Thẩm Chi Triết chắc là bị nghẹn họng, không thèm trả lời tin nhắn nữa. Trì Tích Đình liếc mắt nhìn vài lần rồi cũng mặc kệ, mở tập tin Thẩm Chi Triết gửi ra xem.
Dự án ở thành phố C là một chiến dịch marketing thương hiệu cho dòng đồng hồ SPN.
Thương hiệu đồng hồ này thuộc tập đoàn nhà họ Chử, lúc mới ra mắt đã được tập đoàn đầu tư trọng điểm, dốc không ít nhân lực vật lực và tài chính. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, SPN đã trở thành một trong những thương hiệu đồng hồ hàng đầu trong nước. Tuy nhiên trong những năm gần đây, do tập đoàn điều chỉnh chiến lược và chuyển hướng lĩnh vực kinh doanh, SPN dần dần suy yếu, tầm ảnh hưởng và khả năng tạo ra lợi nhuận cũng ngày càng đi xuống.
Chi nhánh thành phố C mới nhận được chỉ thị từ trụ sở vào năm nay, mong muốn phải hồi sinh bằng được thương hiệu SPN. Họ đã mất khá nhiều thời gian để phối hợp với bộ phận R&D và thiết kế nhằm tạo ra một mẫu đồng hồ mới phù hợp với thị hiếu hiện tại. Dù gì thì cũng có nền tảng vững chắc từ tập đoàn nên quá trình thiết kế diễn ra rất suôn sẻ, chỉ là không ngờ lại gặp vấn đề trong khâu marketing.
Nhiều phiên bản kế hoạch đã được chỉnh sửa hết lần này đến lần khác, khó khăn lắm mới tiến tới giai đoạn triển khai thì lại xuất hiện đầy rẫy sai sót. Điều này khiến cấp trên tức giận quyết định đình chỉ dự án bất chấp tổn thất, yêu cầu chỉnh sửa lại kế hoạch lại từ đầu.
Trì Tích Đình đã xem qua hai bản kế hoạch trong văn phòng của Thẩm Chi Triết, nhưng chỉ có thể nói là vẫn còn thiếu một chút gì đó, thậm chí bản chỉnh sửa còn không bằng bản đầu tiên. Quan trọng nhất là hướng đi của chiến dịch marketing có vấn đề.
Trì Tích Đình dành khá nhiều thời gian để xem bản thiết kế của sản phẩm mới và phân tích phong cách thiết kế, anh nhận ra rằng các chiến lược truyền thông hiện tại đều quá đơn điệu, chưa thể hiện được đặc trưng của sản phẩm. Đội ngũ marketing đã không thực sự tập trung vào các yếu tố thiết kế cốt lõi của mẫu đồng hồ này để sáng tạo ra những hình ảnh quảng bá có sức hút riêng biệt.
Nói tóm lại, vấn đề nằm ở chỗ thiếu sức hút và khả năng nhận diện.
Đây là điều tối kỵ trong việc quảng bá sản phẩm mới, đặc biệt là với những mặt hàng tiêu dùng hàng ngày như đồng hồ. Cạnh tranh trên thị trường rất gay gắt, có quá nhiều sản phẩm thay thế, nếu không làm nổi bật đặc điểm riêng thì rất khó để đạt được hiệu quả mong muốn.
Vừa xem tài liệu dự án, vừa suy nghĩ về hướng cải tiến, chẳng mấy chốc trong đầu của Trì Tích Đình đã phác thảo ra một kế hoạch tổng thể.
Cũng khá có tính khả thi.
Trì Tích Đình văn chương tuôn trào, rất nhanh đã xây dựng được khung sơ bộ của kế hoạch, từ ý tưởng hình ảnh cho đến chiến lược quảng bá trên cả phương tiện truyền thông cũ và mới, mọi thứ đều chỉ ra được điểm mấu chốt một cách đơn giản và súc tích.
-
Trì Tích Đình liếc nhìn đồng hồ.
Đã 4 giờ 50 phút. Quả nhiên khi bận rộn thời gian trôi qua rất nhanh.
Trì Tích Đình lưu file lại, dứt khoát quyết định để mai làm tiếp.
Thời hạn mà Thẩm Chi Triết giao cho là một tuần, nếu hôm nay chưa xong thì để mai làm tiếp.
