Hình như gã đeo kính và người đàn ông nằm trên giường có một phương pháp giao tiếp đặc biệt nào đó, thấy người nọ nhắm lại, anh ta liền hơi khom người, dùng ánh mắt ra hiệu cho Hải Đồ đi ra ngoài cùng mình.
Lúc này Bảo An đang đứng ở cầu thang xem mạng, tha thiết ngóng trông, thấy Hải Đồ đi ra, anh thở phào nhẹ nhõm.
Gã đeo kính liếc nhìn Bảo An một cái: "Đi thôi, tôi đưa hai người về."
Trên xe, gã đeo kính nhìn về phía trước, nói với hai người ngồi sau: "Tối về thu dọn đồ đạc, mai tôi đón cậu qua."
Bảo An cuống lên: "Nhanh vậy sao?"
"Muốn đổi ý?"
"Không có không có." Bảo An vội vàng phủ nhận: "Chỉ là Hải Đồ nhà chúng tôi hơi bị nhận giường
(khó ngủ khi ngủ ở giường lạ), anh xem có thể cho cậu ít chút thời gian thích ứng được không?"
Gã đeo kính nhếch miệng cười: "Không được."
Tình thế mạnh hơn người (1), Bảo An cũng không dám nói gì anh ta, chỉ cười làm lành một tiếng với gã đeo kính, nói thế thì cứ như vậy đi.
(1): đôi khi do tình thế ép buộc, người đông hay mạnh đến đâu cũng không thể xoay chuyển được, buộc phải thực hiện theo. Có vẻ gã đeo kính đã điều tra địa chỉ của Hải Đồ từ trước, đưa người về đúng dưới lầu không lệch một bước, anh ta nói với người đang xuống xe: "Những việc cần chú ý tôi sẽ nhắn tin vào máy cậu sau."
Nói xong anh ta khởi động ô tô quay đầu rời đi.
"Nhưng tôi còn chưa cho anh..." Âm thanh của Hải Đồ bị át đi bởi tiếng động cơ ô tô, tan biến dần trong làn gió đêm: "số điện thoại của tôi mà."
Bảo An lo lắng kéo người về nhà: "Cái kia... Ông chủ đó trông như thế nào?"
Hải Đồ khoanh chân ngồi đối diện: "Rất gầy."
Việc hắn không phải một tên béo ục ịch giúp Bảo An dễ chịu hơn một chút: "Vậy ông ta nhìn có dễ ở chung không?"
Hải Đồ nhớ tới bộ dáng khá yên tĩnh của người nọ, gật đầu.
"Vậy thì tốt."
Bảo An cau mày, nheo mắt, nhìn Hải Đồ, lúc lâu sau mới mở miệng: "Vậy cậu, sẽ ở cùng phòng với ông ta sao?"
"Không phải a."
Bảo An nhíu nhíu mày, bắt đầu não bổ
(tưởng tượng, suy diễn) mà hỏi: "Thế lúc các cậu vào phòng có ai ở đó nữa không? Mà nhìn có vẻ thân mật với ông chủ ấy."
Lúc anh nói nửa câu đầu, Hải Đồ định cho gã đeo kính vào danh sách, nhưng nghe nửa cầu sau thì cậu lắc đầu, ý bảo không có.
Không còn sớm nữa, thế nhưng Bảo An có vẻ gì là sẽ đi về, Hải Đồ mở miệng hỏi: "Bảo ca tối nay anh ngủ ở đây sao?"
Mới đầu Bảo An định từ chối, sau không biết nghĩ thế nào cuối cùng lại đồng ý.
Ký túc xá công ty phân cho Hải Đồ có một phòng khách và một phòng ngủ, giường cũng không phải quá lớn.
Hải Đồ tự cảm thấy dáng ngủ của mình không được đẹp cho lắm, suy nghĩ một chút liền trải chăn đệm nằm dưới đất.
Lúc Bảo An tắm xong đi ra, Hải Đồ đã chăn ấm đệm êm nằm dưới đất.
Bảo An vẫn muốn khách khí một chút: "Cậu nằm trên giường đi, anh nằm dưới đất được rồi."
Hải Đồ vội vàng kéo cái chăn lên che kín người mình, rõ ràng muốn từ chối.
Cậu vừa mới ấp được cái chăn cho ấm, sao phải lên kia chịu khổ.
Bảo An biểu tình phức tạp leo lên giường, đắp kín chăn rồi tắt đèn.
