Nàng nhớ rõ ràng mình đặt bên trong rổ, như thế nào bây giờ không thấy? Chẳng lẽ mình mệt mỏi choáng đầu mà để lộn chỗ nào rồi?
Nàng tìm cẩn thận một vòng trong phòng vẫn không thấy, đành gọi Xuân Hạnh đang quét dọn trước sân lại hỏi.
“Xuân Hạnh, vừa rồi có ai vào phòng ta không?”
“Không ạ, nô tỳ vẫn luôn quét rác ở đây, không phát hiện có ai đi vào.”
Mộc Lưu Phi vừa đến nghe được hỏi “Thiếu phu nhân có chuyện gì sao?”
Không lẽ có trộm? Không có khả năng. Giang Nhã Phù không tin tà ma “Các ngươi có ai nhặt được một cái khăn màu xám? Chính là cái mà mấy ngày nay ta thêu đó.”
“Không có, bằng không nô tỳ hỏi người khác giúp người?”
Rất nhanh, thêm mấy nha hoàn, Tôn mụ mụ bắt đầu cùng tìm kiếm, lật tung cả viện vẫn không thấy đâu, tựa như biến mất vô tung ảnh.
Giang Nhã Phù có chút nản chí “Thôi, tạm thời không tìm nữa có khi lại sẽ thấy thôi.”
Mộc Lưu Phi bỗng nghĩ tới một khả năng khác, thử hỏi nàng “Thiếu phu nhân, có hay không là thiếu gia lấy đi?”
Giang Nhã Phù không hề nghĩ ngợi liền phủ định suy đoán này “Không có khả năng, đừng nghĩ, nên làm gì thì làm đi.”
Nếu thực sự là thiếu niên Thời Phái sẽ có khả năng, nhưng nàng biết, kia là một lão đầu, bọn nhỏ khi bé đều được răn dạy theo khuôn khổ, nên chàng sẽ không làm việc đó, nhị nhi tử Viên thạch khá nghịch ngợm, lúc nhỏ có lần trộm mấy lượng bạc đi chơi, bị chàng phát hiện đánh một trận nên làm nó phải khiếp.
Cho nên chắc chắn nói chàng sẽ không có khả năng, với lại trong lòng chàng còn vướng bận kẻ kia sao có chuyện lấy trộm khăn thêu này.
Có lẽ nàng không cẩn thận đánh rơi chỗ nào đó, bị người khác nhặt mất rồi, nghĩ nghĩ, hiện tại nàng không thể làm liền cái khác vì phải chuẩn bị lễ vật mừng thọ phụ thân, khăn thêu nàng sẽ từ từ làm lại cái khác, với lại quốc công gia cũng không quy định thời gian với nàng mà.
Kiếp trước, lễ vật cho phụ thân là lấy từ kho phủ Quốc công, nàng không chuẩn bị thêm món nào khác cả. Hồi môn của nàng không tính là xuất sắc, lần này vô luận thế nào nàng cũng muốn cấp cho phụ thân một kiện lễ vật thật vừa ý.
Nàng mang theo Mộc Lưu Phi tự mình ra phố đi tìm kiếm, rảo khắp các cửa hàng lớn nhỏ bán thư pháp trong kinh thành, thật may tìm được thứ phụ thân yêu thích tại một cửa hàng bán lẻ.
Nàng liền mua lấy, chờ đến ngày mừng thọ đem tặng phụ thân.
Nên đến lúc ngủ, Tôn mụ mụ giúp Giang Nhã Phù lau khô tóc, vẻ mặt lo lắng sốt ruột, không nói ra bà nghẹn chết mất, thật sự không thể để vợ chồng son tình cảm nhạt lạnh như vậy.
“Thiếu phu nhân, thiếu gia đã mấy ngày không trở về phòng nghỉ, như vậy sẽ không tốt, người nên đi gọi ngài ấy về. Phu thê trẻ nào mà có không giận dỗi, chỉ cần không phải vấn đề lớn, người chịu thiệt chút không sao, ta xem thiếu gia là đang đợi người cho ngài ấy bậc thang đi xuống ấy.”
