Ngày Hôm Nay Cũng Không Bá Khí Trắc Lậu

Chương 45

Hải Đồ lùi về phía sau một bước, ra chiều rất chi là khó hiểu.

Cậu quay đầu lại nhìn Kỳ Khiêm, thấy trên mặt hắn tỏ vẻ khó chịu rõ rệt, càng gấp gáp muốn xóa sạch quan hệ với Đỗ Khang: "Tôi nào có quen chị của anh!"

Đỗ Khang vừa mở miệng đã biết mình nói lời ngu xuẩn, đúng như dự đoán, Kỳ Khiêm đang dùng ánh mắt nhìn kẻ thiểu năng mà nhìn hắn.

"Chuyện đó... em không có ý này." Hắn tiến lên một bước nóng lòng cứu vớt tình hình: "Ý em nói là, ờ thì, Kỳ tam cậu ấy lớn hơn em một chút, hai người các anh không phải một đôi sao, cho nên anh coi như là... Anh rể của em đi?"

Hắn vừa nói vừa liếc trộm sắc mặt Kỳ Khiêm, thấy biểu hiện người kia dịu đi một chút, mới yên tâm nói tiếp: "Không phải trước đây chúng ta có hiểu lầm sao? Tại em không thể hiện được thái độ tôn trọng của thằng em đối với anh rể, anh yên tâm, sau này tuyệt đối không có chuyện đó đâu."

Nói xong Đỗ Khang còn lấy điện thoại ra muốn add Wechat của Hải Đồ: "Nào nào nào, chúng ta kết bạn với nhau chút đi, anh rể nghe nói anh ở trong giới giải trí phải không? Trong giới đó em cũng quen vài người, anh yên tâm, sau đó có nhu cầu gì cứ dặn dò thằng em này, nhất định em sẽ thỏa mãn cho anh."

Hải Đồ bị hắn dọa đến mức sửng sốt một chút, mặc dù nghe người kia nói mình và Kỳ Khiêm là một đôi cậu thấy cũng hơi vui vui, nhưng cái danh xưng này cũng hơi bị ba trấm ó!

Bên này Đỗ Khang mới thêm bạn tốt thì mở ra vòng bạn bè của Hải Đồ, thả tim từng dòng trạng thái một, còn có chút chưa đã thèm: "Em nói này anh rể, sao anh chỉ có hai vòng bạn bè thế này, cũng hơi bị tầm thường quá đó."

Hải Đồ hơi khó xử mà mở miệng: "Cái đó..."

"Hở? Anh rể có gì cứ nói."

"Anh có thể thay đổi cách xưng hô với tôi không?" Vẻ mặt Hải Đồ xoắn xuýt: "Cái kiểu xưng hô này nghe cứ kì kì."

"Ô kê, không thành vấn đề, anh rể muốn em gọi bằng tên gì?" Đỗ Khang cũng cảm thấy chính mình đúng là liều mạng, vì bảo vệ tôn nghiêm mà có thể làm được đến mức này!

"Được rồi, bình thường chút đi." Kỳ Khiêm lại gần kéo hai người cách nhau ra xa một chút: "Gọi tên là được rồi, đừng có dùng mấy cái xưng hô linh ta linh tinh."

"Nhất trí luôn! Tôi nghe cậu hết đấy, cậu là đại ca của tôi." Đỗ Khang cúi đầu khom lưng, sau đó giữ nguyên cái tư thế này ngước đầu lên hỏi: "Vậy thì vụ cá cược của chúng ta..."

Kỳ Khiêm dùng một tay ôm bát cá, một tay kéo Hải Đồ, đi vòng qua người hắn: "Lần này tha cho cậu một mạng."

Nghe thấy mình không có chuyện gì, Đỗ Khang lập tức phấn chấn hẳn lên, hắn một lần nữa ôm cô bạn gái vào lòng, bước hai ba bước đuổi kịp Kỳ Khiêm bắt đầu líu lo: "Để tôi nói thì tôi nói luôn là hôm nay cậu chó ngáp phải ruổi thôi, thắng được đều là nhờ vào Hải Đồ, nếu không chắc chắn sẽ bị tôi cho ăn đủ rồi nhá, cậu thế này gọi là gian lận có biết không?"

