Tắm rửa xong xuôi Kỳ Khiêm thấy thoải mái hơn một chút, sau khi đi ra, hắn kéo ghế ngồi vào đối diện Hải Đồ: "Chúng ta nói tiếp chuyện đang dở hôm qua."
Mấy ngày rồi Hải Đồ không được gặp hắn, lại thêm cả ngày hôm nay cứ như đứng đống lửa ngồi đống than nữa, nên giờ được gặp người ta thì chỉ muốn dính vào như keo.
Cậu thấy Kỳ Khiêm không lại gần, vậy là xách ghế lên ngồi bên cạnh hắn.
"Em ngồi trước mặt anh đi." Kỳ Khiêm ngăn cậu lại: "Chuyện này rất nghiêm túc, trước tiên phải nói xong rồi mới nói sang được chuyện khác."
Hải Đồ khó chịu mà ngồi xuống, bĩu môi: "Thế thì bây giờ em đang rất là không vui, mà đã không vui thì quên mất nhiều chuyện lắm."
Kỳ Khiêm bật cười: "Em còn uy hiếp anh à?"
"Không có, em nói thật đấy!"
"Vậy được rồi." Kỳ Khiêm gõ gõ ngón tay lên đùi, sau đó đứng dậy đi đến trước mặt Hải Đồ, cúi người xuống, kề sát vào môi cậu hôn lên một cái.
"Giờ đã vui chưa?"
Hôn môi xong hắn không hề rời đi, gương mặt ở cự li siêu gần càng lộ vẻ nam tinh, ngay cả chút râu thưa thớt ở trên cằm cũng mang theo hương vị quyến rũ Hải Đồ.
Hải Đồ cố nén ham muốn được sờ lên đó, lắc lắc đầu: "Không được, em vẫn rất là không vui, thái độ của anh quá là qua loa."
"Chỉ biết chơi xấu thôi." Kỳ Khiêm bóp mặt cậu một cái, nhưng không chiều theo ý cậu nữa.
Hắn ngồi trở lại vị trí của mình, nói với Hải Đồ: "Muốn hôn môi cũng được thôi, nhưng trước hết em phải nói rõ mọi chuyện đã, sau đó em muốn gì anh cũng chiều."
Ý tứ được ám chỉ trong câu cuối cùng quá là rõ ràng, khiến Hải Đồ không thể không suy nghĩ đến một vài hình ảnh bị làm mờ nào đó.
Giao dịch này hình như rất là có lời đó!
Hải Đồ liếm liếm môi dưới, ánh mắt quét từ trên xuống dưới trên người Kỳ Khiêm, sau đó dừng lại thật lâu ở phần dưới eo hắn, càng nghĩ càng hưng phấn, hai mắt sáng choang!
"Được thôi, em sẽ nói!" Cậu cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực ra là cực kỳ gấp gáp mà hỏi: "Anh muốn nghe chuyện kể từ khi em bắt đầu lên thuyền sao?"
Kỳ Khiêm gật gật đầu.
Vậy là Hải Đồ cứ như vậy tiếp tục nói.
Khi cậu nói, Kỳ Khiêm chỉ yên lặng nghe, nhìn hắn có vẻ bình tĩnh, nhưng ngón tay gõ trên đầu gối chưa ngừng một giây nào.
"Sau khi lên bờ, em đi tới chỗ tu sĩ đã chỉ cho em, cầm theo túi gấm ông ấy cho em rồi tìm được Sở quản lý." Hải Đồ đứng dậy đi tìm cái túi gấm trong vali hành lý, cầm nó giơ lên trước mặt Kỳ Khiêm cho hắn xem.
Kỳ Khiêm nhận lấy, lật qua lật lại nhìn nhiều lần, nhưng không thấy nó có gì đặc biệt.
Hắn mở miệng túi gấm ra, thấy bên trong trống không: "Thứ này là gì vậy?"
