Ngày Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Hổ Tiên Sinh

Chương 60

Bùi Lăng nhìn Miêu Húc cười hắc hắc: "Trong nhà anh có một đứa bé năm tuổi nhỉ."

  Trong lòng Miêu Húc rung lên hồi chuông cảnh báo, anh cảnh giác nói: "Anh định làm gì? Anh sẽ không để Chiêu Chiêu đóng phim phải không?"

  Bùi Lăng thu hồi nụ cười tà ác, thuần khiết nói: "Hình tượng Chiêu Chiêu rất phù hợp với nhân vật trong phim. Lần trước gặp nhóc ở nhà hàng, từ đầu đến cuối nhóc đều cư xử rất lễ phép, bạn nhỏ thế này nhất định sẽ là một ngôi sao điện ảnh lớn."

  Miêu Húc vội nói: "Đừng đùa nữa. Chiêu Chiêu rất sợ người lạ và ít nói. Làm sao nó có thể đóng phim được?"

  Bùi Lăng cho biết: "Chính vì sợ người lạ nên mới phải thường xuyên đưa cháu ra ngoài khám phá thế giới. Trẻ em luôn được cha mẹ che chở sẽ ngày càng mắc chứng tự kỷ".

  Miêu Húc nghe anh ta nói liền ngẩng đầu nhìn xung quanh xác định không có ai, sau đó lại gần Bùi Lăng nhỏ giọng nói: "Nhưng Chiêu Chiêu là một con hổ con, nếu nhóc quay một con chó con thì con chó sẽ sợ chết mất."

  Vẻ mặt Bùi Lăng như "Anh đang suy nghĩ quá nhiều" và nói: "Những con vật nhỏ không phân biệt chủng tộc với nhau. Hổ con và chó con sẽ gần nhau hơn, rất tốt cho việc quay phim."

  Miêu Húc vẫn không tin lắm và nghi ngờ nhìn Bùi Lăng. Nhưng tài hùng biện của Bùi Lăng đã được mài giũa dưới sự tấn công dồn dập của vô số cuộc phỏng vấn và phóng viên giải trí, Miêu Húc thực sự động têm trước những gì anh ta nói.

  Đây là cơ hội để Chiêu Chiêu gặp gỡ nhiều người hơn. Kỳ thật tính cách Chiêu Chiêu không hề hướng nội, đôi khi cũng rất vui vẻ nhưng lại quá sợ người lạ và thường hay ngại ngùng, nếu lần này có thể tiếp xúc với màn ảnh rộng và luyện tập trước ống kính, có lẽ nhóc có thể thay đổi được thói quen sợ người lạ.

  Miêu Húc suy nghĩ một lúc rồi nói với Bùi Lăng: "Chuyện này tôi không thể quyết định được, tôi phải quay lại hỏi Lão Vương của chúng tôi."

  Bùi Lăng cười, trêu chọc nói: "Lão Vương của anh nhất định sẽ nghe lời vợ."

 Mặt Miêu Húc hơi nóng lên, cuối cùng cũng đồng ý để Bùi Lăng quay lại thương lượng.

  Sau khi trở về nhà Miêu Húc ngay lập tức nói với Vương Dần Nhất về vấn đề này.

Vương Dần Nhất lập tức phủ quyết: "Không được."

Anh ta tức giận đặt bát vào tủ, vẫn đeo tạp dề, quay đầu lại, chống tay lên hông, giống như một con gà mái đang canh giữ con non, nói: "Tôi đã biết gặp Bùi Miêu Miêu là không tốt mà, cậu ta đã nghĩ ra ý tưởng ngu ngốc gì vậy? Chiêu Chiêu sẽ không đóng bất kỳ bộ phim nào, tôi không đồng ý.

1

  Miêu Húc đã sớm nghĩ Vương Dần Nhất sẽ không đồng ý ngay lập tức vì tính cách của anh ta, vì vậy anh sao chép từng lời của Bùi Lăng nói với Vương Dần Nhất, cuối cùng nói: "Kỳ thực tôi cũng nghĩ Chiêu Chiêu nên ra ngoài nhiều hơn và nên tiếp xúc với xã hội".

  Trẻ em nhà khác lúc 5 tuổi đúng là thời kỳ nghịch ngợm, ở công viên chơi mỗi ngày chơi không muốn về nhà mà Chiêu Chiêu lại dành cả ngày ở nhà không đọc sách thì là vẽ tranh.

