết anh muốn đi xem triển lãm búp bê BJD, Lương Hồng đã vô cùng kinh ngạc. Sau khi tham quan xong, anh liền bảo Lương Hồng tìm cách liên hệ với ban tổ chức, mua lại tất cả búp bê đang trưng bày.

Anh nghĩ rằng Lục Quỳ sẽ thích chúng.

Cô là vợ anh mà, vậy nên việc chồng mang quà về cho vợ khi đi công tác là chuyện nên làm.

Nhìn ba thùng búp bê lớn đầy ắp, Lục Quỳ cuối cùng cũng hiểu vì sao trên tường cầu thang lại có nhiều ô trống như vậy. Hóa ra, những chỗ đó chính là nhà mà anh đã chuẩn bị cho chúng.

Phong Hách Thành bước vào, thấy đôi mắt Lục Quỳ ươn ướt liền lúng túng.

Anh chưa từng yêu đương nên không biết cách dỗ dành con gái: “Anh mua mấy con búp bê này không phải để em khóc đâu.”

Lục Quỳ vội lau giọt nước mắt chực rơi, hít hít mũi: “Cảm ơn anh, em thích lắm.”

Cô đứng lên, chân có hơi tê.

“Lục Quỳ,” Phong Hách Thành nghiêm túc gọi tên cô, “Em là vợ anh, giữa chúng ta…” 

Anh dừng lại một chút: “Đừng khách sáo thế.”

Lục Quỳ cắn môi, không biết nói gì.

Chân dần hết tê, cô khẽ nói: “Vậy… em cũng không giận anh nữa.”

“Sao cơ?”

Phong Hách Thành thật sự không nghe rõ.

Lục Quỳ đành nói to hơn một chút: “Chuyện hôm qua, em tha lỗi cho anh rồi.”

Bất chợt, Phong Hách Thành như trút được gánh nặng, khóe môi nở một nụ cười thật tươi.

“Trong phòng họp còn nhiều người đang chờ. Anh…..”

Lúc này, Lục Quỳ mới nhớ ra anh vẫn đang bận họp: “Em không sao đâu, anh mau đi làm việc đi.”

Phong Hách Thành lại liếc nhìn chiếc thang ở phía sau cô, ánh mắt mang theo chút lo lắng.

Lục Quỳ tinh ý hiểu ra: “Em sẽ cẩn thận mà.”

Nhưng Phong Hách Thành vẫn bước qua, cầm lấy chiếc thang cao gần bằng cô: “Đi thôi.”

“Nhưng mà, cuộc họp của anh thì sao…?”

“Hôm qua họ cho em leo cây, hôm nay chúng ta cũng cho họ leo cây một hôm thôi.”

“Ơ?”

Phong Hách Thành sai Lương Hồng thông báo với tất cả các giám đốc rằng cuộc họp hôm nay sẽ tạm dừng và tiếp tục vào ngày mai. Đám giám đốc ai nấy đều ngơ ngác, bối rối. Họ gần như đều là những người được chính tay Phong Hách Thành đưa lên từ lúc An Gia mới thành lập, nên rất rõ phong cách làm việc của anh. Tổng giám đốc Phong chưa bao giờ lại trì hoãn công việc như thế này cả?

Nghĩ đến đây, ai nấy lại bắt đầu suy diễn. Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra ở nhà? Hay sức khỏe của anh có vấn đề?

Vài người đã lén đến hỏi Lương Hồng.

Bằng vài câu nói khéo léo, Lương Hồng đã dập tan sự tò mò của mọi người.

Còn có thể vì lý do gì nữa chứ?

Một người đã gắn bó với Phong Hách Thành nhiều năm, nới lỏng cà vạt. Lương Hồng đã làm việc không ngừng nghỉ suốt bấy nhiêu năm, đến hôm nay mới cuối cùng được nếm trải cảm giác thả trôi công việc.

Có vẻ, có bà chủ là điều tốt.

Trong biệt thự, chiếc thang được dựng lên ở góc cầu thang. Phong Hách Thành đang đứng trên bậc thang cao nhất.

Lục Quỳ nhón chân đưa cho anh một con búp bê. Phong Hách Thành cúi xuống đón lấy rồi đặt con búp bê vào ngăn nhỏ trên cùng.

Họ phối hợp với nhau thật nhịp nhàng, cứ như là một cặp đôi ăn ý đã lâu vậy.

Lục Quỳ nhìn lên tầng cao nhất mà Phong Hách Thành vừa đặt búp bê vào, cô nói: “Em không nói dối đâu, có khi em thật sự không đặt được lên đó.”

Phong Hách Thành cúi đầu xuống, trong mắt hiện lên ý cười: “Em bỏ chữ có khi đó đi.”

“…” Lục Quỳ chu môi: “Bộ cao thì giỏi lắm à.”

Sau khi tầng trên cùng được sắp xếp xong, Lục Quỳ hào hứng nói: “Để em thử xem.”

Phong Hách Thành bước xuống, nhường chỗ cho Lục Quỳ. Cô chỉ mới bước lên hai bậc thì anh đã cất tiếng gọi.

“Lục Quỳ.”

“Dạ?”

Lục Quỳ quay lại. Phong Hách Thành khẽ ngước nhìn cô.

Nhờ vào chiếc thang, Lục Quỳ chợt nhận ra mình lại cao hơn cả Phong Hách Thành. Nhìn anh từ góc độ này, hóa ra lại là như thế này.

Đường nét dưới cằm đã bớt đi vẻ sắc lạnh, toát lên sự dịu dàng lạ thường.