Hắn hất cằm lên hừ một tiếng: "Đừng có làm như chính mình giỏi lắm ấy."

Nói xong còn lại gần hôn bạn gái một cái: "Lệ Lệ em nói có đúng không?"

Lệ Lệ cũng lại gần hôn hắn: "Bảo bối của chúng ta nói cái gì cũng đúng hết."

Hải Đồ bị cảnh hai người chim chuột với nhau làm cho rùng hết cả mình, bước nhanh chân muốn cách xa hai người kia.

Đỗ Khang thấy hiệu quả mình làm ra rõ ràng như vậy, cười ha ha vài tiếng, lại bắt đầu biểu diễn màn tình chàng ý thiếp với bạn gái.

May mà rất nhanh đã đến chỗ ăn cơm. Đi đến chốn đông người, Đỗ Khang cũng biết điều hơn nhiều, tỏ ra giống y như một người bình thường vậy.

Món ăn cho buổi trưa cũng không ít các loại cá, đương nhiên đây không phải mấy con bọn họ câu được. Tay nghề của đầu bếp không tệ chút nào, Hải Đồ chìm đắm trong biển đồ ăn ngon, hạnh phúc vô cùng.

Những người khác đương nhiên không thể được như cậu, Lệ Lệ lúc ăn cơm còn phải chú ý gắp đồ cho Đỗ Khang, hai người Kỳ Khiêm và Đỗ Khang vừa ăn cơm vừa tán gẫu, không biết hai người bọn họ bàn luận vấn đề gì mà ở ngay bàn ăn cũng hoàn thành được một giao dịch.

Hai người đang bàn bạc chuyện tốt nên hiển nhiên là không định kết thúc buổi gặp mặt như thế này, đến tận xế chiều rốt cục mới tiến hành hoạt động chính ở đây - đánh golf.

Hải Đồ không có tí kiến thức gì về môn thể thao này, cũng không có ý định giữa ngày nắng to đi ra ngoài tắm nắng, bèn ngồi ngây một bên tỏ vẻ chỉ ngồi nhìn bọn họ chơi là được rồi.

Đỗ Khang thấy cậu không ra, cũng đưa cô bạn gái bên cạnh tới, bảo là ngồi cùng cho Hải Đồ đỡ buồn.

Lệ Lệ là người có tính tình rất hướng ngoại, ngồi lại đây một cái là bắt đầu nói chuyện trên trời dưới đất với cậu, Hải Đồ dù sao cũng không phải người quá lạnh lùng, lát sau cũng bắt đầu trò chuyện cùng cô,

Lúc mới nhìn thấy cô, Hải Đồ nghĩ Lệ Lệ khoảng chừng 25 tuổi, dù sao thì từ quần áo đến trang điểm, đều toát ra hương vị quyến rũ trưởng thành của phụ nữ.

Thế mà người kia nói mình mới có 19.

Trước ánh mắt thật không thể tin nổi của Hải Đồ, Lệ Lệ mím môi cười cười: "Bình thường em cũng không trang điểm như thế này đâu, nhưng hôm nay là trường hợp đặc biệt."

Hải Đồ cúi đầu nhìn áo sơ mi với quần thường của mình, hiểu ra mà ồ một tiếng, đại khái khi đi chơi đều phải ăn vận như vậy.

Hai người mới quen chưa đầy mấy tiếng, Hải Đồ cũng không phải người ứng xử giỏi, cho nên dù Lệ Lệ có nói chuyện không ngừng, cũng có lúc chẳng có chuyện gì để nói.

Sau khi Hải Đồ dùng một tiếng "Ừ" để kết thúc đề tài, bầu không khí thoáng yên tĩnh lại trong phút chốc.

"Cái kia, sao anh với Kỳ tiên sinh lại quen biết nhau vậy?" Sau một lát an tĩnh, Lệ Lệ mở miệng hỏi, khi Hải Đồ quay đầu sang, cô cười nói: "Anh đừng hiểu lầm, em chỉ hiếu kì một chút thôi."

