Một lần tụ tập nho nhỏ, Diệp Chu Chu nói: “Anh Quân kiêu thiệt”
Thiện Tuân quăng hai con J, bị Tần Duệ dùng đôi Q đập. Hai người nhìn Diệp Chu Chu, đối phương nhún vai. Ba người tiếp tục sờ bài.
Vận bài bạc không tốt.
Thiện Tuân nhìn bài tạp lung ta lung tung trong tay, nói: “Anh Quân người ta là ai, chúng ta là ai, sao mà so sánh được. Người ta bận rộn lắm, còn có thời gian giương mắt nhìn em à?”
Diệp Chu Chu vẻ mặt đau khổ, nói: “Em muốn chơi Tam Quốc Sát (1)”
Thiện Tuân nói: “Được đó, thế chúng ta chơi chủ công, trung thần và phản tặc, em đồng ý chơi phản tặc thì được”
Diệp Chu Chu: “…”
Thiện Tuân lại nói: “Chủ công, nội gián và phản tặc cũng được, em vẫn phải chơi phản tặc”
Diệp Chu Chu: “…”
Thiện Tuân ném ra con bốn cơ, nói với Tần Duệ: “Tần Duệ Tử, gọi cho tao một ly kem”
Tần Duệ nói: “Đếch, nhỡ hai đứa bay đổi bài thì sao?”
Thiện Tuân cười giễu nói: “Mày không tin tao thì thôi, mày coi Chúc Chúc của chúng ta này, thành thật cực kỳ luôn”
Tần Duệ sống chết không đi.
Thiện Tuân kiên trì đánh cho xong bài, mới tự đi ra quầy tiếp tân gọi kem. Lúc này di động vang lên, tên người gọi đến là biên tập viên Đinh Thu, ấn nút nhận cuộc gọi liền nghe Đinh Thu nói: “Tôi đến rồi, các cậu ở phòng nào?”
Thiện Tuân nói: “Tôi đang ở quầy tiếp tân”
Cúp điện thoại, Đinh Thu rất nhanh đã đến. Một thân đồ thể thao, áo khoác xắn trên khuỷu tay, cột tóc đuôi ngựa, đeo một cặp kính râm màu trà. Thiện Tuân vẫy tay với cô, Đinh Thu đi tới, lấy menu trong tay hắn, nói: “Một ly trà chanh”
Thiện Tuân bổ sung: “Vẫn là phòng riêng số chín”
Sau khi từ từ thân quen, Diệp Chu Chu cũng biết rõ thân phận của Thiện Tuân, Thiện Tuân dẫn Đinh Thu vào, giới thiệu cô là biên tập viên của hắn. Đinh Thu coi như cũng quen biết Tần Duệ, vào cửa liền chào hỏi. Tần Duệ nói với Diệp Chu Chu: “Chơi Tam Quốc Sát hả?”
Diệp Chu Chu nói: “Bốn người, phản tặc có thể chơi không?”
Thiện Tuân cười xào bài, nói: “Thế thì thành thành thật thật giương mắt nhìn đi”
Chia lại bài, lần này Đinh Thu là nhà cái.
Tần Duệ ngậm thuốc lá nhìn bài, ném ra hai lá bảy nhép, nói: “Năm nay làm biên tập mệt nhọc vậy à? Sắp mười giờ rồi”
Đinh Thu nói: “Thiện Tuân không nói với mấy người à? Lần này phía trên quyết tâm đánh mạnh, xảy ra chuyện rồi”
Tần Duệ và Diệp Chu Chu lập tức nhìn về phía Thiện Tuân.
Thiện Tuân cười nói: “Đừng nghĩ nhiều, không liên quan đến tôi, tôi biết thân biết phận lắm”
Đinh Thu thấy hai người kia không biết thật, thuận miệng nói: “Có tác giả ký hợp đồng bị báo cáo, ầm ĩ rất lớn, cấp trên cũng đau đầu vô cùng, chủ nhật này sẽ mở cuộc họp”
Thiện Tuân im lặng ra bài, cũng không nói xen vào.