"Đây là túi đựng đồ, cho đồ của mình vào trong này thì chắc chắn sẽ không bị mất." Hải Đồ cho tay vào túi gấm, lấy từ bên trong ra chứng minh thư của mình, đưa cho Kỳ Khiêm xem: "Anh nhìn này, đây là chứng minh thư của tụi em đó."
Kỳ Khiêm bị động tác này của cậu làm cho sang chấn tâm lý.
Hải Đồ mặc áo ngắn tay, trên người không có chỗ nào là giấu được đồ cả, nhưng chỉ trong nháy mắt, trên tay cậu đã xuất hiện một tấm thẻ căn cước rồi.
Đầu óc hắn quay cuồng, nhưng ngoài mặt thì không hề lộ ra chút biểu cảm nào hết, chỉ cầm lấy tấm chứng minh thư trên tay Hải Đồ mà xem xét, không phát hiện vấn đề cả.
Kỳ Khiêm cầm túi gấm lên, hỏi Hải Đồ: "Bên trong còn có những vật khác nữa sao?"
"Có chứ, còn có một quyển sách nữa, là quyển "Những điều cần biết về giới tu chân", anh có muốn xem không?"
Thấy Kỳ Khiêm gật đầu, Hải Đồ bèn lôi quyển sách kia ra ngoài, đưa cho hắn: "Đây, nó đây này."
Nếu như tấm chứng minh thư lúc nãy quá nhỏ, có thể là đạo cụ ảo thuật, thì cuốn sách dày ngang quyển từ điển Anh-Trung này không phải thứ mà ảo thuật có thể giấu được rồi.
Kỳ Khiêm mang theo cảm xúc phức tạp mà nhận lấy thứ đồ trên tay Hải Đồ, để qua một bên định xem sau: "Rất thần kỳ, em mở ra bằng cách nào vậy?"
"Hở? Chỉ cần mở ra là được, em cần thứ gì thì lấy ra thứ đó, lúc cho vào cũng vậy."
Kỳ Khiêm có vẻ suy tư mà gật đầu: "Em nói tiếp đi."
"Vâng." Hải Đồ đáp một tiếng: "Sau đó em gặp Bảo ca, anh ấy bảo đi cùng anh ấy sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Khi đó em đang đói bụng quá chừng, cũng không có nơi ở, lại còn đang nợ Sở quản lý phí chứng thực nữa chứ, nên là em đi theo anh ấy luôn."
Kỳ Khiêm nghe cậu miêu tả hoàn cảnh của mình khi mới gia nhập thế giới loài người, đáy mắt không khỏi lộ ra vẻ đau lòng.
Hắn dường như có thể tưởng tượng được dáng vẻ không nơi nương tựa của cậu, khi đó Hải Đồ vẫn chưa quen biết hắn, cậu không có bạn bè không có người yêu, chỉ vì được ăn cơm no mà chấp nhận đi cùng một kẻ có thể cực kì nguy hiểm.
Kỳ Khiêm thở dài, nghiêng người sang ôm cậu vào lòng vỗ về: "Sau này sẽ không như vậy nữa, em muốn bao nhiêu tiền anh sẽ kiếm về cho em."
Thực ra nghiêm túc mà nói thì Hải Đồ không cảm thấy những chuyện mình trải qua lúc xưa có gì khó nhọc, hồi ấy cậu vẫn chưa thích đồ ăn của con người, hơn nữa cậu còn có thể tiến hành quang hợp, nên không sợ bị chết đói.
Nhưng Hải Đồ sẽ nói chuyện này ra sao? Không nhé!
Mọi người xem lúc nãy Kỳ Khiêm còn liều chết cũng không chịu lại gần, giờ không phải là đang ngoan ngoãn đến bên cậu sao!
Hải Đồ vui sướng trong lòng, chôn mặt vào bụng Kỳ Khiêm, còn cọ qua cọ lại như là đang tìm kiếm sự an ủi.
Cậu cố gắng dùng giọng yếu ớt nói: "Anh cứ ôm em thế này được không?"