Đây cũng không phải chuyện gì phải né tránh, Hải Đồ suy nghĩ một chút, giấu đi phần Kỳ Khiêm bị bệnh, lựa chọn một vài chi tiết nhỏ từ chuyện hai người quen biết nhau rồi ở chung để nói ra.

Bởi vì đã lược đi sự tình quan trọng phía trước, khi những lời này rơi vào tai Lệ Lệ, liền biến thành Kỳ Khiêm chẳng có lý do gì cũng đối tốt với Hải Đồ.

Cô cảm thấy chính mình hơi chút ghen tị.

Lúc trước nhìn thái độ của Kỳ Khiêm với Hải Đồ, Lệ Lệ cho rằng gia đình hai người môn đăng hộ đối, hóa ra cậu cũng chẳng khác gì mình.

Dựa vào cái gì chứ? Mình đi theo bên cạnh Đỗ Khang thì phải lo lăng đề phòng đủ đường, chỉ sợ có chỗ nào không làm chu đáo, mà người khác, lại được người nâng niu trong bàn tay.

Cô quay người nhìn về phía xa, ở đó Đỗ Khang vừa vung tay đánh một quả bóng, không biết đang trò chuyện gì cùng Kỳ Khiêm.

Kỳ Khiêm nói lại một câu với hắn, rồi quay đầu liếc nhìn về phía hai người bọn họ ở chỗ này.

Khoảng cách quá xa, Lệ Lệ không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt hắn, nhưng mà loại thái độ này, chắc chắn sẽ không xuất hiện ở Đỗ Khang đối với cô.

"Anh may mắn thật đấy." Giọng điệu Lệ Lệ mang vẻ ước ao hâm mộ, quay đầu hỏi Hải Đồ: "Đỗ Khang không được như vậy, anh ấy lúc nào cũng cẩu thả, anh nói xem làm thế nào anh ấy mới để ý đến em hơn một chút bây giờ?"

Hải Đồ nói không biết.

"Thôi, không nói nữa." Lệ Lệ nhìn có vẻ không vui lắm, nhưng hai phút sau lại tán gẫu với cậu: "Anh nói xem em làm minh tinh thì ca hát tốt hơn hay đóng phim tốt hơn?"

Hải Đồ mới chỉ đi đóng phim, không biết những công việc khác như thế nào: "Chắc là đóng phim đi."

"Có thật không?" Lệ Lệ có chút không tin: "Em nghe nói đóng phim vừa khổ vừa mệt, ca hát đỡ hơn một chút."

Cô nâng cằm suy nghĩ một chút: "Không thì em tham gia tống nghệ cũng được, ai cũng nói tham gia cái này nổi nhanh, lại còn được nhiều tiền nữa."

"Ừm."

Lệ Lệ chọc chọc cậu, làm như vô tình mà khoe khoang: "Anh biết không, Đỗ Khang nói anh ấy sẽ đầu tư một bộ phim truyện hình cho em đấy, nhưng em không muốn, lát nữa chờ bọn họ chơi xong, em bảo anh ấy cho em tham gia chương trình tống nghệ."

Hải Đồ liền "Ừ" một tiếng.

"Anh bảo Kỳ tiên sinh cho anh tham gia mấy show tống nghệ xem sao, cái chương trình nổi nhất bây giờ "Tôi là đại minh tinh" ấy, chắc chắn anh ấy sẽ cho anh đi mà, so với đi đóng phim mệt gần chết thì tốt hơn nhiều."

Hải Đồ lắc đầu: "Không cần, tôi không thích chương trình đó."

"Anh đúng là chẳng thú vị gì cả." Lệ Lệ cảm thấy chắc chắn là cậu đố kỵ với mình, dù sao cậu cũng không có cửa tham gia chương trình nổi tiếng vậy đâu.

Nhưng nghĩ đến thứ mình muốn cũng chưa thấy đâu, nhất thời cũng cụt hứng: "Chúng ta chỉ còn mấy năm tuổi trẻ, không nhân lúc này kiếm nhiều tiền một chút, anh còn muốn làm gì chứ?"

