("Hồi quang phản chiếu" là quay ánh sáng trở lại, soi rọi chính mình, những người bị đẩy tới chân tường thường làm được những điều kỳ diệu) Quen rồi sẽ thấy bình thường, Hải Đồ ngắm nghía cái bát một lúc lâu lại còn cảm thấy nó rất là đẹp.
Đây có thể coi là một ảo giác vô cùng đáng sợ.
Sau khi tự rù quến chính mình, cậu ngàn lần tin tưởng mà bưng bát súp lên lầu, chuẩn bị đi rù quến người khác.
Đứng ngoài cửa gõ hai cái tượng trưng, Hải Đồ đẩy cửa đi vào.
Trong phòng vẫn sáng đèn, nhưng không thấy người kia đâu, cậu ổn định lại cánh tay hơi bị lắc lư của mình, đưa tay đóng cửa bước vào trong.
Vào phòng cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng nước, lúc này Hải Đồ mới thấy yên tâm, đặt cái bát xuống, ngồi trên ghế kiên trì chờ người đàn ông đi ra.
Đương nhiên tranh thủ lúc này cậu cũng cố rặn ra một cái cớ hoàn hảo để lừa phỉnh người nọ!
Cậu chờ một lúc lâu, âm thanh trong phòng tắm bên cạnh vẫn không hề dừng lại, Hải Đồ thấy có gì đó sai sai, cậu đứng dậy đi tới cửa phòng tắm, nín thở ngưng thần nghe ngóng.
Hình nước vẫn chảy từ nãy đến giờ!
Hải Đồ có chút hoảng hốt, muốn mở cửa đi vào, nhưng lúc đặt tay lên núm cửa cậu lại do dự một chút, nghe đâu nhân loại rất coi trọng sự riêng tư?
Nghĩ ngợi một chút, cậu bèn thử gõ cửa hai cái: "Kỳ Khiêm anh ở đâu vậy? Tôi thấy nãy giờ anh vẫn chưa ra."
Bên trong vẫn không có động tĩnh gì, Hải Đồ liền đặt tay lên núm cửa, chuẩn bị thô bạo xông vào.
May mà từ bên trọng vọng ra một âm thanh không lớn lắm, nhưng cậu nghe được: "Cửa không khóa, cậu vào đi."
Lực trên tay giảm đi một ít, Hải Đồ chỉ hơi dùng sức đẩy cửa ra, đi vào.
Buồng tắm hình chữ nhật, lúc vào trong, cậu thấy người đàn ông đang dựa vào bồn tắm.
Kỳ Khiêm bị hơi sạch sẽ quá, một ngày không tắm rửa là thấy khó chịu, nhưng hắn lại không muốn thừa nhận mình là một phế nhân, cho nên dù bệnh tình đã đến nước này, cũng không muốn tìm một người đến chăm sóc cho mình.
Trước đây đối với việc tắm rửa thế này hắn có thể hoàn thành xuất sắc, dù thi thoảng cũng có trường hợp hắn tắm được một nửa thì kiệt sức, cũng vẫn có thể nghỉ ngơi một lúc rồi mặc quần áo vào.
Hắn cho là ngày nào cũng như vậy, nhưng lại đoán sai mức độ tiêu hao thể lực của lần phát sốt này với cơ thể mình.
Vừa mới vào tắm không được bao lâu, Kỳ Khiêm liền không thể nào kiểm soát cơ thể mình, vốn tưởng sẽ có thể phục hồi như trước kia là xong, thế như đợi càng lâu, hắn càng thấy khốn đốn.
Nước từ vòi hoa sen rơi vào trong bồn, khiến cho nước trong bồn tắm ngày càng đầy lên, khi dòng nước tràn qua ngực dâng lên đến cổ hắn, Kỳ Khiêm thực sự có dự cảm ngày hôm nay hắn sẽ chết ở đây.
May mà mệnh hắn còn chưa tuyệt!
Kỳ Khiêm nhìn người đang tiến lại chỗ này, trong lòng tính toán xem có nên thay đổi di chúc hay không.
Hắn có 3% cổ phần ở công ty giải trí Tinh Quang, có thể đưa cho người này, coi như thù lao cho việc cậu giúp hắn sống lâu thêm vài ngày.
Hải Đồ không hay biết những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng người nọ, sau khi vào phòng tắm cậu đóng vòi hoa sen lại, thò tay vào bồn tắm sờ soạng một chút: "Lạnh hết cả rồi, anh lại muốn phát sốt à!"
