Ngày Đêm (Nhật Dạ)

Chương 17

Lúc online, giao diện chat mật bị spam trong nháy mắt. Đều là người quen trong bang, có người hỏi hắn gần nửa tháng nay lặn đi đâu, còn tưởng là không từ mà biệt. Chắc là nghe được chuyện của hắn từ chỗ Diệp Chu Chu hoặc Tần Duệ, hỏi thương thế ra sao rồi. Thiện Tuân trả lời từng người một, có tán phét mấy câu, đến lúc đối phó xong, thời gian đã trôi qua gần mười lăm phút. Khung chat mật vừa mới yên tĩnh, lại nhảy ra một tin nhắn.

[Kiếm Thất]: Vết thương khỏi rồi hả? ~(≧▽≦)/~

[Dụ Dỗ Từng Bước]: Ừ

[Kiếm Thất]: Bị thương ở đầu mất hình tượng lắm nhỉ?

[Dụ Dỗ Từng Bước]: Không hẹn mà so với trước đây còn đẹp trai hơn

[Kiếm Thất]: …

[Kiếm Thất]: Muốn tôi gửi cho cậu ít óc heo không?

[Dụ Dỗ Từng Bước]: …

Nếu không phải từng gặp người thật, thật sự hoài nghi anh ta là Lương Khâm Vũ.

[Kiếm Thất]: Tôi nói thật này, bị thương ở đầu dù thế nào cũng chẳng phải chuyện nhỏ. Ăn nhiều cho bổ não vào, đừng để lại mầm bệnh gì. Dù gì hai ta cũng cùng thành phố, gửi đồ cũng dễ, coi như tôi đến thăm bệnh luôn

[Dụ Dỗ Từng Bước]: Thế thì phiền quá, cậu tới thăm bệnh, trực tiếp mang cho tôi cái nồi canh là được ⊙o⊙

[Kiếm Thất]: Cậu thiếu nồi canh hả = =

[Dụ Dỗ Từng Bước]: =w=

[Kiếm Thất]: Vậy đi, tài bếp núc của chị dâu cậu tốt lắm, để cô ấy ninh một nồi canh rồi tôi trực tiếp mang tới cho cậu

[Dụ Dỗ Từng Bước]: Bà xã cậu ở đâu ra vậy (⊙o⊙)

[Kiếm Thất]: Tôi vẫn có vợ mà

[Dụ Dỗ Từng Bước]: ⊙o⊙

[Kiếm Thất]: = =

[Dụ Dỗ Từng Bước]: Tan làm liền onl game, bà xã không đánh cậu à?

[Kiếm Thất]: Không đánh

[Dụ Dỗ Từng Bước]: Cậu cướp được cô vợ này ở đâu thế, để tôi giới thiệu cho Cầm Thú cũng thử xem (⊙o⊙)

[Kiếm Thất]: …Bọn tôi kết hôn được ba năm, con cũng sắp hai tuổi rồi, tôi đây không hút thuốc không rượu chè không ra ngoài lêu lổng, mỗi ngày chỉ chơi game ba tiếng, có ngoan không?

[Dụ Dỗ Từng Bước]: Ngoan lắm

Chỉ là lượng tin tức quá lớn mà thôi.

[Kiếm Thất]: Có phải phát hiện ra những gì tôi không làm cậu đều làm không

[Dụ Dỗ Từng Bước]: Hình như thế (⊙o⊙)

[Kiếm Thất]: Kết quả là cái đầu có chuyện, cái biểu cảm này (⊙o⊙) hay lắm hả? Tôi cũng chơi

[Dụ Dỗ Từng Bước]: Chơi đi, chơi đi rồi đầu anh cũng có chuyện (⊙o⊙)

[Kiếm Thất]: Thật không, thần kỳ thế á (⊙o⊙)

[Dụ Dỗ Từng Bước]: Cứ thử đi (⊙o⊙)

[Kiếm Thất]: ⊙o⊙

[Dụ Dỗ Từng Bước]: ⊙o⊙

[Kiếm Thất]: ⊙o⊙

[Dụ Dỗ Từng Bước]: [⊙v⊙]

[Kiếm Thất]: ⊙o⊙?