Cô ám chỉ rằng "Đợi đến lúc anh già rồi, muốn đi cũng chẳng ai cho đi."

Hải Đồ không hiểu tại sao cô bé này lại gấp gáp như vậy, cậu quay đầu quan sát cô tỉ mỉ, ngay lúc Lệ Lệ tưởng rằng cậu đã bị lời nói của mình đả động tới, lại nghe Hải Đồ nói.

"Ở tuổi này của em, không phải nên đi học sao?"

Lệ Lệ rất tức giận, cảm thấy Hải Đồ đang xem thường mình.

Dù sao tuổi cô còn nhỏ, tức giận cũng không có cách nào tiếp tục trưng ra vẻ mặt tươi cười nữa, xoay người dịch sang bên cạnh một đoạn, giận dữ rõ ràng là không muốn để ý đến Hải Đồ.

Cô không nói lời nào cũng chẳng có vấn đề gì với Hải Đồ, cậu ngồi tại chỗ chơi di động của mình, chờ một lúc sau là Kỳ Khiêm quay lại.

Ánh mặt trời thiêu làm mặt hắn hơi ửng hồng, Kỳ Khiêm bỏ mũ xuống lấy khăn mặt xoa xoa mặt để giảm nhiệt độ: "Chán sao?"

Hải Đồ gật gật đầu: "Có chút."

"Vậy chúng ta về nhà thôi." Kỳ Khiêm đưa cái khăn trên tay cho nhân viên công tác, nhận lấy bình nước uống một hớp, sau đó tìm nhân viên công tác để nhận lại con cá nhỏ, hai người chuẩn bị cứ thế mà đi về.

"Không phải chứ Kỳ tam, cậu thế này là không được." Đỗ Khang bước lên nói, còn chưa chơi đến tận hứng, không nghĩ thả người đi dễ dàng thế.

Chuyện cần nói đều nói xong rồi, Kỳ Khiêm cũng không có hứng thú tiếp tục tắm nắng cùng người ta, hắn chỉ chỉ bát cá trên tay: "Cá sắp chết rồi, cậu có để tôi câu được một con khác không?"

Lời này Đỗ Khang không thể bảo đảm, hắn quen biết Kỳ Khiêm nhiều năm như vậy, số lần câu cá nhiều vô số kể, số cá người này câu được, gộp lại không quá năm con.

"Thôi, biết thân thể cậu yếu ớt không chịu nổi, đừng có ở đó kiếm cớ với tôi." Đỗ Khang vung vung tay, nói với Hải Đồ: "Sau này thường xuyên liên hệ nhé, tối về em sẽ up weibo, nhớ thả yêu thích đấy."

Hải Đồ gật đầu: "Biết rồi."

Trên xe, Hải Đồ vừa mới thắt chặt dây an toàn xong, liền nghe thấy người ngồi cạnh hỏi: "Bạn gái Đỗ Khang có nói gì với em không?"

"Nói nhiều lắm." Hải Đồ nhớ một chút, chọn chuyện cậu ấn tượng nhất: "Cô ấy bảo diễn tống nghệ kiếm tiền khá nhiều."

"Chúng ta cũng không thiếu chút tiền này, em cứ chọn việc mình thích nhất là được." Kỳ Khiêm đưa một tay ra xoa đầu Hải Đồ: "Còn gì nữa không, có muốn phương thức liên hệ của em không?"

"Không có." Hải Đồ lắc đầu, cậu cũng không biết mình chọc giận người ta chỗ nào, sau đó Lệ Lệ rõ ràng là không muốn để ý đến cậu.

Kỳ Khiêm gật đầu, dặn dò: "Không có là tốt nhất, sau này gặp lại coi như không quen biết là được."

Hải Đồ như hiểu mà không hiểu, nhưng vẫn gật đầu nói biết rồi.

Con cá Kỳ Khiêm câu được quả là kiên cường, lúc trưa thoạt nhìn kiểu gì cũng chết không thể sống được, chờ đến sau khi về nhà, vẫn là dáng vẻ sống dở chết dở.

