Khăn tay dùng cho nam nhân, màu xám, thêu hình cây mai già, đây chẳng phải cái khăn lúc trước nàng cực khổ ba ngày trời ngồi thêu tặng quốc công gia sao? Nàng còn tưởng nhớ nhầm để lạc mất rồi!
Giang Nhã Phù nhấp miệng, cố ý quơ quơ chiếc khăn trước mặt chàng.
“Có thấy quen không, là hồng nhan tri kỷ tặng sao?”
Ánh mắt Thời Phái hơi lóe, da mặt chực nóng lên, nhưng có một số việc chỉ có thể cắn răng ngạnh miệng “Không phải người khác đưa, là ta nhặt được trong phủ, thấy hình thức không tồi liền cất dùng, trả lại ta đi.”
“Còn muốn? Thật đúng là chàng nhặt nó, ta cũng muốn một lần nhặt được như vậy.”
Ba ngày! Nàng cực khổ ngồi thêu ba ngày, bởi vì rất lâu không cầm kim chỉ nên ngón tay bị châm đầy mũi kim, đột nhiên không thấy nó đâu, lúc ấy Mộc Lưu Phi hỏi có thể chàng lấy đi không, nàng nói chắc như đinh chém sắt là không có khả năng, hiện tại hận không thể vả miệng mình vài cái.
Bởi nàng lén đổi giải dược của chàng, tự cảm thấy bản thân không trong sáng, sợ chàng xem nhẹ mình, mấy ngày trong lòng qua luôn hụt hẫng, hiện giờ mới biết, không phải chàng xem nhẹ nàng, mà chính là nàng xem trọng chàng mới phải!
Nàng vừa tức giận lại tò mò, bộ dạng quang minh đoan chính kiếp trước nàng cùng bọn nhỏ thấy được chỉ là giả vờ thôi sao?
Thời Phái thấy nàng xụ mặt tay nắm chặt khăn tay không nói lời nào, cũng không nhìn chàng, biết nàng lúc này đang giận. Trách chàng tự ý hành động, lấy đi chiếc khăn nàng cực khổ thêu tặng cha, còn cố tình nói không biết bảo nàng tự tìm kỹ.
“Ta thật là nhặt…”
Một đạo ánh mắt như hình viên đạn bay tới, lập tức lời nói dối được Thời Phái nuốt vào bụng.
“Thực… Vừa lúc ta không có khăn dùng, nên thuận tay cầm lấy, dù sao nàng cũng có thể thêu cái khác mà.” Thời Phái quát nhẹ có chút không tự nhiên rồi đợi nàng xử lý.
Ngày đó, nha hoàn quét rác trong sân đang thất thần, chàng vào phòng nàng cũng không phát hiện, lấy đồ mình cần xong, liếc mắt thấy chiếc khăn kia đã hoàn tất, không biết lúc ấy nghĩ gì liền da mặt dày cầm theo luôn…
Giang Nhã Phù cầm chặt khăn tay tức giận, đồ này chàng dùng đã hao mòn một nữa, nghĩ chàng thường xuyên mang bên người, cổ khí nóng kia mạc danh giảm xuống. Nhưng nàng không dễ dàng buông tha chàng như vậy, mấy ngày nay chàng chọc nàng không ít lần sinh khí không phải sao?
Nàng tùy ý gấp chiếc khăn thành một khối vuông nhỏ nhét dưới đệm giường “Vật quy nguyên chủ.”
Thời Phái vươn tay “Ai ya không được! Ta dùng thành thói quen rồi, nàng lấy về ta lấy cái gì mà dùng?”
Giang Nhã Phù không để ý, vươn tay chọn đại một hạt dưa cắn, nàng cứ cắn rồi tách vỏ ra, nhân để một bên, đến khi thành một đống nhỏ nàng mới bắt đầu ăn “Trước kia chàng dùng bằng cái gì giờ cứ như vậy dùng, không phải ta vào phủ thêu khăn chàng mới có cái dùng đúng không?”
