Đây là lần đầu tiên trong đời Trình Kiến thể nghiệm kỳ động dục chân chính đúng nghĩa của thuộc tính omega của mình.
Vì từng bị mẹ lấy làm vật thí nghiệm thuốc O chuyển B nên về cơ bản, cô không động dục theo chu kì, đối với cô, kì động dục chỉ tới với điều kiện tiên quyết là bị kích thích. Lần này hoàn toàn là do cô tự làm tự chịu, cô đã được trải nghiệm gần một tuần quấn lấy bạn tình vừa khóc lóc kêu đòi vừa mệt bã cả người. Hứa Úy vô cùng kiên nhẫn chăm sóc cho cô, kéo dài kì nghỉ cùng cô vượt qua khoảng thời gian này.
Rèm cửa sổ nhà cô đã kéo kín năm ngày, giường đong đưa vang tiếng kẽo kẹt, Trình Kiến quỳ bò trên giường, bị Hứa Úy nắm vú đâm xỏ trước sau. Cô túm ga giường nhắm nghiền mắt rên rỉ nghẹn ngào, mệt đến mắt cũng chẳng muốn mở ra, nhưng mỗi giờ mỗi phút tai đều nghe thấy tiếng xác thịt va chạm và cả tiếng thở gấp trầm trầm của alpha sau lưng cô đang nỗ lực cày cấy vùng đất kín của cô.
Vì động dục, Trình Kiến khó chịu muốn chết, thân dưới không được cắm sẽ ngâm ngẩm đau và sưng đỏ chảy nước không ngừng, song làm tình liên tục mấy ngày cũng khiến cơ thể vốn chẳng khỏe khoắn gì cho cam của cô càng thêm yếu đuối.
Đối với omega đang trong kì động dục, nếu không được ai đ*t, người đó sẽ chỉ càng khó chịu hơn, tuy lần nào cũng là Trình Kiến chủ động bò lên người Hứa Úy mơn trớn anh xin anh nện mình, nhưng thực chất cô đã hư nhược đến độ Hứa Úy phải thường xuyên bảo cô “Chịu đựng” trong lúc làm cô.
Cơ thể bị thuốc hủy hoại quá độ, đến chịu đựng kì động dục cũng trở thành một chuyện khó khăn.
Đại khái là thấy cô bị tình dục kéo dài liên tục mấy ngày làm cho mặt mày đờ đẫn mất cả ý thức, Hứa Úy cúi người hôn đầu vai cô, xáp lại hỏi khẽ: “Còn nhớ tôi tên gì không?”
Anh sợ cô thần chí không rõ.
“Ba.” Trình Kiến nằm dưới thân anh, giọng nói hư không mang nặng âm mũi, “Ba.”
“Hả?” Anh không hề yêu cầu cô xưng hô sặc mùi nhục dục như thế với mình trên giường, thế nên lần đầu tiên bị omega của mình gọi vậy, Hứa Úy có hơi ngớ người.
Khóe mắt Trình Kiến nhỏ lệ, cô hít mũi thều thào nức nở: “Tại sao… phải đi? Sao không thể mãi mãi… ở bên em?”
Cô rất muốn gọi Hứa Úy là ba, bình thường cũng muốn kêu như vậy, cứ cảm thấy gọi anh là ba, anh sẽ luôn luôn chăm sóc cho mình, như vậy là có thể làm nũng với anh rồi.
Anh quá điềm tĩnh, cảm giác an toàn vững chãi như núi vậy, thật sự rất khiến người ta liên tưởng đến cha.
Hứa Úy giữ eo cô, dán lên người cô, hôn giọt nước mắt chảy ra khóe mắt cô.
“Bên ngoài đang đánh trận, tôi không thể làm khác được, nhưng tôi hứa với em sẽ mãi mãi bên em, có được không?”
Trình Kiến nghiêng đầu muốn hôn, anh đáp lại, nụ hôn ướt át vừa kết thúc, cuộc vận động trên giường lại lập tức bắt đầu, ngọc hành to dài lặp đi lặp lại đâm vào lối kín lầy lội, đ*t cô tê rần toàn thân thở dốc liên tục.
Trong lúc ngẩn ngơ, cô nhớ vào một lúc nào đó mình có hỏi rằng tại sao cứ hỏi cô có đau không suốt thế, hỏi rất nhiều lần.
Hình như anh đáp, sợ dùng sức mạnh quá, làm đau em.
Không phải em rất sợ đau à?
Trình Kiến nắm chặt tấm ga bị vò cơ hồ nhăn nhúm dưới thân, rên thành tiếng.
Người bình thường nom sắc bén là vậy mà đối với cô lại bao dung khôn cùng.
