Bữa tối ăn cùng tổng giám đốc Trương cũng có thể coi là cả chủ và khách đều vui vẻ.
Trương Lợi Dân là một thương nhân, có ý định mở rộng hợp tác với Kỳ Khiêm, đối với giới tính của vị người nhà mà hắn mang đến, từ đầu chí cuối người kia không hề tỏ ra ngạc nhiên chút nào.
Có lẽ cũng bởi vì thái độ của Kỳ Khiêm, mà ông ta phải nói là rất nhiệt tình với Hải Đồ. Không chỉ tặng món quà kỷ niệm giá trị không nhỏ ngay lúc mới gặp mặt, mà lúc ngồi trên bàn cơm cũng liên tục giới thiệu các địa điểm ăn ngon. Đến khi bữa tối kết thúc, còn mời Hải Đồ khi nào rảnh thì đến nhà ông làm khách.
Cơm nước xong xuôi ngồi nói chuyện phiếm một lát, cũng chẳng còn gì để làm, hai bên bèn ai về nhà nấy.
Vị giám đốc Trương là người sành rượu, cũng thích mời rượu người khác, nên một buổi tối này ông lôi kéo Kỳ Khiêm uống đến tối trời tối đất.
Kỳ Khiêm bị rót không ít, nhưng mặt hắn nhìn không có vẻ gì khác thường, chỉ là thái độ của hắn thân thiết với mọi người hơn, hai bên vừa quay lưng vào nhau, tay hắn đã xấu xa mà véo mông Hải Đồ một cái.
"Sao vậy?"
Hải Đồ cũng đang ngẩn người ngắm phu nhân nhà người ta, bị nhéo một cái thì hơi bị chột dạ, tưởng là Kỳ Khiêm giận mình, quay đầu nhìn lại, thì thấy người kia đang nhìn chằm chằm cậu vẻ cực kỳ nghiêm túc.
"Em chỉ đang nhìn cái túi xách của cô ấy chưa kéo khóa thôi." Hải Đồ vội vàng giải thích, chỉ sợ Kỳ Khiêm hiểu lầm.
Nhưng người kia cứ như không nghe thấy gì, nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, bàn tay phía sau thỉnh thoảng lại làm loạn.
Tài xế lái xe đến đợi một hồi lâu, người kia mới buông tay ra, sau đó gần như chớp nhoáng mà hôn cậu một chút, lúc tách ra còn thấp giọng nói một câu.
Khóe môi hắn cong lên một độ cong, nhìn có vẻ hơi ấu trĩ.
Hải Đồ không nghe rõ hắn nói gì, từng chữ trong câu nói kia quá nhẹ, nhẹ đến nỗi chỉ có thể cảm giác được hơi thở của hắn phả vào tai mình.
Tai cậu bị thổi đến đỏ lên, nhưng thứ quan trọng nhất lại không nghe được chữ nào.
"Anh nói lại chút đi, ban nãy em nghe không thấy!"
Kỳ Khiêm cười không nói, quay người bước hai bước đến mở cửa xe: "Đến, về nhà thôi."
Hải Đồ liếc mắt nhìn sắc mặt của hắn, cảm thấy mình có thể làm nũng được, thế là bắt đầu chơi xấu: "Anh mà không nói là em không về."
"Nghe lời." Kỳ Khiêm nắm tay áo cậu kéo cậu đến bên cạnh mình, cúi đầu ghé vào tai cậu, nói: "Em ngoan một chút, anh hơi buồn ngủ, muốn đi ngủ, về nhà có được không?"
Có lẽ là vì uống rượu, nên giọng của Kỳ Khiêm lúc này hơi pha chút giọng mũi, như là đang làm nũng ấy, rù quến Hải Đồ đến nỗi tước hết vũ khí đầu hàng, ngoan ngoãn lên xe.
Kỳ Khiêm nói là buồn ngủ, nhưng lên xe cũng chẳng chịu ngủ, cứ ngồi nhìn Hải Đồ chằm chằm.
Hải Đồ vươn một bàn tay qua, lập tức bị nắm lấy, đôi mắt hắn cũng không nhìn chằm chặp vào cậu nữa, mà đổi sang ngắm nghía từng tấc từng tấc trên bàn tay.
Trông cái điệu bộ ngắm nhìn tay cậu của hắn, cứ như đang xem xét nên hạ miệng từ chỗ nào mới ngon nhất.
Hải Đồ rút tay lại nhưng không thoát, đành phải chiều hắn, nhìn hắn có vẻ uể oải mệt mỏi, bèn đề nghị: "Nếu anh buồn ngủ thì ngủ trên xe chút đi."