Chẳng lẽ mỗi lần anh nhìn cô, gương mặt cô lại tròn thêm một chút sao?

Nhận ra điều này, Lục Quỳ bỗng thấy má nóng bừng.

“Chúng ta…” Phong Hách Thành khẽ ngừng lại: “Có muốn thử một lần không?”

“Sao cơ?”

Nếu không có bậc thang vững chãi phía sau, Lục Quỳ tin chắc mình đã mất thăng bằng mà ngã nhào.

Thử gì cơ?

Làm sao để thử?

Những lời nói của Chung Hiểu Hy bỗng vang vọng trong đầu, khiến Lục Quỳ không khỏi miên man suy nghĩ.

Ánh mắt Phong Hách Thành vẫn đăm đắm nhìn cô: “Anh nhớ có lần em kể về tình yêu của bố mẹ mình, giọng nói đầy tự hào và hạnh phúc. Hôn nhân của họ cũng có nét tương đồng với chúng ta, từ hai người xa lạ dần trở nên thân quen rồi bên nhau trọn đời.”

Lục Quỳ như chìm vào miền ký ức.

Quả thật, chuyện tình của bố mẹ luôn là niềm tự hào lớn nhất của cô. Sống trong thế giới này, những cặp vợ chồng yêu thương nhau thật sự rất hiếm hoi. Cô may mắn biết bao khi được làm con gái của họ, được lớn lên trong một gia đình hạnh phúc viên mãn như vậy.

Nhưng tại sao anh lại nói những điều này với cô vậy nhỉ?

Có phải…

“Nhu Nhu.”

Phong Hách Thành cất tiếng gọi, một cái tên thật thân thương.

Anh cũng từng gọi cô là “Nhu Nhu”. Thế nhưng lần này, cái tên ấy lại mang một ý nghĩa đặc biệt hơn.

Lục Quỳ cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông tuấn tú, cao quý trước mặt. Vì có cuộc họp nên anh đã thay bộ vest vừa vặn, dáng vẻ Phong Hách Thành quen thuộc mà cô vẫn hằng say mê.

Phong Hách Thành giơ tay lên, cổ tay áo sơ mi bó sát làm lộ xương cổ tay gầy gò, khỏe khoắn. Bàn tay anh thon dài, những đốt ngón tay rõ ràng, chính là hình dáng cô yêu thích.

“Nhu Nhu à.” Phong Hách Thành nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói nghiêm túc nhưng chứa đựng sự chân thành: “Em có muốn thử cùng anh không?”

Thử xem, chúng ta có thể yêu nhau, bên nhau đến trọn đời này không?

Nắng hè chói chang, Lục Quỳ nhìn người đàn ông phong độ trước mặt, nhịp tim đập loạn xạ. Tiếng tim đập như muốn hòa cùng tiếng ve kêu râm ran khắp cả mùa hè.

Trong ánh mắt đầy hy vọng của Phong Hách Thành, Lục Quỳ cuối cùng cũng chậm rãi đưa tay ra.

Cô đặt bàn tay mềm mại của mình vào bàn tay ấm áp của anh, đôi mắt hạnh nhân long lanh như chứa đựng cả một dải ngân hà, đáp lại anh một tiếng thật khẽ: “Được.”

Tình yêu có nhiều hình dáng khác nhau.

Biết đâu, cô chính là người may mắn đó.

Rất lâu sau này….

Lục Quỳ tình cờ tìm thấy một tờ giấy ghi chú trong phòng làm việc của Phong Hách Thành.

Một mẩu giấy vuông nhỏ màu xanh bạc hà, trên đó có hai dòng chữ viết tay thanh tú.

Xin lỗi, tôi đã lỡ tay làm xươcd chiếc xe của anh mất rồi T^T

Xin hãy liên hệ số 158****6060.

A Quỳ

Lục Quỳ vô cùng ngạc nhiên, đây chẳng phải… chẳng phải mẩu giấy cô đã để lại trên cửa kính chiếc Maybach năm đó sao.

Phong Hách Thành bước vào thư phòng, ánh mắt anh chạm ngay vào cô gái đang ngỡ ngàng. Ánh mắt anh khẽ lướt qua, dừng lại ở tờ giấy ghi nhớ nhỏ xinh trên tay cô.

Anh khẽ nhếch môi, tâm trí chợt quay về đêm Giáng sinh đầy bất ngờ ấy.

Một vết xước vô tình trên chiếc xe.

Một cô gái chưa từng biết mặt người hẹn hò.

Hóa ra, duyên phận đôi khi lại bắt đầu từ những điều ngẫu nhiên như thế.

Chiếc điện thoại trong tay Lục Quỳ rung lên liên hồi, màn hình hiện lên dòng chữ “Ông xã” thân thương. Cô bối rối nhìn dòng chữ đó, rồi lại ngước lên nhìn Phong Hách Thành đang đứng ngay bên cạnh mình.

Một cuộc gọi đến thật đúng lúc, nhưng cũng thật muộn màng.

Lục Quỳ do dự nghe máy. Giọng nói trầm ấm của anh bên tai và âm thanh từ đầu dây bên kia đan xen vào nhau, tạo nên một cảm giác lạ lùng, vừa như thực vừa như mơ.

“Bà Phong…”

Phong Hách Thành khẽ ngừng lại, nụ cười trên môi càng thêm ấm áp: “Anh xin lỗi, đã để em phải đợi lâu như vậy.”

—Hoàn thành toàn bộ truyện—

Bình Luận (0)
Comment