Ngây Ngốc Làm Ruộng

Chương 72

Editor: AM

Hôm nay là 30 Tết, trời còn chưa sáng, bên ngoài đã vang lên tiếng pháo nổ, làm Chung Tử Kỳ bực bội không thôi, lăn qua lăn lại nhưng không thể đi vào giấc ngủ.

Triệu Chính An chỉ có thể trấn an Chung Tử Kỳ: "Xong ngay thôi, xong ngay thôi."

Có lẽ bởi vì mấy ngày nay Chung Tử Kỳ ăn uống không ngon cho nên tính tình cũng trở nên táo bạo, nhưng hắn có thể kiềm chế mà không phát giận lên người Triệu Chính An, trong lòng hắn hiểu, hắn sống không tốt, sao Triệu Chính An có thể sống tốt được chứ?

Ngày nào Triệu Chính An cũng phải giặt quần áo rồi nấu cơm, tuy rằng Chung Tử Kỳ cảm thấy hắn làm cũng không sao, nhưng mà Triệu Chính An lại không muốn, giống như là sợ hắn sẽ bị gì vậy, Chung Tử Kỳ cũng không nói gì nữa, quan trọng nhất chính là Triệu Chính An làm xong còn phải vào trấn Thanh Thuỷ bàn chuyện buôn bán, Chung Tử Kỳ phát hiện, Triệu Chính An gầy đi rất nhiều, nhưng mà cả người hắn toàn là cơ bắp, cho nên người ta cũng không phát hiện ra được, Chung Tử Kỳ lại là người bên gối của Triệu Chính An, là người hiểu hắn nhất, sao Chung Tử Kỳ lại không cảm nhận được chứ, cho nên hắn không muốn làm ra chuyện cố tình gây sự để chèn ép Triệu Chính An.

Một lát sau, tiếng pháo bên ngoài dừng lại, Chung Tử Kỳ nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Đợi đến khi trời sáng, lại là một trận tiếng pháo truyền đến, Chung Tử Kỳ không nói gì mà định rời giường với Triệu Chính An.

"Ngươi nằm thêm một lát nữa đi, chờ ta làm xong đồ ăn rồi dậy." Triệu Chính An nói, sau đó đứng lên thay quần áo.

"Ta cũng dậy luôn, không ngủ được nữa."

Triệu Chính An vừa cài nút áo vừa lắc đầu: "Lạnh, chờ ta làm ấm phòng rồi hẳng dậy."

Cách một đêm, độ ấm trong phòng đã giảm xuống, lạnh đến nỗi làm cho người ta rùng mình, nếu có thể thì không ai muốn rời khỏi ổ chăn ấm áp.

"Được rồi."

Chung Tử Kỳ gật đầu, hắn dậy cũng không có việc gì làm, thôi thì cứ tiếp tục nằm thôi, Chung Tử Kỳ lười biếng nghĩ.

Triệu Chính An mặc quần áo đi ra ngoài, không khí rét lạnh làm hắn rùng mình, hắn đi thẳng vào nhà bếp, hôm nay là 30 tết, phải ăn bốn bữa cơm, cho nên bữa sáng cũng được xem như là bữa ăn đầu tiên.

Triệu Chính An đốt lửa bếp lò, nấu một nồi nước nóng rửa mặt rồi mới bắt đầu nấu cơm, sáng sớm nên cũng không ăn gì quá phức tạp, Triệu Chính An suy nghĩ một lát rồi nấu một nồi cháo, thả mấy cái trứng chim vào nấu chung.

Chờ đến khi nấu xong, Triệu Chính An mới đi gọi Chung Tử Kỳ rời giường. Chung Tử Kỳ duỗi thắt lưng đi rửa mặt, cảm thấy cuộc sống giống như sâu gạo này sẽ làm con người ta trở nên ngày càng lười biếng.

Ăn cơm xong, Triệu Chính An bắt đầu bận rộn, hắn lấy câu đối và giấy dán cửa mà mình đã mua ra, Chung Tử Kỳ phụ trách quét hồ, còn Triệu Chính An thì dán câu đối.

Còn có hai cái lồng đèn lớn màu đỏ, nhà bọn họ ở chỗ hẻo lánh, xung quanh không có ánh sáng, nhìn thấy rất tĩnh mịch cô đơn, cho nên hắn mới mua hai cái lồng đèn.

"Aiz, dịch qua trái một chút... Lại qua phải một chút..." Chung Tử Kỳ chỉ huy Triệu Chính An treo đèn lồng.

"Được chưa?" Triệu Chính An đứng trên ghế hỏi.

"Lại treo lên trên một chút."

Triệu Chính An nghe lời đưa lên trên: "Thế nào?"

Chung Tử Kỳ gật đầu: "Được rồi, treo lên đi."