Kỳ Khiêm dừng lại động tác trên tay, lại chuyển sang nhìn cậu chăm chú.
Hải Đồ bị nhìn mà không hiểu mô tê gì, chỉ thấy hắn cong lên một ngón tay hướng về phía cậu, ngoắc ngoắc.
"Muốn em qua đó hả?"
Người kia gật gật đầu.
Vậy là Hải Đồ đứng dậy, muốn nhìn xem hắn bị làm sao.
Lúc cậu đứng lên, người kia cũng không chịu buông tay ra, vừa mới bước được một bước, Hải Đồ đã bị kéo xuống, động tác có vẻ vội vàng, sau đó người kia hệt như đã luyện tập nhiều lần, ôm chặt cậu trên người mình.
Như là đang ôm một cái gối ôm cỡ lớn.
Ôm được cậu rồi, Kỳ Khiêm thỏa mãn mà thở dài một tiếng, hít một hơi sâu bên cổ Hải Đồ: "Đứa nhỏ xấu xa của anh."
Hải Đồ bị siết chặt lất, cậu vỗ vỗ tay hắn: "Anh thả ra chút nào, em sắp không hít được tí không khí nào rồi."
Người kia lắc lắc đầu, tóc rối cọ trên da Hải Đồ, làm cậu ngứa đến nỗi trốn tứ phương, Kỳ Khiêm lại như là cố tình vậy, cậu tránh đến đâu hắn dính đến đó, một tay giữ chặt người ta, một tay thì lướt trên người cậu quạt gió thổi lửa (kiểu cố khiêu gợi á).
Miệng thì cứ gọi nhóc xấu xa, tiểu yêu tinh các kiểu.
Lúc này Hải Đồ mới xác định đúng là người này uống say rồi, cậu cũng không tiện giảng giải đạo lý với con ma men này, chỉ có thể nghe lời hắn, hắn gọi câu nào thì trả lời câu đó, còn phải cố kìm nén không dám rên rỉ thành tiếng, chỉ sợ tấm ngăn trên xe không cách âm tốt.
Thái độ ngoan ngoan nghe lời này khiến Kỳ Khiêm cực kỳ được lợi, động tác trên tay hắn chậm lại, trong miệng cũng dần không nói nữa, chỉ ghé vào tai và cổ cậu liên tục đặt xuống những nụ hôn nhẹ.
Bàn tay kia sau khi dạo một vòng lần thứ hai, cuối cùng cũng ngủ đông bên hông Hải Đồ, sau đó những nụ hôn cũng thưa dần.
Một hồi lâu sau người kia mới hạ một nụ hôn xuống bên vành tai Hải Đồ, cùng với nụ hôn đó, còn là câu nói lúc trước Hải Đồ đã không nghe rõ.
"Anh thích em."
Hải Đồ bị quyến rũ đến nóng bừng như ngọn núi lửa nho nhỏ, nhưng đáng tiếc là sau khi về nhà cũng chẳng làm được gì, dù sao bạn cũng không thể yêu cầu quá cao ở một con ma men được.
Con ma men này lại còn rất chi là phiền phức, cứ bắt Hải Đồ lúc nào cũng phải xuất hiện trong tầm mắt của hắn, kể cả lúc tắm rửa, hắn cũng phải đứng bên cạnh nhìn.
Hắn nhìn đến là chăm chú, như thể đang dùng ánh mắt để liếm láp từng mảnh da thịt trên người cậu, nhưng không hề động tay động chân.
Chờ đến lúc Hải Đồ gian khổ mà tắm xong, tay chân mềm nhũn đi ra, hắn mới nhào tới ôm chặt lấy cậu, hài lòng mà lên giường ngủ.
Thuần khiết là một giấc ngủ...
Tối hôm đó Hải Đồ suýt nữa thì uất nghẹn đến chết, vì muốn tâm hồn mình được bù đắp, hôm sau quấn lấy Kỳ Khiêm "chơi" đến tận giữa trưa, suýt chút nữa bị ép khô.
Có lẽ đêm hôm qua tinh thần được bồi dưỡng đầy đủ, hôm nay Kỳ Khiêm cực kỳ hung ác, làm đến nỗi Hải Đồ thảm thiết cầu xin mà cũng không buông tha.
Đến tận khi Hải Đồ nói đói bụng, hắn mới đâm thêm vài lần rồi bắn ra, chính thức tha cho Hải Đồ.
Kỳ Khiêm xuống giường mặc quần áo tử tế, vào phòng tắm ở trong đó một lát, rồi ra ngoài, lôi Hải Đồ từ trong chăn ra.
