Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 296

“Cục cưng, em thật sự là rất ngốc!! Thật sự anh không biết là anh yêu em ở điểm nào nữa!!” Trần Diệc Nhiên nói giọng hờn dỗi, sau đó liền trực tiếp tắt máy.

Cô gọi lại thì máy liền báo bận.

Cầm điện thoại trong tay, cô nhìn trên màn hình hiện lên dòng chữ “Trò chuyện đã kết thúc” với vẻ mặt đầy vô tội.

Anh Nhiên…… Hôm nay tính tình rất lạ a……

Chẳng lẽ đàn ông cũng tới ngày sao ……

Nếu không tại sao hôm qua lại khác hôm nay đến vậy ……

Cô vô cùng buồn bực, không ngủ được liền cứ như vậy rời giường tìm đồ ăn. Đi quanh nhà hai vòng cô liền cảm thấy chán, liền muốn đi tới nhà của Thẩm Tâm.

Vừa tới trước cửa nhà của Thẩm Tâm, từ phía xa, cô đã nhìn thấy một tiểu cô nương đang ngồi trầm ngâm suy nghĩ.

Trong lòng cô vô cùng tò mò liền đi lên trước, còn cố tình nhìn vào đôi mắt của cô gái đó. Thoạt nhìn có vẻ như là không giống người lạc đường, nhưng lại như đang do dự.

Tiểu cô nương kia thấy Điềm Tâm đang đi tới mắt kiền sáng lấp lánh.

“Chị!!” Tiểu cô nương vội tiến lên, ngăn đường đi của cô.

“A??” Cô nghi hoặc nhìn cô gái đó.

“Cái kia…… Cái kia……” Tiểu cô nương vô cùng ngượng ngùng, “Tôi là bạn học của Thẩm Tâm, tên tôi là Lâm Sở Sở, nghe nói cô ở gần đây ……”

“Đúng a……” Cô gật gật đầu.

“Cái kia…… Cô là chị học cùng Thẩm Tâm?? Tôi có nghe cô ấy nói qua, cô ấy có một người chị a.” Sở Sở ngẩng đầu lên, nhìn cô ngượng ngùng hỏi.

“Ách…… Cứ coi như vậy đi……” Cô chần chờ một chút rồi gật gật đầu, tuy rằng không phải là chị ruột nhưng cũng là cùng nhau lớn lên, tuổi tác cũng gần bằng nhau, cũng coi như là chị em.

“Cái kia…… Chị có thể đưa cái này vào cho Thẩm Tâm được không??” Sở Sở thẹn thùng đưa một bức thư cho cô.

Cô cúi đầu nhận lá thư.

Đó là một lá thư màu hồng nhạt, trên lá thư còn có một con bướm cùng một khóm hoa như ẩn hiện.

Vừa thấy liền biết đây là thư tình.

Đầu năm nay…… Còn có người trực tiếp ra mặt gửi thư tình cho cô ấy a……

Cô nhịn không được hơi cười cười, nhét lại lá thư trong tay mình vào tay tiểu cô nương kia, trêu ghẹo nói: “Nếu là thư tình thì vẫn nên trực tiếp gặp mặt rồi đưa cho cô ấy thì hơn.”

“Chính là tôi……” Mặt Sở Sở liền đỏ bừng lên.

Cô hướng về phía cô gái đó cười cười, sau đó xoay người, ấn chuông cửa.

“Tới đây, tới đây!!” Bên trong cánh cửa liền vang lên tiếng nói của Thẩm, sau đó là một loạt tiếng bước chân.

Sở Sở đứng phía sau cô không xa vừa nghe thấy tiếng Thẩm Tâm liền co rúm người lại.

Lá thư kia cũng liền giấu ra sau lưng.

“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa mở.

Thẩm Tâm thò đầu ra nhìn thấy người đứng ở cửa là cô đang định cười cười chào hỏi liền nhìn thấy Lâm Sở Sở phía sau, khóe môi liền cứng ngắc.

“Lâm…… Sở sở?? Sao cậu lại tới đây??” Thẩm Tâm nhìn cô ấy với ánh mắt vô cùng kinh ngạc.

“Cái kia…… Thẩm Tâm, cậu khỏe chứ!” Mặt Lâm Sở Sở đỏ bừng lên chào hỏi Thẩm Tâm.

“Ách…… Tớ khỏe……” Thẩm Tâm chần chờ một chút, vẫn là gật đầu với cô ấy.

“Thật ra…… Hôm nay ớ có món quà muốn mang đến tặng cậu.” Lâm Sở Sở dường như lấy hết dũng cảm đưa bức thư tình tới trước mặt Thẩm Tâm.
Bình Luận (0)
Comment