Triệu Chính An lập tức treo đèn lồng rồi đi xuống, đứng bên cạnh Chung Tử Kỳ, nhìn một lát rồi gật đầu: "Không tệ, nhìn rất đẹp." Trên cửa còn được dán giấy đỏ và câu đối, đầy đủ không khí vui mừng.

"Được rồi, chúng ta vào nhà đi, bên ngoài lạnh." Triệu Chính An xoa tay Chung Tử Kỳ. Vội vàng kéo Chung Tử Kỳ vào phòng.

"Ta đi nấu cơm trưa đây. Ngươi cứ ngồi đây ăn hạt dưa đi."

Chung Tử Kỳ lo lắng: "Hay là để ta làm chung với ngươi đi, nhiều đồ ăn như vậy, ngươi lại chưa từng làm qua."

Triệu Chính An phất tay: "Không cần, chẳng phải hôm qua ngươi đã nói cho ta nghe về trình tự rồi sao, nếu ta không biết bước nào thì ta sẽ hỏi ngươi, ngươi không cần đi ra ngoài."

Chung Tử Kỳ: "Thật sao?"

"Thật, yên tâm đi." Triệu Chính An cam đoan xong rồi, khi đi ra ngoài lại có chút bồn chồn, dù sao thì món mà hôm nay hắn làm không giống với những món mà hôm trước đã luyện tập, đều là những món phức tạp, ví dụ như sườn lợn hầm cách thuỷ, cá chiên, gà hầm và những món xào khác, đúng là hắn chẳng có tự tin gì để làm.

Chung Tử Kỳ ngồi trên giường sưởi cắn hột dưa trong bất an, nghe thấy trong nhà bếp thường xuyên truyền đến tiếng chặt thịt, một lát sau, hắn chậm rãi đi vào nhà bếp.

Bởi vì trong nhà bếp có mùi khói dầu cho nên Triệu Chính An để hé một cánh cửa cỡ bằng bàn tay, Chung Tử Kỳ đi qua liền thấy Triệu Chính An mang tạp dề, đang chuẩn bị làm cá chiên, sau khi đổ mỡ vào, có lẽ là nồi không được để ráo nước, cho nên mỡ bắt đầu vang lên từng tiếng tách tách, Triệu Chính An bỏ cá vào. Trong nồi liền xuất hiện khói đen, Triệu Chính An lập tức nhảy ra xa, đợi đến khi khói đen tản đi thì mới tiếp tục chiên cá, thỉnh thoảng bị mỡ bắn người thì vào sẽ nhe răng trợn mắt, Chung Tử Kỳ cảm thấy buồn cười muốn xĩu, hắn cảm thấy xem Triệu Chính An còn vui hơn xem TV, nhưng mà một lát sau mùi dầu mỡ liền truyền đến, Chung Tử Kỳ đành phải tiếc nuối rời đi.

Triệu Chính An vẫn còn đang nấu nướng chăm chỉ, thỉnh thoảng không biết nên làm gì thì sẽ chạy đến hỏi Chung Tử Kỳ, sau khi có được đáp án thì liền trở lại nhà bếp, trải qua vô số lần nêm nếm lung tung và được Chung Tử Kỳ chỉ dạy, cuối cùng thì đến giữa trưa, Triệu Chính An cũng miễn cưỡng chuẩn bị xong hết đồ ăn.

Triệu Chính An dọn đồ ăn lên bàn: "Chờ một lát, ta đi đốt pháo rồi ăn cơm."

Chung Tử Kỳ gật đầu.

"Bịt tai lại, coi chừng bị doạ." Triệu Chính An nói xong liền đi ra ngoài.

Chung Tử Kỳ bịt tai, một lát sau liền nghe thấy tiếng "bùm" rất lớn.

Triệu Chính An đốt xong liền đi vào nhà, cởi giày rồi leo lên giường sưởi: "Ăn cơm."

Chung Tử Kỳ cầm đũa nhìn thức ăn khó coi trên bàn, đúng là không có khẩu vị mà, không phải hắn ghét bỏ Triệu Chính An, ngược lại, nếu đây là bình thường thì hắn sẽ lập tức ăn ngay, quan trọng là bây giờ ngay cả ngửi mùi mà hắn cũng cảm thấy bao tử quặn đau.

Triệu Chính An biết hắn khó chịu: "Năm mới, ngươi ăn một chút đi, lấy không khí vui mừng, cá này ta bỏ không ít dấm chua, còn có dưa chua nữa, ta cũng bỏ ít dầu, không ngấy chút nào, ngươi ăn thử đi, nếu ăn không vô thì ăn cháo."

Chung Tử Kỳ cầm đũa gắp một miếng cá, đúng là giống như Triệu Chính An nói, có không ít dấm chua, còn có đường, ăn vào vừa chua vừa ngọt.

