Sau khi ra khỏi kho tiến hóa, Hứa Úy bị Trình Kiến quan sát săm soi 360 độ suốt ba ngày. Trong khoảng thời gian đó, cô bảo Hứa Úy làm đủ loại trắc nghiệm, qua việc so sánh những số liệu mới này với số liệu ghi lại của Hứa Úy trước đó, Trình Kiến mới hiểu được rốt cuộc anh mạnh lên bao nhiều.
Quân đội có một hệ thống mô phỏng thực chiến hoàn chỉnh, là hệ thống mô phỏng trắc nghiệm trong nhà do Viện Nghiên cứu Trung ương và xưởng công binh cộng tác chế tạo, có thể tổng hợp phân tích tố chất thực chiến của một quân nhân qua nhiều phương diện như sức mạnh, độ nhạy bén, khả năng quan sát, khả năng phân tích, trí tuệ, thể lực, kỹ xảo.
Trình Kiến rèn luyện bốn tháng, mỗi ngày chỉ luyện nửa ngày, đến giờ vẫn chưa chạm được vào mốc đạt chuẩn, tố chất tổng hợp vượt qua 37% quân nhân từng sử dụng hệ thống này. Song Trình Kiến vẫn vô cùng hài lòng với biểu hiện của mình, bởi cô có thể cảm nhận được thay đổi trong cơ thể, có điều vì có Hứa Úy kè kè giám sát nên cô vẫn chưa thể khiêu chiến khả năng thức đêm liên tục.
Còn biểu hiện của Hứa Úy trong hệ thống này thì vô cùng khủng khiếp, thành tích tổng hợp được ghi lại khi trước của anh trong hệ thống mô phỏng thực chiến đã không có ai vượt qua được rồi, mà bây giờ, đến cả thành tích đơn hạng của anh cũng đổi mới kỉ lục tối cao ghi trong hệ thống.
Để bảo mật, Trình Kiến không tải những số liệu này lên đầu cuối, chỉ tự lưu về tiến hành nghiên cứu, phương thức thực hành tốt nhất với Hứa Úy đương nhiên là trực tiếp lên chiến trường.
Nếu có thể, Trình Kiến thật chỉ hận không thể xách máy theo sau, cùng Hứa Úy đến khu an toàn Noah, tận mắt chứng kiến sự nâng cấp anh đạt được. Nhưng trên thực tế, tuy qua khoảng thời gian rèn luyện này, trên bụng cô đã hiện rõ đường cơ 11 nhưng cơ bụng 11 lại không thể giết người.
Mệnh lệnh được phát xuống một lần nữa, để phối hợp với Trình Kiến, Hứa Úy còn có ý định kéo dài thêm một ngày nữa, nhưng hiện giờ anh đã không đi không được rồi.
Kể từ ngày Hứa Úy quyết định lên đường, ánh nắng ngoài cửa sổ bắt đầu khiến Trình Kiến phiền lòng, chẳng ấm áp gì cả, cứ như đang cười nhạo cô về sau không có ai đắp thêm chăn ấm cho cô ban đêm trong một khoảng thời gian dài nữa vậy.
Cảm xúc thù hằn ánh nắng lạnh lẽo này kéo dài rất lâu.
Mãi đến một ngày trước khi đi, Hứa Úy bảo cô ngủ trưa một lúc, yên lặng ôm cô phơi nắng ngoài cửa sổ. Gió xuân âm ấm luồn qua khe hở cánh cửa sổ khép hờ thổi tới, Trình Kiến tựa lưng vào người anh, bấy giờ mới có vài phần cảm giác “thật thoải mái”. Người yêu ôm cô ngủ trong nắng xuân đầu giờ chiều, cô mơ thấy một giấc mộng rất đẹp, sau khi tỉnh lại, Hứa Úy của cô đã rời đi.
Bây giờ đã chẳng còn biết rốt cuộc anh cách cô bao xa nữa rồi, cũng chẳng biết chạy ra ngoài tìm còn có thể bắt kịp anh không.
Trình Kiến cay sè sống mũi hồi lâu, chung quanh vẫn bày biện như cũ, một mình cô co ro trên sofa ôm chân, mặt trời lại bắt đầu dùng thứ ánh sáng lạnh băng kích thích tịch mịch trong lòng cô.
Xúc động nhớ ba mãnh liệt khiến cô mơ hồ có cảm giác mình quay trở lại buổi chiều hôm mất đi cha mẹ.
Thế nên trong khoảng thời gian còn lại, Trình Kiến trở nên vừa bận rộn vừa trầm mặc, vì nghiên cứu chi giả vũ khí, mấy tháng trước bên cạnh cô lại có thêm một nhóm trợ lí mới.
Mỗi ngày cô đều hí hoáy với chi giả, những cánh tay cẳng chân người chân thật đến từng lỗ chân lông và lông măng được nối dây, ngâm trong chất lòng trong suốt.
Lúc Clara gọi đi ăn cơm, Trình Kiến liếc hai người ăn không ngồi rồi hằng ngày họ, cười hỏi: “Ngày nào cũng đi theo tôi như vậy không thấy phiền à? Dù sao lâu thế rồi mà chưa thấy có nguy hiểm nào va vào tôi, hai người có muốn trở lại chiến trường không?”
