“Thiếu tá Trình Kiến, sao mày chau mặt ủ thế?”
Không ngẩng đầu lên nhìn nên Trình Kiến không nhận ra viện trưởng Noël vẫn còn đứng đó. Ông ta rời khỏi bục phát biểu, đứng trước hàng ghế ngồi thứ nhất bên phải, con ngươi xanh thẳm nhìn thẳng vào cô.
Trình Kiến trừng ông ta, Noël chẳng để tâm, chỉ nói tiếp: “Cháu nhìn nhận thế nào về ‘tinh thần mẫu thể’ Camorra?”
“Thứ ác ôn.”
“Ha… Trên đời có thứ gì tuyệt đối xấu ác không? Tia F được phát ra chính từ viên thiên thạch được tinh thần mẫu thể chiếu bức xạ đó, chẳng lẽ cháu cảm thấy tia F không tốt?”
Noël dẫn dắt chủ đề đối thoại, câu trả lời cho những câu hỏi này đều rất có tính hai mặt, Trình Kiến không thể không đáp trả.
“Không phải tia F không tootes, là những cái tia F mang lại quá khủng khiếp, từ khi nó bắt đầu xuất hiện đến nay, gần như đã hủy diệt một nửa thế giới! Đến giờ zombie vẫn đang vây quanh bên ngoài lưới điện của khu an toàn chỉ chực xông vào, trong loài người lại có một lượng lớn biến thành người dã thú, beta mang thai khó khăn, omega đảm nhiệm chủ lực sinh sản thì lại thưa thớt, còn tiếp tục như vậy nữa, loài người sẽ tuyệt diệt!”
Noël lắc đầu: “Ban đầu thật ra bọn tôi cũng không có ý định diệt chủng loài người, chỉ là muốn loại trừ ngăn cách giữa chủng tốc, quốc gia và các nền văn hóa, để trí tuệ nhân loại có thể đoàn kết với nhau, giống như tinh thần mẫu thể vậy, mọi người đồng tâm hiệp lực phát triển thì mới có thể xúc tiến văn minh Trái Đất phát triển phồn thịnh nhanh nhất.”
“Bớt kiếm cớ đường đường chính chính cho mình đi.”
“Vậy cháu thì sao? Cố chấp giữ gìn những thứ máy móc cũ kĩ này thật sự có ý nghĩa sao? Tôi cho rằng khoa học kĩ thuật càng mới lạ càng mênh mông mới là cái thu hút người ta nhất, nhất là với những đứa trẻ thông minh như cháu, cháu căn bản không cần giữ khư khư cái cũ.”
“Viện trưởng, trước hôm nay, người tôi tôn trọng nhất trong Viện Nghiên cứu Trung ương chính là ông, nhưng bây giờ, sự tôn trọng này đến đây chấm dứt.”
Trình Kiến cúi đầu với ông ta, đứng dậy rời đi, lúc sắp ra tới cửa, giọng của viện trưởng Noël vọng tới từ phía sau.
“Đây chỉ là bắt đầu, tính mạng của hai người được sắp xếp bảo vệ cháu chính là tiền cược ván thứ nhất dùng để uy hiếp cháu, chờ họ bị lật đổ rồi, trên bàn sẽ xuất hiện nhiều món tiền cược hơn để uy hiếp cháu, Trình Kiến, đừng ương ngạnh nữa, vô dụng thôi.”
“Trong hoàn cảnh này, cháu căn bản không có đường lui, một người bị ép vào góc chết thì có thể làm được gì?”
Trình Kiến không quay đầu, bước chân không dừng lại, thái dương ngâm ngẩm đau. Clara chờ cô trong hành lang phía trước, thấy Trình Kiến đi ra, vẻ mặt có phần lo lắng.
“Họ nói viện trưởng giữ cưng lại nói chuyện riêng, không sao chứ?”
Ánh mắt Trình Kiến cứng đờ, ngẩng đầu lên đối mặt với cô, muốn thử tin tưởng năng lực thân thủ và độ nhạy bén của Clara.
Cô hi vọng Clara có thể nói hết những cái này cho Hứa Úy, dù cho cô ấy chỉ nói với Hứa Úy rằng hình như Trình Kiến không ổn lắm, không biết có phải có chuyện gì xảy ra không, nói không chừng chuyện sẽ tốt hơn một chút…
Nhưng cô càng sợ rằng trước cả khi Clara liên lạc được với Hứa Úy, cô ấy đã bị đám thiên nhãn bắn nổ không chừa mảnh vụn. Cô ấy không làm gì sai cả, cô ấy phải được sống khỏe mạnh mới đúng.
Trình Kiến lại nhìn Hàn Hành, lúc nhìn cô, thiếu niên vẫn hơi xấu hổ, nhưng đã khá hơn trước nhiều rồi.
Đừng như vậy, đừng kéo họ xuống nước, họ đáng được sống, họ còn rất nhiều thời gian.
Đáy lòng Trình Kiến khuyên mình một câu, bóng tối mù mịt lại đè một tầng nữa lên đầu cô, hành lang sáng mờ trước mắt như một cái giếng sâu hun hút, khiến cô cảm thấy đằng cuối như có một con quỷ đang ngồi xổm ở đó sẵn sàng cắt đứt cổ cô bất cứ lúc nào.
“Không sao, tôi chỉ trò chuyện vài việc với viện trưởng thôi, về nghỉ đi.”
