Ngày Tàn

Chương 92

Kết thúc cuộc gọi với Hứa Úy, Trình Kiến trở lại bắt đầu đọc những tài liệu Susie gửi cho cô. Cô hoàn toàn đắm chìm vào đó, cho đến khi sắc trời tảng sáng, bên ngoài có người đi vào mang đồ đem từ chiến trường về cho cô, Trình Kiến mới ra khỏi trạng thái tập trung tinh thần cao độ.

Người đến là Hàn Hành, Trình Kiến chào hỏi đơn giản với cậu rồi nhận lấy hộp kim loại đựng đồ trong tay cậu.

“Tốc độ của Hứa Úy…” Trình Kiến mở hộp ra nhìn thiên nhãn bên trọng, mùi hôi thối đập vào mũi khiến cô nhất thời khó thở, “Cũng nhanh quá rồi đi?”

Hàn Hành do dự một hồi, rốt lại vẫn hỏi: “Thiếu tá Trình Kiến… Có, có phải chị chuẩn bị nghiên cứu thiên nhãn không ạ?”

Đối với Hàn Hành, Trình Kiến tựa một nữ thần trí tuệ không gì không thể, bất kể chuyện gì, chỉ cần cô nhận việc là rất nhanh sau đó sẽ đưa ra được phương pháp giải quyết.

Trình Kiến thừa nhận rất hào sảng, gật đầu: “Chị đang học.”

“Vậy đại khái cần bao nhiêu thời gian ạ?”

Hàn Hành hỏi một câu rất ngốc nghếch. Nghe xong, Trình Kiến hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy cần bao lâu?”

Đại khái là nghĩ đến trước đó, Trình Kiến đối phó với bom kiểu mới mất tổng cộng nửa năm, cậu dè dặt cau mày đánh giá, “Một năm ạ?”

Đáp án làm Trình Kiến buồn cười, cô ho hai tiếng hắng giọng, trịnh trọng nói: “Không lâu vậy đâu, có cái này rồi thì chỉ cần ba tháng thôi, về nói với chỉ huy của các cậu, bảo anh ấy kiên trì thêm ba tháng nữa.”

Cô quơ quơ thiên nhãn trong tay với cậu rồi bắt đầu liên lạc với trợ lí chuẩn bị làm việc. Hàn Hành mím môi, nhớ đến hồi trẻ hơn bây giờ, cô đã chế tạo ra Kích Việt 15, trong lòng hoàn toàn không chút hoài nghi với cô.

Cuộc tấn công đầu tiên của Quý Thanh Hòa tuyệt đối là có chuẩn bị trước, ý đồ trước nhất của hắn là phá hoại trung tâm nghiên cứu, tuy quân đội ngăn cản và phòng hộ rất kịp thời nhưng không ít máy móc vẫn rơi vào trạng thái đang sửa chữa.

Trình Kiến tự tay tháo quả thiên nhãn này ra trước, quả nhiên, cô phát hiện ra một con mắt giả mô phỏng sinh học cao độ bên trong. Cô không lắp nó vào cơ thể mình ngay mà bắt tay vào thăm dò và nghiên cứu quyền hạn sử dụng nội bộ của con mắt này.

Con mắt chỉ là một đầu cuối điều khiển hạt nhân chứa đựng AI, Trình Kiến mất gần nửa tháng để làm rõ liên kết giữa trung tâm phòng ngự an toàn của Noah và nội bộ của nó, cuối cùng cho ra kết luận là sau khi kết nối con mắt giả này với mạng lưới của Susie rồi khống chế nó xâm nhập vào hệ thống an toàn của Noah, dường như có thể mang 30% quyền kiểm soát Susie tự do đi lại trong trung tâm an toàn.

Tư liệu Trình Thâm cung cấp như một quyển sách tra cứu, tất cả nhưng gì Trình Kiến cảm thấy mình cần nắm giữ gần như đều có hết trong kho dữ liệu của ông, khoảng thời gian tiếp đó, Trình Kiến vừa tham khảo sách, vừa mượn quyền hạn mà con mắt giả kia cấp cho thâm nhập khai thác số liệu gốc khống chế thiên nhãn của Quý Thanh Hòa.

Cô làm vô cùng cẩn thận và bí mật, não được tiến hóa nhiều lần giúp cô thành thạo với mọi việc trong lĩnh vực mình có hứng thú, song dù vậy, âm thầm lẻn vào bóp méo từng chút số liệu của một AI khổng lồ như vậy vẫn cần rất nhiều thời gian, dẫu có trợ lí hỗ trợ, cô vẫn không sao đẩy nhanh tiến độ hơn nữa được.

Kể từ lúc Trình Kiến lấy được con mắt đến giờ đã qua hai tháng rưỡi.

Hôm ấy, Trình Kiến đột nhiên nhận được một tin tức từ bên ngoài, trong khoảng thời gian này, quân đội vẫn luôn dốc sức phá bỏ các trạm hậu bị bổ sung năng lượng cho thiên nhãn, song rất dễ thấy, khu an toàn Noah sử dụng thiên nhãn làm hệ thống phòng ngự nhiều năm nay mới là nơi trữ nhiều năng lượng nhất. Tuyệt đại đa số năng lượng cho thiên nhãn đều được vận chuyển từ Noah ra, thế nên đa số liên hiệp quân đội đều kiến nghị phải tấn công Noah.