[Dụ Dỗ Từng Bước]: Mỏi cằm, hoạt động tí

[Kiếm Thất]: …Đủ rồi đấy, vào YY nói chuyện đàng hoàng đi

Thiện Tuân mỉm cười, chuyển giao diện, vào YY bang hội, nhảy vào room của Kiếm Thất, vừa mới lên tiếng, Kiếm Thất liền cười mắng: “Gõ chữ không thể nào trao đổi với cậu được”

Thiện Tuân nói: “Cậu vẫn chưa đủ hài hước đâu”

Kiếm Thất cười nói: “Dù sao cũng chẳng phải official CP, song ca vẫn nhường cho cậu với Cầm Thú đi”

Thiện Tuân nói: “Tôi muốn hủy CP, Cầm Thú nói chuyện tôi bị thương ở đầu cho nửa bang, đều đến quan tâm tình hình trí nhớ của tôi ra sao”

Kiếm Thất cười không rõ tiếng, trong tai nghe truyền đến từng đợt từng đợt tiếng hít thở.

Thiện Tuân cười theo nói: “Một đám cười trên sự đau khổ của người khác”

Kiếm Thất hơi bớt ý cười lại, nghiêm túc nói: “Đưa địa chỉ của cậu đây, thứ sáu này tôi qua xem cậu, không bận chuyện gì chứ hả?”

Thiện Tuân gõ bùm bùm địa chỉ chi tiết, nhập, enter, gửi lên tần số, tiếp đó cười nói: “Bảo chị dâu nấu cho tôi thiệt hả?”

Kiếm Thất “Ừ” một tiếng, có chút mất tập trung, chắc đang ghi lại địa chỉ.

Thiện Tuân lại nói: “Thế thì ngại quá”

Kiếm Thất nói: “Tôi nghe thấy tiếng cậu cào tường rồi”

Thiện Tuân nói: “Thật ra tôi đang nện đất”

Kiếm Thất: “…”

Thiện Tuân lại nói: “Đúng là bất ngờ thật, trước đó còn tò mò, sao cậu ở trên game không nhìn thẳng mấy em gái. Xem ra không phụ lòng sự tín nhiệm của chị dâu”

Kiếm Thất nói: “Em gái trong game không phải quá non nớt thì chính là quá tự mãn, đều không tốt được bằng chị dâu cậu”

Thiện Tuân nói: “Thế mà cậu vẫn còn chơi game”

Kiếm Thất nói: “Chơi game vốn là để tìm kích thích, ai lại đi như Minh Vũ”

Hai người cùng nở nụ cười.

Thiện Tuân bưng cốc uống nước lên trên bàn, nghe Kiếm Thất hỏi: “Buổi tối ước chiến với Tiểu Lâu Nhất Dạ, luyện binh, tới không?”

Thiện Tuân ngừng lại, hầu kết lăn lộn, chậm rãi nuốt nước trong miệng, để cốc nước xuống, im lặng một hồi, nói: “Buổi tối có chút việc”

Kiếm Thất cười nói: “Cậu nhẫn tâm để tôi một mình đánh Long Duyệt à, giờ tinh anh cậu ta mang theo có một nửa là của Mộng Phù Sinh trước đây. Nếu Ly Biệt Cùng Quân cũng tới thì tôi còn không phải bị đè ở điểm hồi sinh sao”

Thời gian dừng lại có hơi dài, Thiện Tuân cười đáp: “Thì tôi cũng đâu chắc đã đánh thắng được Long Duyệt”

Tiêu Quân Mạc thì lại càng không thể, phương diện kỹ năng chỉ huy, hắn còn là đệ tử của anh đây.

Kiếm Thất cũng không miễn cưỡng nữa, lại dặn dò hắn đừng bận muộn quá, chú ý nghỉ ngơi, Thiện Tuân đáp lại từng cái một. Hai người chuyển sang giao diện game, đúng lúc Diệp Chu Chu login, Tần Duệ cũng online, bốn người dứt khoát tổ đội, tính đi nhận nhiệm vụ đặc biệt——có tỷ lệ nhất định rớt vũ khí phẩm chất tím, có điều độ khó của boss hơi lớn. Vốn muốn kêu DPS bạo lực Long Duyệt tới, kết quả đối phương không online, Diệp Chu Chu liền gọi sư tỷ cô là Em Gái Thục Trung Vui Mừng tới. Cô làm tank kéo cừu hận, tốc độ đánh quái chậm một chút, thế nhưng bảo đảm an toàn được đề cao.

