Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần

Chương 452

              Chương 452: nghỉ đông, bốn người lữ hành 5

Edit: Bỉ Ngạn

Điềm Tâm sửng sốt, không dám tin liền quay đầu đi, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trần Diệc Nhiên ăn mặc toàn thân một màu đen dương nhung cùng áo khoác ngoài, mặt mỉm cười mà nhìn mình.

“Anh…… Anh làm thế nào lại đến nhà em a??” Ngón tay tinh tế thắng nõn của Điềm Tâm chỉ thẳng vào anh, vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

“Sáng sớm không phải để nói cho em biets, buổi chiều muốn bồi mẹ anh tới thăm người thân sao??” Trần Diệc Nhiên trên mặt mang một mạt ý vị thâm trường tươi cười, chậm rãi đi đến bên người Điềm Tâm, đưa tay lên xoa xoa đầu cô, tiếp tục nói: “Tốt xấu hai nhà chúng ta cũng là thân thích a, thế nào thì cũng phải đến thăm hỏi em, em thấy có phải hay không??”

Điềm Tâm nhận được một trận ngượng ngùng, cúi đầu, thanh âm nhỏ giọng nói: “Anh vừa rồi…… Đều nghe thấy hết a??”

“Ân, nghe thấy hết.” Ánh mắt Trần Diệc Nhiên lộ vẻ cười cười nhìn cô nói: “Thấy người nào đó đem anh biến vào teddy bear, đang cực ỳ tức giận, nếu anh còn không toid, chắc teddy bear kia sẽ nhanh chóng biến thành phế thải mất.”

“Nói bừa…… Em xuống tay nào có thâm như vậy.” Điềm Tâm ngẩng đầu lên, liếc Trần Diệc Nhiên một cái, lại quay lại nhìn lên chiếc giường, đã biến thành bảy vặn tám phần hình dạng teddy bear, kìm không được lại cười cười nói: “Dường như xuống tay, có hơi nghiêm trọng một chút.”

Trần Diệc Nhiên mỉm cười, hướng tới mép giường của Điềm Tâm ngồi xuống, hướng về phía cô ngoắc ngón tay.

Điềm Tâm lập tức dùng cả tay chân mà leo lên người anh, một trận bão ôm, lại ôm thật chắc hông của anh, đem đầu chôn ở ngực anh, nhẹ nhàng mà thở dài một cái nói: “Nhiên ca ca…… Em rất nhớ anh.”

“Ân, anh cũng là.” Cánh tay thon dài của Trần Diệc Nhiên nhẹ nhàng vòng qua ôm lấy eo của cô, cúi đầu hôn lên gò má thắng hồng của cô, sau đó nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của cô nói: “Hình như…… Gầy một chút sao……”

“Hỏi thừ, mỗi ngày em cùng mẹ bôn ba khắp nơi, mỗi ngày đều rất bận rộn đến 10 giờ tôid mới có thể ngủ, hơn nữa còn không gặp được anh, câu nói kia nói như thế nào nhỉ?? Vạt áo dần dần mở rộng trong hối tiếc, làm người ta vô cùng khốn khổ, anh xem, em nghĩ anh nghĩ, đều sút đi vài cân rồi.” Điềm Tâm ngẩng đầu hướng về phía Trần Diệc Nhiên chớp chớp mắt, dõng dạc hướng anh nói.

Trần Diệc Nhiên bị cô chọc đến bật cười, anh đưa tay vuốt chiếc cằm tinh xảo của Điềm Tâm, cúi người hôn lên cánh môi hồng của cô, lẩm bẩm nói: “Anh đây có phải hay không phải là hảo hảo bồi thường một chút cho em?? Ân?”

“Ân……” Điềm Tâm duỗi tay ôm lấy cổ Trần Diệc Nhiên, tự nhiên vậy mà đáp lại nụ hôn của anh.

“Khụ khụ……” Cửa chỗ đột nhiên truyền đến một trận ho khan thanh.

Trong lòng Điềm Tâm cả kinh, nhanh chóng buông cánh tay đang ôm Trần Diệc Nhiên ra.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mẹ Trần Diệc Nhiên cùng mẹ mình mặt xấu hổ mà đứng ở cửa phòng, nhìn bọn họ.

Mặt Điềm Tâm đỏ lên, theo bản năng mà cúi đầu xuống, không dám tiếp tục nhìn hai người.

Trần Diệc Nhiên vậy mà vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh ôm lấy em Điềm Tâm, hướng về phía hai người bọn họ hơi hơi mỉm cười, nhàn nhạt nói: “Mẹ, cô, đứng ở nơi đó làm gì, tiến vào ngồi a.”

Kia ngữ khí, nghiễm nhiên giống như đó là phòng của anh vậy.

Mẹ Điềm Tâm xấu hổ mà ho khan vài tiếng, sau đó lắc lắc tay nói: “Không cần, cô chính là tới hỏi một chút các con muốn điểm tâm tối nay là món gì, cô cùng mẹ con hảo đi ra ngoài gọi món ăn.”

“Điềm Tâm, mua điểm tâm ngươi thích ăn đi?” Trần Diệc Nhiên cúi đầu tới, nhìn Điềm Tâm rúc ở trong lòng mình, thanh âm ôn nhu hướng cô hỏi.
Bình Luận (0)
Comment