Ngày Sau Hãy Nói

Chương 4

Dư Duệ đang cười.

Hắn đem cô nàng ngoại quốc ép trên giường XXX mãnh liệt một buổi tối, sướng đến chân đều run lên. Ngực to, eo nhỏ, chân dài, da trắng, dâm dịch chảy đầy ra ngoài, có thể không sướng sao? Có thể không cười sao?

Vui quá hóa buồn, Dư Duệ cười quá nên tỉnh luôn rồi.

Dư Duệ tỉnh rồi, cô nàng ngoại quốc không thấy đâu, bên người hắn chỉ có một tiểu bạch kiểm hàng nội địa, đang ngủ say, trong miệng còn ngậm lấy một ngón tay.

Ngón tay của Dư Duệ.

Đệt đệt đệt!

Dư Duệ rút ngón tay ra, hắn bật người ngồi dậy.

“Ưm…” Yến Cẩm Thư chép miệng một cái, nghiêng đầu, cậu ta nhét ngón tay của mình vào miệng, ngủ tiếp.

Dư Duệ: “…”

Đệt mẹ, đây là thói quen của cậu ta sao?

Dư Duệ lấy ngón tay của Yến Cẩm Thư ra, cậu ta lại bỏ vào lại, hắn lập lại vài lần như vậy, Yến Cẩm Thư cũng bỏ vào lại như củ, Dư Duệ nổi lên tâm tính muốn chơi xấu, hắn lấy ngón tay của cậu ta ra đè lại, tiểu bạch kiểm trong miệng không còn đồ vật cau mày, bộ dáng muốn khóc, Dư Duệ trong lòng nóng vội đưa ngón tay nhét trở lại.

Ngón tay của hắn.

“A ——!” Dư Duệ thét lên một tiếng.

Đệt đệt đệt!

Yến Cẩm Thư vậy mà cắn hắn!

Yến Cẩm Thư bị tiếng thét của hắn làm cho tỉnh, cậu ta há miệng phun ra ngón tay của Dư Duệ, xoa xoa mắt, hướng Dư Duệ nở nụ cười nói: “Chào buổi sáng.”

“Buổi sáng con mẹ cậu!” Dư Duệ đem dấu ấn của nhìn rất rõ ràng trên ngón trỏ đưa tới trước mắt Yến Cẩm Thư, rồi nói: “Con mẹ nó cậu nhìn xem!”

Yến Cẩm Thư nhìn chăm chú, tiếp theo lè lưỡi liếm liếm, hơi chớp mắt, cậu ta nói: “Có chút ngọt.”

Đệt mẹ, đây không phải là nước tinh khiết NongFu [1]!

“Tôi kêu cậu xem chứ không có kêu cậu liếm! Liếm một cái tám trăm!” Dư Duệ nghĩ đến tiền thì tinh thần tỉnh táo hẳn. Hắn đưa tay lấy qua cái điện thoại di động đang đặt ở đầu giường, mở ra phần ghi chú, rồi đưa cho Yến Cẩm Thư, hắn nói: “Cậu xem một chút, nếu không có vấn đề gì thì thanh toán đi, cậu đưa tiền mặt hay chuyển khoản đều được nha, nhớ cộng thêm tám trăm.”

Yến Cẩm Thư nhận điện thoại di động. Cậu ta trực tiếp đè chân của Dư Duệ xuống, xoay mình, nằm ngửa ở trên đùi của hắn, nghiêm túc xem ‘sổ’ nợ.

Dư Duệ quá nhàn rỗi không biết làm gì, hắn lấy tay vò vò những sợi tóc mềm mại của Yến Cẩm Thư, ra vẻ ghét bỏ, hắn nói: “Tóc gì mềm nhũn, chẳng trách lúc trước cậu bị người ta bắt nạt.”

Yến Cẩm Thư hướng đầu vào trong lòng bàn tay của Dư Duệ cọ cọ, âm thanh mềm nhũn nói: “Bị bắt nạt cũng không sao, có cậu bảo vệ tôi a.”

Câu nói này làm Dư Duệ nhớ lại chuyện xưa lập tức lên cơn giận dữ. Hắn oán giận thu tay lại, rồi nói: “Ông đây thật hối hận cứu cậu, đồ bạch nhãn lang!”