Kênh đội ngũ có chút náo nhiệt, nói chuyện tào lao một hồi, Diệp Chu Chu nói đến ước chiến buổi tối.

[Chúc Chúc]: Gần đây anh Quân ít onl nhỉ o(﹏)o

[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Anh Quân cũng phải yêu đương mà, nhóc con thì sao mà hiểu được

[Chúc Chúc]: Anh Quân yêu đương?

[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Ban ngày không onl, là đi làm, buổi tối cũng không onl, chính là làm việc

[Chúc Chúc]: Sư tỷ xấu xa quớ (*/ω*)

[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Sư muội ngốc nghếch quớ

[Chúc Chúc]: Ngốc moe mà còn nói muội ngốc (*/ω*)

[Em Gái Thục Trung Vui Mừng]: Khi ấy tỷ còn trẻ vô tri, để nó bay theo gió đi (*/ω*)

[Chúc Chúc]: (*/ω*)

[Chúc Chúc]: Dụ Dỗ ơi buổi tối anh không đến thiệt hả, Cầm Thú cũng đến đó (*/ω*)

[Dụ Dỗ Từng Bước]: Có việc thật mà, mấy đứa chơi đi =3=

[Chúc Chúc]: Hiu hiu hiu (*/ω*)

[Dụ Dỗ Từng Bước]: Hiu hiu hiu hiu (*/ω*)

Sau khi thoát khỏi game, hắn gọi một cú điện thoại qua. Không bao lâu đã kết nối, giọng của Tiêu Quân Mạc xuyên đến đây, ma sát lòng hắn đến ngứa ngáy. Trong đầu bỗng hiện ra dáng vẻ anh lúc làm tình xong, lúc tức giận, lúc đắc chí…Bên kia gọi hai tiếng, hắn mới chợt hoàn hồn.

“Sao tự nhiên đờ ra vậy” Tiêu Quân Mạc nói.

Thiện Tuân che một tay trên bàn phím, đầu ngón tay lướt qua lại, khóe miệng mang theo ý cười: “Ở nhà à?”

Tiêu Quân Mạc nói: “Thời tiết này cũng không ra ngoài được”

Tạm dừng một lát, Thiện Tuân nói: “Tôi qua lấy ít đồ”

Tiêu Quân Mạc nói: “Dù tôi đi vắng không phải vẫn có chìa khóa đấy sao”

Thiện Tuân nói: “Có chút việc muốn bàn với anh”

Tiêu Quân Mạc nói: “Rồi, qua đây ăn cơm nhé? Lái xe chậm chút”

Thiện Tuân suy nghĩ một lát, há mồm nói được.

Trời vẫn mưa, không thấy tạnh.

Nhấn chuông hai phát, cửa liền mở ra.

Tiêu Quân Mạc đeo tạp dề, thấy hắn đứng ngoài cửa, trên vai hơi ướt, lại nhíu mày, nói: “Sao không mang chìa khóa vậy?”

Thiện Tuân trực tiếp đi vào, không như thường ngày xách cái cặp notebook, ngược lại xách túi Walmart.

Tiêu Quân Mạc đóng cửa, nâng cổ tay nhìn thời gian, bảy giờ ba mươi phút.

Mùi tương cà tỏa ra từ trong phòng bếp, sắc trời quá tối, phòng khách bật đèn, cửa kính nối liền với ban công đã được khóa lại, rèm cửa sổ không kéo xuống, có thể nhìn thấy màn mưa bên ngoài như bức mành nước. Qua một ngày thi đại học, mưa dai dẳng ba ngày, mấy lần có vẻ chuyển trời quang, trên trời lại liên tục bổ xuống mấy tia sấm, mưa xối xả nối gót mà tới, chờ thế tiến công yếu đi, mưa nhỏ mảnh như mũi kim lũ lượt kéo đến, lặp đi lặp lại, như đã cắm rễ, chết sống không đi. Mưa mùa hạ làm người ta khó chịu, phần lớn là vì cái tính mặt dày mày dạn này.

