“Nương, lần này con kết thêm hình thức mới, có cần đem hình thức mới này vẽ lại hay không, để lần sau giao cho chưởng quầy của tiệm trang sức kia?” Cận Nương nhìn mẫu thân hỏi.
Không ngờ mẫu thân còn chưa trả lời, bỗng nghe một thanh âm vang lên từ giữa nhà chính truyền đến.
“Nhị Lang đi lấy cho Nhị tỷ con, đem lấy giấy bút đến.” Liền thấy phụ thân vừa sải bước đi vào cửa, vừa nói với Nhị Lang.
“Dạ, cha, con đã biết.” Dứt lời lập tức chạy hấp tấp chạy ra khỏi cửa.
“Nhớ lần họp chợ trước, nghe Hoa chưởng quầy muốn bản vẽ mới, nên ta cũng đã mua giấy bút mới cho con, lần này cha chính là cố ý mua giấy Tuyên Thành cho các con dùng.” Vừa ngồi xuống vừa nhìn Cận Nương nói.
“Cám ơn, cha.” Cận Nương vội chạy tới ôm cánh tay phụ thân, vui vẻ nói.
Một lát sau Cận Nương đem bức tranh đã vẽ tốt đưa cho phụ thân xem qua, tuy nói dùng bút lông vẽ cũng không quá quen thuộc, nhưng dù sao cũng là đã từng chịu qua huấn luyện chuyên nghiệp, tỉ lệ và bút pháp này vẫn là không sai biệt lắm, tốt xấu gì cũng từng dùng qua bút lông để viết chữ, cũng trải qua vài năm vẽ bằng màu nước bột nước, đối với bút lông có tính mềm mại này vẫn là có thể dùng, cũng có thể nắm giữ cách dùng tương đối.
Nghĩ đến ở thời đại này, trong lòng cũng có chút không yên nhìn về phía phụ thân đang quan sát bức tranh, cho đến khi phụ thân cười và buông xuống bức tranh trong tay, vừa lòng lên tiếng: “Ta thấy không tồi, hình thức lần này cũng đẹp, tranh vẽ cũng tốt, không nghĩ tới Nhị nha đầu nhà chúng ta cũng có vài phần thiên phú.”
“Cha, Nhị tỷ thắt kết không chỉ đẹp mà tên còn dễ nghe nữa.” Ngũ Lang đang ở một bên đùa giỡn vui vẻ với Lục Lang, cố gắng vươn cái đầu nhỏ nói với phụ thân, còn không quên lôi kéo đệ đệ bên người tỏ thái độ, Lục Lang cũng cái hiểu cái không gật đầu theo bé.
“Ân, đúng vậy, Nhị tỷ còn đặt tên cho mấy vật đó nữa.” Tam Lang cũng nói.
“Cha, cha có muốn viết tên của mấy vật này lên hay không, về sau chỉ cần người ta vừa thấy liền biết đây là hình thức nhà của chúng ta làm ra.” Nghe nói như thế, Cận Nương ở một bên ngẩng đầu nhìn Nhị Lang đưa bút cho phụ thân, đệ đệ này thật là có đầu óc buôn bán, tốt xấu gì vẫn là mạnh hơn so với mình, vậy mà có ý thức về việc thương hiệu.
“Được, cha đều viết lên, này gọi là gì.......” Cứ như vậy hai phụ tử một hỏi một đáp, đem tên đều viết lên xong, nhìn qua trông giống như là một tập tranh, chưa kể chữ của phụ thân rất tốt, ngược lại là có tác dụng vẽ rồng điểm mắt.
“Ta thấy không tồi, trong nhà chúng ta cũng phải lưu lại một bản, sau này Nhị nha đầu nhà chúng ta lại vẽ thêm hình thức mới, sẽ thành một tập tranh lưu trữ.” Mẫu thân xem qua một lần cũng gật đầu nói.
“Được, nương tử nói đúng, vậy Nhị nha đầu, con cũng vẽ lại hình thức lần trước thành hai bản nữa đi, chút nữa cha viết tên lên, một phần đặt cùng với tranh vẽ hôm nay, chờ đến đầu tháng ba ta đi nha môn, đợi lúc nghỉ trưa cầm đến cho Hoa chưởng quầy tiệm trang sức, xem ông ta có cần hay không.”
