Trình Kiến không hề nhận ra sức bền của mình càng ngày càng mạnh hơn qua những buổi rèn luyện.
Cô luyện trọn một tuần, tổng cộng có ba ngày vào phòng thí nghiệm xưởng công binh học tập, không thể nói là thể lực lập tức trở nên tốt hơn nhưng đúng là dần dần có chuyển biến tốt.
Chỉnh lí lại tài liệu trong tay, Trình Kiến tắt đầu cuối, rời khỏi phòng nghiên cứu xưởng công binh, Hứa Úy thì theo sau, giúp cô tắt đèn.
Anh một mực ở bên cô trong khoảng thời gian này, có lẽ vì Trình Kiến có cảm giác mình sống ở đây một ngày dài bằng một năm nên cứ thấy mình và Hứa Úy đã ngày đêm chung sống hết mấy tháng rồi.
Cô ôm túi đi trong hành lang, Hứa Úy đi bên cạnh cô, hai cái bóng một cao một thấp kéo lê trên mặt đất, Trình Kiến như suy tư điều gì, xuống cầu thang rồi thì cất lời với Hứa Úy: “Ngày mai là phải qua xem thành quả thí nghiệm Quý Thanh Hòa công khai rồi.”
“Ừ.” Anh đáp.
“Em có dự cảm xấu, thật ra đã có từ rất lâu rồi.” Lúc đi tới một khúc hành lang không người, cô bỗng dừng bước, chớp mắt, nhìn mặt giày của mình.
Hứa Úy đi sau cô hai bước cũng đứng lại, nhưng mắt anh vẫn chặt chẽ đậu trên sống lưng mảnh mai của cô.
“Anh biết không?” Trình Kiến quay đầu nhìn Hứa Úy, cặp mắt đen trong veo thấy đáy tựa dòng suối dưới ánh trăng, “Từ nửa năm trước, hạng mục kho tiến hóa của em đã bị gián điệp của Dahl biết đến rồi.”
“Lúc ở trong phòng nghiên cứu của Quý Thanh Hòa lần ấy, cô ả nằm vùng đó đã hỏi thẳng ‘Kho tiến hóa ở đâu’, nhưng hạng mục của em được bảo mật cao độ, vào lúc đó, em mới chỉ nói với viện trưởng Noël về việc này.”
Trình Kiến đứng yên bất động, ánh mắt nhìn anh chăm chú, rất ít khi nhìn thấy thần sắc nghiêm nghị như thế trên mặt cô.
“Em hoài nghi viện trưởng?” Hứa Úy hỏi, giọng bình tĩnh, không phủ định, cũng không có phản ứng gì quá khích.
“Em chỉ là rất sợ.” Trình Kiến cụp mắt, nhìn ngón tay thon dài mạnh mẽ của Hứa Úy, cau mày. Em không biết rốt cuộc chúng có mục đích gì… Nếu viện trưởng Noël thật sự là người của Dahl, vậy tại sao ông ấy lại nói với em rằng chất dung hợp sinh học mà Dahl dùng là do bên ta tuồn ra ngoài?”
Như đang sửa soạn lại suy nghĩ của mình, cô bổ sung: “Lại nói, đáng ra gián điệp xông vào phòng nghiên cứu của Quý Thanh Hòa khi ấy sẽ không hỏi kho tiến hóa ở đâu mới đúng, vì rõ ràng viện trưởng Noël có biết mà.”
“Em thật sự đang hoài nghi viện trưởng Noël à?” Hứa Úy chọc thẳng vào tâm tư cô giấu nơi sâu nhất, đến chính mình cũng không muốn thừa nhận. Trình Kiến ngước mắt đối diện với anh, Hứa Úy nhìn cô trần thuận, “Em đang hoài nghi Quý Thanh Hòa.”
“…”
Trình Kiến nuốt nước bọt, mí mắt giật giật, không nói nên lời.
“Em đã nói với cậu ta về kho tiến hóa bao giờ chưa?” Hứa Úy hỏi.
Trình Kiến lắc đầu, “Khi đó, ngoài viện trưởng Noël ra, em chưa từng nói với ai khác.”
“Nhưng khi đó em qua lại rất thân thiết với cậu ta.” Hứa Úy đi về phía trước hai bước, xóa bỏ khoảng cách cuối cùng giữa hai người, “Lúc em còn chưa bên anh, mọi người đều hoài nghi em có quan hệ với cậu ấy.”
“Em không có gì với anh ấy!” Trình Kiến nhạy bén nhận ra trong lời Hứa Úy lẫn chút ít ghen tuông, đang định giải thích thì lại phát hiện Hứa Úy hoàn toàn không có ý đi sâu vào vấn đề này, thay vào đó, anh dứt khoát nói thẳng phần dưới.
“Thế nên, thông qua quan hệ với em, rất có thể cậu ta đã phát hiện hoặc xem trộm, thấy được một phần nghiên cứu của em khi đó.”
“…”
“Nếu hạng mục nghiên cứu của em đã chẳng phải bí mật gì với Dahl, đại khái chúng sẽ nghĩ cách ăn cắp thành quả của em. Trước đây không xuống tay có thể là vì còn tồn tại nghi ngờ về hiệu quả, nhưng bây giờ, bom mìn đã bị thành quả thí nghiệm của em thành công phá dỡ, e rằng chúng đã bắt đầu có suy nghĩ khác.”