Thiện Tuân đổi giày ở huyền quan, Tiêu Quân Mạc lại quay vào phòng bếp. Cởi áo khoác mỏng, Thiện Tuân lấy ra một chiếc chìa khóa từ trong túi quần, đặt trên tủ giày, Phòng khách không bật đèn, âm u, TV cũng ở trong trạng thái ngủ đông. Giơ tay ấn công tắc đèn, không mở hết, chỉ mở một chiếc ở trung tâm, ánh sáng không mạnh, màu quất mềm mại lấp kín cả không gian. Chắc là vừa mới làm vệ sinh xong, sàn nhà sáng trưng, bị ánh đèn rọi xuống, trông như đổ ra một vũng nước——tựa như mưa bên ngoài tràn vào. Thiện Tuân đặt cái túi trong tay lên bàn trà, chậm rãi lấy đồ ra từ bên trong. Mấy quả thanh long, hai chùm nho, một quả bưởi, lần lượt đặt lên mâm trái cây, thuận tiện dọn mấy thứ nhìn như thời gian dài ra, ném vào thùng rác.

Chuyển sang phòng ngủ, vào phòng tắm trước. Đầu tiên là bồn rửa mặt, bàn chải và cốc súc miệng một kiểu hai cặp, hắn lựa ra một cặp ném vào thùng rác. Tiếp đấy là khăn mặt, dao cạo râu, kể cả kem dưỡng da của nam. Quay đầu bước ra khỏi phòng tắm, liền thấy cuối giường đứng một người.

Tất nhiên là sợ hết hồn.

Không phát hiện Tiêu Quân Mạc bước đi nhẹ như vậy, cũng không biết có phải mất tập trung không mà hoàn toàn không biết anh vào lúc nào.

Không đợi hắn mở miệng, Tiêu Quân Mạc hờ hững nói: “Có ý gì đây?”

Thiện Tuân chậm rãi lấy lại tinh thần từ sự kinh ngạc, nhìn thẳng anh một lúc, mỉm cười.

Là một người lăn lộn trong thương trường, Tiêu Quân Mạc đương nhiên rất nhạy bén.

Huống chi nụ cười này của Thiện Tuân, giống như trở về mấy tháng trước, hoặc là thời điểm sớm hơn——như ánh sáng mặt trời sau trưa, ấm áp, nhưng người ta không dám đuổi theo nguồn sáng đó để nhìn.

Không kéo dài lâu lắm, Thiện Tuân dùng giọng điệu thương lượng nói: “Ăn cơm trước đã”

Một bàn đồ ăn cực phong phú. Cà xào tương, sườn chua ngọt, cà rốt xào, gà Kung Pao (1), chân giò hun khói xào cải thìa, canh giò heo. Quãng thời gian trước Tiêu Quân Mạc tới ở, hắn đã được nếm thử tay nghề của anh. Để dưỡng thương cho hắn, đồ ăn thay đổi cũng rất linh hoạt, thế nhưng bởi vì chỉ có hai người, mỗi lần chỉ đơn giản là hai món một canh. Hôm nay hiếm có, trông như là muốn chúc mừng gì đấy ——vết thương của hắn khỏi hẳn? Cấm dục trong thời gian ngắn đi đến hồi kết? Thiện Tuân im lặng nhìn mấy lần, đi tới trước tủ lạnh, lấy ra hai lon bia. Hai người ngồi đối diện, trước mặt mỗi người một lon bia, một cái bát sứ trắng, một đôi đũa trúc.

Thiện Tuân nếm hết từng món một, cũng không quên phụ họa một câu khen ngợi. Tiêu Quân Mạc lại im lặng không lên tiếng, bới cơm nhanh chóng như đánh trận, dường như vội vã muốn làm gì đó. Thiện Tuân nhìn thấy, thuận thiện nói: “Ăn nhanh quá đau dạ dày đấy”

Tiêu Quân Mạc không quan tâm, không bao lâu đã quét xong một bát cơm, anh cũng không thêm bát thứ hai.

Thiện Tuân ăn thong thả, trước mắt mới ăn được nửa bát, nuốt cơm trong miệng xuống, uống một hớp bia. Tiêu Quân Mạc cũng không giục, cứ vậy chờ hắn. Thiện Tuân lại từ tốn ăn xong nửa bát còn lại, thêm một bát nữa, ăn xong, lại thêm một bát canh, ăn hai cái móng giò, rút khăn giấy ra lau miệng.