Bàn tay vỗ sau lưng cậu dừng lại, sau đó vỗ vỗ lên gáy Hải Đồ, ừ một tiếng, rồi khom lưng ôm lấy cậu, khi hắn ngồi ngay hắn thì đặt Hải Đồ lên đùi mình.
Xong xuôi đâu đó, hắn nói với cậu: "Ôm anh."
Hải Đồ vui vẻ muốn nở hoa luôn, nhưng cậu không thể để lộ ra được, thành ra phải kiềm chế đến là khổ cực.
Cậu liếc mắt nhìn Kỳ Khiêm một cái, thử đưa tay ra ôm lấy cổ hắn, thấy hắn không có phản ứng gì, vậy là dí sát lại hôn lên môi hắn một cái: "Thích anh nhất."
Kỳ Khiêm vỗ đầu cậu: "Đừng nghịch, sau đó thì sao."
"Sau đó là thời gian thực tập ở công ty, sau đó họ sắp xếp cho em đóng một bộ phim truyền hình."
"Rồi đến khi quay bộ phim truyền hình kia xong, Bảo ca nói với em là anh ấy có một vụ làm ăn, nên em theo anh ấy." Hải Đồ cười hì hì ghé qua hôn hắn: "Anh đoán xem vụ làm ăn này là gì nha?"
Cánh tay vòng sau lưng cậu chợt siết chặt hơn một chút, Hải Đồ còn chưa kịp giận dỗi, trên mông đã bị người ta đánh một cái, giọng điệu hắn hơi dữ dằn: "Khi đó ai muốn "làm ăn" với em, em cũng đi theo người đó sao?"
Hải Đồ lén nhìn hắn, biết là Kỳ Khiêm đang không vui, rất có thể là ghen đó mà!
Cậu vội vã sửa lại: "Không phải đâu, nếu người nào khiến em quá là ghét thì em chắc chắn sẽ từ chối."
"Nhưng em cực kỳ yêu thích anh mà, nên mới ở lại bên anh!"
Kỳ Khiêm được pha nịnh hót đi vào lòng người này khiến cho trong lòng thoải mái hơn một chút, nhưng cũng không dễ dàng bỏ qua cho cậu: "Về sau Lý Càn có tới tìm em không?"
"Hình như là không." Hải Đồ hơi do dự một chút, rồi kể tiếp chuyện xảy ra sau đó.
Khi đó hợp đồng mấy tháng đã sắp đến lúc hết hạn, mà tin tức Kỳ Khiêm đã khỏe lại chưa được công khai, mà cậu thì vẫn ở trong biệt thự của hắn.
Dường như Lý Càn nhìn thấy được cơ hội nào đó, cứ xui Hải Đồ đi đòi tài sản của Kỳ Khiêm.
Hải Đồ thấy gã quá phiền toái, kéo hắn vào danh sách đen, về sau không nghe thấy tin tức gì của hắn nữa.
"Nhưng cũng có một lần, Bảo ca hỏi em Lý Càn có đến tìm em không, có lẽ là anh ta đã đi tìm Bảo ca."
Nghe lời kể của Hải Đồ, Kỳ Khiêm gật gật đầu, trong lòng đã có vài suy nghĩ.
Hắn rất hiểu cấp dưới của mình, gã ta có không ít những thủ đoạn nhỏ, nhưng thực ra cũng không dám giở trò trước mặt hắn, nên có lẽ vẫn chưa từ bỏ ý định ra tay từ phía Hải Đồ.
"Đúng rồi, có một chuyện em rất muốn biết."
Kỳ Khiêm tỉnh lại từ sự trầm ngâm: "Chuyện gì?"
"Là cái anh Lý Càn ấy, anh ta nói em là thế thân." Hải Đồ cười hỏi: "Em là thế thân của ai vậy?"
Kỳ Khiêm nhíu mày, nhớ tới chút chuyện cũ buồn nôn nào đó: "Đừng nghe kẻ khác nói linh tinh, anh có thế thân hay không em còn không biết hay sao?"