Thậm chí nhìn còn hoạt bát hơn lúc trưa chút chút.

Hải Đồ về đến nhà liền bưng cái bát từ tay Kỳ Khiêm lại, chuẩn bị đem nó bỏ vào bể cá.

"Chờ đã." Kỳ Khiêm cản cậu lại: "Trong này là nước biển mà."

Hải Đồ nghiêng đầu, chớp chớp mắt với hắn, sau đó yên lặng thu món đồ trên tay lại: "Ừm."

Từ khi bắt đầu nuôi cá, việc thay nước cho bể cá đều là do quản gia xử lý, làm cho cậu trực tiếp quên mất chuyện quan trọng như vậy.

Cậu có chút ủ rũ: "Vậy phải làm sao bây giờ? Nó chết mất."

"Lại làm thêm một cái bể cá cho nó đi." Kỳ Khiêm không quan tâm chút nào đến sống chết của con cá này, thế nhưng nhìn dáng vẻ Hải Đồ coi trọng nó như vậy, hắn vẫn nghĩ ra một biện pháp.

Hải Đồ lập tức vui vẻ: "Vậy em muốn một cái lớn bằng cái này nè!"

Kỳ Khiêm kiên quyết từ chối: "Không được, cho phép em làm tối đa 1 mét."

Hải Đồ ước lượng một chút, cảm thấy quá nhỏ.

Cậu xẹp xẹp miệng, rõ ràng là không muốn, bưng cái bát cúi đầu suy tư một hồi lâu, mới lui một bước nói: "Vậy thì thả mấy con cũ vào bể cá nhỏ, con này em muốn nuôi trong bể to."

"Không thích mấy con cũ nữa sao?"

Hải Đồ liếc nhìn sắc mặt của hắn, thấy hắn không tức giận, liền vươn người từ bên ngoài nhìn vào trong bể cá, vẫn y như lúc trước chẳng thấy mống cá nào: "Có thích nha, nhưng bây giờ thích con này hơn."

Hải Đồ chỉ chỉ cái bát trên tay.

Kỳ Khiêm bật cười: "Em cứ như hoàng đế ấy, yêu thích phi tử nào sẽ đưa người đó đến căn phòng lớn, ai bị thất sủng là biếm vào lãnh cung đúng không?"

Hải Đồ bị lời nói của hắn làm cho hơi ngượng ngùng, đặt cái bát trên tay xuống lại gần chơi xấu: "Em không cần biết, em muốn đổi bể cá."

"Cũng không phải không đổi được." Kỳ Khiêm chậm rãi đi tới bên cạnh bể cá, liếc nhìn vào bên trong: "Vậy thì em nhất định phải nói, mấy con lúc trước em nuôi là con gì."

"Không thì anh cứ có cảm giác như có kẻ trộm vào ở nhà mình vậy."

Hắn hỏi vấn đề này làm Hải Đồ ngượng không chịu được, dựa theo lý lẽ của nhân loại, thì hành vi này của cậu chính là đưa họ hàng nghèo ở quê lên ở nhờ nhà mình đó!

Trong tình huống bình thường, chuyện này nhất định sẽ khơi ra mâu thuẫn gia đình đó!

Nhưng nếu ăn ngay nói thật, Kỳ Khiêm cũng sẽ đuổi bọn họ ra ngoài...

Kỳ Khiêm đứng chờ, có chút mất kiên nhẫn, bèn bắt đầu hù dọa cậu: "Còn chưa nghĩ ra à? Chưa nghĩ ra thì con cá này phải ném đi thôi."

Hải Đồ lườm hắn một cái, trong mắt long lanh nước, như là phải chịu chuyện gì tủi thân ghê lắm.

Cậu dùng răng cắn môi, thấy Kỳ Khiêm thật sự gọi người đến, mới lại gần kéo tay hắn: "Em nói em nói."

"Được rồi." Kỳ Khiêm cũng không gấp, bước tới ghế sô pha, ngồi xuống xong mới mở miệng nói chuyện với cậu: "Em nói đi."

Hải Đồ đứng một bên cúi đầu, miệng cắn sắp rách da mới bắt đầu nói: "Em nuôi chính là thỏ biển đấy."