Giang Nhã Phù đoán trước bà sẽ khuyên nàng thế này, nhìn ý tứ được viết rõ ràng ngay trên mặt.
“Mụ mụ, lần thành thân này chàng lãng phí nhiều thời gian rồi, lão gia phu nhân kỳ vọng đối chàng rất cao, sau này còn muốn chàng ra chiến trường nên không thể sơ sẩy được, nếu chàng cảm thấy đã học tốt sẽ tự nhiên chủ động về phòng ngủ thôi.”
Nghe vậy Tôn mụ mụ kinh hãi “Ai nha, tiểu thư nói phải học hành thành? Vậy đến khi nào mới tốt? Người đừng dọa Tôn mụ mụ. Lão gia cùng phu nhân tuy muốn cô gia tương lai mở rộng gia nghiệp, nhưng hiện tại bọn họ mong nhất chính là tôn tử, ba đời đều đơn truyền, con nối dõi quá đơn bạc…”
“Ai nha Tôn mụ mụ! Muốn ta ngày mai ta đi gặp chàng hỏi học tốt không? Ta thật mệt lắm.”
Tôn mụ mụ vừa thấy nàng như vậy liền biết nàng không nghe lời mình khuyên, thần sắc sầu muộn “Mẫu thân người đi sớm, trách ta quá sủng người, đem người chiều hư rồi, nhưng hiện tại người là tức phụ người ta, vợ chồng son cãi nhau không quan trọng, lão gia phu nhân đã biết sẽ không trách con họ mà sẽ trách người a.”
Trước mắt Giang Nhã Phù hiện lên khuôn mặt Tôn mụ mụ lúc già, trong lòng mềm nhũn, nàng ôm eo bà làm nũng nói “Ta đã biết Tôn mụ mụ, người yên tâm đi.”
Ngày mai nàng tìm Thời Phái nói rõ, định ra ước định chung, trước khi nàng sinh con xong mới hòa li, chàng lâu lâu vẫn phải về phòng ngủ cùng.
“Được, như vậy mới đúng.” Tôn mụ mụ vui mừng vuốt ve mái tóc của nàng. Nếu bà biết một tháng qua vợ chồng son tân hôn bất mãn không phải ở giận dỗi, mà là nháo ở hòa li, không chừng sẽ trực tiếp hôn mê đi.
Ngày hôm sau, Giang Nhã Phù chủ động đi tìm Thời Phái, chàng mới từ bên ngoài trở về, trên người có chút mùi rượu. Nàng không hỏi chàng đi đâu, làm gì, dù sao đời trước nàng cũng rất ít hỏi điều đó.
Thời Phái sau khi uống qua rượu ánh mắt trông ấm áp hơn, nụ cười rộ lên có chút tà khí, đặc biệt là lúc chàng cong khóe miệng, hai mắt lấp lánh nhìn thẳng nàng, làm tim Giang Nhã Phù có chút hoảng loạn.
“Để ta đoán xem, nàng tới mời ta trở về phòng ngủ?”
Giang Nhã Phù thực mau khôi phục trấn định, ánh mắt bình đạm không gợn sóng nhìn thẳng chàng “Chàng cách ba ngày trở phòng một lần đi, tạm thời chúng ta vẫn ngủ chung một giường. Trước khi chúng ta hòa li, ta không muốn làm lão gia cùng phu nhân lo lắng, bớt được chuyện nào hay chuyện đó.”
Sao, không muốn chàng chạm vào?
Thời Phái cười nói “Cũng được, bất quá nàng không cần nói thêm câu kia như vậy ta sẽ không hiểu lầm.”
Cơ mặt Giang Nhã Phù có chút giật giật “Vậy không còn gì tốt hơn. Nếu đêm nay chàng trở về phòng ngủ, hy vọng tẩy hết hơi rượu trên người, ta sợ ảnh hưởng tiểu Đầu nhất.”
