Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 285

-Người anh? - Điềm Tâm khó hiểu nhìn hắn, không nhịn được liền đưa chân đá hắn một cái rồi nói:

-Cái vị trí "anh" này, phiền anh gánh vác một phần tình cảm của mình đi nào?? Tại sao vấn đề gì cũng muốn em trả lời hết vậy, mấy câu hỏi của cô Trần không phải quá sắc bén hay sao? Suýt nữa thì em không đỡ nổi rồi đấy.

Đôi mắt sâu thẳm của Trần Diệc Nhiên sáng ngời vui vẻ, hắn đưa tay xoa xoa đầu Điềm Tâm, dịu dàng nói:

-Có sao đâu, dù sao mấy chuyện đó em cũng chứng kiến hết mà, cho em một cơ hội để phản kích rồi mà còn không biết trân trọng hả?

-Ý là sao? - Điềm Tâm nghi ngờ hỏi.

-Em có thể nói với mẹ anh là anh thầm mến cô gái ấy nhiều năm, nhưng tiếc là con gái nhà người ta không đồng ý, sau một hồi theo đuổi khổ sở thì cô gái ấy rốt cuộc cũng đáp trả lại tình cảm của anh, chẳng hạn? - Trần Diệc Nhiên khóe môi nở nụ cười cuốn hút nói:

-Dù bất luận em nói thế nào, anh cũng sẽ không phản bác đâu.

-Sao? Lại còn có thể nói vậy nữa hả? - Điềm Tâm mở to hai mắt nhìn khuôn mặt vui vẻ của Trần Diệc Nhiên, trong lòng khóc thầm mà hướng về phía mẹ Trần Diệc Nhiên vừa đi mất, tan nát cõi lòng nói:

-Cô ơi cô đừng đi, con còn nhiều chuyện cần nói với cô!!

-Muộn rồi... - Trần Diệc Nhiên tốt bụng nhắc cô, sau đó túm lấy cánh tay cô rồi nói:

-Đi thôi, anh đưa em về...

-Không muốn... - Điềm Tâm không vui mà nhếch miệng lên, hướng phía Trần Diệc Nhiên nói:

-Không muốn về...Bọn họ đều đi chơi cả rồi, tại sao em phải ở nhà một mình nhàm chán như vậy...Rốt cuộc mọi người cùng ăn cơm ngày hôm nay là vì cái gì vậy...

-A... - Trần Diệc Nhiên như đang suy nghĩ mà nhìn cô, một lát sau mới cười hỏi:

-Nếu như không muốn về nhà, vậy thì mình đi chỗ nào đó nhé?

-Hả? - Điềm Tâm không hiểu ngẩng đầu nhìn hắn.

-Chúng ta...đi làm việc...có ý nghĩa... - Trần Diệc Nhiên hơi cúi người, thì thầm bên tai Điềm Tâm.

Hơi thở ấm áp của hắn phả vào gương mặt trắng nõn của cô, trong giọng nói có chút mập mờ khiến cho khuôn mặt cô bất giác đỏ lên.

-Việc gì...việc gì có ý nghĩa chứ? - Điềm Tâm hồi hộp, lắp bắp hỏi hắn.

-Đi thì biết... - Trần Diệc Nhiên duỗi bàn tay rắn rỏi túm lấy cánh tay Điềm Tâm dắt đi, chưa kịp để cô nói gì đã trực tiếp đẩy cô vào ngồi ở ghế phụ trên xe hắn.

Gương mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm đỏ rực như quả táo chín vậy, nhìn rất đáng yêu.

Trên đường đi, bất luận cô hỏi Trần Diệc Nhiên điều gì thì hắn chỉ trả lời cô bằng một nụ cười bí hiểm.

Mắt thấy ngày càng đến gần căn hộ của Trần Diệc Nhiên, nội tạng trong người cô cứ như lộn tùng phèo cả lên.

Cô sợ cái chuyện có ý nghĩa, là cái chuyện đó...

Chuyện đó...cô...cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà...

Điềm Tâm sốt sắng cúi đầu, vân vê hai ngón tay, suy nghĩ trong đầu nhiều như nước thủy triều vậy.

Đã đến bãi đỗ dưới nhà Trần Diệc Nhiên, sau khi dừng xe, hắn liền xuống xe đi tới ghế phụ, mở cửa ra.

Điềm Tâm vẻ mặt thành thật vẫn đang mải mê vân vê mấy ngón tay, không để ý gì đến xung quanh.

Trần Diệc Nhiên không nhịn được cười, thò tay chọc chọc vào cánh tay cô, nhẹ nhàng nói:

-Đang nghĩ gì đấy, đến nơi rồi vẫn không muốn xuống xe hả?
Bình Luận (0)
Comment