Thời Phái cứng họng, bất đắc dĩ thở dài, nữ nhân này ngày càng khó hiểu, từ trước tới giờ chưa từng thấy nàng tính toán chi li như vậy, trùng sinh một hồi cuộc sống bị đảo lộn lên, tâm tính so với chân chính tiểu cô nương còn nhỏ hơn vài phần.
Chàng nhớ mẫu thân từng nói ‘nữ nhân có thai tính tình so với ngày thường là kỳ quái, ngươi ương ngạnh với nàng, nàng sẽ cương ngược lại, chỉ cần ngươi dụng tâm một chút sẽ tốt thôi…”
Dụ dỗ? Bảo chàng dụ dỗ người?
Tưởng tượng kiếp trước, nàng hoài thai lão đại cùng lão nhị chàng đều không ở nhà, nếu đúng như mẫu thân nói, tính tình nữ nhân có thai đại biến, ngày ấy chàng không ở bên nàng, tính khí này ai chịu giúp nàng? Sau lại có thêm tiểu nữ nhi, lúc ấy nàng đã thành thục ổn trọng, cho dù chàng ở bên, nàng cũng không biểu hiện một chút mềm mỏng hay dỗi lẫy.
Giang Nhã Phù thấy chàng không nói lời nào mà nhìn mình chằm chằm, vì thế nàng cũng không thèm nói, chuyên tâm tách vỏ hạt dưa. Chợt một bàn tay to đưa tới, ôm hết hạt dưa trong tầm tay nàng về trước mặt chàng.
“Ta tách vỏ hạt dưa cho nàng, ta… Nhận lỗi.”
Giang Nhã Phù trợn mắt há mồm nhìn nhân hạt dưa Thời Phái đưa, ngây ngốc nhận trong tay, tự nhéo mình một cái hạt dưa rơi xuống. Ông trời! Nàng thấy cái gì? Nghe được cái gì đây?
Thời Phái vậy mà xin lỗi nàng? Còn hầu hạ nàng tách vỏ hạt dưa nữa? Chỉ là một hành động nho nhỏ này thôi, quả thực thần kỳ rồi! Hay là thần trí của nàng lúc này có vấn đề?
Động tác tách vỏ hạt dưa của Thời Phái nhanh bay, do sức chàng lớn, bấm một cái liền tác đôi vỏ hạt, chàng cẩn thận cho vào chiếc khăn sạch đưa trước mặt nàng “Nàng ăn trước nhiêu đây, ta tiếp tục tách cho.”
“Vâng.” Giang Nhã Phù không tự chủ lên tiếng, đột nhiên phản ứng bản thân bất giác bị chàng trụ đi, bỗng dưng cảm giác, xem ra mấy năm nay chàng sống không uổng phí, ngoài chiêu trò thu mua nhân tâm cũng học không ít thứ khác.
“Chỉ mấy hạt dưa này muốn ta nguôi giận, chàng nghĩ quá đơn giản nhỉ?” Lời nói tuy rằng không muốn buông tha người, nhưng thái độ cùng giọng điệu mềm hoá rất nhiều, khinh khỉnh mềm mại tựa chiếc bàn chải nhỏ cào trong lòng Thời Phái.
Chàng ngẩng đầu hướng nàng cười nói “Vậy nàng muốn cái gì nữa? Cứ việc mở miệng là được.”
“Chàng không nói mạnh miệng đi?”
“Nàng nói đi, chỉ cần nàng thêu khăn tay mới trả lại cho ta, mọi cái khác đều được.”
“Phụt ~” Giang Nhã Phù không nhịn được bị chàng làm cho tức cười, lại cảm thấy mình không thể dễ dàng buông tha như vậy, lập tức thu ý cười lại.
“Vậy được! Chính là chàng nói, chỉ cần chàng đáp ứng chuyện này, chờ ta rỗi rãnh sẽ thêu một cái mới cho chàng, bảo đảm so với cái này tốt hơn.”