Thời Phái cảm thấy thật mệt, nhìn nàng hướng cửa thư phòng đi ra, cánh cửa đóng lại vang lên một tiếng, thanh âm kia như là đánh vào mặt chàng. Đêm nay rốt cuộc chàng có nên về đó không?
Nàng thật là càng ngày xấu nết, muốn chàng trở về phòng lại dám dùng thái độ đó. Chàng từng thống lĩnh mười vạn đại quân, uy danh bốn bể, trừ bỏ Hoàng Thượng nào ai dám nói vậy với chàng?
Nàng thật không giả bộ nổi nữa, ỷ chính mình thay đổi túi da trẻ trung liền không xem chàng vào mắt? Thật sự làm càn!
Bất quá… Trên người chàng có mùi rượu thật sự thực quan trọng sao?
Thời Phái nâng tay áo lên, đúng là có chút khó ngửi, đêm nay không nên về, ám vào hài tử là không tốt. Hơn nữa điều quan trọng nhất, chàng bị nàng đuổi đi, như thế nào nàng mới nói một lời liền tung ta tung tăng trở về?
Uy nghiêm Gia chủ ở đâu? Có chút hơi mem cảm xúc Thời Phái hơi kích động, nhất thời quên mọi điều giờ chàng nghĩ chẳng đả động gì đến nàng…
Vì uy nghiêm gia chủ chàng trốn được sau buổi tối đó.
Thấy chàng đứng trước cửa phòng, Tôn mụ mụ vui suýt bật khóc, nói hai câu vui vẻ rồi nhanh chân lui khỏi phòng. Trong phòng còn lại phu thê hai người, không ai nói chuyện với ai, thời điểm ở chung cùng đời trước phương thức giống nhau, bây giờ không đề tài càng ít nói hơn.
Giang Nhã Phù quyết định cùng chàng làm mặt lạnh, Thời Phái thầm nghĩ, nhìn nàng như vậy thật khiến chàng mất mặt.
Giang Nhã Phù tự thay xiêm y, chỉ mặc áo trong đi ngủ, quay gối đầu ngược lại với chàng.
Màu mắt Thời Phái âm trầm, nàng không hầu hạ chàng thay y thường cũng được, vậy mà lại khinh thường gối đầu cùng một hướng với mình, một chút giả dối nàng cũng không muốn!
Hắn đành qua loa thoát y phục ngoài, đến trước giường trông nàng nằm ngủ chẳng khác nào cá chết một dạng ‘hiền lương thục đức hảo phu nhân’ chàng làm bộ không có việc gì cũng nằm xuống, trừng mắt nhìn nàng đắp chăn kín mít lại không che hết mắt cá chân.
Thật là tiểu yêu tinh chân đẹp, trắng mịn như ngọc, còn sơn móng tay đỏ chói, khiến tâm chàng như bị thiêu đốt. Nếu là… Nếu là có thể hung hăng cắn một ngụm lớn xem nàng sẽ là cái dạng gì? Có dám hay không cùng mình động thủ?
Đương nhiên, chỉ là ác liệt ý niệm lóe trong đầu mà thôi, tuy rằng rất muốn thử nhưng chàng không có như vậy tiện, tự tìm ăn chửi.
Chàng muốn xem lại lần nữa, đột nhiên chân nàng ‘ vèo’ một cái thu hết vào trong chăn, không cho chàng nhìn nữa.
A, thật không thú vị!
Cứ như vậy, Thời Phái bảo trì ba ngày về phòng ngủ một lần, Tôn mụ mụ miễn cưỡng không khuyên nàng nữa.
Rất nhanh, sinh thần phụ thân Giang Nhã Phù đến, Thời Phái cùng nàng mang theo hậu lễ trở về chúc thọ.
Hai người cùng ngồi trong xe ngựa, Trương Bình ở bên ngoài đánh xe.
Thời Phái hảo tâm nhắc nhở “Chờ gặp nhạc phụ đại nhân nàng ngàn lần nhớ phải thu biểu cảm của mình, đừng dọa lão nhân gia, tưởng phủ Quốc công chúng ta khi dễ nàng.”