Con ngươi Trình Kiến phóng to, cô nhìn Hứa Úy có phần luống cuống, không ngờ anh lại nói ngay ra nhiều khả năng xấu như vậy.
“Vậy em phải làm sao bây giờ?” Trình Kiến chỉ giỏi ở phương diện nghiên cứu chứ ở những cái khác, cô cũng chỉ bình thường như bất kì ai, thậm chí còn hơi chậm chạp. Cô thật sự thấy sợ, cô không biết rốt cuộc Dahl sẽ làm gì cô.
Hứa Úy vươn tay ôm cô lại, thân mình Trình Kiến áp chặt lên người anh, như thể chỉ hơi dùng sức cô sẽ nát tan.
“Chỉ cần có anh, em sẽ không sao hết.”
Trình Kiến ra sức hít hà mùi sắt thép nhàn nhạt trên người anh, rõ ràng cảm giác sắc bén lãnh lẹo ấy không khi nào không mang lại áp lực và sợ hãi cho người ta, nhưng chẳng biết tự lúc nào, cô lại coi cảm giác này như thần hộ mệnh, an lòng khi có nó ở bên.
“Vâng.”
Cô gật đầu, nắm áo Hứa Úy, vùi mặt vào ngực anh.
Đêm ấy, Trình Kiến bị Hứa Úy ức hiếp hiếm hoi. Trước nay anh vẫn luôn tôn trọng ý kiến của cô khi ở trên giường, song lần này, bất kể Trình Kiến nhõng nhẽo khóc kêu thế nào, anh vẫn rất độc tài, đ*t cô suốt cả một đêm.
Không phải chỉ có mình Trình Kiến nảy sinh dự cảm xấu mà Hứa Úy cũng vậy. Anh đứng bên bờ sinh tử nhiều năm, từng trải qua vô số thời khắc sống chết, đã sớm đánh hơi thấy mùi nguy hiểm. Trình Kiến bị theo dõi, thế nên mấy ngày nay anh mới gánh mọi áp lực thoái thác mọi sự, đặc biệt trông nom cô.
Anh muốn mau chóng diệt trừ thế ngực ngầm ẩn náu sau lưng, để Trình Kiến có thể an tâm mà sống, nhưng đó chẳng phải chuyện gì dễ dàng, nhìn thấu lòng người luôn luôn khó khăn hơn rà phá bom mìn.
Hôm sau, Trình Kiến không rời giường nổi nên cũng chẳng bắt kịp nhóm đầu tiên tham gia diễn tập thực chiến chất dung hợp sinh học của Quý Thanh Hòa. Mãi đến khi bỏ lỡ lời mời, cô mới hiểu ra vì sao đêm qua Hứa Úy lại nện mình mạnh bạo như vậy trên giường.
Anh không muốn cho cô qua đó.
Cuộc sống của Trình Kiến vẫn tiếp tục như trước kia, càng ngày cô càng theo kịp giáo trình rèn luyện của mình, tuy vẫn không thể hoàn thành được toàn bộ nhưng đối với cô, đó đã là sự tiến bộ vô cùng chấn động rồi.
Mỗi lần sau khi kết thúc, buổi chiều Trình Kiến đều sẽ khoanh chân ngồi trên ghế xoay trong phòng nghiên cứu, xem đi xem lại video diễn tập thực chiến chất dung hợp sinh học ngày đó, ít nhất cũng phải đủ ba lần mới chịu tắt.
Thành quả đó còn giống một kỳ tích đáng ghê tởm hơn cả cô tưởng tượng.
Cơ thể những người lính tiếp nhận chất dung hợp sinh học trong video đã xảy ra biến dị, có người mọc sừng bò rừng, vóc dáng cường tráng hơn, có người tứ chi chạm đất chạy băng băng như thể kết hợp giữa báo gê-pa và sư tử, tốc độ tăng lên rất cao, đồng thời còn có thể hung mãnh nhào giết kẻ địch.
Còn có người toàn thân mọc kín vảy cứng, có răng nọc và lỗ má cảm ứng nhiệt của rắn. Thậm chí có người còn đạt được thị lực, móng vuốt và khả năng bay mạnh mẽ của chim ưng.
Đồng thời, họ vẫn còn giữ được lí trí của loài người.
Quả thật, Quý Thanh Hòa như đã sáng tạo ra một chủng loại mới, người dã thú. Từ nay trở đi, con người rốt cuộc cũng có thể quang minh chính đại mọc sừng mọc cánh, trở nên không giống nhân loại.
Lúc giao chiến với thành viên của đội tác chiến bình thường, cơ hồ là người dã thú đè bẹp đối phương, đánh bại đối thủ trong tích tắc.
Trình Kiến biết bên Dahl cũng đã ứng dụng công nghệ này, nhưng trong tuyên truyền quảng bá, Quý Thanh Hòa đã nói rất rõ ràng rằng sự đa dạng hóa của chất dung hợp sinh học mà anh nắm trong tay vượt xa phe Dahl, thế nên chỉ cần quân đội phe ta bắt đầu ứng dụng công nghệ này, sức chiến đấu của phe ta thật sự có thể áp chế Dahl.
Nhưng trong lòng Trình Kiến vẫn chán ghét và bài xích nó.
Loài người vốn không nên sống trong bộ dạng này, vì sao cái thứ chất dung hợp sinh học đi ngược lại với gien người này lại có thể được sản xuất phổ biến cơ chứ?