Tiêu Quân Mạc gần đây bận bịu chuyện này, mỗi ngày bị lôi lên văn phòng cấp trên ăn mắng, lúc làm tình cũng không cho hắn vẻ mặt hòa nhã. Cuối tháng trước hết bận, hai người vui vẻ một tuần, vào ngày làm việc hắn chạy qua chỗ Tiêu Quân Mạc, thứ bảy Tiêu Quân Mạc chạy qua chỗ hắn, chủ nhật? Ngày nghỉ. Lúc Thiện Tuân nói ra hai chữ này, vẻ mặt Tiêu Quân Mạc như nuốt ruồi bọ. Mục đích trêu anh đã đạt được, Thiện Tuân cười nói: “Tôi đi phòng tập thể hình, lại nói, anh cần phải nghỉ ngơi hơn đấy”
Vui vẻ được một tuần thì lòi ra vụ báo cáo, tuần trước, hắn không qua chỗ Tiêu Quân Mạc, thứ bảy hắn có tới tìm anh một lần. Thiện Tuân không hỏi chuyện công ty, hắn kiềm chế rất tốt, việc tư của anh, hắn gần như không bao giờ hỏi đến ——thế nhưng Tiêu Quân Mạc lại tự mở miệng.
Thiện Tuân nghe thấy chút phong phanh từ chỗ Đinh Thu, nhưng từ miệng Tiêu Quân Mạc mới biết được rõ ràng.
Lúc ấy hai người mới làm xong, dựa vào giường hút thuốc. Thiện Tuân nghe anh nói xong, hỏi: “Anh chỉ phụ trách tiền nong thôi mà cũng bị mắng à?”
Tiêu Quân Mạc nói: “Ông chủ sốt ruột, quan tâm mẹ nó trông tiền hay là quét nhà xí”
Thiện Tuân bật cười một hồi.
Thiện Tuân thò tay véo mặt hắn, “Vui thế cơ à?” Vẻ mặt dữ tợn, nhưng không giận thật.
Thiện Tuân né đi, cười hì hì ôm vai anh, nói: “Thế cái tên Cù Phương Trạch thì sao?”
Tiêu Quân Mạc nói: “Đến tôi còn vậy thì cậu nghĩ anh ta có thể tốt được à?”
Cù Phương Trạch là giám đốc ban biên tập, tình hình có thể tưởng tượng được.
Thấy hắn đăm chiêu, Tiêu Quân Mạc lại nói: “Gần đây sẽ tăng cường thắt chặt quản lý. Biết bao ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, cậu cũng phải coi chừng đấy”
Thiện Tuân nói: “Anh chưa từng xem qua thứ tôi viết à?”
Biểu cảm của Tiêu Quân Mạc hơi cứng lại, nhả ra vòng khói thuốc.
Thiện Tuân nói: “Tôi chưa bao giờ dính đến nội dung khiêu dâm, sát biên cầu (2) cũng không đánh”
Tiêu Quân Mạc quay đầu nhìn hắn.
Thiện Tuân nói: “Không phải tôi nhát gan mà là vấn đề đề tài. Tôi không viết tình yêu làm mạch chính, tuyến tình cảm không phải sở trường, tỷ lệ rất nhỏ”
Tiêu Quân Mạc nhìn hắn một lúc, bỗng dưng nở nụ cười.
Thiện Tuân cũng cười: “Cười cái gì?”
Tiêu Quân Mạc nói: “Không, tôi đang nghĩ, người và tác phẩm tương phản lớn thật”
Thiện Tuân: “…”
Nhấn đầu thuốc vào gạt tàn trên đầu giường, lại dụi tắt điếu thuốc trong tay Tiêu Quân Mạc. Thiện Tuân xoay người bổ nhào lên người Tiêu Quân Mạc, miệng ngậm tai anh, một bàn tay chui vào trong quần lót, cầm lấy cậu em dưới háng anh xoa nắn một phen. Hô hấp của Tiêu Quân Mạc trầm thấp, dương v*t đã ngóc đầu dậy, Thiện Tuân lại dùng ngón cái ấn vào lỗ nhỏ trên đỉnh đương vật, móng tay cào một cái, một tiếng rên rỉ cực nhỏ bật ra từ trong cổ họng Tiêu Quân Mạc, vô cùng yếu ớt. Thiện Tuân liếm vành tai anh một lúc, cười nói: “Làm không chết anh”
Đinh Thu giục hắn ra bài.