Nói xong Cận Nương bắt đầu vẽ xuống, vẽ xong giao cho phụ thân viết tên lên, Nhị Lang ở một bên mài mực cho bọn họ, phụ tử ba người phối hợp rất là ăn ý.
Đợi đến lúc ăn cơm chiều cũng đã hoàn thành xong.
“Cha, con thấy, mỗi hình thức chúng ta lại đưa cho Hoa chưởng quầy một cái thành phẩm hoàn chỉnh kèm theo, như vậy nhìn qua sẽ liền hiểu được, cha thấy có thể được không.” Cận Nương cầm lấy bản vẽ nhìn phía phụ thân nói.
Phụ thân cũng thoáng nghĩ ngợi một chút, sau đó mở miệng nói: “Ừ, cũng đúng, tốt xấu gì lần trước ông ta cũng là thấy được bộ dáng sau khi làm xong mới muốn, Nhị nha đầu nói rất đúng, nên làm như thế mới tốt.”
Quỳnh Nương nghe phụ thân nói xong, đã bắt đầu đem từng kiểu dáng đều lấy một cái đi ra, sắp xếp trong cái hộp gỗ nhỏ cho tốt rồi đưa tới, nói: “Phụ thân, đây là mấy kiểu dáng mới đưa cho Hoa chưởng quầy.”
Cả nhà ngồi vây quanh trong nhà chính vui vẻ ăn cơm chiều xong, sau đó đều tự quay về gian phòng của mình nghỉ tạm.
Đợi rửa mặt xong xuôi, hai vợ chồng thắp đèn, tựa vào trên giường trò chuyện.
“Tướng công, ban đầu chàng có nói qua, Nhị nha đầu nhà chúng ta là phúc tinh ta còn vẫn không tin được, hiện tại xem ra là đúng như vậy, từ khi con bé bị thương đụng vào đầu, cho tới bây giờ chàng đoán thử xem trong nhà thêm bao nhiêu tiền thu vào.
Buổi tối ta sửa sang lại hộp tiền, tính toán sơ qua: dùng một kiểu dáng liền có được ba mươi hai lượng bạc; lần trước bán trâm gỗ, túi lưới cho tiệm quần áo được nửa lượng bạc, trừ đi chi phí sợi chỉ còn được hơn ba trăm văn; ngày mốt khi chàng đi đưa cho Hoa chưởng quầy, thuận đường lại đem đồ vật này nọ mấy ngày nay làm tốt cũng đều cầm đi đổi bạc.
Nhị nha đầu nói, thừa dịp bây giờ còn chưa có người nghĩ đến cũng bắt chước chúng ta làm, nên bán nhiều hơn một chút, chờ người khác đều bắt đầu chiếu theo kiểu dáng cũng làm đem bán, liền không bán được giá như bây giờ.
Còn nói qua tháng này sẽ dạy Vương Thành Thật gia (ở đây ý là vợ của Vương Thành Thật nhé) và Lưu thẩm cách làm, cũng làm cho bọn họ có thêm chút tiền trợ cấp trong nhà.”
“Ừ, nàng đừng thấy con bé bình thường tùy tiện, thật ra tâm tư tinh tế, càng xem càng nhận thấy tính tình con bé xem chừng giống nãi nãi của con bé.
Khi nương còn tại thế, trong mấy đứa cháu gái, không phải là thương con bé nhất sao, lần này bị thương chắc cũng là nãi nãi con bé dưới suối vàng phù hộ đi.
Đây là đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời! Nhị nha đầu nhà chúng ta chính là như vậy a.
Nàng cũng thấy, thời điểm chúng ta làm trâm gỗ, con bé nói mỗi người tách ra làm việc, thật đúng là so với bình thường nhanh hơn rất nhiều.”
“Không chỉ thận trọng mà tâm còn lương thiện nữa, nói thật, con bé bị thương cũng là vì cứu mấy con chó mới......, hai ngày trước, vừa vặn khi Vương Thành Thật gia đến mượn gạo là con bé mở cửa, người đang ở đây thì con bé không nói gì, người ngoài đi rồi liền hỏi ta tình trạng nhà của Vương Thành Thật, ta mới kể cho con bé nghe.
Sau khi nghe xong, con bé nói với ta muốn dạy cách thắt kết mới này cho bọn họ để họ tăng thêm thu nhập trong nhà, sau lại ta lại hỏi con bé kĩ càng một lần nữa mới biết, thì ra thời điểm họp chợ lần trước, con bé nhìn thấy Vương Thành Thật gia bán tiên nhân thảo cho hiệu thuốc bắc, liền nhớ kỹ.