  Vương Dần Nhất tức giận nói: "Đứa trẻ khác không muốn đi diễn rồi tìm thế thâm lại nghĩ đến Chiêu Chiêu. Chiêu Chiêu của chúng ta kém hơn người khác à?"

  Làm nữa ngày hóa ra đây chính là điều anh quan tâm à, Miêu Húc nói: "Tôi nghĩ đây là cơ hội chỉ có một lần trong đời, chúng ta có thể bảo vệ Chiêu Chiêu. Những ngày này tôi xử lý mọi việc ở đó, vừa vặn có thể ở với con, Bùi Lăng nói cảnh này không dài, hẳn là không bao lâu sẽ kết thúc."

  "Hoặc có thể xin nghỉ phép hàng năm để trông con. Bùi Lăng còn nói lịch quay có thể điều chỉnh theo thời gian của con, có lẽ sau khi đóng phim này rào cản giao tiếp Của Chiêu Chiêu sẽ được giảm bớt."

  Càng nói càng tiếp thế mà đã bắt đầu sắp xếp thời gian, Vương Dần Nhất không vui nói: "Không được, tôi vẫn không muốn Chiêu Chiêu lộ mặt ra ngoài."

 Thấy anh không thuyết phục được Vương Dần Nhất, Miêu Húc suy nghĩ một chút: "Chúng ta đi hỏi ý kiến ​​Chiêu Chiêu. Nếu nó chịu đi, chúng ta liền đi."

  "Con nít thì biết cái gì?" Vương Dần Nhất trừng mắt nhìn Miêu Húc nói.

  "Nếu anh coi nó như một đứa trẻ, nó sẽ không bao giờ lớn lên được." Miêu Húc kéo Vương Dần Nhất đến trước mặt Vương Anh Chiếu.

  Chiêu Chiêu đang chơi với Maomao, kể từ khi nhìn thấy những con chim nước màu trắng trên thuyền trong chuyến đi lần trước, nhócluôn cảm thấy rằng những con vịt trắng chắc chắn có thể bay, nhóc đã tìm mọi cách để huấn luyện Maomao để nó bay lên không trung.

Hai người lớn đã tìm thấy đứa trẻ và Miêu Húc đã kể cho Chiêu Chiêu mọi chuyện về việc quay phim.

  Chiêu Chiêu ôm lấy Maomao, trên đầu hiện lên một dấu hỏi nhỏ: Quay phim là cái gì?

  Miêu Húc cố gắng giải thích cho một đứa trẻ năm tuổi biết quay phim là gì, cuối cùng anh gần như phát điên khi giải thích: "Con chỉ cần đứng trước ống kính và chơi với một chú cún con là được."

  Vương Dần Nhất bất mãn nói: "Em đang cố ý dụ dỗ trẻ con, sao có thể đơn giản như vậy?"

  Miêu Húc quay đầu lại bảo Vương Dần Nhất im lặng: "Những gì chú nói đều là sự thật."

  Chiêu Chiêu tuy đơn thuần nhưng cũng không ngu ngốc đến thế, chớp mắt với Miêu Húc, là loại chó nhỏ nào vậy?

  Miêu Húc khoanh tay suy nghĩ một chút: "Được rồi, chúng ta đi xem nguyên tác phim đi. Nguyên tác là một cuốn sách tranh có hình Tiểu Sài trên đó. Chúng ta tiếp tục đọc truyện, ít nhất hãy xem đến cảnh đứa trẻ xuất hiện."

  Vương Dần Nhất cũng muốn biết anh đang giở trò gì, nhét Maomao vào chuồng vịt, bế Chiêu Chiêu lên nói: "Nào, đã đến lúc chú Miêu kể chuyện rồi."

  Ba người bước đến thư phòng trên tầng hai và cùng nhau ngồi trên tấm thảm trong phòng. Miêu Húc lấy cuốn sách tranh ra, trải ra giữa ba người, nhóc nằm dưới đất tò mò nhìn chú Shiba Inu nhỏ bé trên trang giấy.

  Ngay lúc Miêu Húc đang định đọc tiếp câu chuyện ngày hôm qua, ánh mắt đột nhiên mơ hồ, bên cạnh có một con hổ lớn như núi.

  Miêu Húc sửng sốt hỏi Vương Dần Nhất: "Tại sao anh lại biến rồi?"

