Nghiêm Giang gật đầu với cậu, lúc không đóng phim thì lúc nào ông cũng nghiêm mặt, trông khá là nghiêm túc.
Thế nhưng ông không phải người khó gần, cũng rất thích chăm sóc hướng dẫn cho các hậu bối, cho dù là trong giới hay ngoài giới thì danh tiếng của ông đều rất tốt.
Ông gật đầu với Hải Đồ: "Cậu diễn cũng không tồi chút nào."
Cảnh quay đầu tiên thuận lợi như vậy khiến đạo diễn rất vui, không kịp để ọi người xung quanh chúc mừng, đã muốn quay cảnh tiếp theo.
Thực ra, khi Hải Đồ diễn cùng Nghiêm Giang, cậu thấy áp lực hơi lớn.
Nghiêm Giang đã đi diễn gần 30 năm rồi, để nhập mình vào vai diễn ông chỉ cần vài giây, chỉ cần trợ lý đạo diễn gập bảng, ngay lập ông đã biến thành Bạch Nhị lão gia trong kịch bản, khiến cho Hải Đồ diễn cùng ông trở nên cực kì khoa trương.
May mà vai của Hải Đồ là một vị công tử bột, thi thoảng diễn khoa trương một chút cũng không vấn đề gì, nhưng so sánh thì vẫn có sự chênh lệch lớn, Hải Đồ không thể để bản thân diễn một cách tự do được. Sau khi diễn xong mấy cảnh đầu, nhân lúc nghỉ ngơi Hải Đồ liền cầm kịch bản đi học hỏi.
Nghiêm Giang thấy cậu làm vậy thì có vẻ ngạc nhiên, ông không cầm kịch bản của cậu, chỉ nói với vẻ trầm ngâm: "Cậu muốn tôi dạy cậu thật sao?"
Hải Đồ gật đầu thật mạnh: "Vâng ạ! Mời chú cứ nói."
"Được, vậy tôi nói đây." Nghiêm Giang nghĩ lại một chút rồi mở miệng: "Thực ra diễn xuất của cậu trong đám diễn viên trẻ thời nay có thể nói là không tệ, nhưng lại có một tật xấu, cậu vẫn chưa hiểu sâu nhân vật của chính mình."
Hải Đồ nghe vậy thì có chút không phục, hơn một tháng nay cậu ngâm mình trong kịch bản, tự cảm thấy mình đã nắm rất rõ nhân vật Bạch Dật Thần này rồi.
"Cậu đừng không phục, tôi cho cậu một ví dụ nhé." Nghiêm Giang chỉ cần liếc mắt đã nhìn được suy nghĩ của Hải Đồ: "Như cảnh chúng ta vừa đóng xong, Bạch lão phu nhân và Bạch phu nhân ngăn cản không cho tôi dùng gia pháp, lúc đó cậu tranh thủ trốn ra sau lưng lão thái thái, rồi lườm tôi một cái đúng không."
Hải Đồ gật gật đầu, đó là biểu cảm cậu đã suy nghĩ một thời gian mới ra được, tự cảm thấy rất hài lòng với nó.
Nhưng Nghiêm Giang phá vỡ sự tự đắc của cậu một cách dễ dàng: "Vậy khi cậu muốn thể hiện sự bất mãn của Giang Dật Thần, cậu có nghĩ rằng cho dù y có vô học đến đâu, thì vẫn là một công tử của gia tộc lớn, những lễ nghi cơ bản từ nhỏ đã được dạy dỗ huấn luyện, đó là thứ đã chảy xuôi trong máu y. Y phải thuộc nằm lòng những lễ nghi đó."
"Nếu y thực sự vô dụng đúng như những gì người ngoài nhìn thấy, vậy thì Bạch gia sẽ không đời nào biến cậu ta thành hi vọng của cả gia tộc."
"Đừng quên, tuy rằng con trưởng đích tôn của Bạch gia đã chết rồi, nhưng vẫn còn những người con vợ lẽ khác."
"Con vợ lẽ con vợ cả ở thời cổ đại tuy rằng có địa vị rất khác nhau, nhưng có những lúc không phải là không thể đảo lộn, ít nhất là thời điểm bước ngoặt của Bạch gia như hiện tại thì chuyện đó là hoàn toàn có thể."