Hải Đồ rất là tức giận, mỗi khi tức giận lông mày cậu lại nhíu chặt vào với nhau, đuôi lông mày vốn hơi cong xuống nay lại cong ra ngoài thành hình chữ bát (八), đôi mắt cũng lớn hơn bình thường một chút, con ngươi màu hổ phách như đang tỏa ra ánh sáng.
Cũng không cảm thấy quá dữ dằn, ngược lại còn khiến người ta muốn niết gương mặt phúng phính thịt của cậu.
Kỳ Khiêm vươn tay ra, cảm thấy hơi đáng tiếc.
"Tôi kiệt sức rồi." Bây giờ nói chuyện cũng làm hắn thấy mệt, âm thanh lộ ra một vẻ yếu ớt, làm cho Hải Đồ vừa tức điên vèo cái đã biến thành đau lòng.
Hải Đồ xắn tay áo lên, xả hết nước trong bồn, xong xuôi đâu đó thì vươn tay ôm người ra.
Kỳ Khiêm cao hơn cậu một đoạn, Hải Đồ ôm không tiện lắm, huống chi còn phải để một tay rảnh để lau người cho hắn, thế nên lại càng chật vật.
Sau khi lau khô người cho Kỳ Khiêm, quần áo ngoài của cậu đã ướt hết.
Lau người xong, Hải Đồ còn phải mặc quần áo cho người ta. Cậu lấy một cái quần lót sạch bên cạnh, để Kỳ Khiêm dựa lên vách tường, còn mình thì ngồi xổm xuống tròng quần vào cho hắn.
(douma cái cảnh tượng này... cíuuuu) Trong quá trình kéo cái quần lên trên, Hải Đồ không thể không chú ý tới bộ phận nào đó ở thân dưới của người kia, sau khi so sánh với bản thân mình, cậu đưa ra một cái kết luận: của người ta là cỡ XXL.
Hờ, cỡ này thì rất chi là chiếm ưu thế trong quá trình tìm bạn giao phối đó nha, Hải Đồ bắt đầu phân tán tư tưởng mà suy nghĩ đến vấn đề này.
Một người bởi vì đặc tính giống loài mà không thấy chút cấm kị nào, một người khác thì bị nhìn nhiều hơn một chút cũng không thấy có gì bối rối, sau khi cả hai hết sức hài hòa mà mặc xong quần áo, Hải Đồ ôm người đi ra ngoài.
Vì Kỳ Khiêm ngâm mình trong nước quá lâu, nhiệt độ cơ thể gần như không còn chút gì, cho nên Hải Đồ đặt hắn xuống giường thì chỉnh nhiệt độ điều hòa lên mức cao nhất.
Xong xuôi, cậu lại chỗ cái bàn cầm bát súp mình vừa đem đến, chuẩn bị mang đi hâm lại lần nữa.
Vậy mà vừa cầm vào thành bát lại thấy có gì đó không đúng lắm, chén súp này vẫn còn nóng!
Cậu hoài nghi mà đụng lại lần nữa, thành bát vẫn còn nóng thật, hơn nữa nhiệt độ không thấp chút nào!
Chả nhẽ cái bát này còn có chức năng giữ ấm à? Hải Đồ không am hiểu nấu nướng chỉ có thể tự nói với mình như vậy.
Không nguội đi lại càng bớt được một công đoạn, Hải Đồ cũng không quá để ý đến chuyện này, cậu bưng tác phẩm tâm đắc của mình đến bên giường, cầm chén giơ ra phía trước: "Đây là..."
Nguy rồi, ban nãy vừa nghĩ ra cớ gì ấy nhỉ?
Đột nhiên quên thật sự làm người ta suy sụp mà, cậu không thể không tạm thời viện một cái lý do: "Đây là của Lý Càn đưa tới, nói là ăn vào rất tốt cho cơ thể anh."
Kỳ Khiêm chỉ cần hơi cúi đầu là có thể nhìn bát súp kì dị trước mặt, vừa nhìn thấy liền bắt đầu im lặng, từ khóe mắt đều muốn nói ra lời từ chối.
"Sao vậy? Món này rất bổ mà." Hải Đồ nói với giọng của một người từng trải: "Ăn rất ngon đó, anh đừng có trưng ra vẻ mặt đó chứ."
Kỳ Khiêm:...
Hơi bị bó tay rồi, nhìn người trên giường đến lông mày cũng không thèm động đậy, Hải Đồ vẫn không nhụt chí, cậu quyết định xuất ra chiêu giả bộ đáng thương của mình, không tin không hạ gục được người này!