Hải Đồ nâng cánh tay mềm nhũn của mình lên vỗ hắn một cái: "Không muốn tắm, em muốn ăn cơm."
Cậu sắp chết đói đến nơi rồi.
Kỳ Khiêm không nghe lời cậu, bước chân không hề ngừng lại, ôm cậu thả xuống bồn tắm đầy nước, vén tay áo bắt đầu lau người cho cậu.
"Sáng nay không chuẩn bị gì, thứ bên trong mà không lấy ra thì đến lúc đó chỉ có em là chịu khổ thôi."
Hải Đồ hừ một tiếng, không để ý lắm: "Thứ này mới không làm em chịu khổ, chỉ có không được ăn cơm là làm em khổ thôi."
Cậu cố tình tỏ ra rất chi là yếu ớt, nắm một bàn tay Kỳ Khiêm để hắn sờ sờ bụng mình: "Anh xem nè, bụng đói xẹp cả xuống rồi."
"Lát nữa đi ăn." Kỳ Khiêm xoa nhẹ hai cái an ủi cậu, tiếp tục đặt sự chú ý lên bàn tay khác.
Ngón tay hắn ở bên trong chạm vào vách, lúc cử động không thể không đụng phải chỗ mẫn cảm nào đó, làm cho Hải Đồ không kiềm được mà rên nhẹ.
Hải Đồ cắn răng chịu đừng luồng từng luồng điện tê dại, đôi mắt đã ngập hơi nước, cậu trừng Kỳ Khiêm một cái, nhưng ngược lại khóe mắt ửng hồng làm cậu như là đang quyến rũ người ta vậy: "Đến lúc nào mới xong đây."
Dáng vẻ này làm bụng dưới Kỳ Khiêm căng lên, hắn xác nhận lần cuối là bên trong không còn gì cả, mới có chút lưu luyến mà rút ngón tay từ cái nơi chật hẹp kia ra.
Vách trong ở dưới kia vốn đang giữ chặt lấy vật lạ, thi thoảng còn hút một cái, bây giờ tự nhiên ngón tay bị rút ra, trong phút chốc chưa phản ứng kịp, bèn hé miệng ra như đang muốn tra hỏi.
Cảnh tượng này càng khiến nửa dưới của Kỳ Khiêm càng thêm không chịu nổi, hắn vội vàng rời mắt, xả nước trong bồn tắm, sau đó ôm cậu đặt xuống bồn tắm có vòi sen, bắt đầu tắm rửa.
Làn da trên người Hải Đồ chỗ nào cũng non mềm, chạm tay vào là cảm nhận được nhiệt độ kinh người.
Kỳ Khiêm cảm thấy người mình nóng lên, thân thể màu hồng đào của ai kia như là từng giây từng phút dụ dỗ người ta đi hái.
Hắn vất vả mà kìm nén nỗi kích động trong lòng, tắm rửa qua loa cho cậu, đặt quần áo xuống cho cậu mặc, đẩy cửa xông ra ngoài.
Chờ hắn vừa mới ra ngoài, điệu bộ yếu ớt của Hải Đồ biến mất không còn chút tắm hơi, cậu cười như con cáo nhỏ, vừa ngâm nga bài hát vừa cầm quần áo mặc lên người.
Ai bảo anh ác ôn với em, giờ cho anh nhìn được mà không ăn được, tức chết anh luôn!
Hải Đồ chậm rề rà nửa ngày mới mặc quần áo xong xuôi, đi ra ngoài thấy Kỳ Khiêm đã mặc một bộ đồ khác, trên người khoác âu phục thẳng tắp, không hề dính dáng gì tới bộ dạng chạy trối chết cực kì chật vật lúc nãy.
Bữa trưa là ăn cơm Tây ở dưới tầng, có lẽ là do đầu bếp xử lý không tốt, sườn bò ăn vẫn cảm nhận được mùi tanh.
"Khi nào về anh cử đầu bếp đến cho em." Kỳ Khiêm ăn được hai miếng là không còn muốn ăn nữa, hắn dùng khăn ăn lau miệng, hỏi Hải Đồ: "Buổi chiều có phải đến đoàn làm phim không? Nếu không có gì làm, chúng ta đi dạo đâu đó cũng được."
"Phải đến đoàn làm phim, đạo diễn không có thời gian đâu." Hải Đồ thở dài, cậu bắt chước giọng điệu của đạo diễn kia nói: " Đoàn làm phim nghèo cực kỳ, không có nhiều thời gian để mà lãng phí đâu, cái đoàn này, nhân lực, thậm chí là tiền điện, cái nào mà chẳng cần tiền!"