Trình Kiến hỏi câu này có hơi ngứa đòn, Clara nhíu màu nghiêm túc đáp: “Không gặp phải nguy hiểm nào đương nhiên là tốt nhất, một khi gặp phải, chỉ cần không cẩn thận bảo vệ cô một lần thôi, mọi thứ đều kết thúc.”
Hàn Hành không lên tiếng chỉ gật đầu một cái khi chạm tầm mắt với Trình Kiến.
“Vả lại, trong nửa năm nay, chất dung hợp sinh học đã được tung vào mỗi một khu an toàn, binh lính người dã thú dần trở thành chủ lực trên chiến trường, nói đến sức chiến đấu, thiếu tôi cũng chẳng sao hết.”
Clara nói câu này tuy chỉ là đùa giỡn nhưng lại khiến cô nhớ tới báo cáo tiến độ kho tiến hóa cô đệ trình lên cấp trên tháng này. Im hơi lắng tiếng, cứ như chẳng có ai xem vậy, đã rất lâu rồi cô không nhận được hồi đáp.
Cô đoán không ra ý tưởng của ban lãnh đạo, cứ cảm thấy chỗ nào cũng có điểm kì quặc.
Trong hội nghị nửa năm trước, có rất nhiều vị lãnh đạo cấp trên tham gia, một vài người suy xét không phổ biến nghiên cứu của cô thì có lẽ còn có thể tìm được nguyên nhân giải thích, nhưng không thể có khả năng tất cả bọn họ đều nhắm mắt làm ngơ trước thành quả của cô được.
Nếu không phải biểu hiện của cô thật sự chẳng đáng một xu thì nhất định là có người động tay động chân vào tài liệu của cô, hoặc, gây ly gián gì đó ở giữa.
Nghi ngờ trong lòng Trình Kiến đã thành hình, cô có đối tượng hoài nghi, cũng biết trước mặt mình đặt một cạm bẫy rất lớn, chỉ là cô không hiểu rốt cuộc mục đích của những người đó là gì, động lực gì khiến họ làm vậy.
Thế nên cô dứt khoát làm trái quy định, điều chế thuốc thử phản ứng cho Hứa Úy trước, cho anh nếm sớm bát canh này.
Trình Kiến vẫn cảm thấy mình sắp gặp phải vài chuyện không hay, mà cảm giác bất an nảy sinh kể từ khi virus Camorra kiểu mới ra đời kéo dài đến giờ không những không yếu bớt đi vì cô không gặp phải ám sát mà ngược lại, còn càng ngày càng nghiêm trọng.
Một tuần sau khi Hứa Úy rời đi, viện trưởng Noël triệu tập mở một hội nghị, nhân viên tham dự trong đó có cả Trình Kiến.
Địa điểm hội nghị đặt ở phòng hội nghị khu an toàn Noah, Trình Kiến không thể không thay quân phục ngồi phi cơ rời khỏi Greenfield, vì buổi chiều mới nhận được thông báo nên sau khi chạy tới, Trình Kiến cũng chẳng có thời gian ăn cơm, cứ thế hứng gió đêm đi họp.
Đó là một hội nghị tương đối cơ mật, nhân viên không phận sự đều không được ra vào.
Clara và Hàn Hành cùng chờ bên ngoài. Sau khi tìm được chỗ ngồi của mình ngồi xuống, Trình Kiến phát hiện ra phần lớn những người trước mắt, ngoài thanh danh ra, mỗi người trong số họ đều là quân chủ lực trong khu an toàn của mình, là kiểu nhân vật gánh team.
Quá nhiều nhân vật cấp thiên tài, thậm chí còn cho Trình Kiến cảm giác đây là hội nghị liên quan đến sự tồn vong trong tương lai.
Một lát sau, Quý Thanh Hòa ngồi xuống bên cạnh cô, đêm nay anh cũng mặc quân trang phẳng phiu, lúc chạm mắt với Trình Kiến, anh mỉm cười.
“Anh có biết đêm nay họp gì không? Buổi chiều em mới nhận được thông báo, còn chưa kịp hỏi thăm gì.” Trình Kiến nhích lại gần anh, hỏi nhỏ.
Quý Thanh Hòa ra vẻ huyền bí với cô, không nói thẳng chuyện hội nghị mà giơ măng sét lên trước mặt cô, nói: “Mùi nước hoa này thơm không? Đồng nghiệp tặng đấy, trước khi ra cửa cứ nhất quyết bắt anh xịt.”
Trình Kiến ngửi thử, cũng không phải kiểu mùi cô thích.
“Tạm.” Cô cho một đánh giá bảo thủ, Quý Thanh Hòa nghe xong mới chậm rãi trả lời câu hỏi của cô, “Anh cũng mới nhận thông báo hôm nay, hình như có một người rất quan trọng sắp trở về.”
“Người rất quan trọng? Chẳng lẽ là đại gián điệp nào đào ra khỏi Dahl?” Trình Kiến vẫn còn nhớ tiến sĩ Johnson mình đi giải cứu năm nào, sau khi trở lại không lâu, bên khoa học kĩ thuật đã tổ chức một hội nghị, mục đích chính là giảng giải với mọi người kiến thức ông mang về.
Bây giờ lại có cái gì muốn chia sẻ với mọi người à?
Tuy bình thường Trình Kiến thích nhất là hội nghị tọa giảng thế này nhưng hội nghị hôm nay lại diễn ra vào ban đêm, cô cứ cảm thấy có gì đó không bình thường.