Thiện Tuân hoàn hồn, qua quýt đánh một con Q dô, lập tức bị con K của Đinh Thu đập.
Diệp Chu Chu nói: “Đánh bài mà cũng nghĩ linh tinh được, Dụ Dỗ có trái tim thiếu nữ à nha”
Thiện Tuân có trái tim thiếu nữ mặt không biến sắc tim không đập, cười mỉm chi.
Đinh Thu nói: “Vẫn là Thiện Tuân làm tôi bớt lo, không bao giờ viết thứ không nên viết” Nói rồi bỗng nhiên mỉm cười, “Nhiều người còn nói cậu ta sẽ không viết thịt cơ”
Tần Duệ đang uống nước, quai hàm phồng lên, một lúc mới nuốt xuống, cười đến ho lụ khụ. Diệp Chu Chu nhìn biểu cảm của Tần Duệ và Đinh Thu, nói: “Chị có nói quá không thế ạ?”
Đinh Thu nói: “Cái loại dâm dê như Thiện Tuân ấy, em còn chưa thấy USB của cậu ta đâu”
Diệp Chu Chu hiểu ý, cũng hùa theo hai người nói móc Thiện Tuân. Thiện Tuân bị trêu chọc thành quen, chỉ phản bác thuận theo họ. Thực tế chỉ có hắn và Tần Duệ rõ, lần ấy nói đến cũng khéo, hắn phải đưa USB công việc cho Đinh Thu, trong lúc vội vàng lấy nhầm, lại đưa cái của Tần Duệ vẫn để ở chỗ hắn. Cái USB kia là vật dụng tư nhân của Tần Duệ, nội dung có thể đoán được ——từ tiểu thuyết đến video, không thiếu gì cả.
“Cắm vào máy tính tôi còn sợ nhiễm virus nữa kìa” Đinh Thu lúc ấy cười nhạo hắn như thế.
Không ai biết lúc ấy hắn sợ đến nhường nào.
Hắn là gay, thứ trong USB đương nhiên cũng khác với đàn ông xu hướng tình dục bình thường. May là lấy cái của Tần Duệ, không phải USB của hắn. Về sau nói cho Tần Duệ, bị cậu ta mắng cho một trận.
Lại đánh một vòng bài, Thiện Tuân nói: “Nói đi nói lại, Đinh Thu, tình huống sao rồi, hôm nay vẫn họp à?”
Đinh Thu nói: “Ông chủ là ai chứ? Mấy ngày nghiêm trọng nhất đã qua rồi, kỳ thật tác giả của chúng ta chủ yếu là xuất bản, xét duyệt xuất bản từ trước đến nay nghiêm hơn nhiều. Lần này cái người trúng đạn kia xuất thân là nhà văn mạng, tuy giờ cũng đã xuất bản nhưng trên mạng vẫn còn những thứ trước đây. Nội dung liên quan đến cũng không nhiều lắm, chủ yếu là vấn đề danh dự của công ty thôi”
Thiện Tuân gật đầu: “Còn phải mất một thời gian mới tẩy trắng được”
Đinh Thu nói: “Chúng ta còn may chán là không đến lượt bị ông chủ đích thân mắng đấy. Cù Phương Trạch bị mắng cho to đầu luôn, gần đây tôi thấy ổng đi ra từ phòng ông chủ, biểu cảm đó, đúng là sợ ổng luẩn quẩn trong lòng” Nói xong lại cười, “Chạm mặt Tiêu Quân Mạc trong thang máy —— Cậu biết giám đốc Tiêu chứ? Cái người bên phòng tài vụ ấy”
Thiện Tuân gật đầu, tiếp tục ra bài.
