Ngây Ngốc Làm Ruộng

Chương 29

Editor: AM

Ngủ một đêm ngon lành, sáng hôm sau Chung Tử Kỳ tỉnh lại thì phát hiện sắc trời bên ngoài rất âm u, xem ra là muốn mưa. Hắn vội vàng đem dưa leo bên ngoài vào phòng, lại cất bó củi trong sân, để tránh cho nó bị thấm nước.

Bởi vì là sáng sớm nên Chung Tử Kỳ cũng không muốn ăn uống quá phức tạp, hắn chỉ nấu một nồi cháo măng. Khi Triệu Chính An đến ăn cơm, Chung Tử Kỳ thề hắn thấy trong mắt Triệu Chính An một chút ghét bỏ, Chung Tử Kỳ đắc ý nghĩ, chủ nhà bếp là ta, ta làm cái gì thì ngươi phải ăn cái đó.

Triệu Chính An gãi gãi đầu, lâu rồi hắn chưa ăn cháo, từ khi ở cùng với nương tử thì hắn đều ăn cơm bằng loại gạo trắng bóng, tệ nhất là hai ngày ăn thịt một lần, cho nên đột nhiên thấy cháo trắng làm hắn rất kinh ngạc, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm. Tuy rằng hắn kén ăn, nhưng đó là khi có thịt thôi, nếu không có thì cái gì hắn cũng ăn được.

Ăn cơm xong, Chung Tử Kỳ đuổi Triệu Chính An ra ngoài, hắn ở trong nhà bếp lấy cái chậu nhỏ trộn đều bột với muối rồi đặt một bên chờ lên men. Vì muốn nhanh hoàn thành mà hắn còn lấy quần áo che chắn mặt chậu.

Sau đó liền không có việc gì để làm, trời sắp mưa, sắc trời ngày càng âm trầm, hắn không thể làm gì được nữa.

"Chính An, đừng giỡn nữa, lùa gà vào đi, trời sắp mưa rồi." Chung Tử Kỳ nói.

"Biết rồi."

Triệu Chính An đang đùa giỡn với Đại Hắc và Tiểu Hắc, nghe thấy Chung Tử Kỳ nói thì liền lùa gà vào nhà, gà con lớn sắp bằng một bàn tay người rồi, chạy nhảy cũng rất cứng cỏi, Triệu Chính An vòng vo vài cái mới bắt được hết. Hắn thả gà vào phòng. Hai chú chó cũng chạy nhảy theo sau.

Còn trưa đến giữa trưa, những hạt mưa đã lay động trong gió, đầu tiên là tí tách sau đó liền ào ào trút xuống.

Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An ngồi trong phòng nghe tiếng mưa rơi. Trong phòng chỉ có tiếng chó và tiếng líu ríu của gà con, không ai nói chuyện, bọn họ không cần nói chuyện để chứng minh cảm giác tồn tại của bản thân, bởi vì dưới đáy lòng đã biết người nọ ở ngay bên cạnh, cảm giác rất kỳ lạ, làm người ta muốn hưởng thụ nó.

Mưa mùa hè đến nhanh mà đi cũng nhanh, ào ào vài tiếng thì cuối cùng cũng ngừng mưa. Sau cơn mưa, không khí tươi mát khác thường. Mây đen tản đi để lộ ánh mặt trời ấm áp.

Sau con mưa, mặt đất lại càng ẩm ướt hơn, Chung Tử Kỳ ra lệnh cho Triệu Chính An và hai chú chó không an phận không được chạy nhảy lung tung. Triệu Chính An lập tức gật đầu.

"Ngoan, buổi tối làm đồ ăn ngon cho ngươi." Chung Tử Kỳ nói.

Quả nhiên, ánh mắt Triệu Chính An lập tức sáng rực, nháy mắt liền khôi phục sức sống. Mỹ thực đúng là vị thuốc hiệu quả mà, ai cũng phục tùng nó.

