Ngày Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Hổ Tiên Sinh

Chương 8

Miêu Húc hoảng hốt tinh thần.

Sau khi Mao Mao về đến nhà Chiêu Chiêu hoạt bát hơn rất nhiều, vịt chạy trước mặt nhóc đuổi theo sau, chơi vô cùng vui vẻ.

Con vịt này không giống vịt vàng thông thường, đầu to chân ngắn, lông màu tuyết trắng, óng ánh mượt mà, loại vịt này có tên là vịt Cole.

Con vịt rất đẹp, giống như một quả cầu tuyết trắng, chỉ có điều Miêu Húc không quen là nó kêu quác quác siêu to...

Hơn nữa Mao Mao vừa kêu liền nheo mắt lại, phảng phất như đang cười "Cạc cạc".

Miêu Húc cùng Vương Dần Nhất ngồi trong phòng khách, nghe Mao Mao "Cạc cạc cạc" kêu cùng tiếng bước chân của Chiêu Chiêu "Lộc cộc", nhìn nhau không nói gì.

"Bởi vì Chiêu Chiêu nhát gan lại không nói được lời nào cho nên tôi nghĩ nuôi một con vật nhỏ khá tốt." Vương Dần Nhất giải thích cho Miêu Húc, "Mèo với chó thì không tiện, nuôi từ khi còn là một quả trứng mới có thể có cảm tình."

Miêu Húc có thể hiểu được, nhưng anh vẫn còn trong nỗi khiếp sợ khi nuôi vịt.

Vương Dần Nhất thấy anh không nói lời nào, thử thăm dò hỏi: "Em không thích? Là không thích động vật hay là không thích vịt?"

Miêu Húc cho mèo hoang ăn, xem video mèo ăn, hẳn là không chán ghét động vật mà......

Miêu Húc lắc đầu, nói: "Không phải không thích." Đúng là tương phản.

Anh xoay đầu nhìn Chiêu Chiêu đang đuổi vịt ở xa xa, nói: "Khá tốt, rất náo nhiệt."

Đây chính là hình mẫu gia đình mà anh mong mỏi nhất khi còn nhỏ, có người lớn, trẻ em và thú cưng, dường như một gia đình như vậy mới trọn vẹn.

Chẳng qua hiện tại thú cưng lông xù xù này, đã biến chất.

"Em nói lúc đi phá án thấy một quán cà phê mèo?" Vương Dần Nhất thử nói sang chuyện khác, "Có chuyện gì sao?"

Miêu Húc chuyển tầm mắt về, nói: "Án kiện cơ mật."

Vương Dần Nhất cười: "Xin lỗi, tôi quên mất."

"Cũng không có gì, chỉ là cạnh nơi xảy ra là quán cà phê mèo, chủ tiệm rất tình cảm, giúp những con mèo kia tìm người nhận nuôi." Miêu Húc nhìn Vương Dần Nhất nói, "Tôi chỉ muốn nhận nuôi một con thử, nhưng đã có vịt rồi thì thôi."

Vương Dần Nhất nheo mắt lại, có vẻ đang suy nghĩ cái gì.

Vương Dần Nhất đã từng nói có thể giúp những con mèo đó bằng cách khác, Miêu Húc không để trong lòng, một người không có công việc ở nhà nấu cơm như anh ta có thể làm cách nào chứ.

Miêu Húc nói nói, lại trộm nhìn Mao Mao cùng Chiêu Chiêu.

Vịt cũng không tồi, tìm một cơ hội sờ hai cái thử xem.

Tổng thể mà nói, tâm tình Miêu Húc vẫn khá tốt, anh mím môi nói với Vương Dần Nhất: "Chiêu Chiêu đã đồng ý ăn cơm với tôi."

Vương Dần Nhất gật đầu, cũng cười theo: "Lập tức ăn đây."

Anh ta nhìn thoáng qua con trai bên kia, thiếu chút nữa bị dọa thoát hồn.

Bạn nhỏ Vương Anh Chiêu đã dứt khoát biến thành hổ ủn ủn mũi vào lông ngực của Mao Mao.

1

Vương Dần Nhất tái mặt, Miêu Húc cảm giác kỳ quái, cho rằng Chiêu Chiêu xảy ra chuyện gì, quay đầu nhìn theo ánh mắt của anh ta, Vương Dần Nhất nhanh chóng duỗi tay che mặt Miêu Húc, cố định đầu anh không cho quay lại.