Yến Cẩm Thư kêu một tiếng. Cậu ta ngửa đầu lên, trả điện thoại di động lại cho Dư Duệ, toét miệng cười nói: “Tôi nhớ tới Hàn Nùng Thịnh còn chưa có chết a.”

Dư Duệ vừa tiếp nhận điện thoại di động, vừa nói: “Hàn Nùng Thịnh là ai?”

Yến Cẩm Thư ngồi dậy, tách ra hai chân khóa ngồi trên đùi của Dư Duệ. Cậu ta cúi đầu, hơi thở ấm áp phả ra trên gò má của Dư Duệ rồi nói: ” Hàn Nùng Thịnh là thầy dạy toán học của chúng ta.”

Dư Duệ chờ Yến Cẩm Thư thân thân hôn hôn, nếu hôn là hắn có tiền nha. Hắn đợi một hồi lâu mà cậu ta không hôn, Dư Duệ hờn giận nói: “Bạn gái củ trước kia ông đây còn không nhớ tên, ai quản cha thầy họ Mã hay họ Tất, đệt mẹ, cậu đừng ngồi trên đùi của tôi!”

Yến Cẩm Thư cười ha ha, cầm qua điện thoại di động của Dư Duệ, mở ra mục ghi chép, “Cậu xem, 90.000, 50.000, 5.000, 500, 1000, gộp lại chỉ có 146.000, cậu xem cậu viết bao nhiêu?”

Dư Duệ nhìn vào trong điện thoại, con số hiển thị trong phần ghi chú chính là 191.000, vừa cẩn thận xem một lần, hóa ra hắn tính sai phần tiền tắm rửa.

Hèn chi đột nhiên từ đâu biến ra cái tên Hàn Nùng Thịnh, hóa ra tên tiểu bạch kiểm này muốn cười nhạo hắn!

Dư Duệ phẫn nộ đè Yến Cẩm Thư xuống giường, rồi nói: “Trừ 800 còn còn lại 44.200, ông đây làm một phát là bù vào!”

Yến Cẩm Thư hai chân quấn lấy eo của Dư Duệ, cười khanh khách không ngừng, cậu ta nói: “Số còn lại thì sao?”

Còn còn lại 14.200, Dư Duệ cúi đầu ngậm đầu v* non nớt hồng hồng của Yến Cẩm Thư, hắn mút vài cái rồi nói: “Yên tâm, tiền của cậu sẽ không bị hoang phí.”

Yến Cẩm Thư sướng đến thở gấp, cậu ta vừa ưỡn ngực vừa nói: “Cậu làm tốt, tôi cho cậu tròn 200.000.”

Nói như vậy đương nhiên là phải cố gắng làm hết sức a, nếu không cố gắng thì làm sao nhận được 200.000 đây.

Đầu tiên Dư Duệ dùng ngón tay chen vào trong cúc huyệt làm công tác mở rộng, đem miệng huyệt nhỏ nhắn của Yến Cẩm Thư làm cho nó mềm mại, hắn cẩn thận chen từ một ngón rồi hai ngón vào, đợi đến khi ba ngón tay có thể thông thuận ra vào cúc huyệt, lúc này hắn mới đổi đồ thật chậm rãi nhét vào.

Động tác của hắn cũng không thô bạo, còn có thể coi là dịu dàng, nhẹ nhàng xuyên, chậm rãi đâm, hắn cứ giày vò Yến Cẩm Thư làm cho cậu ta cũng không nhịn nổi nói: “Con nhím nhỏ, đừng giày vò tôi, dùng sức đâm, dùng sức chơi, dùng sức thao tôi!”

Dư Duệ đột nhiên tăng mạnh động tác, từng cái từng cái hận không thể đâm xuyên qua thân thể của Yến Cẩm Thư, đem cậu ta đóng đinh ở trên giường. Sức mạnh này thực sự quá mức khủng bố, giường cũng không chịu nổi sức lực này, rung động phát ra tiếng ‘cọt kẹt cọt kẹt’.

“Ah! Ưh! Ah! Ah! Ưh ——!”

Yến Cẩm Thư ngửa đầu rít gào, thân thể bị lấn áp không ngừng lui về phía sau, cậu ta không thể không đưa tay ôm lấy vai của Dư Duệ ổn định cơ thể.

Dư Duệ giãm nhẹ động tác, hắn vừa cười xấu xa vừa nói: “Tiểu dâm đãng, la lớn tiếng như vậy, cậu không sợ người khác nghe thấy sao?”