Ngày mưa luôn làm con người ta lười biếng, Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An đói bụng thì liền ăn, ăn xong lại đi ngủ, chớp mắt một cái thì giữa trưa đã trôi qua. Chung Tử Kỳ nhớ thương bột nở của mình nên kêu Triệu Chính An tự chơi, hắn sửa sang lại quần áo rồi đi vào nhà bếp.

Bột nở có thể làm cái gì? Có thể làm bánh bao, có thể làm bánh mì, có thể làm được rất nhiều chuyện, nhưng điều hắn muốn làm chính là bánh quẩy.

Bánh quẩy này, làm rất phiền phức, chủ yếu là cần bột nở, trước kia Chung Tử Kỳ đã làm một lần, hắn cảm thấy không ngon bằng mua nên không làm nữa. Lần này hắn muốn thử lại, chính là muốn làm nên món ăn độc đáo mới mẻ này.

Người hiện đại rất thích ăn bánh quẩy, hắn tin người cổ đại cũng sẽ thích nó.

Cẩn thận né tránh những vũng nước để đi đến nhà bếp, Chung Tử Kỳ mở chậu đã bịt kín, bột bên trong đã nở rất nhiều.

Chung Tử Kỳ rửa sạch tay, bắt đầu nhào bột, một lúc sau thì cắt bột thành từng khúc dài mười li, ghép hai đoạn kề nhau rồi đặt ở bên cạnh, cứ như vậy, hắn làm tổng cộng ba mươi cái.

"Chính An? Chính An?" Chung Tử Kỳ kêu lên.

"Nương tử?" Triệu Chính An chạy vào nhanh như chớp.

"Lại đây nhóm lửa dùm ta."

Triệu Chính An gật đầu, ngồi bên bếp lò nhóm lửa.

Chung Tử Kỳ đổ vào nồi một phần ba mỡ, nhiều nữa thì rất lãng phí.

Chờ đến khi mỡ nóng, Chung Tử Kỳ thả bột đã nặn vào, bánh quẩy lập tức đổi màu, xoay cuồng chìm nổi lên xuống trong mỡ, một lát sau liền biến thành màu vàng tươi, Chung Tử Kỳ vớt ra đặt vào chậu, sau đó lại tiếp tục chiên những cái khác.

Tuy cơn mưa đã thổi bay không ít khí nóng, thế nhưng vẫn không thể thổi bay hơi nóng trong nhà bếp.

"Được rồi, Chính An không cần nhóm lửa nữa. Ăn thử đi, xem có ăn được không."

Triệu Chính An rửa tay vội vàng lấy một cái, cũng mặc kệ có nóng hay không mà đã há miệng cắn một miếng.

"Ăn ngon, ăn ngon!"

Triệu Chính An thoả mãn cười rộ lên, cắn hai ba miếng đã ăn xong, sau đó lại gắp một cái.

Chung Tử Kỳ kêu Triệu Chính An ngồi chỗ khác ăn, tránh cho việc bị mỡ bắn vào người. Chờ đến khi Chung Tử Kỳ chiên xong toàn bộ bánh quẩy, Triệu Chính An đã ăn no nê ngồi nghỉ ở chỗ đó, vẻ mặt vẫn thèm thuồng như cũ.

Chung Tử Kỳ nhìn thấy hắn ăn ít nhất là năm sáu cái, bánh quẩy đều là hai cái ghép lại với nhau cho nên hắn ăn tổng cộng hơn mười cái, Chung Tử Kỳ cảm thán, may mà là hắn, nếu đổi thành người khác thì sẽ không vui, bởi vì Triệu Chính An ăn không hề ít.

Chung Tử Kỳ cũng cắn một miếng thưởng thức, ừm... May mà tay nghề còn chưa lui. Hắn ăn ba cái thì no, đổ nồi dầu rồi dọn dẹp nhà bếp. Chung Tử Kỳ xách cái chậu đựng hơn mười cái bánh quẩy rồi nói với Triệu Chính An: "Ngươi ở nhà giữ nhà, ta đến nhà Triệu A mẫu, cho bọn họ nếm thử, ai tới cũng không được mở cửa."

"Nhớ rồi nương tử." Triệu Chính An nói.