Miêu Húc không rõ Vương Dần Nhất đang làm gì, hỏi: "Làm sao vậy?"

Vương Dần Nhất đỡ mặt anh, làm bộ làm tịch nhìn nhìn, nói: "Tôi đột nhiên phát hiện cậu rất xinh đẹp."

Miêu Húc sửng sốt.

Vương Dần Nhất nhân cơ hội đưa mắt ra hiệu cho Chiêu Chiêu ở sau, Chiêu Chiêu nghe lời ngậm lấy vịt xoay người chạy về phòng.

Vương Dần Nhất lúc này mới buông Miêu Húc ra, cười cười với anh, nói: "Tôi đi hâm cơm."

Miêu Húc trừng mắt, thấy anh ta vào phòng bếp rồi mới đưa tay xoa xoa da mặt phiếm hồng.

Chờ đến lúc ăn cơm, Vương Anh Chiêu đáp ứng xong rồi mà gần đến bàn ăn lại muốn đổi ý.

Vương Dần Nhất Nhất nghiêm mặt dạy con trai: "Con trai phải giữ lời. Con phải giữ lời hứa với chú Miêu. Nếu không giữ lời thì con sẽ không cao nữa."

Chiêu Chiêu lớn lên chậm hơn những đứa trẻ khác, sợ nhất sau này mình sẽ không cao thêm nữa, nghe vậy cậu bé nhanh chóng leo lên ghế, ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn.

Nhưng nhóc vẫn sợ, lúc Miêu Húc ngồi xuống nước mắt đã đảo quanh hốc mắt.

Miêu Húc cảm thấy mình như ác ôn ăn hiếp mấy đứa nhóc, nhưng càng như thế anh càng muốn véo mặt đứa nhỏ.

Anh bất động thanh sắc lấy chén cơm Vương Dần Nhất bới, ba người bắt đầu ăn.

Vương Anh Chiêu ăn cơm mà thời khắc chú ý nhất cử nhất động của Miêu Húc, Miêu Húc duỗi đũa một cái là nhóc lại cả kinh phát run.

Đứa nhỏ này rốt cuộc đã trãi qua điều gì vậy, sao lại sợ đến mức này chứ.

Chiêu Chiêu hoàn toàn không ăn cơm ngon được, hai người lớn đều không lên tiếng, Miêu Húc biết chuyện này chỉ có thể làm quen từ từ.

Miêu Húc ăn no rồi, nhưng Chiêu Chiêu còn đang chậm rì rì lùa cơm, Miêu Húc tiếp tục chọn đồ ăn ăn, cũng không vội rời đi.

Chờ Chiêu Chiêu rốt cuộc ăn xong rồi, Miêu Húc lúc này mới buông đũa, hỏi bạn nhỏ: "Ăn no chưa?"

Chiêu Chiêu phản xạ có điều kiện run run, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn Miêu Húc, một lúc lâu sau mới gật đầu.

Khóe miệng Miêu Húc hơi nhếch lên nói: "Tốt lắm, chú cũng no rồi."

Nói xong anh đứng dậy, chủ động dọn bát đĩa.

Khi Miêu Húc đi rửa bát, Vương Dần Nhất bế con trai lên, để nó ngồi trên đùi rồi nói với Chiêu Chiêu: "Nhìn xem, chú Miêu ăn cùng con rất bình thường, chú ấy cũng sẽ không ăn thịt con."

Vương Anh Chiêu ngẩn ngơ, tiêu hóa ý nghĩa của câu này.

Miêu Húc rửa bát xong, đặt mấy quả cam mua lên bàn rồi nói với hai cha con: "Ăn trái cây sau bữa tối."

Vương Dần Nhất cười cười bóc quả cam, chia làm hai nửa, một nửa cho Chiêu Chiêu, một nửa cho Miêu Húc.

Miêu Húc cầm lấy ném vào miệng, vừa ăn vừa nói: "Rất ngọt."

Chiêu Chiêu nhìn hai người lớn, làm theo Miêu Húc, đưa những miếng cam vào miệng nhai.

Tuy không ngon bằng thịt nhưng lại ngọt cũng không tệ lắm.

Vương Dần Nhất nhìn thấy con trai ăn cam, ngẩng đầu nhìn Miêu Húc, hai người nhìn nhau mỉm cười.