Vạn vật im lìm, hồi lâu sau, Hải Đồ nghe thấy người trên giường nói: "Những ngày sau này, cậu phải tự chăm sóc mình thật tốt."
Nói xong anh thở dài một hơi, giọng điệu bi thương, cứ như người cha già đi tiễn đứa con vậy.
Đáng tiếc cái người được quan tâm đã sớm ngủ ngáy o o, hoàn toàn không hiểu được nỗi lo lắng của người môi giới tiên sinh.
Sáng sớm ngày hôm sau Hải Đồ bắt đầu thu dọn đồ đạc. Là kí túc được công ty cấp cho, nơi này rất đầy đủ tiện nghi, vậy nên đồ đạc của Hải Đồ cũng không nhiều, chỉ một cái vali là nhét đủ.
Lúc sáng có một dãy số không biết của ai nhắn đến một cái tin, trong đó rất nhiều điều cần chú ý được liệt kê một cách tỉ mỉ.
Hải Đồ đọc từng cái một rồi ghi nhớ, nhắn lại cho người kia một tin nói đã hiểu, người kia không nhắn lại gì.
Bảo An vốn là muốn chờ người kia cùng Hải Đồ, nhưng một nghệ sĩ khác của anh lại có việc, cuối cùng đành phải đi trước.
Để tỏ lòng áy náy của mình, sáng sớm Bảo An đi mua một đống đồ ăn sáng để trên bàn, còn mình thì lén lút rời đi.
Trước khi đi cũng để lại cho Hải Đồ một tờ giấy, phía trên cũng là một list dài những việc cần để ý.
Đương nhiên những hạng mục cần chú ý của anh so với của gã đeo kính có sự khác bịệt rất lớn.
Hải Đồ nhìn cái gì mà "cả trước đó và sau đó đều phải sạch sẽ, chú ý bôi trơn" vân vân, cùng với đó là toàn những câu cậu nhìn chả hiểu gì, Hải Đồ xoắn xuýt nửa giây liền ném qua một bên.
Gã đeo kính đến rất đúng giờ, lần này anh ta không đưa cậu vào biệt thự, chỉ thả trước cổng rồi đi luôn.
Mở cửa vẫn là người phụ nữ trung niên đó, bà đưa Hải Đồ lên tầng hai, mở ra một gian phòng bên phải hành lang.
"Từ giờ đây sẽ là phòng của cậu."
Căn phòng được chuẩn bị cho cậu rất lớn, lớn hơn cả phòng ngủ và phòng khách của kí túc cộng lại, trong phòng được trang trí khác một trời một vực so với căn phòng bên kia, nhìn qua khá là ấm áp.
Hải Đồ đêm hết quần áo trong vali ra treo lên tủ, sau đó ra cửa đi sang phòng đối diện.
Điều đầu tiên gã đeo kính yêu cầu Hải Đồ phải nhớ đó là: cố gắng hết sức hầu hạ bên cạnh tam gia.
Vẫn làm theo trình tự lần trước, sau đó Hải Đồ đứng ngoài phòng gõ cửa.
Gõ cửa một lúc sau vẫn không có động tĩnh, bên trong loáng thoáng thấy tiếng ho khan, nghe có vẻ đáng lo ngại.
Một lúc sau tiếng ho tắt dần, lại thêm lát nữa, người bên trong mới bảo Hải Đồ đi vào.
Hải Đồ vặn núm cửa bước vào, đứng ngoài gọi một tiếng tam gia.
"Ngồi ở đây." Tam gia chỉ vào cái ghế cạnh đầu giường.
Hải Đồ đi tới, ngoan ngoãn làm theo y như học sinh tiểu học.
Ở trên giường, Tam gia sau khi bảo cậu ngồi yên thì không có chỉ thị gì nữa, Hải Đồ cũng không phát ra âm thanh nào, trong phòng chỉ có hai người, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Điều thứ hai trong những việc cần chú ý của gã đeo kính là: phải biết giữ im lặng.
Tinh thần của Tam gia không tốt, không bao lâu sau thì không chống đỡ nổi nữa.
Hắn đưa tay muốn cởi nút áo, nhưng lại không có chút sức lực nào.
"Lại đây."
Hải Đồ lúc này mới hoàn hồn: "A, vâng ạ."
Cậu đứng dậy đi tới, Tam gia ra hiệu cho cậu cởi đồ giúp hắn ta.
Ngoại trừ áo khoác, người đàn ông chỉ mặc bên trong một cai áo ngủ.