Nghiêm Giang nói: "Nếu Bạch Dật Thần không phải là một phế vật thực sự, vậy thì y không nên có biểu cảm như vậy, thậm chí còn không nên đứng lên, hẳn là y nên để Bạch lão phu nhân kéo mình lên mới đúng."
Ông đứng dậy làm mẫu: "Cậu xem thế này có được không?"
Lúc đầu Hải Đồ còn thấy có chút không bằng lòng, nhưng càng nghe lại càng thấy đúng là vấn đề nằm ở mình, cuối cùng cậu bị Nghiêm Giang hoàn toàn thuyết phục, thành ra thấy hơi bị xấu hổ vì thái độ lúc nãy của mình: "Vậy thì thầy Bạch, cảnh này phiền bác quay lại với cháu một lần nữa có được không?"
Nghiêm Giang gật đầu, nói không vấn đề gì.
Vậy là hai người đi tìm đạo diễn.
Đạo diễn nghe yêu cầu của hai người thì hơi ngạc nhiên, nhưng sau khi Hải Đồ thuật lại quan điểm của Nghiêm Giang thì ông cũng bị thuyết phục, còn kéo biên kịch đến sửa lại vài đoạn.
Sau khi sửa xong thì cảnh này cắt đi hầu hết lời thoại của Hải Đồ, nhưng làm vậy lại khiến cảnh quay trở nên trơn tru hơn nhiều.
Nhân viên được tập hợp lại một lần nữa, hai người đóng Bạch lão phu nhân và Bạch phu nhân cũng thuộc phái thực lực, đạo diễn chỉ cần nói một lần là họ nắm rõ những gì phải làm, không làm tốn thời gian chút nào.
Hải Đồ được trang điểm lại, rồi lại đeo hai miếng bảo vệ đầu gối, quỳ xuống đất.
Cửa lớn của từ đường bị mở ra, Bạch phu nhân đỡ bà bà đi vào, người bà lớn tuổi vừa vào đã mắng cho con trai một trận, sau đó ôm tâm can bảo bối Bạch Dật Thần bắt đầu khóc lên.
Bà vừa khóc thì Bạch phu nhân cũng khóc theo, mà Bạch phu nhân khóc rất lặng lẽ, chỉ thi thoảng đưa ánh mắt u oán mà nhìn trượng phu của mình, sau đó quay đầu nhìn con trai mà rơi nước mắt.
Nhị lão gia sợ nhất là nước mắt của mẹ và vợ mình, khóc một cái là không tài nào dừng được, gậy gia pháp đã giơ lên giờ không thể đánh xuống, chỉ có thể bất lực mà thả ra.
Trong lòng Bạch Dật Thần rất là đắc ý, y khẽ khẽ đưa mắt liếc nhìn cha mình, sau đó tỏ ra cực kì sợ hãi, như một bông hoa trắng ngây thơ mà kéo ống tay áo bà nội mình, quỳ trở lại chỗ cũ, eo lưng vẫn thẳng tắp.
Bà nội y thấy vậy thì càng đau lòng hơn, nghĩ là cháu mình kiểu gì cũng bị đánh, bèn mắng túi bụi Nhị lão gia.
Vừa mắng còn vừa kéo Bạch Dật Thần ý bảo y đứng lên.
Nhị lão gia cảm thấy mình đúng là chết oan, nhưng không dám cãi lại mẹ mình, chỉ có thể nuốt một cục tức vào bụng.
Bạch Dật Thần nương theo lực kéo trên tay mà đứng dậy, lấy khăn ra lau nước mắt cho bà nội.
Động tác này là Hải Đồ tự mình thêm vào, lúc làm cậu cũng hơi thấp thỏm, nhưng thấy không ai có vẻ không hài lòng, đều phối hợp diễn với cậu, nên cậu thấy chắc là ổn.
Cảnh quay này quay đến tận khi Nhị lão gia chịu thua mới thôi, phải đồng ý là sẽ không tiếp tục truy xét sai lầm của Bạch Dật Thần và tên sai vặt nữa, hai vị phu nhân mới coi như chấp nhận.
Khi quay xong, lời khen của đạo diễn còn lớn hơn bình thường một chút, nói rằng mọi người đều thể hiện rất tốt, còn khen ngợi động tác mà Hải Đồ thêm vào nữa.