Kỳ Khiêm kinh ngạc: "Em đang nuôi chính em sao?"

(Thỏ biển phát âm gần giống với Hải Đồ)

"Anh biết cái gì nha!" Hải Đồ cảm giác muốn nổ tung, trông cậu giống như là có thể vào bể cá mà sống lắm à!

"Em nuôi là động vật, không phải chính em, chúng nó chính là thỏ biển!"

Nói xong cậu còn lấy điện thoại ra, mở album rồi đem ảnh trong đó cho Kỳ Khiêm xem: "Anh xem đi, trông chúng nó như này này!"

Trong điện thoại của cậu có rất là nhiều ảnh thỏ biển.

Mặc dù thẩm mỹ của nhân loại không giống với các cậu, nhưng chụp nhiều, kiểu gì cũng chụp được mấy con thỏ đẹp, Hải Đồ nhìn thấy thì tải hết về.

Lúc này cậu ngồi khóa trên đùi Kỳ Khiêm, dí điện thoại sát vào mặt hắn: "Anh xem tấm này, còn cả tấm này nữa, có phải là cực kỳ đáng yêu không!"

"..."

"Em thích nhất là tấm này, con thỏ biển trong tấm này có tỉ lệ vóc người đẹp nhất đó!"

Kỳ Khiêm: "... Nhìn không ra."

Hải Đồ trợn mắt, có chút không thể tin nổi: "Lẽ nào anh cảm thấy chúng nó không đáng yêu sao?"

Kỳ Khiêm dừng một chút, cuối cùng lựa chọn ăn ngay nói thật: "Nhìn rất quái lạ."

!!!

Hải Đồ cảm thấy toàn bộ thế giới sụp xuống ầm ầm rồi.

Bạn trai của cậu, nói dáng vẻ cậu Rất! Quái! Lạ!

Loại đả kích này, thứ cho cậu không đỡ được.

Cậu mếu máo, dáng vẻ muốn khóc mà không khóc: "Anh gạt em đúng không?"

Bộ dáng Hải Đồ như vậy rất đáng thương, chiếu theo lẽ thường Kỳ Khiêm nhất định sẽ chiều theo ý cậu.

Thế mà Kỳ Khiêm vừa thấy gương mặt này của cậu, trong lòng lại có một âm thanh vang lên: Làm cho em ấy khóc lớn hơn một chút, nhất định sẽ rất dễ nhìn.

Vì thế hắn chỉ ậm ừ: "Ờ thì..."

Hải Đồ thấy hắn như vậy, nước mắt thật sự không nín được nữa, từng giọt lớn rơi xuống, trong phút chốc khóc đến thở không ra hơi.

"Sao lại khóc rồi." Kỳ Khiêm cảm thấy mình đúng là đáng khinh, lúc người ta chưa khóc thì muốn nhìn người ta khóc, lúc khóc thật thì lại thấy đau lòng vô cùng, hai tay ôm lấy cậu vào trong ngực, lấy khăn mùi soa ra lau nước mắt cho cậu, thấp giọng dỗ dành: "Lúc nãy anh lừa em thôi, rất dễ nhìn mà, cực kỳ đáng yêu, là thứ đẹp nhất anh thấy từ trước đến giờ."

Nước mắt Hải Đồ như cái vòi mở van, chảy ra là không đóng lại được, mặc cho Kỳ Khiêm dỗ dành thế nào, cậu vẫn chỉ ngồi bất động, âm thầm rơi lệ.

Kỳ Khiêm ném cái khăn đã ướt sũng đi, ngẩng đầu hôn lên mí mắt cậu: "Không khóc, ngoan nào, Hải Đồ nhà chúng ta là đẹp nhất, nếu khóc tiếp là đau đầu đấy."

"Em không có khóc." Hải Đồ nấc một cái, kiên quyết không thừa nhận hành vi xấu hổ như vậy, mang theo chút giọng mũi nói: "Anh cứ để em tự ngừng chảy nước là được~"

Hết chương 45.
Bình Luận (0)
Comment