Đinh Thu nói tiếp: “Chắc là cũng bị mắng thê thảm lắm, tôi gọi ba lần anh ta mới để ý đến tôi”
Trong đầu Thiện Tuân hiện ra hình thức nổi khủng của Tiêu Quân Mạc ——một quả cầu căng tròn, mọc đầy gai, lẻ loi đứng đó, điệu bộ ai chạm vào ta ta đâm kẻ đó.
Vừa thất thần, đánh ra hai nhép, đập bảy dô của Diệp Chu Chu, một con bài to trôi theo dòng nước. Đinh Thu lập tức cười giễu hắn: “Cậu cũng chỉ còn hai nhép thôi nhỉ?”
Thiện Tuân cười: “Đánh đi, đừng có nghĩ lừa tôi nói cho cô biết bài, tôi đánh khoái lắm”
Tần Duệ bỗng nhiên nói: “Không phải tác phẩm có vấn đề ư mà sao phòng tài vụ cũng gặp xui xẻo vậy?”
Đinh Thu bĩu môi, nói: “Cái tính tình của ông chủ bọn tôi…xoay tròn như con quay, trong bán kính mười mét, xoay người nào người đấy chết” Ngừng một lát, “Song đúng là ông ấy có bản lĩnh thật, chuyện lớn đến đâu cũng có thể giải quyết được”
Sau đấy bỏ qua chủ đề này, không nói đến công việc nữa.
Mấy người rời đi lúc khoảng mười một giờ. Tần Duệ tiện đường chở Diệp Chu Chu, Thiện Tuân chở Đinh Thu, đi đường vòng về khu khác. Trên xe hai người thảo luận về ý tưởng tiểu thuyết mới gần đây của hắn, tán gẫu cũng kha khá, còn chưa tới nơi ở của Đinh Thu, Thiện Tuân cảm giác được cô không còn hào hứng, chỉnh âm lượng nhạc trong xe nhỏ xuống, nói: “Mệt thì ngủ một lát đi, đến sẽ gọi cô”
Đinh Thu hai tay ôm ngực, cười rộ lên: “Không nhắc đến đúng là mệt chết thật”
Thiện Tuân nói: “Biết trước thì đã không gọi cô tới”
Đinh Thu nói: “Không được, tôi không muốn đắc tội khách vip đâu! Có thể cướp được đại thần như ngài, tôi mừng bao nhiêu thì thấp thỏm bấy nhiêu có hiểu không?”
Thiện Tuân cười nói: “Rồi rồi, cô ngủ đi”
Đinh Thu có tinh thần, còn muốn trêu nữa thì di động của Thiện Tuân vang lên. Đeo tai nghe, nhìn tên người gọi tới, lập tức ấn nút nhận cuộc gọi, nhanh chóng liếc mắt một cái, Đinh Thu không quan tâm ai gọi đến, tự nhiên cũng không nhìn sang, tầm mắt đã chuyển ra ngoài cửa sổ. Đây là điểm Thiện Tuân thích nhất ở cô, trợ lý thiết thực, không hỏi nhiều việc không nên quan tâm, không có hứng thú buôn dưa lê bán dưa chuột (3).
Bên kia Tiêu Quân Mạc trầm giọng nói: “Cậu ở đâu vậy?”
Thiện Tuân nói: “Đi tụ tập về, Chúc Chúc hẹn, không phải anh không rảnh sao?”
Tiêu Quân Mạc giống như lúc này mới nhớ ra có chuyện như thế, ngữ điệu dịu đi chút, “Vẫn chưa về à?”
“Đang trên đường” Thiện Tuân thuận miệng đáp.
Tiêu Quân Mạc nói: “Tôi đang ở nhà cậu”
Thiện Tuân sửng sốt một lúc lâu.
Rẽ phải, con đường này có hơi tối, không phải đường phố nhộn nhịp gì, rất nhiều cửa hàng đều đã đóng cửa. Đèn đường hỏng mất mấy cái, cây ngô đồng lâu năm trên vỉa hè, lại thêm đường hẹp, cành lá che mất phần lớn ánh sáng. Đinh Thu bắt đầu nghịch di động.