Tâm Thời Phái vừa động, hơi trầm tư “Xem ra việc này không nhỏ nhỉ?”
“Đối với chàng mà nói kỳ thật không tính là chuyện lớn, nhưng đối với ta nó lại rất quan trọng. Tôn mụ mụ thủ tiết tuổi còn trẻ, hài tử duy nhất của bà bị bọn buôn người lừa đi, về sau trùng hợp nhân duyên bà vào Giang gia, thành bà vú của ta. Khi mẫu thân ta qua đời, Tôn mụ mụ xem ta như con thân sinh, tình nguyện luôn thủ bên ta, giúp ta chiếu cố bọn nhỏ… Kiếp này ta nghĩ muốn cuộc sống bà thay đổi tốt hơn.”
“Vậy à?” Thời Phái nghe thực nghiêm túc, kiếp trước chàng đối với nàng chưa chú tâm tìm hiểu sâu, càng miễn bàn người bên cạnh nàng.
“Nhiều năm sau, tên buôn lậu kia lần nữa phạm án bị quan phủ bắt được, thời điểm hắn bị đưa dạo phố Tôn mụ mụ nhận ra. Ta cho bạc cai ngục, gặp được người buôn lậu kia, không nghĩ tới hắn còn nhớ rõ Tôn mụ mụ, con người trước khi chết lời nói thường thật lòng, hắn nói tình hình hài tử năm đó cho Tôn mụ mụ biết.”
“Tìm được rồi sao?”
“Nhiều lần trắc trở hắn tìm được người mua, đáng tiếc, người nhà mua đứa trẻ đối xử với nó không tốt, tuổi còn nhỏ phải đi làm công bên ngoài, sau bởi không cẩn thận đắc tội quyền quý địa phương, người đang sống bị đánh đến chết, lúc ấy nó còn chưa đến hai mươi. Hiện tại thời gian còn kịp, ta muốn chàng giúp tìm nó đem về.”
Nàng hiện tại cùng kiếp trước bất đồng, khi đó nàng gần ba mươi tuổi, chưởng gia nhiều năm, trong tay đã có một đám người dùng được, không giống hiện tại chỉ có mấy tiểu nha hoàn, chẳng có người dùng được. Huống chi việc này Thời Phái đi làm sẽ càng bảo đảm hơn, tìm một đứa trẻ mất mười bảy năm trước, mặc dù có phương hướng đại khái, nhưng nói thì dễ làm thì có dễ đâu?
Nhắc tới chuyện Tôn mụ mụ, nhìn nàng bi thương tựa hồ muốn khóc, trong đầu Thời Phái nhanh chóng hiện lên mấy thủ hạ am hiểu tìm người.
“Nàng yên tâm, ta nhất định đem việc này làm tốt. Về sau nếu có những chuyện như vậy nàng trực tiếp nói với ta, đừng nghĩ khó khăn hay không tiện mở miệng. Chúng ta là vợ chồng… Không cần mọi sự ôm vào người, nàng có thể dựa vào ta.”
Giang Nhã Phù giật mình, dựa vào chàng sao? Nàng dường như chưa bao có ý quá ỷ vào chàng, kiếp trước chính là như thế, có lẽ thời gian bọn họ ở chung quá ngắn, chàng đối với nàng mà nói so với người khác thân mật hơn một chút mà thôi, chàng là phụ thân hài tử nàng, phu quân nàng, không gì hơn nữa.
Thời gian ở chung hữu hạn, nàng chính là ôn thuận theo chàng, nhưng trong lòng kỳ thật không ỷ vào chàng, sẽ lo lắng cho chàng, vướng bận chàng, nhưng thời điểm không có chàng, một mình nàng vẫn quản lý tốt toàn bộ Quốc công phủ.