Là đặc quyền ư? Hay là phương thức biểu đạt yêu mến với cô của riêng anh?
Lần đầu tiên bên nhau dài như vậy, hoàn toàn không xuất hiện những vấn đề mà Trình Kiến tưởng tượng, vì kì động dục đến đột xuất nên toàn bộ thời gian Hứa Úy đều ân ái cùng cô.
Về lí thuyết, mỗi một alpha đều có năng lực tính dục mạnh mẽ như vậy, họ sẽ bị kì động dục của omega làm ảnh hưởng đến lượng hormones trong cơ thể, cơ thể không ngừng sản xuất t*ng trùng, đó là bản năng của ABO.
Lăn lộn trên giường suốt bảy ngày, cuối cùng kì động dục của Trình Kiến cũng kết thúc. Cô bị làm cho cả người nhuốm đẫm mùi pheromone của Hứa Úy, hơn nữa còn nhiều lần bị cơ quan sinh dục khóa chặt rót tinh (*).
Hứa Úy liên tục ngửi gáy cô giữa những khoảng trống của cuộc ân ái, như một con mèo trong lồng ra sức duỗi móng vuốt muốn quặp lấy con cá mà với không tới. Trình Kiến lấy làm khó hiểu, hỏi anh mãi anh mới cho biết nguyên nhân.
Anh nói anh không ngửi thấy mùi pheromone của anh trong tuyến xạ của Trình Kiến.
Anh không đánh dấu được.
(*) Thiết lập giao cấu của ABO khá giống động vật họ chó, tức là khi bắn tinh xong phần gốc cơ quan sinh dục của con đực sẽ phồng to khóa chặt âm đ*o của con cái để giữ tinh dịch không chảy ra ngoài, tăng khả năng mang thai (tiếng Anh gọi là “tying” hoặc “knotting”), hay dân gian bên mình gọi là “dính lẹo” ấy *toát mồ hôi*Vốn Trình Kiến cũng cảm thấy đó là một chuyện rất khó chịu, cô cũng đã giải thích với anh về đặc tính của thuốc O chuyển B. Thật ra thân là quân nhân, Hứa Úy đều biết cả, nhưng anh vẫn ngửi gáy cô trong lúc thân mật, khiến Trình Kiến núp trong chăn cứ cười trộm suốt.
Nếu cô có thể làm chủ, cô cũng chỉ hận không thể đẩy con cá anh muốn lại cho anh với, đáng tiếc chính cô cũng chẳng có biện pháp nào sửa chữa được tuyến xạ không thể đánh dấu được này.
Không đánh dấu được có nghĩa người ngoài không thể biết được rằng Trình Kiến là hoa đã có chủ, lòng chiếm hữu của alpha đối với omega rất mạnh, thế nên họ gần như bẩm sinh đã đặc biệt để ý đến chi tiết này.
Kì nghỉ của Hứa Úy kéo dài xấp xỉ gấp đôi so với dự kiến, kì động dục kết thúc, anh giúp cô sửa sang lại gọn gàng căn nhà lôi thôi bừa bộn rồi lập tức chuẩn bị đi về.
Mấy ngày nay Trình Kiến sống rất mơ màng, người ngợm nhũn nhão, đến giường cũng chẳng bò xuống được, không cách nào đi tiễn anh. Song Hứa Úy vừa nói tự đi, Trình Kiến lại bắt đầu khóc. Cô không thích bị anh bỏ lại, như năm xưa cha mẹ cô bỏ cô lại nhà một mình rồi không trở về nữa vậy.
Mấy ngày nay anh bao dung cô làm nũng cơ hồ không giới hạn nên có hơi chiều hư cô. Chiều chuộng omega mình thích trong kì động dục cũng là bản năng của alpha, bất kể tính cách lạnh lùng hay nóng nảy thế nào đều không ngoại lệ về phương diện này, bởi điều này liên quan đến việc nối dài gien, trong khoảng thời gian động dục, omega có khả năng mang thai rất lớn.
Có điều, trừ ngày đầu tiên ra thì về cơ bản Hứa Úy đều đeo bao, Trình Kiến cũng uống thuốc tránh thai định kì. Đó là kết quả sau khi hai người bàn bạc, nghiên cứu của cô đang trong giai đoạn then chốt, Hứa Úy cũng sẽ phải thi hành nhiệm vụ trên chiến trường rất lâu, bây giờ không thích hợp có con.