Con hổ ngồi xổm trên thảm, giơ bàn chân trắng nõn gãi tai, ủ rũ nói: "Ầy, tôi đã hình thành phản xạ có điều kiện, nhìn thấy em bắt đầu đọc truyện tranh tôi liền muốn biến thành một con hổ."

  Miêu Húc: "..."

  Điều càng không nói nên lời là Chiêu Chiêu ngước nhìn cha hổ của mình, một tiếng bang, nhóc cũng biến thành một con hổ.

  Miêu Húc nhìn hai con mèo lớn một lớn một nhỏ trước mắt, anh không nói nên lời, cũng không biết nên nói cái gì.

  Hai con hổ thậm chí còn có tư thế giống nhau, hai chân sau ngồi xổm và bàn chân trước đè lên thảm. Hổ lớn quay đầu liếm đầu hổ nhỏ, hổ nhỏ nheo mắt hưởng thụ sự đụng chạm của cha, Vương Dần Nhất nói với Miêu Húc: "Được rồi, bắt đầu thôi."

  Miêu Húc hét lớn trong lòng, điều này sẽ làm tôi phân tâm mất!

 Con hổ lớn dùng chân móc Miêu Húc lại, để anh tựa vào lòng mình giống như ngày hôm qua. Con hổ nhỏ bò tới, tóm lấy đùi Miêu Húc, nằm xuống, nhìn cuốn sách trong tay Miêu Húc.

  Miêu Húc bị hổ bao vây, hạnh phúc đến quá đột ngột, một dòng máu dồn lên đỉnh đầu suýt nữa khiến anh ngất đi.

  Anh bình tĩnh lại sờ vào lưng con hổ nhỏ, lông lưng của con hổ mềm hơn lông của cha nó, dính chặt đến nỗi nếu chạm vào là không muốn rời ra. Miêu Húc phải rất tự chủ mới rút tay lại, cầm cuốn sách trước mặt hổ nhỏ để nhóc có thể dễ dàng đọc được hình ảnh, sau đó nghiêm túc đọc chữ bên cạnh hình ảnh.

  Sau khi Tiểu Sài bỏ nhà ra đi, nó bước ra thế giới bên ngoài, nhảy lên nhảy xuống lan can, dùng ghế đá làm cầu trượt, kêu gâu gâu với hoa cỏ ven đường rồi chạy khắp nơi.

  Không còn lồng nữa, không ai kiểm soát nó nữa, nó tự do và không bị gò bó.

  Nó chơi đùa với những bông hoa nhỏ, ngọn cỏ và những con bướm, ngoại trừ không khí có phần tệ hơn một chút, còn lại vẫn giống hệt như những ngày còn ở với ông nội.

  Tiểu Sài nhảy nhót suốt buổi chiều, đến khi màn đêm buông xuống nó mới phát hiện mình đói. Nó quay đầu lại và chợt nhận ra mình đã quên đường về nhà.

  Không quay lại ngôi nhà đó cũng không sao, Tiểu Sài nghĩ.

  Nhưng nó đang rất đói, khi chú chó con nhìn thấy một quầy hàng nhỏ bán đồ ăn gần đó, nó đứng cạnh quầy hàng và háo hức chảy nước dãi. Người bán hàng nhìn thấy bên cạnh có một con chó liền ném một miếng bánh nhân thịt thừa qua, Tiểu Sài nhìn đồ ăn đầy bụi trên mặt đất, cúi đầu ăn.

  Trong khi đó nhân vật chính trở về nhà và phát hiện con chó đã trốn thoát khỏi chuồng và bỏ chạy. Trong lúc nhất thời, nhân vật chính lại cảm thấy may mắn, không ra ngoài tìm Tiểu Sài mà kéo chăn bông ngủ say, anh ta sẽ không còn bị tiếng chó sủa trong lúc ngủ đánh thức nữa rồi.

 Tiểu Sài những ngày này lang thang bên ngoài, đào thùng rác, uống nước mưa và thậm chí còn gặp phải chó hoang. Con chó hoang đã giật lấy thức ăn cuối cùng nó tìm được và cắn đứt một mẩu lông tai của nó.

  Bộ lông màu vàng nhạt của Tiểu Sài trở nên bẩn thỉu và ố vàng khắp người, nó biến thành một con chó con bẩn thỉu, không còn xinh đẹp dễ thương nữa, mỗi ngày nó đều cảm thấy rất đói.