Đột nhiên, điện thoại di động vang lên phá vỡ khoảnh khắc ấm áp, Miêu Húc lấy điện thoại ra nhận cuộc gọi.

Anh nói chuyện điện thoại với đối phương vài câu, sau khi cúp máy anh nói với Vương Dần Nhất: "Tôi đi làm nhiệm vụ, tối nay có thể sẽ không về."

Vương Dần Nhất ôm con trai sửng sốt một lát, nói: "Em đi cẩn thận."

Miêu Húc gật đầu, vào nhà thay cảnh phục, chào Vương lớn Vương nhỏ rồi ra khỏi nhà.

Đây là lần đầu tiên Vương Dần Nhất nhìn thấy Miêu Húc mặc đồng phục cảnh sát ở nhà, người thanh niên eo thon chân dài, dáng người cao thẳng, ẩn chứa lực lượng ôn hòa, trông như một cây tùng trong bộ đồng phục.

Trong mắt Vương Dần Nhất người thanh niên như thế thật mỹ vị.

Vương lớn Vương nhỏ nhìn theo Miêu Húc rời đi, Vương Anh Chiêu lại ý thức được Miêu Húc là một cảnh sát, nhóc lo lắng phát run, Vương Dần Nhất cúi đầu nói với con trai: "Đừng sợ nữa, cảnh sát đi bắt người xấu, sẽ bảo vệ con."

Chiêu Chiêu cầm tép cam, cái hiểu cái không.

Miêu Húc nhanh chóng chạy về phía nam thành phố, khi đến nơi anh đã hiểu rõ tình hình.

Hôm nay cảnh sát canh gác có thu hoạch, họ phát hiện có ba, hai người đang kiểm tra hiện trường nên bí mật tụ tập xung quanh để quan sát, không ngờ những người đó cảnh giác cao độ, lập tức bỏ chạy. Ngược lại chứng thực mấy người này trong lòng có quỷ.

Cảnh sát ngay lập tức tới bắt những người này, nhưng tiếc thay những người đó chạy rất nhanh và có thể lực không kém gì vận động viên nên biến mất trong tích tắc.

Chỉ có một người sắp lọt vào tầm mắt, sau khi rẽ vào một góc cua thì biến mất, chỉ để lại một bộ quần áo trên mặt đất.

Miêu Húc cau mày nhìn quần áo ở đồn cảnh sát, ngay cả qu.ần lót cũng ở đó, từ trong ra ngoài đều bị l.ột sạch.

Cuối đường có hào nước, phản ứng đầu tiên của Miêu Húc là người đàn ông cởi quần áo nhảy xuống sông trốn thoát.

Nhưng nơi người đàn ông biến mất hoàn toàn không phải là ven sông.

Thân phận của những người đó là gì, anh luôn cảm thấy họ không phải là người bình thường.

Những gì vốn là một vụ án an ninh thông thường ngày càng trở nên kỳ lạ, những người ở đồn cảnh sát cũng bối rối, quy trình điều tra và bắt người thông thường của họ không có hiệu quả.

Miêu Húc hỏi cảnh sát bên cạnh: "Trên quần áo có thứ gì có thể chứng minh thân phận không?"

Cảnh sát nói: "Không, không có giấy tờ gì, cũng không có điện thoại di động."

Miêu Húc lật quần áo, cảm thấy có gì đó kỳ quái, anh xoa xoa ngón tay, nhéo nhéo vật trên ngón tay hỏi: "Đây là cái gì?"

Viên cảnh sát bước tới nhìn và nói một cách kỳ lạ: "Đây là... tóc à?"

Miêu Húc xoay mấy sợi tóc ngắn tìm thấy trong quần áo rồi nói: "Không phải tóc người."

Đó có thể là lông động vật, hoặc cũng có thể là lông nhân tạo trên bàn chải.

Cảnh sát thu thập tóc trên quần áo, cuối cùng đã có phương hướng, có lẽ thông qua manh mối này họ có thể tìm ra xuất xứ của những người đó.

Miêu Húc lập tức nghĩ đến quán cà phê mèo, nơi duy nhất gần đó có rất nhiều lông động vật.

Miêu Húc trao đổi thông tin này với cảnh sát và yêu cầu họ để mắt đếnquán cà phê mèo. Lúc này, một viên cảnh sát già ở đồn cảnh sát đã ở khu vực này đã lâu lên tiếng.

"Quán cà phê mèo đó có chút rắc rối trong hai năm đầu."