Chung Tử Kỳ đậy miệng chậu bằng mấy miếng giấy thấm dầu rồi đi ra ngoài.

Vừa đến đầu thôn đã gặp một người.

"Ôi, Kỳ ca nhi, sao không ra ngoài buôn bán nữa? Buôn bán rất đắc hả? Đúng là không giống với dân đen bọn ta mà."

Đây là a mẫu họ Lý ở đầu thôn, bình thường mọi người đều gọi hắn là Lý A mẫu, hắn là một trong số ít người có quan hệ tốt với Vương Thúy Hoa. Cũng là một trong những người mà Triệu A mẫu không chịu thu mua rau củ, bởi vậy có thể thấy được hắn căm hận thế nào.

Chung Tử Kỳ nhìn thấy ánh mắt trào phúng của người này thì cảm thấy rất kỳ lạ, xảy ra chuyện gì mà hắn không biết sao? Sao kẻ tiểu nhân cũng có thể càn rỡ như vậy!

Chung Tử Kỳ lễ phép gọi một tiếng Lý A mẫu rồi không để ý đến hắn nữa.

Lý A mẫu nhìn theo bóng dáng đang đi xa của Chung Tử Kỳ, trong mắt mang theo ghen tị và oán hận, nhà nào trong thôn cũng buôn bán lời mười văn tiền, nhưng mà lần nào nhà bọn họ cũng bị từ chối, sao hắn không oán hận được chứ, nhà mình không bằng nhà người ta, người nhà hắn cũng không nhìn hắn bằng sắc mặt tốt, không biết Lý A mẫu nghĩ đến chuyện gì, hắn phun một ngụm nước miếng: "Không có gì theo ý chứ gì? Xứng đáng!" Sau đó lắc lắc người rời đi.

Chung Tử Kỳ tới nhà Triệu A mẫu, cửa lớn nhà bọn họ rộng mở, hắn gõ gõ cửa kêu: "Triệu A mẫu có ở nhà không?"

"Ở đây, Kỳ ca nhi!" Giọng nói của Triệu A mẫu truyền đến từ trong phòng.

Triệu Trữ mở cửa đi ra, vui vẻ chạy tới: "Sao ngươi đến đây, Tử Kỳ?" Nếu không phải trời mưa thì hắn còn định qua thăm Chung Tử Kỳ đó.

"Đem đồ ăn ngon cho các ngươi." Chung Tử Kỳ cười nói, theo đuôi hắn vào nhà.

"Là cái gì vậy?" Triệu Trữ cao hứng hỏi.

Vào trong phòng, ba người nhà họ Triệu đều có mặt, Chung Tử Kỳ chào hỏi từng người.

"Kỳ ca nhi, đến chơi là được rồi, sao lại con đem đồ vật này nọ chứ?" Triệu A mẫu nén giận nói, nhưng mà hắn vẫn rất vui vẻ, điều đó nói lên việc Kỳ ca nhi xem hắn như người nhà.

Chung Tử Kỳ cười nói: "Cũng không phải thứ gì tốt, chỉ là thức ăn tự làm, các ngươi nếm thử đi." Chung Tử Kỳ xốc giấy thấm dầu, lộ ra bánh quẩy toả nhiệt vàng ónh ánh bên trong.

"A, đây là cái gì?" Triệu Trữ tò mò với tay lấy một cái, sau đó bị Triệu A mẫu trừng mắt. Hắn cắn một miếng: "Ô, thật ngon, còn nóng hổi."

Triệu A mẫu đi vào nhà bếp lấy mấy cái bát, đưa cho những người khác, không hề nghi ngờ, món này rất được mọi người yêu thích, Chung Tử Kỳ nói với bọn họ đây là điểm tâm mà hắn mới nghĩ ra, đợi đến khi thời tiết tốt thì sẽ khai trương, còn phải nhờ Triệu Trữ và Triệu Thăng hỗ trợ.

Triệu Bảo chưa nói gì thì Triệu A mẫu đã phất tay nói ngươi không chê tay chân bọn nó vụng về thì cứ để bọn nó đi theo giúp đỡ.
Bình Luận (0)
Comment