Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 270

-Hả?? - Cặp lông mày thanh tú của Trần Diệc Nhiên hơi nhướn lên, buồn cười nhìn Điềm Tâm mà hỏi:

-"Cho uống như vậy" là sao??

-Là được...là được.. - Điềm Tâm cảm thấy tim mình đột nhiên đập rất nhanh, đôi mắt trong veo có chút xấu hổ mà nhìn quanh, không dám nhìn Trần Diệc Nhiên:

-Là được...

Lúc Điềm Tâm sắp sửa nói ra thì mắt chợt nhìn thấy đầu giường có cái chén và ống hút, vì vậy cô liền ngừng lại.

-Đây là? - Cô có chút nghi ngờ cầm lấy chén không và cái ống hút, ánh mắt dò xét nhìn Trần Diệc Nhiên hỏi.

Trần Diệc Nhiên chăm chú nhìn cô, cố nén cười nói:

-Là đồ mớm thuốc cho em đấy, không phải em vừa đoán được rồi sao?

Điềm Tâm lặng yên cúi đầu, nhìn cái ống hút to trong tay, trên miệng ống còn lưu lại một ít thuốc dạng lỏng, vậy là...Trần Diệc Nhiên dùng cái ống này hút lên một ít thuốc rồi nhỏ vào miệng cô sao?

Cô đột nhiên cảm thấy vừa rồi nguy hiểm thật, may là cô không buột miệng hỏi hắn rằng có phải hắn dùng miệng mớm thuốc cho cô hay không, nếu không bây giờ chắc cô cũng bị Trần Diệc Nhiên cười nhạo đến chết mất thôi...

-Khục khục...Em...ừm...đương nhiên là em biết cái gì rồi... - Điềm Tâm giả bộ không thèm để ý mà đaẹt cái chén cùng ống hút trở lại đầu giường, sau đó ngẩng đầu nhìn Trần Diệc Nhiên, vội vàng lảng sang chuyện khác:

-Anh Diệc Nhiên, em đói quá...

Trần Diệc Nhiên cười cười, thò tay nhéo mũi cô một cái rồi thấp giọng nói:

-Bệnh tình vừa mới tốt lên là bắt đầu tìm đồ ăn đó hả?

-Ha ha... - Điềm Tâm xấu hổ cười cười.

-Ngồi trên giường chờ đi, lúc sáng anh có xuống bếp nấu cháo cho em rồi, để anh đi lấy.

Trần Diệc Nhiên nói xong liền xuống khỏi giường, đứng dậy mang dép lê đi vào bếp.

Điềm Tâm ngoan ngoãn nằm trên giường, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

Chưa được một lát sau Trần Diệc Nhiên đã bưng chén cháo đi vào.

Điềm Tâm chống người ngồi dậy, ánh mắt tò mò hướng về phía cái chén cháo trong tay Trần Diệc Nhiên, đến khi nhìn thấy nó thì toàn bộ người cô như cứng đờ ra.

Cái này...Cái này...Cái này là gì vậy? Anh à, anh đừng có coi thường em không đi học đại học nên không biết gì nha!!

Trong đầu Điềm Tâm xám xịt mà nhìn cái chén cháo màu gỉ sắt trong tay Trần Diệc Nhiên, miệng há ra, chần chừ một hồi lâu mới mở miệng hỏi:

-Đây là...cái gì vậy?

-Cháo. - Trần Diệc Nhiên bình tĩnh nói.

-Cháo không phải màu trắng sao? Tại sao cháo này...cái màu này... - Điềm Tâm không nói gì mà nhìn chén cháo trong tay hắn.

Nói dễ nghe thì là màu đỏ gỉ sắt, nhưng nói khó nghe thì, vì Trần Diệc Nhiên mà con trai, tuyệt đối sẽ không đi hỏi mẹ hắn, nên quả thực cô rất hoài nghi rằng trong cháo này chắc đã trộn lẫn thứ gì rồi...

-A, đây là bài thuốc anh thấy trên mạng, nói người bị cảm mạo chảy mồ hôi một lượng rất lớn, vì vậy lúc nấu cháo nên thêm một ít đường mật, táo đỏ, một ít muối gì gì đó để bổ sung dinh dưỡng và chất điện phân...

Trần Diệc Nhiên đặt chén cháo ở đầu giường, sau đó đưa tay ôm Điềm Tâm tựa vào người mình rồi lại bưng chén cháo, dùng thìa múc một muỗng, nhẹ nhàng thổi thổi rồi đưa tới gần miệng Điềm Tâm, nhìn cô mỉm cười nói:

-Ngoan...há miệng ra...

Điềm Tâm ánh mắt hoảng sợ nhìn cái muỗng cháo kề bên miệng, đóng chặt bờ môi mà lắc đầu nguầy nguậy.
Bình Luận (0)
Comment