Miêu Húc nhướng mày, yêu cầu lão cảnh sát tiếp tục.

"Cô chủ quán là một cô gái rất dễ thương. Cô ấy luôn chăm sóc những chú mèo hoang. Ngày càng nổi tiếng ở khu vực này. Dần dần thì xung quanh cô ấy ngày càng có nhiều mèo. Có người thậm chí còn bỏ rơi cả mèo nuôi trước cửa hàng của cô ấy. "

Chủ nhân không muốn chịu trách nhiệm lại đổ cho người hảo tâm thành thật.

Cảnh sát già nói: "Bởi vì quá nhiều mèo nên có người khiếu nại cửa hàng của cô ấy quấy nhiễu dân cư, Sau đó có người liên lạc với cô chủ yêu cầu cô dọn dẹp quán và ngừng mở quán cà phê mèo. Chủ cửa hàng từng gọi cảnh sát và nói rằng cô ấy đang bị quấy rối. Chúng tôi đã sắp xếp Đội tuần tra có lẽ có tác dụng răn đe, nhưng sau đó không có chuyện gì xảy ra, thậm chí cô gái còn đến cảm ơn chúng tôi.

Từ đó trở đi, đường phố gió êm sóng và người chủ quán tiếp tục chăm sóc con mèo của mình, cuộc sống yên bình cho đến khi xảy ra cuộc ẩu đả tập thể.

"Bởi vì chuyện đã xảy ra đã lâu, không có tổn thất gì đáng kể nên tôi không liên hệ sự việc với thời điểm hiện tại." Cảnh sát nói: "Vậy sự việc này có liên quan đến cô gái không?"

Miêu Húc nghe những tình huống này và mơ hồ nắm bắt được dấu hiệu của sự việc, nhưng anh không thể đưa ra kết luận mà chỉ có thể yêu cầu đồn cảnh sát theo dõi chặt chẽ.

"Bởi vì chuyện này xảy ra lâu rồi, cũng không có tổn thất gì lớn, tôi cũng không nghĩ nó liên quan tới chuyện này." Cảnh sát nói, "Cho nên chuyện lần này có liên quan tới cô ấy sao?"

Miêu Húc nghe tình huống xong ẩn ẩn bắt được vài manh mối, nhưng cũng không thể kết luận được, chỉ có thể yêu cầu đồn cảnh sát theo dõi chặt chẽ.

Anh suy nghĩ một lúc rồi đi ra con phố nơi xảy ra vụ việc để nhìn lại.

Anh không nhận thấy điều gì lạ trên đường phố và thậm chí còn bận rộn hơn vì những ngày này không có ai đánh nhau.

Miêu Húc mặc đồng phục đi trên đường, vừa đi vừa nhìn.

Anh luôn có cảm giác như đang bị ai đó nhìn chằm chằm, khi quay lại nhìn thì anh nhìn thấy con mèo trong chỗ âm u của con đường.

Thực sự có rất nhiều mèo trên con phố này.

Miêu Húc đi về phía quán cà phê mèo, vừa tới cửa liền nhìn thấy một người giao hàng xách theo một túi đóng gói thực phẩm đi ra.

Người đó giật mình khi nhìn thấy cảnh sát, hơi cúi đầu xuống và quay người sang một bên để tránh.

Miêu Húc đã từng nhìn thấy cậu ta trước đây, lần trước anh cũng gặp ở quán cà phê mèo, nên anh nắm lấy cánh tay ngăn cậu ta lại.

Cậu bé giao hàng giật mình, duỗi tay rũ khỏi Miêu Húc: "Anh làm gì vậy?"

Miêu Húc vốn muốn hỏi vài việc, đột nhiên bị thứ trên tay cậu ta thu hút sự chú ý, hỏi: "Sao cậu lại bị thương thế này?"

Trên cổ tay của em trai có một vết sẹo cũ, trông rất gớm ghiếc.

Cậu ta nghe Miêu Húc nói xong lại nhanh chóng rút tay về, nói: "Liên quan gì tới anh."

Miêu Húc lôi kéo không buông, nói: "Tôi là cảnh sát. Cậu nói gì không liên quan tới tôi"

+

"Cảnh sát lại quản nhiều thế hả." Em trai lẩm bẩm lầm bầm oán giận, cuối cùng mới nói, "Trước kia bị chó cắn, được chưa?"
Bình Luận (0)
Comment