Hải Đồ nghiêng đầu, chơi xấu kêu là không rõ ràng: "Nhỡ may anh có bạch nguyệt quang ở nước ngoài thì sao."
"Được rồi, không đôi co với em nữa." Kỳ Khiêm thở dài: "Em kể hết mọi chuyện đi, sau đó sẽ đến lượt anh kể chuyện của anh."
"Em kể xong rồi đó, những chuyện sau này thì anh biết hết rồi mà." Hải Đồ chống nạnh: "Bây giờ đến lượt anh thành thật sẽ được khoan hồng!"
Kỳ Khiêm gỡ bàn tay chống bên hông của cậu xuống: "Ai bảo là xong rồi? Chuyện quan trọng nhất em còn chưa nhắc đến."
"Chuyện gì?" Hải Đồ ngơ ngác, một lát sau mới ngộ ra: "Anh nói là tờ giấy mà em bảo anh ký sao?"
"Cái đó là để ký khế ước đấy!" Hải Đồ có chút hưng phấn, vặn vẹo trên đùi hắn hai cái: "Ký xong tờ giấy đó rồi chúng ta ở cùng nhau bảy năm, là có thể ký khế ước rồi! Sau khi ký khế ước là chúng ta có thể sinh đứa nhỏ! Còn có thể vĩnh viễn bên nhau!"
Nhân sinh quan của Kỳ Khiêm hôm nay đã được tái tạo lại mấy lần, thành ra bây giờ có thể tiếp thu khá tốt chuyện đàn ông có thể sinh con.
Lúc ngồi trên xe hắn đã nghiên cứu tỉ mỉ tập tính của thỏ biển, cũng coi như là được chuẩn bị tâm lý rồi, nên giờ cảm thấy tò mò là với cái chi tiết vĩnh viễn ở bên nhau kia.
Dù sao trong các câu chuyện thần thoại, thì sinh mệnh của yêu quái thường vô cùng dài.
Hắn hỏi: "Vĩnh viễn ở bên nhau là sao?"
"Là chúng ta cùng hưởng tuổi thọ đó, tức là ai sống lâu hơn có thể chia tuổi thọ của mình cho người còn lại ấy. Cụ thể như thế nào thì em cũng không rõ lắm, để khi nào chúng ta đi hỏi cô quản lý xem sao." Hải Đồ nói: "Lần trước lúc mình đến đó em cũng muốn hỏi nhiều chuyện lắm, nhưng vì có anh ở đó nên em không dám!"
Bé yêu tinh trước mặt nói đến chuyện chia sẻ tuổi thọ, mà còn thản nhiên hơn cả khi đàm luận về món ăn mà cậu yêu thích.
Kỳ Khiêm không biết nên hình dung cảm giác của mình lúc này như thế nào, sự khổ sở và vui mừng đến cực hạn đan xen vào với nhau, thêm vào rất nhiều nỗi yêu thương và đau lòng, làm cổ họng hắn chua xót.
Một lúc lâu sau, hắn thở dài một hơi, kéo đầu cậu tựa vào vai mình: "Em đúng là trái dưa ngốc mà."
"Anh mắng em làm gì?" Hải Đồ bị động tác bất ngờ của hắn làm cho ngơ ngác, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy hắn nói xấu mình.
Hải Đồ tránh thoát khỏi tay hắn, trợn mắt với Kỳ Khiêm, ngón trỏ đâm đâm vào ngực ai đó, cảm thấy đâm sướng tay thế là chọc thêm vài phát: "Anh mắng em là đồ ngốc ngay trước mặt em, anh nghĩ em không có sĩ diện hay sao hả?"
"Vừa ngốc vừa đáng yêu, cứ ngơ ngơ ngác ngác mà bị người ta lừa mất." Đôi mắt Kỳ Khiêm như là hơi ửng hồng, hắn cầm tay Hải Đồ hôn lên ngón tay cậu: "Nhưng lại tốt đến mức anh chỉ muốn móc cả trái tim của mình ra giao cho em."