Ông khen đến mức mặt Hải Đồ đỏ bừng, mãi không trở về bình thường được.
Buổi sáng quay xong cảnh này thì Hải Đồ không còn cảnh nào nữa, trưa hôm đó Tần Thiên mời cơm, không biết anh gọi đồ ăn ở hàng nào mà ăn rất ngon.
Ăn cơm trưa xong, Hải Đồ bấm bấm ngón tay tính xem ở chỗ Kỳ Khiêm lúc này đang là mấy giờ, sau đó chắc chắn là lúc này hắn vẫn chưa rời giường, vậy là cậu bỏ điện thoại xuống, cầm kịch bản lên nghiền ngẫm.
Sau khi được Nghiêm Giang chỉ dẫn, cậu cảm giác có vài chi tiết cậu định diễn lúc trước phải thay đổi một chút.
Không còn cách nào khác, Hải Đồ phải tìm đạo diễn để xin một cuốn kịch bản nữa, sau đó viết thêm các chi tiết, hành động mà cậu muốn thêm vào, sau đó so sánh ưu điểm khuyết điểm của bản mới và bản cũ.
Cậu vừa cầm cuốn kịch bản bắt đầu ghi chép, mấy thợ chụp ảnh bên tổ camera đã đi tới, chụp vài tấm cận cảnh khuôn mặt và cuốn kịch bản trên đùi cậu.
"Đang chụp ảnh hậu trường, sau này sẽ dùng đến."
Hải Đồ gật đầu, giơ tay ok một cái/
Máy ảnh rất nặng, chụp một lát thì thợ chụp ảnh đã bắt đầu chảy mồ hôi, thấy vậy, Hải Đồ bèn mở lon đồ uống cậu chưa uống bên cạnh ra, cắm ống hút vào đưa cho anh.
"Cảm ơn." Thợ chụp ảnh đóng máy ảnh lại, nói cảm ơn sau đó nhận lấy lon nước, uống một hợp rồi hỏi cậu: "Mấy tấm ảnh vừa chụp cậu có muốn nhận một bản không?"
Trước ánh mắt khó hiểu của Hải Đồ, anh giải thích: "Để khi nào đăng lên cho fan xem đó."
Ấn tượng của những người biết đến Hải Đồ khá là cực đoan, một số thì cảm thấy cậu rất đẹp, kỹ năng diễn xuất tốt, tính tình thân thiện lại còn đối xử với fan rất tốt.
Một số người khác lại cảm thấy cậu chỉ dựa vào mặt mà kiếm tiền, kỹ năng diễn xuất chẳng có gì hơn người, thích chơi đại bài (ỷ thế chèn ép người khác), thích xào cp, lại thích làm màu, chả hiểu sao mà nổi tiếng đến vậy.
Với những quan điểm đó, Hải Đồ thấy thì cũng chỉ nở nụ cười, nhưng cậu cũng biết nếu cuốn kịch bản viết chi chít note này của cậu mà được tung ra ngoài, những người luôn hoài nghi thái độ làm việc của Hải Đồ, hẳn là nên ngậm miệng.
Nghĩ tới chuyện này, Hải Đồ thấy khá vui, không ai thích bị người ta ghét cả, cậu cong mắt cười với thợ chụp ảnh: "Vậy phiền anh nhé."
"Không phiền chút nào, dù sao đây cũng là nghề của tôi mà." Thợ chụp ảnh uống hết lon đồ uống, vứt vỏ đi: "Vậy tôi đi đây, còn phải chụp những chỗ khác nữa."
"Ừm."
Việc quay phim không phải là quay theo số cảnh, mà còn phụ thuộc vào khung cảnh nữa, xế chiều hôm nay, cảnh bọn họ sẽ quay là cảnh Hải Đồ hái trộm hoa đi tặng người ta.
Hải Đồ hơi sốt sắng vì cảnh quay buổi chiều.
Lúc sáng bị bản diễn áp đảo, thì có thể coi là diễn viên lão làng áp đảo diễn viên trẻ tuổi, nhưng nếu chiều nay bị Thang Hàm áp đảo, thì chẳng kiếm được cớ gì nữa, nghĩ cũng biết sẽ bị mọi người cười nhạo thế nào.
Khi đó thì cảnh cậu ngồi ghi chú cho kịch bản cũng không đủ dùng.