Trời đã tối.

Đặt bát đũa xuống, hắn đứng dậy, làm bộ muốn dọn rửa. Tiêu Quân Mạc nói: “Nói trước đi”

Động tác Thiện Tuân dừng lại.

Tiêu Quân Mạc nói: “Cơm chia tay cũng ăn rồi, lời tổng kết vẫn chưa nghĩ ra à?”

Chỉ có tiếng mưa đập lên cửa sổ. Thời gian như đứng im, tư thế của Thiện Tuân bất động rất lâu.

Sự yên lặng dài dằng dặc qua đi, Thiện Tuân nói: “Về sau tôi sẽ không qua đây nữa”

Tiêu Quân Mạc nhìn hắn, trong mắt vốn là nhiệt độ không cao từng chút một hạ xuống, đông lại thành dao băng.

Thấy anh không mở miệng, Thiện Tuân lại nói: “Hơn hai tháng nay, tôi thật sự rất vui vẻ”

Lại là sự yên lặng kéo dài, Tiêu Quân Mạc không nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Cầm đồ của cậu đi đi”

Thiện Tuân hơi gật đầu, đứng lên, chậm rãi thở ra một hơi, đi qua phòng khách, Tiêu Quân Mạc cũng đứng lên, theo hắn vào phòng ngủ. Sát cửa sổ có một bàn làm việc đơn giản, gần như đều để cho Thiện Tuân dùng. Có mấy quyển sách cổ, một cặp tài liệu, hai tập bút ký bìa đen, Thiện Tuân xếp chồng từng cái lên, ôm vào trong ngực, dừng lại ngắm nhìn bốn phía.

Hình như không có.

Không có, hắn ở đây, kỳ thật cũng chỉ có chút dấu vết vầy thôi.

Tiêu Quân Mạc không biết đã châm thuốc lá từ bao giờ, ngồi ở mép giường nhìn hắn.

Thiện Tuân đặt chồng sách vở cùng cặp tài liệu trên mặt bàn, dựa lưng ra sau, cũng rút một điếu thuốc ra châm. Phòng ngủ không bật đèn, cả không gian là máu xám tro, hai đốm lửa một sáng một tối, sương khói màu trắng ngà từ đốm lửa bắt đầu bay ra bốn phía, gặp gỡ từ xa, trong lúc quấn lấy nhau, lại bị không khí nuốt chửng sạch sẽ.

Là Thiện Tuân mở miệng trước.

“Thật ra chúng ta không phải người cùng một đường”

Tiêu Quân Mạc nhìn hắn chăm chú, im lặng đợi câu tiếp theo.

Thiện Tuân nhả ra vòng khói thuốc, ngữ khí không nhanh không chậm: “Mới đầu tôi cảm thấy, chúng ta rất thích hợp. Nhưng thích hợp cũng đâu đại biểu cái gì, đúng không?”

Mưa lại thoáng tăng lên, giẫm lẹp bẹp trên cửa sổ thủy tinh, như một nhóm nhảy điệu thiết hài (2), bước chân lại không đồng đều.

Tiêu Quân Mạc nói: “Trong khoảng thời gian dưỡng bệnh này, cậu dưỡng ra được kết luận như thế à?”

Thiện Tuân không lên tiếng.

Tiêu Quân Mạc nói: “Thời tiết thay đổi còn có dự báo thời tiết, cậu biến ảo không ngừng vậy sao?”

Thiện Tuân mỉm cười.

Tiêu Quân Mạc nhìn hắn, vẻ mặt hờ hững.

Thiện Tuân giấu đi nụ cười, nói: “Tôi đã suy nghĩ rất lâu”

Tiêu Quân Mạc nói: “Cậu với trước kia, cũng không hiểu ra sao, nói cắt là cắt như vậy à?”

Thiện Tuân không trả lời, hơi cúi đầu không biết đang nghĩ gì, điếu thuốc kẹp trong tay, đốm lửa táp từng miếng từng miếng vào giấy trắng, tàn thuốc bò ra từ dưới lớp vỏ trắng, thân càng lúc càng dài, rồi mềm xuống. Thiện Tuân rít mạnh mấy hơi, nghiêng người sang, cho tàn thuốc vào trong lọ thủy tinh trong suốt.