  Cho đến một ngày, Tiểu Sài gặp được một đứa trẻ.

  Cậu bé được mẹ dẫn ra khỏi trường mẫu giáo, nhìn thấy Tiểu Sài ngồi xổm đáng thương bên đường, đưa đồ ăn vặt trên tay cho chó con, tuy nhiên người mẹ lại cho rằng Tiểu Sài quá bẩn nên đã vội kéo cậu bé đi.

  Khi đứa trẻ rời đi, nhóc bất đắc dĩ nhìn con chó con, Tiểu Sài cũng nhìn nhóc. Ngày hôm sau Tiểu Sài vẫn chạy đến con đường này, tiếp tục đợi ở ven đường, quả nhiên, đứa trẻ cùng mẹ nắm tay nhau đi tới.

  Đứa bé lén lút ném chiếc bánh quy trong tay ra ven đường, Tiểu Sài đợi người mẹ đi rồi mới chạy tới ăn. Sau đó mỗi ngày đứa trẻ đều cho chó ăn thức ăn như thế này.

Miêu Húc dừng lại ở đây, con hổ nhỏ từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt đẫm lệ.

  Con chó nhỏ thật đáng thương.

  Miêu Húc sờ sờ tai hổ con nói: "Con có muốn diễn đứa nhỏ này không? Đứa nhỏ trong sách cũng giống như con trước đây, lén lút cho thú nhỏ ăn."

  Lúc này, giọng nói trầm thấp của con hổ lớn xen vào: "Chiêu Chiêu làm chuyện như vậy lúc nào?"

 Người Miêu Húc cứng ngắc, Vương Dần Nhất không biết Chiêu Chiêu cho Milian thịt trong hộp cơm trưa, vội vàng cười nói: "À, ý tôi là Chiêu Chiêu rất quan tâm, nếu gặp phải chuyện như vậy nhất định sẽ làm điều tương tự."

  Con hổ lớn nhìn Miêu Húc và Wang Yingzhao bằng ánh mắt sáng suốt, đặt bàn chân to lên đầu con trai mình, chạm vào tóc Miêu Húc và nói: "Có phải hai người thông đồng làm gì đó mà không nói cho tôi biết không?"

  Miêu Húc nhanh chóng bế con hổ nhỏ lên đến gần con hổ lớn, đổi chủ đề: "Cho nên, Chiêu Chiêu sẽ đóng vai đứa trẻ này trong sách tranh, anh có đồng ý không? Nhìn qua cũng không nguy hiểm lắm. Lần trước tôi đến trường mẫu giáo để làm sự kiện Chiêu Chiêu cũng đã lên sân khấu, điều đó cho thấy Chiêu Chiêu có tiềm năng diễn trên sân khấu lắm đó."

  Chú hổ nhỏ chắp hai chân lại trước mặt, vểnh đuôi lên và nhìn bố với ánh mắt mong đợi, xin ba mà.

Vương Dần Nhất giật khóe miệng: "Không được bán manh."

"Như vậy đi." Miêu Húc đặt hổ nhỏ lên thảm, quay đầu nói với Vương Dần Nhất: "Chúng ta là một gia đình dân chủ, lấy dân chủ làm ra mọi quyết định, cho nên bây giờ chúng ta bắt đầu biểu quyết, đồng ý cho Chiêu Chiêu đóng phim thì mời giơ tay."

  Chiêu Chiêu giơ chân nhỏ lên, Miêu Húc cũng giơ tay, hổ lớn nói: "Tôi phản đối."

  Miêu Húc nghiêm túc nói: "Hai phiếu thông qua, một phiếu phản đối, thiểu số phục tùng đa số, phản đối không có giá trị."

1

  Vương Dần Nhất nhìn chằm chằm vợ con, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: "Dù sao tôi cũng là người có địa vị thấp nhất trong cái nhà này, em thích làm gì thì làm."

  Miêu Húc cười lớn, đặt tay lên thịt lót của con hổ nhỏ vỗ tay hoan hô.

Nếu như Vương Dần Nhất kiên quyết không đồng ý, Miêu Húc thật sự không thể làm được gì, lão Vương mặc dù ngoài miệng không cam lòng, nhưng trong lòng vẫn là đồng ý. Dù sao Chiêu Chiêu cũng cần giao tiếp với thế giới bên ngoài, nhóc rất thích nhân vật đó, nhóc cũng thích chó con.