Bởi vì bị áp lực như vậy, lực chú ý của Hải Đồ trở nên tập trung hơn bao giờ hết, mỗi động tác đều phải cân nhắc lên xuống không biết bao nhiêu lần, trên cuốn kịch bản hết chỗ để viết, cậu phải tìm một quyển vở khác để viết vào, một cảnh cậu viết ra đến vài trường hợp, sau đó cầm đi tìm Thang Hàm để thảo luận.
Thang Hàm cũng làm giống cậu, hai người dựa theo ý kiến của mình mà bàn bạc tới lui về mấy tình huống do mình nghĩ ra, sau đó chọn ra tình huống có vẻ hợp lý nhất.
Nhờ sự chuyên nghiệp của hai diễn viên mà cảnh quay buổi chiều diễn ra rất thuận lợi, đến tối sau khi ăn tối còn có thể quay thêm hai cảnh nhiều hơn so với dự kiến.
Khác với khi đóng "Ẩn hình", hợp đồng mà Hải Đồ ký với "Họa trung tiên" chỉ là hợp đồng phổ thông, cho nên khi đoàn làm phim muốn quay thâu đêm, đương nhiên là cậu không thể từ chối.
Nhưng đến tối thì phần diễn của Hải Đồ không có nhiều, chủ yếu là cảnh của nam chính nữ chính, khi hai người quay phim thì phải có một bức tranh trải từ trên nóc nhà xuống làm nền phía sau, nhìn rất là buồn cười.
Đương nhiên là khi lên phim, những chi tiết vô duyên sẽ bị xóa đi, sau đó thêm vào mấy cái hiệu ứng, lúc đó sẽ trở thành khung cảnh mịt mờ tiên khí.
Buổi tối Hải Đồ chỉ có một cảnh, quay thứ hai từ dưới lên, có rất nhiều diễn viễn phụ tham gia.
Cảnh đó kể lại việc người của Bạch gia bàn bạc kế sách đối phó với hoàng tộc, sau đó gọi Bạch Dật Thần đến để thông báo với y về chuyện này.
Tuy nói là cảnh quay của diễn viên phụ, ngồi trong phòng cũng có một số người chỉ là đóng vay quần chúng, nhưng cũng có rất nhiều người thuộc phái thực lực. Những người này chiếm số đông trong đoàn làm phim, Hải Đồ cảm thấy hơi mệt não, mà cũng hơi sợ.
Nhưng trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề gì, Hải Đồ cũng không trông cậy vào một phút xuất thần nào đó trong kỹ năng diễn xuất của cậu.
Để không bị ăn hành quá nhiều, cả đêm cậu chỉ nghiên cứu xem cảnh đó mình nên biểu hiện thế nào, cậu cực kỳ lo lắng.
Vậy mà đến khi quay, cậu vẫn bị mọi người áp đảo một cách dễ dàng, tuy rằng đã cố gắng hết sức để chống đỡ, nhưng cũng không có tác dụng gì.
Hải Đồ chịu đả kích quá lớn, uể oải suy sụp mà tẩy trang thay quần áo, sau đó lên xe về khách sạn.
Lúc kết thúc công việc đã là hơn 11 giờ, ở chỗ Kỳ Khiêm có lẽ là hơn ba giờ chiều một chút.
Hiện tại, chắc là hắn đang làm việc nhỉ?
Hải Đồ thở dài, tắm xong lên giường, trước khi ngủ cậu đặt báo thức trên điện thoại di động.
Ngủ được một nửa, Hải Đồ bị chuông đồng hồ đánh thức.
Mới đầu cậu chẳng chú ý, còn nghĩ là mình nằm mơ, nghe được một lúc mới nhớ ra là đã đến giờ. Cậu lục lọi tìm điện thoại di động, hai mắt díp lại tắt chuông báo thức, sau đó cố gắng nhịn cơn buồn ngủ, gửi một tin nhắn cho Kỳ Khiêm.
Gửi xong mắt cậu cũng chẳng mở ra nổi nữa, may mà điện thoại rung lên đánh gãy cơn buồn ngủ của Hải Đồ.
Kỳ Khiêm: Ba giờ sáng, không ngủ còn làm gì?
Hải Đồ mắt nhắm mắt mở, ngón tay chậm rì rì gõ ra vài chữ: Em nhớ anh.