“Lúc Tiêu Vũ Thiến đến, tôi đã biết anh là người muốn sống thật tốt” Thiện Tuân nói.

Đầu ngón tay Tiêu Quân Mạc kẹp lấy thuốc lá, dừng lại, gắt gao nhìn chằm chằm hắn. Thiện Tuân mặt không đổi sắc, hơi cúi đầu, nhìn chòng chọc mũi giầy mình: “Anh vẫn chưa come out, cũng không có ý định này. Hoặc là, anh là bi”

Tiêu Quân Mạc cười lạnh nói: “Nó đến có một lúc mà cậu đã nghĩ ra được những thứ này rồi à?”

Thiện Tuân cười nói: “Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác. Anh là bi, có dự định cưới vợ sinh con cũng rất là bình thường, nếu tôi có thể cứng lên với phụ nữ, chắc cũng sẽ không đi con đường này”

Tiêu Quân Mạc trầm mặc một lát, nói: “Cậu thăm dò tôi từ chỗ Tiêu Vũ Thiến?”

Tảng đá treo lơ lửng trong lòng Thiện Tuân hoàn toàn rơi xuống đất, lòng cũng lạnh theo.

Hắn không phủ nhận.

Thiện Tuân mặt không đổi sắc: “Nếu anh nghĩ thế”

Tiêu Quân Mạc nói: “Nhưng cậu chưa từng nghĩ đến việc hỏi tôi một câu”

Thiện Tuân nó: “Thì giờ tôi đang hỏi anh đây”

Tiêu Quân Mạc im lặng một lúc, giọng điệu hơi dịu đi: “Tôi không muốn cắt đứt với cậu…chưa hề nghĩ tới” Dừng một lát, anh nhìn vào đôi mắt hắn, thậm chí mang theo sự lấy lòng, “Tôi không thể không kết hôn, nhưng tôi sẽ không yêu đương với cô ta. Trong nhà thúc giục lâu rồi, tôi chưa bao giờ làm quá. Cô gái này là les, chúng tôi có thể duy trì một hợp đồng hôn nhân. Nhưng vẫn chưa xác đinh, tất cả còn đang tính toán”

Có một chút bất ngờ.

Thiện Tuân im lặng.

Kỳ thật trước đây hắn đã đưa ra hai suy đoán, một, Tiêu Quân Mạc dự định cưới vợ sinh con, trước khi kết hôn, dây dưa với hắn, theo như nhu cầu mỗi bên. Hai, như lời anh nói bây giờ, hợp đồng hôn nhân, hai người tiếp tục qua lại. Mà trước đó, trong nhà cũng từng tạo áp lực kết hôn với hắn, sau khi hắn come out cha mẹ đã thay hắn làm dự định thứ hai. Hắn không phản đối, cũng không đồng ý. Chỉ vì trong nhiều năm qua, hắn không động tới chuyện lập gia đình, lại có suy nghĩ tìm người yêu ổn định. Nhưng hắn vẫn cho rằng, hắn không phản cảm cách làm này. Đổi lại là hắn mấy năm trước, khẳng định sẽ không nghĩ đến, chân chính gặp phải tình huống như vậy, hắn lựa chọn buông tay.

Đối mặt Tiêu Quân Mạc, hắn không thể nào chấp nhận được, thậm chí có một loại cảm giác bị phản bội…Tần Duệ nói không sai, sau sự kiện kia, hắn vẫn có chút bi quan. Nhưng mà biết rõ mình bi quan, lại vẫn không mở lòng ra được.

Hắn hít sâu một hơi thuốc, chậm rãi nhả ra vòng khói cuối cùng, dụi tắt đầu lọc, ném vào thùng rác, thủ pháp rất chuẩn, trực tiếp trúng đích.

Ánh sáng trong mắt Tiêu Quân Mạc dần dần tối lại, cuối cùng lụi tắt. Sau đó vẫn còn nở nụ cười, vẻ mặt có chút trào phúng.

Thiện Tuân nói: “Chia tay đi”

Tiêu Quân Mạc nói: “Năm nay cậu bao nhiêu tuổi, mười lăm? Mười sáu? Con mẹ nó cậu viết tiểu thuyết đến điên rồi à?”