Nói được là làm được. Một giây sau, bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, trong mắt Hải Đồ bắt đầu tích tụ hơi nước, cậu nói với điệu bộ cực kì là thất vọng: "Thật sự không ăn sao? Tôi làm mất hai tiếng đồng hộ lận."
Trong lòng Kỳ Khiêm như có sợi lông tơ quét qua, hắn nhìn bát súp với tạo hình quái gở trước mắt, nhẹ giọng hỏi: "Cậu tự làm sao?"
"Đúng vậy." Hải Đồ tội nghiệp chìa tay ra muốn cho hắn xem mình đã phải khổ cực cỡ nào, khổ nỗi tìm tới tìm lui cũng không có chút miệng vết thương nào, đành phải tiếc nuối buông tay xuống, giọng nói lại càng tủi thân hơn nữa: "Thế mà anh lại ghét bỏ nó."
Dù sao cũng xem như ân nhân cứu mạng của mình, Kỳ Khiêm liếc mắt nhìn bát canh, cảm thấy không tin tưởng chút nào.
Hắn thở dài, thỏa hiệp nói: "Đưa cho tôi."
Hải Đồ vui sướng đến mức nhoáng cái đã rút đi mấy giọt nước mắt, cậu cầm cái bát cẩn thận trao đến tay Kỳ Khiêm, nhìn hắn từng chút từng chút một uống cạn nước canh.
Chờ đến khi trong bát chỉ còn lại ba mẩu vật thể rắn kia, cậu còn rất tri kỉ mà dâng lên một đôi đũa để người ta ăn cho bằng hết.
Nói thật, trơ mắt nhìn người ta nuốt một bộ phận trên cơ thể mình vào bụng, cảm giác ấy cũng khá là khó tả, Hải Đồ sờ sờ sau tai, vẫn luôn cảm thấy chỗ ấy hơi ngưa ngứa.
Vật thể kia hình như chưa được luộc nhừ lắm, Kỳ Khiêm nhai một lúc mới vất vả mà nuốt xuống được.
Hắn thở dài một hơi nhẹ nhõm, cảm thấy mình vừa mới hoàn thành được một nhiệm vụ rất ư vĩ đại, sau khi trả lại cái bát cho Hải Đồ, lại hỏi cậu: "Còn chuyện gì nữa không?"
"Không có không có, anh đi ngủ sớm chút nha, chú ý giữ ấm đó."
Nhìn người đẩy cửa đi ra ngoài, khóe miệng Kỳ Khiêm lộ ra chút ý cười.
Từ sau 14 tuổi, hắn đã không còn kinh qua cảm giác không muốn khiến người khác thất vọng nữa rồi, bây giờ sắp chết lại được trải nghiệm một lần, vậy mà cũng không tệ lắm.
Kỳ Khiêm nghĩ vậy rồi chậm rãi nằm xuống giường, nhắm mắt bắt đầu rơi vào trạng thái ngủ say.
Không biết có phải vì Hải Đồ mở máy điều hòa cao quá hay không, mà tối đó lúc ngủ Kỳ Khiêm đã có một giấc mộng.
Hắn mơ thấy mình đứng ở nơi sâu nhất trong lòng đất, xung quanh toàn là dung nham, dung nham không ngừng đánh vào hòn đảo biệt lập duy nhất ở đó, đang cố nuốt chửng hắn.
Kỳ Khiêm cảm thấy hoảng sợ, muốn chạy trốn nhưng không thể dùng sức, chỉ có thể trơ mắt nhìn dung nham dần dần bao phủ toàn bộ miếng đất duy nhất đó, và rồi...cắn nuốt hắn.
Giữa khoảnh khắc ngọn lửa thiêu đốt quanh thân hắn, Kỳ Khiêm rốt cục cũng thoát khỏi cơn ác mộng đó mà tỉnh lại.
Thân thể hắn dường như vẫn nhớ như in cảnh tượng trong mộng, bây giờ còn đang tỏa ra nhiệt độ rất cao, cuống họng khô nứt đau đớn, làm hắn nhớ tới lần bị bắt cóc khi còn là thiếu niên suốt hai ngày không được uống nước.
Kỳ Khiêm chuẩn bị xuống giường đi lấy nước, nhưng khi đặt tay lên chăn lại thấy có cái gì đó không đúng, dường như có chút ướt át.
Hắn liền sờ khắp xung quanh, đúng là ẩm ướt thật!
Kỳ Khiêm xuống giường, mò mẫm bật công tắc đèn ngủ ở đầu giường.