Giang Nhã Phù đáp trả “Đó là đương nhiên, ta sớm làm tốt tâm lý, mấy ngày này sẽ không ai hoài nghi không thích hợp. Ngược lại là chàng, liền không thể thu lại tác phong kinh tởm kia sao?”
Thời Phái cứng họng, khó có lần không cãi lại. Xác thật, chàng so với nàng chưa kịp thích ứng hảo, tính tình nàng vẫn không có biến hóa đặc biệt gì lớn, chỉ là thay đổi chút sinh hoạt ngày thường trầm ổn hơn thôi.
Chàng thì lại khác, từ một kẻ tự cao tự đại, khí phách hăng hái thiếu niên đến một bụng kinh nghiệm sa trường, trở thành nhất phẩm Trấn Quốc Công, tâm tính chàng sớm thay đổi, làm việc gì cũng sát phạt quả quyết, duy nhất không đổi là cổ ngạo khí trong người.
May mắn chàng luôn kiệm lời, người ta ấn tượng khó tiếp cận mình, sẽ không ai dám nói cái gì, chỉ có thể nói là thế tử gia hiểu chuyện mà thôi.
Chàng yên lặng nhớ kỹ lời Giang Nhã Phù nói, suy ngẫm chính mình, ai, từ lão đầu muốn giả bộ thành thiếu niên thật là khó.
Nhà mẹ Giang Nhã Phù đẻ tọa lạc ở kinh giao, phụ thân là đại nho tôn kính nhất Giang Sóng Thiên, Hoàng Thượng từng bái ông làm thầy, cả đời ông say mê nghiên cứu học thuật, vô tình bước vào con đường quan trường, bởi vậy Hoàng Thượng cho ông một cái danh hiệu đại học sĩ, lại chấp thuận ông không cần trực tiếp vào triều.
Nhà cửa Giang gia rất lớn, là năm đó Hoàng Thượng ngự tứ, đình viện bình dị đơn giản, không nửa điểm tinh xảo hay xa hoa lãng phí, chỉ có hậu viện trồng rất nhiều trúc, mỗi bụi trúc được xử lý cầu kỳ không kém trang nhã, vài nơi đặt một bộ ghế bập bênh tiện ngồi xem sách quý, sách hay, uống một tách trà, đối với người yêu thư thật là quá hưởng thụ.
Giang Nhã Phù chính là sống trong hoàn cảnh như vậy lớn lên, trên nàng có một ca ca, tên là Giang phóng, lớn hơn nàng ba tuổi, một năm trước đã cưới nữ nhi Lưu ngự sử Lưu Nguyệt Thiền, đồng thời cũng là bạn thân khuê trung với nàng.
Sinh nhật Phụ thân luôn luôn đơn giản, trừ bỏ mấy nhà quen biết sẽ thu lễ ở ngoài, còn lại giống nhau không thu, thường chính là người trong nhà đoàn tụ bên nhau nói cười vui vẻ thôi.
Xe ngựa dừng trước cửa, bên trong liền có người ra đón, một thanh niên cao lớn rực rỡ như ánh mặt trời, một nữ cao gầy trắng nõn.
“Ca ca, tẩu tử!” Giang Nhã Phù kêu lên ngọt ngào, ôm khủy tay Lưu Nguyệt Thiền tiến tới.
Giang Phóng cười nói “Muội phu, muội muội, các ngươi cuối cùng tới, phụ thân ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ thương các ngươi nha!”
Giang Nhã Phù muốn gặp phụ thân gấp không chờ nổi “Cha đâu?”
Lưu Nguyệt Thiền chỉ về phía sau “Ở rừng trúc chỗ bụi trúc nhỏ, người… ”
Không đợi nàng nói xong, Giang Nhã Phù liền vén váy chạy đến rừng trúc.
Giang Phóng có chút ngượng ngùng đối Thời Phái cười nói “Nha đầu này, gả chồng rồi còn tính trẻ con như vậy.”
Thời Phái nghe vậy chỉ cười mà không nói, cùng đại cữu ca đi vào trong nói chuyện.