Thiện Tuân hạ giọng: “Tôi đến không phải để cãi nhau, tôi hy vọng chúng ta chấm dứt trong hòa thuận. Cái giới này người nào cũng có, anh coi như nhìn lầm người đi. Hảo tụ hảo tán, luôn có người thích hợp hơn”

Tiêu Quân Mạc lại nói: “Thiện Tuân, tình cảm là sự qua lại lẫn nhau” Anh mỉm cười, giọng điệu có phần ngả ngớn, tựa như biến thành Ly Biệt Cùng Quân ngang ngược không biết lý lẽ lúc mới gặp mặt trong game kia, “Hảo tụ hảo tán?”

Thiện Tuân nhíu mày, hơi rũ mắt, lông mi che đi con ngươi.

Tiêu Quân Mạc dụi tắt đầu lọc, ném xuống dưới chân, đứng dậy từ mép giường, lại dùng đế giày nghiền cuống thuốc lá dài chưa tới một đốt ngón tay, giấy vàng trắng giao nhau rách ra, có thuốc lá lăn ra, giống như vừa bị mổ bụng mở ruột.

Thiện Tuân không nhúc nhích.

Tiêu Quân Mạc đi qua trước mặt hắn, mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo ngủ, lại mở ngăn tủ bên cạnh, lấy ra mấy chiếc quần lót, hai ba chiếc T shirt rộng rãi, một cái quần đùi tứ giác, nhét hết vào thùng rác. Đồ quá nhiều, anh khom người xuống ấn mấy lần, không gian thùng rác quá nhỏ, anh từ bỏ, đứng dậy im lặng một chốc, lại đá văng ra ngoài, tức khắc vang lên tiếng bình bịch loảng xoảng. Mặt thùng nhựa va đập mãnh liệt với vách tường, nứt ra một cái khe dài, quần áo rơi vãi đầy đất, vụn giấy lăn thành một đống, còn có tàn thuốc vẩy ra, bay loạn đầy trời.

Anh dừng lại, chậm rãi nhả ra một chữ, cút.

Thiện Tuân vẫn nở nụ cười, cầm lấy sách vở đã thu dọn ổn trực tiếp đi ra cửa phòng.

Tiếng sấm lại vang lên.

Vài tia chớp từ trên trời đánh xuống, đi kèm với tiếng kinh hô của người đi đường, nước mưa xối xuống như thác nước, sức gió quá lớn, màn nước lại bay vụt lên như con diều. Mẹ Thiện Tuân, bà Hứa Giai Lan là một giáo sư văn học Hán ngữ, Thiện Tuân tuổi còn trẻ đã có tài viết làm người ta thán phục, phần lớn phải quy công lao về cho người mẹ làm tròn bổn phận này. Lúc còn rất nhỏ, ngày mưa gió đến, đám con nít trốn trong chăn không dám ra, có đứa còn nhát gan hơn, khóc lóc không dừng được. Thiện Tuân gan lớn, ghé vào bên cửa sổ nhìn ra ngoài, hắn cảm thấy sấm chớp rất đẹp, trong trời đất hiếm có được ánh sáng kỳ lạ như thế. Khi ấy Hứa Giai Lan liền ngồi xổm xuống xoa đầu hắn nói, con thấy sấm sét giống gì nào? Thiện Tuân nói: Cà vạt xanh của ba. Hứa Giai Lan lại nói: Tiếng sấm giống cái gì? Thiện Tuân nói: Tiếng ngáy của ba. Hứa Giai Lan cười nói: Thế còn mưa? Thiện Tuân không nói ra được. Bà mới nói: Có một thành ngữ, gọi là khuynh bồn đại vũ, cũng gọi là mưa to như trút nước, chính là nói mưa quá lớn, giống như nước đổ ra từ trong chậu, trong gáo vậy.

Mưa lúc này quả thật như ông trời bưng cái chậu, bán mạng đổ nước xuống nhân gian vậy.

Tầm nhìn đã hoàn toàn mơ hồ, phần lớn xe cộ đều chậm lại, đường phố vắng tanh, đa số người đi đường đều đã vào trong cửa hàng bên cạnh.