Xem mình cứng rắn đã thành thói quen, vì không cảm giác được sự nuông chiều của phu quân, tự nhiên không sinh ra cái gọi là ỷ lại, chỉ do là ông trời buộc họ thành phu thê thôi.
Khó có được một hôm nói chuyện dễ dàng như vậy, Giang Nhã Phù không gây mất hứng ngay lúc này đề cập chuyện sớm muộn gì cũng phải hòa li. Lấy dưới đệm chiếc khăn đưa cho chàng “Cầm đi, ta từ từ thêu lại cái khác cho chàng. Về sau nghĩ muốn cái gì thì nói thẳng ra, ta cũng không am hiểu tâm tình của chàng.”
“Khụ!” Thời Phái hạ giọng “Ta đã biết. Khăn cũng đừng thêu sẽ hư đôi mắt. Thời điểm rỗi rảnh nàng giúp ta may cái áo trong đi.” Điều này chàng luôn ấp ủ mãi, lúc này đưa ra yêu cầu hơi lớn có chút thấp thỏm.
Quả nhiên, Giang Nhã Phù nhíu cặp chân mày, chàng thấy nàng chuẩn bị may áo cho tiểu đầu nhất! Nàng hiện tại hận không thể đem câu nói vừa rồi ăn trở về bụng. Không biết nếu cho chàng cây cột, có phải hay không chàng cứ thế thuận lợi bò lên?
“Được ~ vậy chàng chậm rãi chờ ta.”
Trong lòng Thời Phái cực kỳ vui vẻ, nhưng chàng không thể biểu hiện ra ngoài “Ừ, không vội.”
Giang Nhã Phù tạm thời không nói chuyện này cho Tôn mụ mụ hay, thứ nhất không biết giải thích thế nào cho hợp lý, thứ hai vạn nhất tìm không ra hoặc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ tổ thêm thương tâm thôi.
Chu Hi ở Giang gia, cùng ăn cùng ở với sư phụ Giang Sóng Thiên, cảm thấy trình độ hiện giờ của mình không cần ở nhà đọc sách nhiều, ngược lại nên gia tăng giao tế cùng rèn luyện tâm thái.
Giữa trưa chàng vừa gặp vài bạn tốt, sau khi chia tay họ, thấy cách đó không xa là tiệm sách phố, trong đầu bỗng hiện hình ảnh Giang Nhã Phù an tĩnh ngồi đọc sách, nàng đam mê đọc sách giải trí, lần trước giúp nàng tìm những cuốn sách đó xem chừng đã đọc hết rồi?
Dù sao buổi chiều không có việc gì làm, không bằng tiện đường giúp nàng chọn thêm mấy quyển nữa, chàng liền đi vào vào tiệm sách phố.
Lúc này, quận chúa Ninh Vương phủ Tần La Y cùng biểu muội Diệp Tri Tri vừa lúc dạo tại con phố này. Tỷ muội hai người đi phía trước, bọn nha hoàn đi theo phía sau.
Tần La Y có chút bất mãn, oán trách nói “Đều tại ngươi hết, địa phương này có cái gì tốt mà đi dạo? Không biết ngươi nghĩ thế nào, một năm cũng xem không xong một quyển sách, tự nhiên muốn tới nơi này? Hừ! Chân đau muốn chết.”
Diệp Tri Tri kéo cánh tay nàng, khẽ cười nói “Tỷ tỷ nha, mới đi vài con đường liền chịu không nổi? Người không nghĩ, Chu công tử bác học đa tài, chàng sẽ không thích nữ tử không nghề nghiệp, không học vấn đâu? Tỷ nghĩ Giang Nhã Phù kia xem, bản lĩnh cái khác đều không có, chính là đọc sách nhiều, tỷ hảo ngẫm lại lời ta nói có đúng không?”
- -- ------ ------ --------
Tác giả có lời muốn nói: Dắt nam nhị ra tới lưu lưu, trong truyền thuyết tâm cơ nữ xứng với tuyến...