Một lúc sau, Thiện Tuân cười vài tiếng, nói: “Ông anh à, nay là thứ sáu”
Tiêu Quân Mạc nói: “Mai là thứ bảy”
Thiện Tuân nói: “Nhưng hôm nay vẫn là thứ sáu”
Tiêu Quân Mạc nói: “Cậu đang ám chỉ, vốn phải là cậu qua tìm tôi đúng không?”
Thiện Tuân nói: “Không phải mấy ngày nay anh không cho tôi tới đấy sao?”
Tiêu Quân Mạc nói: “Tôi cũng có nói không phải đâu, tôi bận mà!”
Ngữ điệu lại tăng lên.
Đinh Thu đang ở cạnh, Thiện Tuân lại không thể thích nói gì thì nói, lập tức khó xử, vừa nhìn ven đường vừa sắp xếp lời nói. Một tiếng chuông vang lên, phản ứng đầu tiên của Thiện Tuân là tiếng nhạc, sau đấy liền nghe thấy Đinh Thu “A lô” một tiếng, mới ý thức được trong CD không có bài hát này.
Tiêu Quân Mạc ở đầu kia nói: “Trên xe còn có người à?”
Thiện Tuân bật ra một âm đơn khẳng định, nói: “Ánh sáng trên con đường này không tốt lắm, cúp trước đã, tầm hai mươi phút sẽ đến”
Tiêu Quân Mạc nói: “Mang giúp tôi một suất đồ ăn khuya, chỗ cậu chả có gì cả”
Thiện Tuân nói: “Muốn ăn gì?”
Tiêu Quân Mạc nói: “Miến tiết vịt (4)”
Thiện Tuân đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, cuộc điện của Đinh Thu cũng kết thúc. Tiểu khu cô ở ở phía trước, mới xây không bao lâu, Thiện Tuân dửng xe bên ngoài cổng lớn. Đinh Thu vừa mở cửa xe vừa nói: “Về tắm rồi làm một giấc, ngày mai ngủ đến lúc tự tỉnh, biến cmn ông chủ đi”
Thiện Tuân chỉ cười.
Đinh Thu đóng cửa xe, khom người, nói ở ngoài cửa sổ xe hạ xuống: “Chỉ cần cậu thoải mái thì mỗi ngày tự nhiên tỉnh thôi”
Thiện Tuân nói: “Nhưng tôi cũng phải bị mắng cái đã, cô không mắng tôi à? Bà chủ”
Đinh Thu bỗng nở nụ cười, nói: “Miệng ngọt lắm. Vậy hôm nay cứ thế đi, cậu đi đường cẩn thận nhé”
Thiện Tuân vẫy tay với cô, lái xe ra ngoài.
Về đến nhà, đã là mười một giờ bốn mươi, Thiện Tuân vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng TV, đèn phòng khách bật sáng nhất. Thay dép đi vào, một nam một nữ đang la hét rách cả họng trong TV, Tiêu Quân Mạc ngồi trên sopha xem hết sức chăm chú, Thiện Tuân đặt hộp miến tiết vịt lên bàn trà, quay đầu vào phòng vệ sinh.
Lúc đi ra, Tiêu Quân Mạc đã xé túi nilon vùi đầu ăn. Thiện Tuân ngồi xuống cạnh anh, thấy anh hít hà ăn đến hăng say, cười nói: “Đói vậy cơ à?”
Tiêu Quân Mạc lại ăn vài miếng, mới nói: “Đồ ăn bên ngoài buổi tối không ngon, đã vậy còn họp tối”
Thiện Tuân nói: “Sao lúc trên đường về không mua chút gì đó?”