  Miêu Húc chào Bùi Lăng, Bùi Lăng giải thích với đạo diễn và đạo diễn đồng ý để Vương Anh Chiêu thử vai.

  Ngày hôm đó, Vương Dần Nhất dẫn Chiêu Chiêu vào trường quay với vẻ mặt nghiêm túc. Cậu bé đứng trên trường quay và ngay lập tức thu hút sự chú ý của các anh, chị, chú, dì trên phim trường.

  "Con của ai đây? Dễ thương quá."

  "Đây là bạn nhỏ mới tới thay thế sao."

  "Nhóc còn xinh đẹp hơn cả diễn viên nhỏ không muốn tới, thật đáng yêu. Thật muốn nhéo vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc."

  Mọi người sôi nổi đi qua để nhìn thấy Chiêu Chiêu, nhưng vì có một anh chàng cao ráo xụ mặt đi theo sau nên họ không dám trực tiếp chào đứa trẻ.

  Vương Dần Nhất dẫn Chiêu Chiêu đi thẳng đến chỗ đạo diễn, khi nhìn thấy Bùi Lăng trên đường, con hổ hừ một tiếng.

  Chính cậu là người đã lừa dối vợ và con trai tôi.

1

  Bùi Lăng mỉm cười, không hề bận tâm và vẫy tay chào.

Chiêu Chiêu ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngượng ngùng cười ngọt ngào với Bùi Lăng: Chúng ta lại gặp nhau rồi, chú báo đóng phim.

  Miêu Húc đợi anh giải quyết xong công việc mới từ bên ngoài chen vào, cùng Vương Dần Nhất dẫn con đến gặp đạo diễn.

  Đạo diễn chính của bộ phim là một ông già ngày nào cũng nổi cáu, Miêu Húc từng thấy ông ta la hét trên trường quay vì trước đó có người gây rối: "Ngày nào cũng bôi đen qua lại, có gan thì đi mỏ than đi!"

  Một ông già hung dữ như vậy lại làm ra một bộ phim gia đình động vật tinh tế thế này.

  Chiêu Chiêu trước mặt đạo diễn có chút rụt rè, ngẩng đầu nhìn ông nội này. Đạo diễn nhìn thẳng vào đứa trẻ, nhướng mày, rất hài lòng với vẻ ngoài của đứa trẻ, nhưng ông vẫn giữ thái độ nghiêm túc nói với người trợ lý bên cạnh: "Để đứa nhỏ làm quen với con chó một lúc, tôi sẽ xem cảm giác thế nào."

  Trợ lý bế Tiểu Sài ra khỏi cũi, bé Shiba Inu nằm trong khuỷu tay của chị trợ lý, hai chân móc vào quần áo, dùng đôi mắt hạnh nhìn sang, trong nháy mắt đã nhìn thấy con hổ nhỏ trong đám đông.

Con chó con tò mò nhìn chằm chằm vào con hổ con, với một âm thanh bối rối phát ra từ cổ họng nó.

  Chiêu Chiêu cũng nhìn thấy Tiểu Sài, than ôi, con chó này giống hệt con chó trong sách tranh, nhóc buông tay cha mình ra, chạy về phía trước đến chỗ con chó con.

  Trợ lý giao Tiểu Sài cho Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu lúc đầu còn do dự, quay đầu nhìn Vương Dần Nhất và Miêu Húc cầu cứu, Vương Dần Nhất trầm mặt gật đầu với nhóc, ra hiệu nhóc mạnh dạn làm đi.

  Vì thế Chiêu Chiêu quay đầu lại, vươn đôi bàn tay trắng nõn và mềm mại ra chạm vào cái đầu giống quả kiwi của Shiba Inu bé nhỏ.

  Miêu Húc nhìn thấy cảnh này không khỏi hưng phấn trong lòng, vươn tay tóm lấy Vương Dần Nhất đang đứng bên cạnh, hung hăng siết chặt.

  Thật cảm động, chú hổ nhỏ và chú chó Shiba Inu bé nhỏ ở trong cùng một khung hình.

  Miêu Húc không còn đếm được đây là chuyện thứ bao nhiêu khiến anh cảm thấy nhân sinh không uổng.
Bình Luận (0)
Comment