Nếu may mắn biết đâu ngày mai chết rồi thì khỏi phải làm nữa.
Trì Tích Đình F5 màn hình hai lần, kiên nhẫn chờ thời gian trôi qua rồi tan làm đúng giờ.
OT á? Đừng có mơ.
Khi sắp hết giờ làm, Trì Hòa Viên biến mất tăm mấy ngày nay đột nhiên gửi tin nhắn.
【Trì Hòa Viên】: Hết giờ đừng về vội, đợi tôi chút.
Trì Tích Đình nhanh chóng liếc nhìn thời gian.
4 giờ 58 phút.
Trì Tích Đình trả lời tin nhắn.
【Trì Tích Đình】: Em có thể xuống tầng 1 trong hai phút không?
Trì Hòa Viên: "......"
Hai phút á. Nếu nhảy thẳng từ tầng 30 xuống thì chắc cũng kịp.
【Trì Hòa Viên】: Đm anh chờ thêm vài phút thì ai chết à?
【Trì Tích Đình】: Anh chết.
Công ty đang hút cạn sinh khí của anh.
【Trì Hòa Viên】: ......
【Trì Hòa Viên】: Đợi tôi ở tầng 1. Hôm nay ba mẹ về rồi, tối cả nhà cùng ăn cơm.
Trì Hòa Viên chả thèm battle với Trì Tích Đình nữa, thông báo thẳng luôn.
Ba mẹ? Trì Tích Đình khựng lại, bất giác nhớ đến cuộc gọi mà anh đã gọi khi bị ốm.
Hình như là mẹ của chủ nhân cơ thể này nghe máy. Giọng nói rất dịu dàng, cố ý hạ thấp âm thanh, dù chỉ qua sóng điện thoại nhưng từng lời bà nói đều thể hiện sự quan tâm và yêu thương dành cho con trai. Trì Tích Đình chưa bao giờ nghe thấy một giọng nói dịu dàng đến vậy, cũng chưa từng cảm nhận được tình mẹ con chân thật như thế.
Anh chậm rãi chớp mắt một cái, rồi như có ma xui quỷ khiến ấn ấn trên màn hình.
【Trì Tích Đình】: Oke.
Trả lời tin nhắn của Trì Hòa Viên xong anh lại liếc nhìn thời gian.
5 giờ đúng.
Trì Tích Đình không ở lại lâu, anh thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy, động tác quen nẻo đóng máy tính đẩy ghế dựa, sau đó rời khỏi văn phòng mà không thèm ngoảnh đầu lại.
Văn phòng nhóm C nằm ở cuối hành lang, muốn đến thang máy phải đi ngang qua văn phòng nhóm A và phòng của Thẩm Chi Triết. Khi vác balo trên vai đi qua nhóm A, Trì Tích Đình tiện thể liếc vào trong, đúng lúc nhìn thấy Hoắc Hựu Thâm đang ngồi trước bàn làm việc, mím môi tập trung vào tài liệu. Bầu không khí ở văn phòng nhóm A cũng không khác gì nhóm C, yên tĩnh và nghiêm túc, ai cũng bận rộn với công việc, hoàn toàn không nhận ra đã hết giờ làm.
Hầy...Dù đãi ngộ có tốt đến đâu, công ty có nhân văn thế nào...
Một khi đã trở thành nô lệ tư bản thì không thể tránh khỏi bị đồng hóa.
Bị công việc đồng hóa, bị bầu không khí đồng hóa, bị đồng loại đồng hóa.
Trì Tích Đình chỉ liếc nhìn hai cái rồi thôi, vừa rẽ qua góc hành lang lại đụng phải Ngô Mộc Lương.
"Cậu tan làm rồi á?" Ngô Mộc Lương cau mày nhìn chằm chằm Trì Tích Đình, giọng điệu cao vút nghe chói tai vô cùng.
Trì Tích Đình siết chặt dây đeo balo trên vai, kéo túi lên cho khỏi bị trượt xuống, nhướn mày hờ hững đáp: "Ừ"
Ngô Mộc Lương cau mày, quan sát anh từ trên xuống dưới tỏ vẻ khinh thường và bất mãn. Cậu ta vốn định châm chọc một câu nhưng khóe mắt lại thoáng thấy gì đó, miệng vừa hé ra vội ngậm lại, ánh mắt lóe lên một tia sáng: "Về sớm thế á? Xong việc hết chưa mà về?"