Giang Nhã Phù chạy một hơi đến rừng trúc, còn chưa tới liền hô lớn “Cha, con đã về! Nữ nhi đã trở lại!”
Nàng thở hổn hển, sắc mặt hồng nhuận chạy tới rừng trúc nhỏ, liếc một cái đã bị cảnh tượng trước mặt trấn trụ bước chân.
Cha như thế nào ở chỗ này? Nhớ rõ sinh thần phụ thân không có việc gì sẽ không tới đây. Bỏ qua câu hỏi trong đầu, nhìn phụ thân, trông tóc ông hơn phân nửa còn màu đen, nụ cười trên mặt sáng sủa, phụ thân… người còn sống!
“Cha! Nữ nhi nhớ ngài!” Giang Nhã Phù hốc mắt đỏ bừng, nước mắt lăn dài, giống tiểu hài tử ngày xưa nhào vào lòng ông.
Dọa ông giật mình, chạy lại hỏi sự tình “Tiểu Bảo, đây là làm sao? Tiểu tử Thời Phái kia khi dễ con?” Ông chưa từng thấy nàng như vậy ủy khuất khóc.
Giang Nhã Phù cảm kích giải thích “Không có không có, chính là đã lâu không gặp cha, nhớ cha.”
“Hai! Nha đầu ngốc, như thế nào đã lớn rồi. Lại không phải cách ngàn dặm vạn dặm, mau thu hết nước mắt lại đi, Chu đại ca ngươi còn ở đây, đừng để cho hắn chế giễu.”
Giang Nhã Phù lau nước mắt, nhìn về phía Chu Hi, trong lòng nổi lên một tia nhỏ gợn sóng, đây là người nàng yêu thầm mười mấy năm “Ân, gặp qua Chu đại ca.”
Chu Hi ngọc thụ lâm phong, tươi cười ôn nhuận, nhìn nàng mang theo chút sủng nịch “Thành thân chính là không giống nhau, Tiểu Bảo thấy ta cũng biết lễ nghĩa.”
Trong lòng Giang Nhã Phù cứng lại, nhất thời phản ứng, tuổi này lúc này nàng phải nói gì, vì thế chỉnh đốn tâm tình nhìn giống thẹn thùng.
Giang Sóng Thiên cười lớn “Được rồi, Chu Hi đừng chọc nó, thật vất vả không khóc nữa.”
“Cha ~”
“Chúng ta cùng nhau đến đằng trước thôi, để con rể đợi lâu không tốt, bất quá không nên để bọn chúng đến tìm.” Vì thế ba người cùng trở về tiền viện.
Thời Phái đang cùng Giang Phóng trò chuyện ở đại sảnh vui vẻ, nhìn Chu Hi, Giang Nhã Phù xuất hiện trong tầm mắt, đôi mắt nháy nguy hiểm mị mị, xem ra kiếp này cùng kiếp trước không hoàn toàn tương đồng, không nghĩ tới hôm nay hắn cũng tới.
“Tiểu tế bái kiến nhạc phụ đại nhân, chúc ngài phúc thọ an khang, thọ tỷ Nam Sơn.”
Giang Sóng Thiên đỡ chàng lên “Hảo hảo, mau đứng lên, nhìn các ngươi sống tốt đối với ta mới là tốt nhất. Con rể, lão phu giới thiệu cho con làm quen, đây là đệ tử qua môn Chu Hi. Chu Hi, đây là hôn phu Nhã Phù, thế tử Thời Phái Trấn Quốc Công, các ngươi tương lai có gì cùng giúp đỡ, quan tâm nhau.”
Chu Hi chắp tay “Cẩn tuân sư phụ dạy bảo, gặp qua thế tử, kỳ thật ta với thế tử từng có gặp mặt một lần, không biết thế tử có ấn tượng?”
“Không ấn tượng, gặp qua Chu huynh.”
- -- ------ ---------
Tác giả có lời muốn nói: Này chương thực vui nha ~~ nam chủ tập thật hương cùng tự ngược thể chất vì nhất thể, hạ chương Tu La tràng một đợt ~