Trình Kiến đã vùi mình nghiên cứu thiên nhãn được hai tháng rưỡi. Trong hơn hai tháng này, cô thậm chí nghe được rất ít âm thanh bên ngoài, về quỹ đạo hành động của quân đội cũng chỉ luôn nhận được một báo cáo thành quả chậm hơn một nhịp.

Duy chỉ có lần này là cô biết trước chuyện, bởi vì trước khi đi, Hứa Úy đã liên lạc riêng với cô.

Đó là vào buổi tối, Trình Kiến đã thức đêm liên tục suốt một tuần, mắt cô thâm quầng nghiêm trọng, nhưng thần thái vẫn rất sáng láng, đây là kết quả đặt được từ kì rèn luyện thể lực khi trước.

Lúc Hứa Úy chủ động liên lạc với cô, thực ra Trình Kiến rất bất ngờ, bởi trong chiến tranh, họ gần như chẳng nói chuyện gì với nhau, vừa sợ phân tâm vừa sợ mình sẽ nhớ mong hơn. Trình Kiến biết Hứa Úy tìm cô là có chuyện cần nói với cô, nhưng cô không ngờ rằng Hứa Úy sẽ nói với cô điều này.

Anh phải đi Noah.

Trình Kiến ngẩn người, trong dự tính của cô, thời điểm cho chuyện này không đến nhanh như vậy, qua đó bây giờ rõ ràng là dùng mạng đổi mạng.

Noah là thành phố trang bị thiên nhãn hoàn thiện nhất, nơi đó có hệ thống phòng ngự trung tâm, có kinh nghiệm chống địch tích lũy đã mấy thập niên, tuy nói quân độ hiểu rất rõ bố trí phòng ngự nội bộ của Noah nhưng ai có thể đảm bảo được tất thảy bây giờ vẫn như trước kia?

Sau khi hoàn hồn, Trình Kiến bắt đầu trở nên kích động, cô nắm chặt áo mình, hơi thở cũng dồn dập, “Cứ thế đi qua sao có thể không bị thiên nhãn nhận ra! Thiên nhãn là con mắt Dahl dùng để giám sát mọi thứ, trừ phi mọi người có thể tàng hình, bằng không sao thoát được tầm mắt nó!”

“A Kiến, tình huống bây giờ rất phức tạp.” Hứa Úy dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Thiên nhãn tấn công liên tiếp, mục đích ban đầu là để phá hỏng trường điện từ sinh học ức chế của em, bây giờ đã có rất nhiều khu an toàn không thể sử dụng trường ức chế nữa, sau vài vụ nổ, người dã thú trong đó đã bắt đầu làm phản.”

Trình Kiến ngớ ra, đương nhiên cô biết người dã thú ngả về phía Dahl có ý nghĩa thế nào.

“Hiện giờ số lượng người tị nạn đang gia tăng nhanh chóng, lại thêm thiên nhãn uy hiếp, rất nhiều người đang có ý định đầu quân vào Dahl, tiếp tục chờ đợi thế này, sức chiến đấu của chúng ta sẽ chỉ suy yếu hơn từng ngày.”

Tới đây, anh không nói thêm nữa, chỉ trầm mặc nhìn Trình Kiến hồi lâu.

Trong mắt anh chất chứa rất nhiều tình cảm, Trình Kiến không nói nên lời, nhưng cô cảm thấy họng và mũi mình đang cay lên.

“Anh phải đi, anh sẽ rất nhớ em.”

Không biết Hứa Úy đã nói câu này với tâm trạng như thế nào, Trình Kiến không hiểu vì sao lúc này anh lại nói như vậy mà không phải là “Anh sẽ trở lại” hay “Em không cần phải lo lắng cho anh”.

Chính anh cũng biết rằng đây sẽ là một cuộc chiến dốc mạng đánh cược được ăn cả ngã về không ư?

Tính bướng bỉnh dậy lên trong Trình Kiến, cô rất bất mãn, lại chẳng có tác dụng gì, chỉ có thể ấm ức cúi đầu cố nén nức nở… Vào lúc này, chống cự hay phản đối đều không có nghĩa lí gì hết.

Chẳng biết qua bao lâu sai, đợi đến lúc cô ngẩng đầu lên, trước mặt đã chẳng còn gì nữa.

Rốt cuộc cô cũng hơi suy sụp, hai tay bưng mặt run rẩy, trong một khoảng thời gian rất dài, trợ lí chỉ có thể nghe thấy bên trong vọng ra tiếng khóc của cô.

Chừng nửa tiếng sau, Trình Kiến đi ra, mắt đỏ hơ, trên lông mi còn vương nước mắt, bên mắt còn lại đeo miếng bịt mắt đơn theo thói quen.

“Giúp chị chuẩn bị phẫu thuật.” Giọng cô khản đặc, hẳn là vì cách đó không lâu đã khóc rất dữ.

Vincent vẫn luôn làm trợ lí cho cô hơi ngây ra, cậu há miệng, “Chị…”

“Chị muốn tự mình kết nối với thiên nhãn.” Cô nhìn Vincent vẻ căm hờn, “Tốc độ tính toán của mạng lưới đầu cuối chỉ e còn không bằng não chị, muốn cược với chị một ván không?”
Bình Luận (0)
Comment