Ông cố ra vẻ lãnh đạo cho ai xem thế.
"Không thì sao nữa" Trì Tích Đình nghiêng đầu, ánh mắt đầy vẻ kỳ quái hỏi cậu chàng: "Cậu ở lại muộn vậy để làm sếp à?"
Ngô Mộc Lương: "......"
"Cậu..." Ngô Mộc Lương nghẹn một cục, định giơ tay chỉ vào Trì Tích Đình, nhưng vừa nâng lên lại cứng ngắc hạ xuống, ánh mắt khẽ lảng ra phía đằng sau anh.
Dù có chậm chạp đến đâu Trì Tích Đình cũng nhận ra sự kỳ lạ của Ngô Mộc Lương, dứt khoát quay đầu nhìn. Thẩm Chi Triết vẫn giữ tay trên cửa, thản nhiên đứng đó quan sát cả hai. Thấy Trì Tích Đình nhìn sang, anh ta còn rất tự nhiên gật đầu chào một cái.
Trì Tích Đình: "......"
Trẻ con thật đấy. Còn dám chơi trò tâm lý với anh nữa à.
Trì Tích Đình quay lại nhìn Ngô Mộc Lương, ánh mắt càng thêm phần hoang đường và khó hiểu. Ngô Mộc Lương nhanh chóng bĩu môi một cái rồi lập tức nở nụ cười tươi rói quay sang Thẩm Chi Triết, lễ phép chào: "Chào giám đốc Thẩm ạ"
"Ừ." Thẩm Chi Triết gật đầu.
Ngô Mộc Lương kéo nhẹ góc áo, đắc ý liếc Trì Tích Đình một cái rồi lại quay sang Thẩm Chi Triết: "Vậy tôi đi làm việc trước, không làm phiền giám đốc Thẩm nữa ạ"
Thẩm Chi Triết nhướn mày nói: "Hết giờ rồi còn gì, về sớm đi"
Ngô Mộc Lương sững người, chớp mắt ngơ ngác. Thẩm Chi Triết cong môi cười cười, phất tay ra hiệu ra hiệu cậu ta có thể đi được rồi.
Chỉ bảo mỗi mình cậu ta đi sao?
Ngô Mộc Lương nhìn Thẩm Chi Triết rồi lén lút liếc sang Trì Tích Đình, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ và chán ghét.
Giữa Trì Tích Đình và Thẩm Chi Triết chắc chắn là có gì đó mờ ám.
Ngô Mộc Lương cứng cổ quay về văn phòng.
Thẩm Chi Triết gõ nhẹ hai cái lên cánh cửa rồi nói với Trì Tích Đình: "Rồi rồi, cậu cũng về đi"
Trì Tích Đình nhìn Thẩm Chi Triết, biểu cảm có chút vi diệu.
Thẩm Chi Triết bật cười: "Làm sao? Tập đoàn họ Chử đâu phải kiểu công ty bóc lột nhân viên, không có cái gọi là văn hóa OT đâu. Hết giờ thì đi về thôi"
Tập đoàn Chử đúng là không khuyến khích tăng ca, trái lại trong mỗi cuộc họp quý Chử Duật đều nhấn mạnh vấn đề này, mong các phòng ban hạn chế tối đa tình trạng nhân viên phải làm thêm giờ. Thế nhưng một khi khối lượng công việc quá lớn thì việc tăng ca là điều khó tránh khỏi, huống hồ ở mỗi bộ phận luôn có vài người tiên phong làm thêm giờ, "ép" những người khác cũng phải ở lại làm cùng.
Gặp phải tình huống này Thẩm Chi Triết cũng hết cách. Anh ta đâu thể túm cổ họ mắng một trận, bắt họ đến giờ là phải cút khỏi công ty được.
Trì Tích Đình không nghĩ nhiều nữa, vâng một tiếng rồi giơ tay vẫy vẫy Thẩm Chi Triết chào ra về. Thẩm Chi Triết mỉm cười rồi đóng cửa lại.