Trước đây không lâu, cũng là một buổi tối, hắn ngồi trong xe, Tiêu Quân Mạc gọi điện tới hỏi hắn có đói bụng không.

Hắn lúc ấy, có nghĩ tới muốn ở cùng người kia hay không?

Hẳn là không.

Hắn chưa từng nghĩ tới có thể sống cùng ai cả đời.

Nhưng mà cuối cùng hắn vẫn thử suy nghĩ, mặc kệ là thật hay giả, từ trước tới nay chưa từng có ai hỏi hắn có đói bụng không trong đêm tối mưa gió, không nói hai lời đã mua vé máy bay bay qua lúc hắn bị thương nằm viện, cho dù chỉ có thể nán lại một tiếng rồi lại vội vàng rời đi.

Tình hình giao thông quá kém, hắn đi qua mấy con đường mòn, lúc về cũng không còn sớm, trên đường mất quá nhiều thời gian, di động đã tự động tắt máy. Lập tức về phòng sạc điện, khởi động máy, không có tin nhắn hoặc cuộc gọi nhỡ nào. Mở WeChat, phát hiện mạng không thông, thử gửi tin nhắn, gửi đi thất bại. Có lẽ là nợ phí, tiện tay kết nối với định tuyến trong nhà. Status mới nhất là của Tần Duệ, chửi sấm sét đánh hỏng mạch điện chỗ cậu ta, tắm rửa được một nửa bỗng cúp điện, Thiện Tuân yên lặng nhấn like. Trượt, tiếp đó là viết về tâm trạng của một người bạn tác giả thiếu kinh nghiệm, sau đấy là ảnh chụp chung của Lương Khâm Vũ với Cao Lãnh nhà anh ta, Labrador duỗi đầu lưỡi liếm mặt anh ta, một người một chó thân mật như người yêu tha thiết. Không mang ô, lúc gặp mưa thì không ở trong xe, tóc ướt, không dễ chịu lắm, lại lướt xuống nhìn hai cái status, rồi ném di động đi tắm nước nóng. Sau khi tắm xong thì uống cốc sữa, ôm notebook vào trong phòng ngủ, khởi động máy login vào game. Ước chiến bang hội vừa vặn chấm dứt, Kiếm Thất đã logout, Diệp Chu Chu tìm hắn tỷ thí, hắn lại qua giúp, đánh chính là hơn một tiếng, lúc hai người đều nghỉ tay thì đã gần rạng sáng, Diệp Chu Chu còn phải đi làm, Thiện Tuân liền nối gót thoát game. Mở document ra,  một lần nữa xem kỹ đoạn kịch tình bị kẹt kia. Lại hút hai điếu thuốc, cả người đều có chút lơ lửng. Khoảng thời gian này bởi vì dưỡng thương, hút rất ít, cơn nghiện tiềm ẩn gây rối đã lâu, ngày hôm nay phải hút cho đã nghiền. Có tinh thần, dòng suy nghĩ cũng rõ ràng hơn.

Viết tiếp câu dừng lại ngày đó.

Lúc sắp chết, ngoài câu đố chưa có lời giải đáp, hắn còn nhớ tới một người xa cách năm năm.

Nếu là tiểu thuyết võ hiệp, nhân vật chính thân rơi vào tuyệt cảnh, sau đấy chắc chắn sẽ gặp được một cao nhân, được cao nhân chỉ điểm, đi lên con đường trở mình nghịch tập. Thiện Tuân đương nhiên cũng tuân theo kịch bản này. Không phải văn ngựa đực, cao nhân đương nhiên là ông lão râu tóc bạc phơ, ông lão này cướp lại được mạng của hắn, hỏi hắn tiếp theo định làm gì. Hắn nói tiếp tục điều tra thảm án diệt môn của sơn trang bọn họ mười năm trước, ông lão nói ra một cái tên, cái tên hắn thốt ra trong lúc mê man, hỏi hắn lẽ nào không còn việc gì khác muốn làm sao? Hắn nở nụ cười nói, đó đã là một người chết.

Một cái xác, thì không cần thêm tuyến tình cảm vào làm gì.

Chú thích:

(1) Gà Kung Pao

(2) Nhảy thiết hài, tap dance hay clacket là điệu nhảy dùng bàn chân gõ nhịp cầu kỳ
Bình Luận (0)
Comment