"Thế nào?" Triệu Chính An hỏi đầy mong chờ.

"Cũng không tệ lắm." Chung Tử Kỳ nói trái lương tâm.

Triệu Chính An vui vẻ gật đầu, cũng bắt đầu ăn cơm, hắn sẽ không đụng vào mấy món mà mình bỏ nhiều dấm chua, bởi vì hắn không thích ăn chua, cho nên hắn cũng không biết Chung Tử Kỳ nói thật hay giả.

Ăn cơm xong, dựa theo tập tục là sẽ làm vằn thắn, 30 tết là một ngày bận rộn, lúc nào cũng phải ăn.

Nhân sủi cảo là Chung Tử Kỳ làm, vỏ bánh cũng là Chung Tử Kỳ làm. Hai người ngồi ở đầu giường, nghe tiếng pháo nổ bùm bùm bên ngoài, vừa nói chuyện phiếm vừa bao sủi cảo.

Bao sủi cảo xong, Triệu Chính An kêu Chung Tử Kỳ ở nhà chờ, còn hắn thì đi viếng mồ mả tổ tiên.

Chung Tử Kỳ cảm khái, có vài tập tục mặc kệ là hiện đại hay cổ đại đều không thể bỏ qua.

Triệu Chính An đi hơn nửa ngày chưa về, Chung Tử Kỳ nhìn thấy trời sắp tối thì liền đi vào nhà bếp nấu nước luộc bánh chẻo, thuận tiện hâm nóng cá, cá là thứ không thể thiếu vào đêm 30, ngụ ý năm sau dư dả.

Chung Tử Kỳ lại hâm nóng vài món khác rồi ngồi chờ Triệu Chính An.

Khi Triệu Chính An về đến nhà thì trời đã tối đen, hắn không vội vã vào nhà mà là đốt hai đèn lồng lớn ngoài cửa, nhìn thấy chúng nó phát ra ánh sáng đỏ mơ hồ thì mới vào nhà.

"Sao về trễ vậy? Ta còn tưởng ngươi bị gì!" Chung Tử Kỳ nhẹ nhàng thở ra.

Triệu Chính An ngồi bên cạnh chậu than, ủ ấm bàn tay lạnh đến nỗi đỏ bừng: Không sao, chỉ là gặp được người trong tộc nên nói vài câu, còn nữa, ta còn đến mộ của A mẫu và A phụ ngươi."

Chung Tử Kỳ nghe thấy như vậy thì liền ngẩn người, Triệu Chính An có lòng, hắn còn chưa nghĩ đến.

"Được rồi, chúng ta ăn cơm thôi." Triệu Chính An nói.

"Ừ." Chung Tử Kỳ lấy chén đũa và sủi cảo. Cùng ăn với Triệu Chính An.

Sau khi ăn xong liền rãnh rỗi, Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An ngồi trên giường sưởi nói chuyện phiếm.

"Nghe nói buổi tối 30 tết, lão gia có tiền trên trấn Thanh Thuỷ sẽ mướn gánh xiếc về biểu diễn, dân chúng bình thường đều có thể đi xem, nhưng mà chúng ta ở xa quá, không có xưa ngựa nên đi không tiện, chờ sau này có điều kiện rồi lại đi xem." Triệu Chính An ôm Chung Tử Kỳ nói.

"Được, ta còn chưa nhìn thấy." Chung Tử Kỳ tò mò, cổ đại quá ít thứ để giải trí, làm cho hắn nhìn thấy cái gì cũng ngạc nhiên.

"Còn có hội chùa vào ngày mười lăm, cũng rất náo nhiệt, ta đã thấy một lần rồi, nam nữ già trẻ trong trấn Thanh Thuỷ đều đi xem hoa đăng, chơi đùa, rất náo nhiệt." Triệu Chính An kể lại sinh động như thật cho Chung Tử Kỳ nghe.

Trong lòng Chung Tử Kỳ rục rịch, trên TV thường diễn cảnh hội chùa cổ đại náo nhiệt đến cỡ nào, hắn cũng rất muốn được nhìn thấy, nhưng mà nhớ đến tình trạng của mình lúc này thì liền suy sụp.

Hai người nói chuyện đến khuya, Triệu Chính An đi ra ngoài đốt thêm một dây pháo, sau đó đi vào nói với Chung Tử Kỳ: "Nương tử, năm mới vui vẻ."

Chung Tử Kỳ cười: "Năm mới vui vẻ." Đây là năm mới đầu tiên kể từ khi hắn đi vào thế giới này, hắn vĩnh viễn không quên.

Hai người ăn bữa cơm cuối cùng của năm, sau đó nằm xuống ngủ.
Bình Luận (0)
Comment