-
Lúc Trì Tích Đình xuống đến tầng 1 thì đồng hồ đã chỉ 5 giờ 5 phút.
Trì Hòa Viên vẫn chưa tới.
Phí phạm cuộc đời thật sự.
Trì Tích Đình quẹt thẻ chấm công, tìm một chỗ trong sảnh rồi uể oải thả người xuống sofa chờ Trì Hòa Viên, vừa nhắm mắt lại định thả lỏng một chút thì bên tai bỗng vang lên một tiếng búng tay giòn tan.
Anh giật bắn người, lập tức mở mắt ra, bắt gặp Trì Hòa Viên đang cúi xuống nhìn mình.
Hôm nay Trì Hòa Viên không đội mũ, tóc được vuốt nhẹ bằng keo nhưng sau một ngày làm việc đã có chút rối, tóc mái lòa xòa trước trán, mắt đen sáng ngời, gương mặt anh tuấn. Thấy Trì Tích Đình bị dọa sợ, khóe môi cậu ta chợt nhếch lên nhưng lại lập tức xịu xuống, bày ra vẻ mặt khó chịu nói:
"Lười vừa phải thôi, đợi có mấy phút mà cũng phải ngồi xuống à?"
Trì Tích Đình lười biếng duỗi người: "Chịu á, anh đau lưng mỏi gối chết mất, mông dính chặt vào ghế không dậy được"
Lười biếng đã trở thành bản chất của anh. Nếu có thể anh sẵn sàng nằm lì trên giường cả đời.
À không. Phải có thêm một cái điện thoại nữa.
Dù anh có nghiện ngủ đến đâu thì cũng không thể chống lại cơn nghiện lướt mạng khó dứt của mình.
Trì Hòa Viên lườm Trì Tích Đình một cái, giơ chân đá nhẹ vào sofa dưới mông anh: "Đi thôi"
Chuyến đi này khá là tốn thời gian. Ba mẹ bọn họ sống ở khu Thanh Hồ cách trung tâm thành phố rất xa, lái xe ít nhất cũng mất bốn mươi phút, mà đó là trong trường hợp không tắc đường. Bây giờ đang đúng vào giờ cao điểm tan tầm, chẳng biết phải kẹt trên đường bao lâu nữa.
Haizzzz...Đi làm đã mệt rồi, còn phải lái xe lâu như vậy nữa.
Trì Hòa Viên xoay xoay cổ, lẩm bẩm tự nói một mình: "Kiểu gì cũng mất hơn một tiếng, mệt chết mất"
"Yên tâm" Trì Tích Đình liếc hắn một cái, nghiêm túc nói: "Không chết được đâu"
Trì Hòa Viên cau mày nhìn sang: "?"
Trì Tích Đình chậm rì rì mở miệng, khóe môi khẽ nhếch lên một chút, bên má trái lộ ra lúm đồng tiền nhỏ: "Anh xem hết 60 giây quảng cáo là hồi sinh được cho em á"
Trì Hòa Viên: "......" Cợt nhả thật sự.
Trì Hòa Viên vừa bực vừa buồn cười, lắc đầu bất lực. Thế mà trong cuộc đối thoại ngớ ngẩn này cậu lại tìm được một chút niềm vui nho nhỏ, thậm chí là cả những cảm xúc khó nói khác.
Dù là anh em lớn lên bên nhau từ bé nhưng Trì Hòa Viên chưa bao giờ thực sự cảm nhận được bất kỳ giá trị cảm xúc hay sự gắn kết nào từ Trì Tích Đình. Trì Tích Đình không giống một người anh, không giống một người bạn, lại càng không giống một người thân. Mặc dù cùng chung một mái nhà lớn lên bên nhau nhưng Trì Hòa Viên vẫn luôn cảm thấy khoảng cách giữa mình và Trì Tích Đình xa rất xa.
Cậu chưa từng thấy một Trì Tích Đình sống động và chân thật như thế này.
Cách ở chung thế này...Cũng khá là...
Khá là đặc biệt.
"Đi thôi...", Trì Hòa Viên rốt cuộc vẫn không nhịn được, lại giơ tay búng một cái bên tai Trì Tích Đình, tiếng tách giòn tan vang lên cùng giọng nói mang ý cười:
"Hỡi chàng hiệp sĩ quảng cáo"
——————————————