Tiêu Quân Mạc liếc xéo hắn, nói: “Ai mà biết được chỗ cậu chả có gì cả”
Thiện Tuân bật cười, “Mấy ngày nay đều gọi đồ ăn ngoài, không tự làm”
Tiêu Quân Mạc nói: “Dầu cống, chỉ có đồ ngốc như cậu mới thích”
Thiện Tuân tìm cái gối để tựa, cúi đầu tìm điều khiển TV, cuối cùng cầm trong tay, làm bộ muốn đổi kênh, Tiêu Quân Mạc nói: “Đừng chuyển, xem xong tập này đã”
Ở chung không bao lâu, phát hiện Tiêu Quân Mạc ngoài trừ giết người cướp bóc linh tinh trong game ra thì còn có một sở thích kỳ cục, xem phim vớ vẩn. Vớ vẩn thế nào cũng xem được, không sợ không đủ vớ vẩn, chỉ sợ anh xem không đủ.
Thiện Tuân không thích xem TV, anh vừa nói thế, liền đặt điều khiển xuống. Ánh mắt đảo qua trên quần đùi áo ba lỗ của anh, nói: “Tắm sạch rồi luôn? Chờ tôi làm anh hả?”
Tiêu Quân Mạc uống mấy ngụm nước lèo, nhướn mày nói: “Nước lèo này còn tốt hơn cậu”
Thiện Tuân nói: “Tôi không tốt à?”
Tiêu Quân Mạc cười: “Chỉ với chút kỹ thuật kia của cậu á?”
Thiện Tuân bị chặn họng, nhớ tới lần đầu tiên, đối phương chảy máu, hôm sau sốt nhẹ đi làm, nói vậy đúng là không dễ chịu. Cũng không tranh cãi với anh, chỉ nói: “Đinh Thu tan họp rồi qua cũng phải mười giờ, anh còn chạy tới đây, không mệt à?”
Tiêu Quân Mạc nói: “Đinh Thu cũng đến hả?” Anh đặt bát giấy vào trong túi nilon, thắt nút, ném vào thùng rác, bỗng dưng quay đầu lại nhìn hắn, “Ban nãy cậu chở Đinh Thu à?”
Thiện Tuân gật đầu.
Tiêu Quân Mạc dựa lưng vào sopha, nhắm mắt thở một hơi dài nhẹ nhõm, dạ dày được thỏa mãn, sự gắt gỏng gần như không còn, nói: “Tôi lái xe suýt nữa ngủ gục, có thể không mệt sao”
Chỗ ở của hắn cách xa nội thành, từ công ty tới đây, thời gian lại xe phải gấp ba lần khi tới nhà Tiêu Quân Mạc.
Thiện Tuân không vạch trần việc này, sáp đến ôm anh, vùi mặt vào trong hõm vai anh hà hơi, hai tay luồn vào trong vạt áo ba lỗ, dạo chơi trên cơ lưng của anh. Hô hấp của Tiêu Quân Mạc có chút rối loạn, nâng tay lên ôm hắn, ngón tay xuyên qua tóc hắn, hưởng thụ bàn tay hắn chạm vào. Thiện Tuân bắt đầu cắn cổ anh, tay cũng dần dần mò xuống bên dưới, thò vào trong quần đùi tứ giác, đẩy mép quần lót ra, nắm lấy dương v*t thô dài. Hôn một đường từ gáy xuống yết hầu, rồi lại đến xương quai xanh, rãnh nông giữa hai khối cơ ngực.
Tóc bỗng nhiên bị giật mạnh, lập tức, một sức mạnh rất lớn đẩy hắn ra. Thiện Tuân nghi hoặc, ngừng hôn. Tiêu Quân Mạc mang theo tiếng thở dốc, âm thanh có hơi khàn, lại nói: “Hôm nay không làm”
Thiện Tuân hơi sửng sốt.
Có điều nếu đối phương đã nói thế, hắn cũng không tiếp tục nữa, bọn họ thỏa mãn nhau, cũng phải tôn trọng nhau. Rút tay ra khỏi đũng quần anh, nhẹ nhàng khoát lên eo. Bản thân Thiện Tuân cũng hơi cứng rồi, mặt chôn trong lòng anh, chờ hô hấp từ từ ổn định lại mới buông anh ra, thuận tiện kéo góc áo ba lỗ bị vén lên cao của anh xuống.