Bên kia hiển thị là đang nhập tin nhắn, sau đó một cuộc gọi video hiện lên màn hình.
Hải Đồ đứng dậy bật đèn trong phòng, sau đó ấn nhận, tín hiệu hơi chậm, một lát sau mặt Kỳ Khiêm mới xuất hiện.
Cậu chọt chọt vị trí khóe miệng của Kỳ Khiêm trên màn hình, mím môi cười, cảm thấy cơn buồn ngủ sắp bay hết đi rồi.
Kỳ Khiêm ăn mặc nghiêm túc hơn so với ngày thường một chút, hình như là chuẩn bị đi tham gia một buổi tiệc rượu nào đó, trên đầu hắn hiếm thấy mà được xịt keo xịt tóc, lúc hắn lấy tay chỉnh cà vạt, có thể nhìn thấy cúc áo nơi cổ tay phẳng phiu đang phát ra ánh sáng loe lóe.
Như là cả người hắn đang tỏa sáng vậy, trông cực kì tao bao (kiểu hoa hòe hoa sói, phô trương)
Nhưng đây chỉ là ý kiến cá nhân của Hải Đồ, không lấy ra làm chuẩn được, nhưng cậu hơi xấu tính mà nghĩ: đến mình còn chưa được thấy Kỳ Khiêm như thế này bao giờ, thế mà người khác lại được thấy.
Hải Đồ không vui thì cũng hiện hết ra ngoài mặt, cậu bĩu môi nói: "Anh đang chuẩn bị đi đâu đó?"
Lúc nói chuyện Hải Đồ thấy hơi nóng, giơ chân đạp chăn ra, khiến cả người cậu lộ ra ngoài.
"Tối nay chính phủ địa phương tổ chức một buổi tiệc, anh sẽ đến đó." Kỳ Khiêm giải thích, sau đó hắn dừng một chút, nhìn chằm chằm khung cảnh trong màn hình: "Dáng vẻ này của em... anh có thể coi là đang cố tình quyến rũ anh không?"
Hải Đồ ngủ cũng không ngoan, chỉ vài tiếng ngắn ngủi mà không hiểu sao nút áo ngủ đã bị cậu cởi hết ra, tóc tai thì rối tung như cái ổ gà, khóe mắt còn ửng hồng vì bị áp vào gối.
Mà trong mắt người có lòng, thì đây chính là dáng vẻ không thể chờ được nữa mời quân đến mở màn đến hưởng thụ.
Hải Đồ nói là đúng rồi, vì mới ngủ dậy nên giọng cậu còn hơi khàn khàn, cảm giác như thanh sô cô la mềm mịn, lại còn nói với vẻ khiêu khích: "Anh cũng có phi đến đây được đâu, em quyến rũ anh thì sao nào?"
"Đúng là hiện tại thì anh không làm gì được em." Kỳ Khiêm cười cười, cố nhịn xuống mối nghi ngờ trong lòng, nói với cậu: "Được rồi, em được nhìn anh rồi đấy, ngủ nhanh đi, ngoan."
Nói xong hắn không chờ cậu nói thêm câu nào, tự mình tắt cuộc trò chuyện.
Sau đó hắn gửi cho cậu một bao lì xì 88 đồng, dụng ý là gì không cần nói cũng biết.
Hải Đồ quẹt miệng có vẻ không vui, nhưng cậu không kháng cự lại được cơn buồn ngủ ập đến, cậu nhận bao lì xì, sau đó phát lại một bao cho hắn, thả một icon ngủ ngon trong phần chat, sau đó rúc vào trong chăn, chưa đến một phút đã ngủ say như chết.
Vì tối hôm qua ngủ rất ngon, nên hôm sau Hải Đồ dậy cực kỳ sớm, tự cười với mình một nụ cười toe toét.
Cậu quen tay cầm điện thoại lên gửi tin nhắn chào buổi sáng cho Kỳ Khiêm, thì thấy hắn đã gửi cho mình một tin nhắn từ lúc nào rồi.
Kỳ Khiêm: Địa chỉ lần trước em dẫn anh đi ký thỏa thuận, anh cho người tìm lại một lần, nhưng phát hiện ra là không tìm được.
Hải Đồ:!!!
Xong đời, cậu sắp toi rồi!
Hết chương 56.