Trong một vài chuyện, cô khá lí trí, hiện giờ cô không thể có con, điều này không nằm trong kế hoạch của cô, cô đang dùng chính mình làm thí nghiệm, cô không thể để đứa bé trở thành vật thí nghiệm của mình khi vẫn còn đang trong tử cung, huống hồ đó còn là con của cô với Hứa Úy…
Quả thật, sống với thân phận beta đem lại cho cô thế giới rộng lớn hơn, nhưng nếu thí nghiệm thất bại, cô sẽ tự tay phá hỏng cuộc đời con gái của mình, đó cũng là tâm lí cô đã sớm chuẩn bị sẵn.
Mình là đối tượng có thể sẽ phải hi sinh vì nghiên cứu.
Chỉ cần nghĩ đến đây, Trình Kiến sẽ cảm thấy ngực tắc nghẽn. Chuyện mình tin tưởng bấy lâu nay là giả, mẹ cô cũng chẳng yêu cô như cô hằng tưởng tượng.
Omega đều nảy sinh tâm lí không muốn xa rời vượt mức bình thường với alpha vượt qua kì động dục đầu tiên cùng mình, tương tự như phức cảm chim non vậy, về mặt sinh lí cũng thực sự tồn tại cảm giác thuộc về sau khi hoàn toàn gắn liền với pheromone của đối phương. Nhất là khi dạo gần đây, Trình Kiến phải chịu tổn thương tâm lí và áp lực khá nặng, thế nên càng thêm ỷ lại vào Hứa Úy.
Nhưng Hứa Úy không thể không đi, thế nên cuối cùng anh phải trốn Trình Kiến đi.
Thể lực của Trình Kiến không chịu đựng được bao lâu, Hứa Úy cõng cô ra ngoài đi dạo mấy vòng, thấy cô ngủ được một lúc rồi thì đưa cô về. Anh cúi đầu đặt một nụ hôn khẽ khàng lên đôi môi hơi tái của cô, ngắm nghía gương mặt say ngủ của cô một chốc, dém chăn cẩn thận cho cô rồi xách ba lô lên rời nhà.
Hôm sau lúc Trình Kiến tỉnh lại thì đã là buổi chiều. Trong đầu cô trống rỗng, không nhớ nổi tối qua mình trở về thế nào.
Cảm giác một mình giữ nhà quá tệ hại, Trình Kiến đỡ trán ngồi co ro trên giường, vất vả mãi mới làm dịu được chút ít nỗi bực bội trong lòng, đi tắm rồi thay quần áo đến viện nghiên cứu.
Trên đường, Trình Kiến ăn đại cái gì đó, vừa hay chạm mặt Vincent cũng ra ngoài kiếm ăn. Chẳng cần đoán, chỉ cần nhìn cổ nhìn xương quai xanh của cô thôi cũng biết một tuần nay cô như thế nào.
“Năng lực của ông alpha đó được phết.” Vincent nhận lấy cà phê nhân viên bán hàng đưa, bình luận.
“Cậu nói gì?” Trình Kiến cau mày nhìn cậu hỏi, Vincent thoáng sững lại, đáp: “Không có gì, mọi người đều đang chờ chị đấy.”
Trình Kiến nghĩ đến nghiên cứu của mình, trong lòng trầm xuống. Mấy ngày nay cô đã quen nhàn rỗi, chẳng muốn động vào đống bừa bộn khiến cô mệt nhọc hết sức đó một xíu nào.
Vẫn phải điều chỉnh lại tâm thái của mình đi thôi.
Đột nhiên cũng hơi hiểu cảm giác không thể không quay lại của Hứa Úy.
Trình Kiến gần như nghỉ ngơi lấy lại sức cho cả nửa năm quá tải vừa qua, lúc lên giường bới Hứa Úy, cô hoàn toàn không nghĩ ngợi gì, thế nên ngủ cũng rất ngon.
Cô ngồi về vị trí của mình, nhìn chằm chằm màn hình đầu cuối, day day thái dương, cuối cùng vẫn mở nghiên cứu của mình ra.
Còn rất nhiều chuyện chưa hoàn thành.
Có thể nói Hứa Úy vừa đi, Trình Kiến lập tức trở lại trạng thái khi trước. Mấy ngày nay cô lại bắt đầu chết dí trong phòng thí nghiệm dán mắt vào đủ loại thí nghiệm, đa số chỉ ngủ ba đến bốn tiếng mỗi ngày. Có lẽ là do trạng thái lần này rất tốt nên hai tháng sau, rốt cuộc cô cũng nâng cấp trọn vẹn công cụ tiến hóa.
Lần này, Trình Kiến rất có lòng tin với thành quả thí nghiệm của mình, thông qua khảo sát toàn diện, kết quả cuối cùng cho ra đều tiến triển rõ ràng, gần như không tồn tại nguy hiểm không thể được tiếp nhận nào.