Clara còn muốn nói gì nữa, song thấy sắc mặt Trình Kiến không tốt, rốt cuộc vẫn giữ lại câu nói trong miệng. Ba người trầm mặc rời khỏi sảnh hội nghị.
Não Trình Kiến tiến hóa rất nhiều lần, tốc độ suy nghĩ hoàn toàn không nằm trong khả năng lí giải của người thường, trên đường về nhà khách, cô đã phân tích được rõ ràng rất nhiều chuyện, mà bây giờ chỉ còn chờ cô ra một quyết định.
Lấy chìa khóa vào phòng, để tiện bảo vệ, Clara đề nghị ở chung phòng với Trình Kiến, trong phòng có hai giường, vừa vặn mỗi người một giường.
Trình Kiến vốn định đồng ý, nhưng số lượng thiên nhãn chung quanh bỗng tăng vọt làm cô sợ vã mồ hôi. Tim cô đập dồn dập, lúc nói lời từ chối, đám thiên nhãn lập tức rút lui.
… Mới rồi là chúng đang uy hiếp cô à?
Trình Kiến ngồi một mình trên giường nghĩ vậy, lạnh lùng đối mặt với thiên nhãn lơ lửng bên tường, trông như một thi thể đã chết từ lâu trong tư thế cứng ngắc ngồi trên giường xem tranh tranh khi còn sống.
nói rất đúng, trong hoàn cảnh này, cô như một con mồi bị ép vào góc chết, dù cô có nghĩ ra cách làm Clara truyền được tin tức ra ngoài, chắc gì Hứa Úy đã cứu cô ra được?
Thậm chí… Cứ coi như Hứa Úy có thể cứu cô ra khỏi vòng vây của muôn trùng thiên nhãn này đi, nhưng sau đó thì sao? Thế thăng bằng này bị phá vỡ, tất cả mọi người đều phát hiện ra gần như một nửa Viện Nghiên cứu Trung ương là người của Dahl, ai biết trong quân đội có kẻ nào là gián điệp nằm vùng hay không?
Nếu Clara cũng là nằm vùng thì sao? Nếu Hàn Hành cũng là nằm vùng thì sao? Nếu trung tướng Weir thầy Hứa Úy cũng là nằm vùng thì sao?
Trình Kiến đối mặt với con mắt cơ giới kia cả đêm, khi bóng đêm ngoài cửa sổ hòa cùng vệt trắng nơi chân trời thành màu xám xanh, tròng trắng mắt cô đã nổi đầy tia máu.
Nhiều nguy hiểm không biết ẩn giấu như vậy, lại không ai có thể báo cho anh, đến lúc đó, Hứa Úy biết làm thế nào?
Khi anh đối mặt với những chuyện này một mình, cũng bị dồn vào chỗ chết không một trợ giúp như cô bây giờ, anh sẽ làm thế nào?
Hứa Úy là người mạnh nhất, khoảnh khắc khi ngã xuống, tất cả mọi người đều sẽ nghĩ đến chúng ta còn có anh. Nhưng khi anh ngã xuống, anh căn bản không có ai có thể trông cậy được.
Cảm giác tuyệt vọng rất khó chịu, nếu có thể, cô mong rằng Hứa Úy sẽ không bao giờ phải tuyệt vọng.
Sau mười một tiếng ngồi yên bất động, cô cất tiếng.
“Tôi đã có quyết định.”
Con mắt điện tử trắng bạc lơ lửng, nhìn chằm chặp Trình Kiến không biết mệt mỏi.
“Tôi muốn gặp viện trưởng Noël.”
Hiện giờ là tám giờ bốn mươi bảy phút sáng, con mắt điện tử bay lên trước, mật mã cửa được máy chủ truyền vào, tự động mở ra.
Trình chưa đi được hai bước, Clara đã mở cửa ra nhìn cô. Nữ sĩ quan alpha ăn mặc gọn gàng, xem chừng hoàn toàn chưa ngủ chút nào.
“Đêm qua nghỉ ngơi được không?”
Giờ khắc này đối mặt với Clara, Trình Kiến có cảm giác mình là một kẻ phản bội đê hèn. Cô không sao tiếp nhận ánh mắt của Clara với thái độ không chút gánh nặng như trước kia nữa. Sau khi ra quyết định đó, ánh mắt của đồng bạn đối với cô biến thành xoi mói.
“Viện nghiên cứu ở Dunt xảy ra tai nạn, viện trưởng Noël khẩn cấp gọi tôi qua xem, tôi đang định gọi chị…”
Trình Kiến nói dối, mặt không đổi sắc tim không đập mạnh, Clara cười, lại hỏi: “Đúng là chỉ huy dặn tôi phải theo dõi thời gian ngủ của cưng nhưng cưng cũng không cần phải trốn tránh vậy đâu, nói với tôi cũng không sao mà, tối qua cưng nghỉ ngơi thế nào?”
“Cũng tạm.” Trình Kiến vớ đại một từ lấy lệ, khuông muốn tiếp tục chủ đề này với Clara nữa.
“Đi ăn cơm trước đi.” Clara nói.
Thực ra Trình Kiến nuốt không trôi, từ đêm qua tới giờ không vào bụng miếng nào mà chẳng đói gì hết, nhưng để không làm Clara hoài nghi, cô vẫn gật đầu, đáp: “Được.”
“Đi thôi.”
Hiển nhiên, họ đều không buông lỏng cảnh giác. Sống lưng Trình Kiến căng thẳng, tâm trạng hơi phức tạp.