Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 337

"Báo cáo huấn luyện viên, chúng tôi ở nhóm kinh tế tài chính năm một, ký túc xá số 1102." Trầm Tâm đứng nghiêm, chào theo kiểu nhà binh với huấn luyện viên.

Huấn luyện viên nhíu mày, cũng đáp lại nàng một cái chào, trầm giọng hỏi: "Vào buổi tối, hai người các cô không ở kí túc xá mà ngủ, len lén chạy ra đây để làm gì??"

"Báo cáo huấn luyện viên, thực ra chúng ta..." Trầm Tâm ánh mắt lóe lên, thái độ do dự, chần chừng một chúng rồi nói với huấn luyện viên: "Thực ra chúng tôi ra ngoài để đi vệ sinh..."

"Đi vệ sinh??" Huấn luyện viên ra vẻ không tin, "WC không phải hướng này, tôi biết các cô đến đây đã ba ngày, còn không biết đường đi đến nhà vệ sinh."

"Ha hả..." Trầm Tâm cười với anh nhưng trong lòng khóe miệng đã sớm giật liên hồi.

Điềm Tâm cúi đầu, không giống như Trầm Tâm có dũng cảm nói chuyện với huấn luyện viên, chỉ biết nhìn chằm chằm mũi chân của mình.

"Hai người các cô, thành thật nói tại sao ra ngoài vào giờ này, đến vào phòng làm việc của ta, nói rõ nguyên nhân." Huấn luyện viên cau mày liếc mắt nhìn hai người, giọng lạnh như băng nói.

"Thật..." Trầm Tâm ngước khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp len, lấy sắc dụ hoặc, đôi mắt gợn sóng của cô, như muốn nói lại thôi nhìn về phía huấn luyện viên, một giọt nước mắt trong suốt, dọc theo mắt chậm rãi chảy xuống, "Huấn luyện viên... Thực ra chúng tôi... Thực ra chúng tôi..."

Điềm Tâm quay đầu kinh ngạc, nhìn Trầm Tâm khóc lóc, trong lòng đột nhiên có dự cảm xấu.

"Kỳ thực chúng tôi cũng là bất đắc dĩ..." Trầm Tâm vươn một ngón tay, phong tình vạn chủng lau nước mắt, ánh mắt uy khuất và u oán nhìn anh, mở ra miệng nhỏ đổ hồng run nhẹ.

Điềm Tâm cảm giác lòng bàn tay mình không ngừng toát mồ hôi lạnh, cô do dự hồi lâu, cuối cùng không chịu nổi nữa đẩy cánh tay Trầm Tâm, vừa mở miệng hỏi cho ra lẽ "Cậu không sao chứ" nhưng, tay của cô bị Trầm Tâm nắm chặc.

"Huấn luyện viên..." Trầm Tâm nắm Điềm Tâm tay nhỏ bé, như là cuối hạ quyết tâm thật lớn như nhau, hướng phía hắn trừu khấp nói: "Ta yếu là để cho ngươi biết lời nói thật nói, ngươi năng bang giữ bí mật cho chúng ta sao??"

"..." Huấn luyện viên ngạc nhiên nhìn Trầm Tâm đột nhiên khóc, quá bất ngờ nên không phản ứng kịp, Trầm Tâm đã ôm vai Điềm Tâm, giọng nói ưu thương mà tuyệt vọng nói: "Thật ra... Hai chúng tôi... Là một đôi yêu nhau..."

Cha mẹ ơi!??

Điềm Tâm mở to mắt.

Người huấn luyện viên kia nghe Trầm Tâm nói có chút bối rối, mắt nhìn chằm chằm hai người, hết nhìn Trầm Tâm đến nhìn Điềm Tâm.

Trầm Tâm hai tay của nắm thật chặt tay nhỏ của Điềm Tâm, cầm tay nàng đặt lên ngực của mình, ánh mắt xinh đẹp nói: "Tôi biết tình yêu của chúng tôi không ai chấp nhận, nên ngày thường chúng tôi che dấu thay vì tình cảm quan tâm, thế nhưng ban đêm ở đây rất cô độc, khi tôi một mình trong đơn côi, thời gian không có cô ấy bên cạnh, lòng thực sự rất đau... Loại đau này... Khó diễn tả được, cũng vô pháp miêu tả, giống như thời khắc trời khóc..."

Điềm Tâm khóe miệng đã co rúm lại.

Đại tỷ, lời kịch này rất là ác độc, cô có thể nói dối không chớp mắt thẳng thừng dựng lên một vở kịch chu đáo như thế này??

Da gà trên người cô đều đã nổi hết da gà!!?
Bình Luận (0)
Comment