Ánh đèn xua đi bóng tối, hắn vén chăn lên, rất rõ ràng mà phát hiện ra chỗ mình vừa nằm ngủ kia, vải ở đó có màu sắc khác với những nơi khác.
Đó là màu sắc sau khi bị nước thấm ướt.
Mà nhìn vào áo ngủ trên người hắn, vẫn khô ráo ấm áp.
...
Sau khi tự nhận là mình đã làm nên đại sự, tối hôm qua Hải Đồ ngủ một chút cũng không ngon, mới sáng sớm đã muốn đi xem Kỳ Khiêm.
Mặc dù biết rõ là khả năng xảy ra biến hóa rõ rệt là không lớn, thế nhưng vẫn có hi vọng mà.
Cậu gõ cửa hai lần, nghe thấy tiếng người bên trong thì đẩy cửa đi vào.
Vừa lúc Kỳ Khiêm cài cái nút áo cao nhất, cười cười với Hải Đồ đang đi đến: "Cùng nhau ăn cơm đi."
Âm thanh còn khàn hơn cả lúc trước.
Hải Đồ trong lòng lộp bộp một tiếng, nhớ tới phần ghi chép tình trạng của bênh nhân ung thư trong sách, cảm thấy thí nghiệm của mình có lẽ là thất bại rồi, cậu cúi đầu vâng một tiếng, tâm tình đi xuống.
Kỳ Khiêm không biết cậu đang nghĩ chuyện gì, sửa sang quần áo xong thì bước ra ngoài trước.
Hải Đồ cũng đuổi theo, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng trợ giúp bất cứ lúc nào.
Nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên chính là: Người trước mặt tuy rằng động tác vẫn chậm rãi, nhưng không có vẻ sẽ xuất hiện tình trạng đi giữa đường thì thể lực không cầm cự được, từng bước từng bước đi xuống dưới nhà.
"Rót cho tôi cốc nước." Lúc Kỳ Khiêm xuống đến nơi, mở miệng dặn dò với dì Đặng đang ngẩng đầu với vẻ mặt kinh ngạc.
Dì Đặng cúi đầu thu lại biểu tình của mình: "Vâng, thưa tiên sinh."
Ngày hôm nay Hải Đồ không tìm vị trí cách Kỳ Khiêm xa nhất nữa, cho nên cậu có thể nhìn thấy ở cự li gần quá trình người kia ăn một bữa cơm uống hết 5 cốc nước.
Sau khi uống một lượng nước lớn như vậy có vẻ Kỳ Khiêm cũng no rồi, hắn bỏ cốc nước xuống, ăn hai miếng bữa sáng, lần đầu tiên chủ động yêu cầu uống thuốc.
Đây vốn nên là một tin tức tốt, nhưng dì Đặng đứng bên cạnh lại càng trưng ra vẻ mặt quái dị, vừa như sợ hãi mà lại như muốn xem kịch vui.
Mà thay đổi không chỉ ngừng ở việc này.
Buổi trưa, Hải Đồ và Kỳ Khiêm - đang trong tâm trạng không tệ lắm - đi ăn cơm, kinh ngạc phát hiện ra trong biệt thự có thêm rất nhiều gương mặt xa lạ, đang bận rộn làm việc từ trong ra ngoài.
Nhìn thấy Kỳ Khiêm đi xuống, dì Đặng đứng ở một bên, có chút không biết phải làm gì mà nhìn hắn. Nhưng Kỳ Khiêm dường như hoàn toàn không nhìn thấy, mang theo Hải Đồ đi tới cái bàn ăn được trang hoàng mới hoàn toàn, trở nên hơi chút xa lạ, ngồi xuống đó.
Kỳ Khiêm chỉ vào một bàn đa dạng đồ ăn: "Ngày hôm nay đổi một đầu bếp mới, nếm thử đi."
Bữa cơm này Hải Đồ ăn rất là thỏa mãn, cũng không còn tâm trí đâu suy nghĩ đến điểm kì quái của Kỳ Khiêm.
Ngốc bạch ngọt như vậy hiển nhiên chỉ có mình cậu, cơm nước xong không bao lâu, trong biệt thự xuất hiện một đoàn khách không mời mà đến.
Đám thanh niên kia ăn mặc rất là chuẩn mực, vẻ mặt nghiêm nghị, lúc đứng đối diện nhau dường như có tia lửa bắn tung tóe.
Bọn họ đi đến trước mặt Kỳ Khiêm, đồng loạt cúi đầu, mong người kia có thể đồng ý để cho bác sĩ đến kiểm tra thân thể.
Hết chương 13.