"Aiii, em không muốn em không muốn, em lấy đi trái tim của anh thì anh chết mất." Hải Đồ tiếp tục chọt tay vào bắp thịt trên ngực hắn: "Có phải là anh buồn ngủ không? Mắt đỏ hết lên rồi, lúc nãy mới ngáp lén hả?"
Kỳ Khiêm ừ một tiếng.
Hải Đồ chớp mắt một cái, mặt lộ vẻ vui mừng: "Hay là bọn mình đi ngủ đi!"
Nói xong bắt đầu kéo quần áo người ta.
Kỳ Khiêm bắt trúng tay cậu: "Không vội."
Hải Đồ cởi quần áo được một nửa rồi, bị ngăn cản lại thì tức xì cả khói: "Anh lúc nào cũng không vội không vội! Anh không gấp nhưng em gấp đó!"
"Vẫn còn chuyện chưa nói mà?"
"Cái vụ thế thân hả?" Hải Đồ uốn éo tay, nhưng không thoát ra được: "Chuyện đó để tối nói đi, dù sao em cũng tin tưởng anh mà."
Cậu hôn lên môi Kỳ Khiêm một cái: "Anh thả em ra nha, rồi em đi tắm, anh cởi sạch quần áo chờ em, có được không nè?"
"Cũng được, anh còn có thể tắm rửa cho em nữa, từ đầu đến cuối em không cần động tay động chân gì hết." Thấy ánh mắt cậu sáng lên, Kỳ Khiêm cười nói: "Chỉ cần em khai báo một chuyện cuối cùng."
"Chuyện gì anh nói đi!"
Vẻ mặt Kỳ Khiêm rất nghiêm túc: "Thứ đồ chữa khỏi bệnh hồi đó, rốt cuộc là cái gì?"
Hắn hỏi câu này, bé yêu tinh trên đùi lập tức trở nên yên ắng hẳn, trưng ra dáng vẻ chột dạ hết sức chuẩn xác.
"Sao vậy, không gấp nữa à?" Kỳ Khiêm nói: "Nếu không gấp thì anh đi đây, công ty còn nhiều việc chờ anh giải quyết lắm."
Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, như thể chỉ cần Hải Đồ nói là không gấp nữa thì một giây sau hắn sẽ rời đi ngay lập tức.
Giữa thể diện và bạn trai, Hải Đồ do dự không tới một giây, cuối cùng xác định là vế sau vẫn quan trọng hơn.
Nhưng chuyện này hơi bị mất mặt, Hải Đồ không tiện nói to, nên ngoắc ngoắc tay với Kỳ Khiêm, ra hiệu cho hắn lại gần.
Kỳ Khiêm nghe lời mà cúi đầu xuống, Hải Đồ ghé lại gần tai hắn, chụm tay lại nhỏ giọng nói một câu.
Kỳ Khiêm nghe xong câu này, lại cảm thấy đúng là hợp lý.
Tuổi thọ cũng cho đi được một cách tùy tiện thì miếng thịt trên người tính là cái gì.
Hắn giận đến đau lòng, vậy mà bé yêu tinh nào đó vẫn còn hào hứng nói đến chuyện tắm rửa.
"Không tắm nữa." Kỳ Khiêm niết mặt cậu, lại gần hôn cậu, động tác không hề dịu dàng như lúc trước, mà ngập tràn tính công kích và hoang dại, như là muốn xé nhỏ cậu ra nuốt vào trong bụng vậy.
"A..." Hải Đồ bị hắn hôn đến mức nói không nên câu, chỉ ú ớ được vài tiếng, nhưng bị hắn bơ toàn bộ.
Dường như rất lâu sau đó, Kỳ Khiêm mới buông cậu ra, ánh mắt không rõ cảm xúc, vuốt ve gáy Hải Đồ, bỗng nhiên hỏi một câu: "Có phải là anh rất vô dụng không?"
Hết chương 59.