Có lẽ là do tĩnh điện, áo ngủ dán hết vào thân mình, Hải Đồ nhìn lướt qua, thấy bộ xương sườn lộ ra dưới lớp áo mà kinh ngạc.
Sao có thể có người gầy như vậy!
Hải Đồ cởi quần áo xong, người đàn ông cũng không phát hiện, hắn chậm rãi nằm ngửa ở trên giường, nghiêng người, đối mặt với Hải Đồ.
Hải Đồ treo xong quần áo của Tam gia, lại trở về vị trí cũ, tầm mắt của ai đó cũng di chuyển theo từng động tác của cậu.
Hồi lâu sau, hắn nhắm mắt lại, rơi vào một giấc ngủ không sâu.
Tam gia chỉ ngủ một tiếng đồng hồ, khi hắn tỉnh dậy vẫn là Hải Đồ giúp hắn mặc quần áo.
Ngủ xong một giấc tinh thần đã tốt hơn một chút, hắn bảo Hải Đồ cầm cho hắn một quyển sách trên bàn làm việc, chẫm rãi lật xem.
"Cậu đi ăn cơm đi." Người đàn ông trên giường mở miệng nói.
Lúc này Hải Đồ mới nhận ra bụng mình đã đói nãy giờ, cậu thấp giọng nói vâng, sau đó rón rén đi ra ngoài.
Người phụ nữ vẫn ở dưới lầu, thấy cậu đi xuống thì đến nhà bếp dọn thức ăn lên.
Cơm nước trông rất phong phú, nhìn cứ như tiếc rượu vậy.
Hải Đồ nhìn một chút người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh: "Cô không ăn ạ?"
Người phụ nữ nói: "Tôi ăn rồi."
"Ồ." Hải Đồ gật gật đầu, cũng không suy nghĩ gì nữa, bắt đầu gió cuốn mây bay giải quyết những món ăn trên bàn.
Nửa tiếng đồng hồ sau cuối cùng cậu cũng hoàn thành quá trình ăn cơm, trên bàn còn sót lại một nửa.
Cậu có chút đau lòng nhìn đến đống đồ ăn còn nguyên không động đậy trên bàn, hận chính mình không thể sinh ra thêm một cái dạ dày nữa.
Người phụ nữ thu dọn bàn ăn xong, lấy ra mấy hộp thuốc đưa cho Hải Đồ: "Đây là thuốc cho tiên sinh."
Hải Đồ gật đầu nhận lấy, trong những hạng mục cần chú ý đúng là có việc này, muốn Hải Đồ cố gắng hết sức để Tam gia uống thuốc.
Hải Đồ cầm thuốc và nước lên lầu, lúc vào phòng khử trùng gió mạnh quá suýt thì thổi luôn cả ly nước trên tay cậu.
Vẫn là gõ cửa và nghe tiếng trả lời, ở trong phòng tam gia vẫn duy trì tư thế cũ ngồi xem tài liệu.
Hải Đồ đi vào thì nghe thấy hắn nói: "Lần sau vào không cần gõ cửa nữa."
"Vâng ạ." Hải Đồ dựa theo lời dặn của người phụ nữ, lấy đúng lượng thuốc trong hộp đổ ra, gom lại thành một nắm nhỏ, chìa tay ra trước mặt người đàn ông, tay kia cũng đưa ly nước đến: "Tam gia, ngài phải uống thuốc."
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng mịn kia, thả tập tài liệu xuống.
Bàn tay không cầm gì nhưng cũng không nhận lấy mấy viên thuốc, hắn không động đậy, vẻ mặt khá là ghét bỏ.
Bình thường, khi hắn không có động tĩnh gì thuộc hạ sẽ tự giác lui về, nhưng ngạc nhiên là lần này, Hải Đồ không thu tay lại, bàn tay kia cực kì kiên trì mà giữ nguyên tư thế, không chút nhúc nhích.
Hải Đồ đợi mãi, người đàn ông vẫn không có phản ứng, cậu liền chìa tay ra phía trước một chút: "Phải uống thuốc."
Người đàn ông mở mắt nhìn cậu một cái, sau đó đột nhiên nhắm rồi quay đầu đi, bày ra một bộ dạng rõ ràng là không hợp tác.
Hải Đồ:...Này là có ý gì?
Hết chương 8. Tác giả có lời muốn nói: Kỳ Tam gia: Là một người đàn ông đứng đầu chuỗi thức ăn, uống thuốc là nỗi sỉ nhục lớn nhất của tôi!