Thiện Tuân cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn trà, rút ra một điếu, châm lửa.
Tiêu Quân Mạc giải thích nói: “Hôm nay mệt quá”
Thiện Tuân gật gù, cười với anh, nói: “Tôi biết, Đinh Thu ở kia còn ói ra một đống mật vàng (5) mà”
Hắn có thể thấy, vừa vào cửa đã nhìn ra được người đàn ông này mệt mỏi, chỉ là không tìm ra được lý do thích hợp giải thích vì sao anh lại xuất hiện ở đây ——chỉ vì một bát miến tiết vịt kia thôi sao?
Tiêu Quân Mạc dán lại gần, hôn một cái trên mặt, nói: “Ngày mai là được rồi”
Thiện Tuân cười nói: “Anh coi tôi là cái gì hả? Được rồi, mệt thì đi ngủ sớm chút đi”
Trong TV nam nữ nhân vật chính đấu võ mồm xong, lấy việc nữ chính quăng cho nam chính một cái tát vang dội, xoay người đầu không ngoảnh lại chạy vào trong màn mưa to giàn giụa mà kết thúc. Nhạc kết vang lên, ca từ cũng rất vớ vẩn, khóc gió than mưa (6).
Sắc mặt Tiêu Quân Mạc trở nên không tốt lắm, ánh mắt vốn còn mang theo mấy phần áy náy thì giờ hết sạch, ngồi một lúc, không nói một lời đi vào phòng vệ sinh, chẳng bao lâu, cửa phòng ngủ chính vang lên, không còn âm thanh.
Thiện Tuân hút nửa điếu thuốc, vẫn không chuyển kênh, quảng cáo kéo dài hết cái này đến cái khác. Đài truyền hình giờ nói chung đều thế, theo dõi phim truyền hình cũng phải có đủ kiên nhẫn. Hắn còn có đủ kiên nhẫn ngồi ở đây hút cho xong nửa điếu thuốc còn lại, vừa xem xét lại đủ loại hành vi của Tiêu Quân Mạc đêm nay, lại làm rõ tâm tư không yên ổn của mình.
Lúc hoàn hồn thì đã mười hai rưỡi. Hắn tắt TV, nghĩ nghĩ, vẫn mở cửa phòng ngủ chính ra.
Yêu hay không yêu, giờ mà suy nghĩ hãy còn quá sớm.
Chú thích:(1) Tam Quốc Sát (còn được biết đến với tên gọi Legends of the Three Kingdoms – Huyền Thoại Tam Quốc) là Board game do YOKA Games phát hành từ tháng 01/2008. Tam Quốc Sát được xây dựng theo cốt truyện của bộ tiểu thuyết Tam Quốc Diễn Nghĩa nổi tiếng của nhà văn La Quán Trung. Trong Tam Quốc Sát, người chơi sẽ vào một trong các thân phận: Chủ Công, Trung Thần, Nội Gián, Phản Tặc, bạn sẽ phải đưa ra chiến thuật hợp lý nhất để đem về chiến thắng cho phe mình. Thân phận được quyết định dựa theo số lượng người chơi(2) Sát biên cầu “ 擦 边 球 ”: chỉ những việc làm đi hơi lệch trọng tâm nhưng vẫn không vi phạm quy tắc.(3) Nguyên văn Bát điểm bát quái “ 八点八卦 ”: ý chỉ việc thích hóng hớt, buôn chuyện, bà tám(4) Miến tiết vịt(5) Nguyên văn Khổ thủy “ 苦水 ”: nước đắng từ trong miệng nôn ra, nỗi khổ tâm dấu kín(6) Nguyên văn Vô bệnh thân ngâm “ 无病呻吟 ”: không ốm mà rên, ví với những sự việc không đáng lo nghĩ mà cũng thở ngắn than dài, cũng như những tác phẩm văn nghệ thiếu tình cảm chân thực uỷ mị, sướt mướt, tình điệu bi luỵ