Yến Cẩm Thư há mồm thở dốc, lồng ngực chập trùng kịch liệt, sắc mặt ửng hồng, đáy mắt một mảnh ướt át, cậu ta nói: “Không sợ, phòng cách âm rất tốt.”

Dư Duệ nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, đột nhiên cảm thấy Yến Cẩm Thư có mắt hai mí rất sâu, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ hống, đỉnh cằm nhọn. Tiểu bạch kiểm này thật là đẹp mắt, chỗ nào của cậu ta cũng đều đẹp, trên người mỗi một cái vị trí cũng giống như được tỉ mỉ điêu khắc, cái cổ dài mảnh mai, xương quai xanh hình dạng rõ ràng ngang thẳng, bả vai mềm mại no đủ nhưng không mập, cơ bắp dẻo dai xinh đẹp. Dư Duệ cầm lòng không được đem tay xoa xoa sờ sờ lồng ngực của Yến Cẩm Thư, đệt mẹ, da dẻ làm sao mà trơn nhẵn láng mịn như vậy a.

Dư Duệ Không nhịn được đưa tay mò phía dưới của Yến Cẩm Thư, chim nhỏ đang căng cứng thẳng tắp, ở trong tay hắn nhảy lên. Cái này là hàng thật a. Hắn muốn xác thực cái người đang nằm ở dưới thân hắn, mở rộng chân mặc cho hắn điều khiển là người đàn ông.

“Đệt mẹ, lớn lên diện mạo như vậy thì cũng chỉ có mệnh bị người ta thao”

Yến Cẩm Thư dùng chân xiết chặt eo của Dư Duệ, hai tay ôm cổ của Dư Duệ. Cậu ta tiến lại gần gặm cắn cơ ngực của Dư Duệ, âm thanh run rẫy đầy cám dỗ, cậu ta nói: “Làm rất tốt, tôi thích cậu.”

“Đệt! Tôi giết chết cậu! Ngày hôm nay ông đây chơi khô máu cậu!” Dư Duệ rút dương v*t to lớn ra ngoài. Hắn trở tư thế của Yến Cẩm Thư thành nằm nghiêng, giơ lên một chân vác trên vai của hắn. côn th*t to dài nãy giờ được ngâm trong cúc nguyệt, nên khi rút ra ngoài dính đầy dâm dịch bóng loáng, đột nhiên mạnh mẻ đỉnh cắm vào cúc huyệt nhỏ hẹp ẩm ướt đang không ngừng đóng mở mời gọi.

“Ah ——”

Thân thể mới lần đầu nếm mùi tình dục, mà trước nay chưa từng trải qua, dương v*t đâm vào sâu khủng khiếp, dường như nếu nó đâm vào một chút nữa thì cả người của Yến Cẩm Thư sẽ bị đâm xuyên. Cậu ta kinh hoàng căng chặt cơ thể, nổ lực rút chân lại, thân thể chỉ mới giãy dụa một chút liền bị Dư Duệ sít sao đè chặt, sau đó hắn thô bạo dùng lực eo hông bất chấp đâm xuyên mạnh mẻ vào cúc huyệt của Yến Cẩm Thư.

Từng cái từng cái ra vào, mang theo tiếng nước ‘đôm đốp đôm đốp’, giường cũng vì vậy mà kịch liệt lay động.

“Ah! Ah ——! Ưh ah ——! Trời ạ, ah ưh ah… Dư Duệ, nhẹ chút… Ôh ah, ạch ah ah ah, sâu quá, Aha ah —— nơi đó, ah ah ưh ah ưh —— “

Yến Cẩm Thư thét chói tai bắn ra, cả người mềm nhũn ngã xuống giường, gấp gáp thở hổn hển, mặt đỏ chót. Dư Duệ ngửa đầu nhíu mày, dương v*t chôn sâu trong cúc huyệt ấm áp căng chặt, hưởng thụ cảm giác cúc huyệt co rút siết chặt dương v*t, chỉ trong vài giây mà hắn đã sướng như điên.

Đệt mẹ, Sướng quá.

Dư Duệ nghĩ thầm, nếu làm tình cùng đàn ông sướng như vậy, hắn có quen bạn gái hay không cũng không sao cả.

—-

Nước tinh khiết NongFu: một loại nước suối mang nhãn hiệu NongFu, như việt nam mình có Lavie
Bình Luận (0)
Comment