Kỳ Khiêm nở nụ cười: "Không thì để anh làm nhà đầu tư? Vậy là đoàn làm phim có tiền để cho em nghỉ một ngày rồi!"
Hải Đồ chẹp chẹp hai tiếng, đứng lên giơ tay sờ sờ trán hắn, sờ xong thì phán một câu: "Bị ngố rồi, hết thuốc chữa."
Kỳ Khiêm cười cười mặc cho cậu nghịch ngợm, lúc sau cầm lấy tay cậu mới thu lại ý cười, đứng dậy: "Không nghịch nữa, anh đưa em đến đoàn làm phim, rồi tiện đường ra sân bay."
"Ừa." Hải Đồ gật đầu vẻ không hài lòng.
Kỳ Khiêm phải lên miền Bắc để tham gia một diễn đàn, ngày mai 8 giờ bắt đầu, nếu buổi chiều hắn muốn đi chơi cùng cậu, buổi tối chắc chắn sẽ phải vội vàng đuổi kịp chuyến bay.
Hải Đồ vừa thấy mình đúng là quá tâm lý, vừa nhiều lần muốn năn nỉ Kỳ Khiêm ở lại với cậu, nhưng suy nghĩ này cuối cùng cũng phải kìm nén trong lòng.
Cậu nhịn cả đường đi, khi xe đến nơi mới nói một câu: "Thật muốn đóng xong bộ phim này sớm chút mà!"
Nói xong cậu nhổm dậy, lại gần bên Kỳ Khiêm nắm mặt hắn hôn thật mạnh một cái lên môi, hôn xong thì mở cửa xe, vội vàng chạy vào đoàn làm phim.
Kỳ Khiêm nhìn cậu chạy xa, chờ đến khi không thấy bóng người nữa mới dặn tài xế: "Đi thôi."
...
Hôm nay đoàn phim quay cảnh Bạch gia trong bóng tối lôi bè kéo phái với những người quyền quý, tiện thể trong lúc vô tình đã giải quyết giúp gia tộc của nữ chính một vụ phiền toái lớn.
Vì vậy gia tộc nữ chính vốn đang lung lay không vững, giờ cũng gia nhập phe phái của Bạch gia.
Bởi vì cùng một liên minh, cha của nữ chính muốn kết thông gia với Bạch gia, để tiến thêm một bước rút ngắn quan hệ.
Vốn dĩ cảnh quay này cũng không có gì quá khó khăn, nhưng không hiểu dạo này đạo diễn bị cái gì, mà bắt đầu mê vụ thay đổi kịch bản, cứ cách 2 tiếng trước khi quay phim, ông lại nghĩ ra một ý tưởng khác, sau đó muốn biên kịch thay đổi kịch bản.
Vì vậy những lời thoại đã mất bao công sức để học lúc trước, giờ chẳng còn tác dụng gì nữa.
Một khi kịch bản nhiều thêm, tiến độ của đoàn làm phim không thể tránh được bị ảnh hưởng theo, trong trường hợp này thì chỉ có thể tăng ca để làm được nhiều hơn.
Đến khi cả đoàn quay xong phần kịch bản này, cũng là lúc Nghiêm Giang hết cảnh quay.
Nghiêm Giang quay xong cảnh cuối cùng là vào 7 giờ tối, hôm sau ông phải gia nhập vào một đoàn làm phim khác, tối hôm nay phải sang đó luôn, cũng không có thời gian ăn với mọi người một bữa cơm.
Hải Đồ nói với đạo diễn một tiếng, mang theo chút đồ gõ cửa phòng nghỉ của ông.
Sân bãi trong đoàn làm phim không được rộng rãi, phòng nghỉ của Nghiêm Giang còn không lớn bằng của Hải Đồ, cậu đặt đồ lên bàn, hơi chút rụt rè mà nói với vị tiền bối này: "Đây là chút đồ ăn vặt đầu bếp nhà cháu làm, chú mang theo ăn cho đỡ đói ạ."
Nghiêm Giang vốn định từ chối, nghe thấy là đồ ăn thì để tay xuống, nói câu cảm ơn.
Hải Đồ xua xua tay, lúc chuẩn bị đi ra ngoài thì bị gọi lại.
Nghiêm Giang nhìn cậu vài lần, cuối cùng nói: "Tôi có một người bạn cũ đang viết kịch bản, chuẩn bị quay một bộ phim thời cận đại, cậu thấy có hứng thú không?"