Sau khi báo cáo lại với viện trưởng Noël, cô được đối phương cấp phép thí nghiệm.
Trình Kiến một lần nữa được cho nghỉ một tuần, hơn nữa không chỉ cô mà tất cả nhân viên trong phòng thí nghiệm của cô đều được tạm nghỉ, điều này không gây ảnh hưởng gì đến công việc vì trước đó, họ đã không ngơi nghỉ suốt hai tháng rồi.
Trình Kiến đi kiểm tra sức khỏe toàn diện cho bản thân trước, sau khi xác nhận mọi chỉ tiêu sức khỏe đều bình thường, cũng không có mang thai rồi, cô tiêm thuốc thử phản ứng tế bào tăng liều lượng cho mình, ghim kim truyền dịch dinh dưỡng, nằm vào kho tiến hóa mới. Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên làm chuyện như vậy, Trình Kiến đã thông thạo, cô nhắm mắt cảm nhận sự tĩnh lặng hoàn toàn, sau cùng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Nếu có thể dùng số liệu để mô tả tình huống này thì trạng thái tĩnh lặng của Trình Kiến hiện giờ gần như gần kề tử vong. Cô hoàn toàn dừng suy nghĩ, hệt như trở lại bụng mẹ tái tạo lại từ đầu cơ thể mình.
Không biết sự yên lặng này kéo dài bao lâu, rốt cuộc thế giới cũng bắt đầu có biến hóa, như trên một tờ giấy trắng tinh trống không rốt cuộc cũng xuất hiện tin tức.
Một quả trứng thụ tinh không ngừng phân tách phát triển, dần dần thành hình theo thời gian và chất dinh dưỡng rót vào, từ từ có hình thái và ngũ quan của thai nhi. Cho đến khi não thai nhi đó bắt đầu nảy ra suy nghĩ đầu tiên, ý thức “Trình Kiến” cũng tụ tập lại từ khoảng trắng vô hạn.
Cô chợt phát hiện ra muôn ngàn suy nghĩ của mình như một dải ánh sáng khuếch tán hướng ra ngoài, luồng sáng này quá mạnh, khiến cô thoạt nhìn tưởng rằng là trắng xóa. Cho đến khi “cô” dần lại gần luồng sáng mới ngộ ra huyền cơ bên trong.
Luồng sáng này quá khổng lồ.
Muôn hình vạn trạng những thông tin chi chít chằng chịt lướt qua trước mắt, bên tai cô, lượng tin tức khổng lồ đến mức khiến cô gần như không dám tin đó đều là những cái mình từng trông thấy hoặc nghe thấy.
Đối mặt với lượng tin tức khổng lồ như vậy, Trình Kiến phát hiện mình lại không hề có bất kì cảm giác khó chịu nào. Lúc cô suy nghĩ một vấn đề nào đấy, cơ hồ chẳng cần tư duy cũng có thể nhanh chóng sàng lòng được mọi kiến thức tương quan trong kho kí ức của mình. Cô có thể đưa ra đáp án với tốc độ siêu tốc dựa vào những kiến thức mình từng học.
Chiếc máy đầu cuối như tồn tại trong đầu này giúp cô có thể phân tích được bất kì vấn đề gì mà không gặp phải trở ngại, chỉ cần có thể đưa tư liệu nền tảng tương quan vào đầu, cô sẽ tính toán ra được kết quả cuối cùng rõ ràng mạch lạc dựa trên những kiến thức đã biết.
Giống như một AI có nhân tính vậy, cô suy tính linh hoạt đa dạng, không chỉ mở rộng dung lượng khả dụng mà còn tốc độ suy nghĩ của não cũng tiến bộ rõ rệt. Cô cũng thử đi nghĩ những vấn đề hiện đang khiến cô rất đau đầu, kết quả là vơ vét toàn bộ kho kiến thức của mình rồi, cô phát hiện ra lượng kiến thức của mình hoàn toàn không đủ!
Học… Cô phải đi học ngay lập tức!
Sự thật là Trình Kiến đã một lần nữa đột phá hạn chế gien của mình, lúc mở mắt tỉnh lại trong kho tiến hóa, cô có thể cảm nhận được phương thức tư duy của mình đã hoàn toàn thay đổi, hoặc giả là sự huấn luyện khi trước đã đạt đến cực hạn, lần tiến hóa này nằm trong thời điểm đột phá tốt nhất.
Cô nóng lòng muốn bắt tay vào tích lũy thêm, đợi chờ “điểm đột phá” kế tiếp của mình.
Đến lúc đó, cô sẽ có thay đổi thế nào?
Bản thân cô cũng chẳng biết được.