Con bé nói tá điền trong nhà có cơm ăn, nếu có thể ăn no, mới có khí lực giúp chúng ta trồng trọt, làm vườn tốt, lương thực nhà ta cũng sẽ có nhiều hơn.
Phần lương thực dư là có thể đổi bạc, mua trà cho cha uống; cho đại ca nộp học phí; cho bọn đệ đệ mua đường ăn; cho người trong nhà nhiều món ăn ngon.”
“Ai, ta nghĩ tiền lương một năm làm sư gia này của ta tuy nói không so được với hai người sư gia chính thức là hình danh* sư gia và tiền cốc** sư gia, thì cũng đủ mua vài mẫu đất cằn, trong nhà lại có mấy chục mẫu ruộng có thể canh tác, nhưng cuộc sống vẫn là có chút căng thẳng a.”
“Ngẫm lại, hiện giờ nhà chúng ta có Đại lang đi học đường, chờ sang năm Nhị Lang cũng đi học, hàng năm phải trích ra tám lượng bạc; không phải chàng nói tiên sinh bảo sang năm Đại lang có thể chuẩn bị thi đồng sinh thử sao, tuy nói đi thi học trò nhỏ không phải ra xa nhà, nhưng cũng phải mướn cái xe, tiền ăn cơm.
Sau này đi phủ thí, viện thí không phải chàng nói còn phải cùng đi sao, vòng vo tới lui cũng tốn không ít tiền.
Ta tính toán, năm rồi có tích góp một ít bạc, trừ bỏ tiền học phí cho hai đứa nhỏ, cũng chỉ thừa lại không đến ba mươi sáu lượng, chàng cũng không nói rõ năm nay Huyện thái gia cũng đến hạn kì, không biết vị Huyện thái gia tiếp theo khi nhậm chức có thể mời chàng làm sư gia hay không, ít nhiều cũng nhờ Nhị nha đầu chúng ta, trong hộp tiền trước sau cũng thêm hơn ba mươi hai lượng bạc.
Lại nói, mắt thấy Đại a đầu ra năm cũng là mười ba, qua hai năm nữa sẽ cập kê, cũng là nên bắt đầu chuẩn bị đồ cưới.
Nhóm tiểu tử cũng đều lớn, phòng ở cũng có chút chật chội, sáu người huynh đệ bọn họ chen chúc ở một chỗ, bây giờ còn nhỏ thì không thấy gì, nhưng hai năm nữa trong phòng sẽ không còn chỗ đặt chân.”
“Viện này của chúng ta vốn là cha dành để cho đệ tử thư viện ở nơi khác đến có chỗ dừng chân, ban đầu vốn đã nhỏ, hiện tại thật sự là không biết làm thế nào mới đủ.
Nếu không chờ sang năm chúng ta đem khố phòng ngoài hậu viện lại làm ra thêm một gian, đem lương thực đều dọn qua đó, kết hợp lại khoảng trống ở tây sương phòng cho hai đứa đại tiểu tử trụ, như vậy cũng tốt để chuyên tâm đọc sách.”
“Đến lúc đó lại xem xem đi.
Chúng ta cũng nghỉ sớm một chút đi, ta đã thương lượng với hai nha đầu sáng mai phải vội mua một ít thịt trở về, cho mọi người ăn ngon.”
Sáng hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, mẹ con ba người liền đi đến nhà đồ tể thôn bên cạnh.
Cận Nương thấy mẫu thân đang cùng Đại tỷ bàn bạc hôm nay phải làm đồ ăn thịt, liền thử thăm dò hỏi mẫu thân:
“Nương, hai ngày trước, con có xem sách gia gia lưu lại, bên trong có một quyển sách viết một công thức dùng thịt làm đồ ăn dường như ăn rất ngon, không biết hôm nay nương định mua thịt nhiều không, các nguyên liệu khác cũng đều là có sẵn, hay là hôm nay chúng ta cũng làm một chút nếm thử, được không?”
“Con biết làm không?” Mẫu thân hỏi.
“Con đã cẩn thận xem qua cách làm vài lần, trong đó có vài chữ không biết con cũng đã hỏi qua Đại ca, cũng đem công thức này đưa cho Đại ca xem qua, ca cũng nói nếu là có thể làm ra nhất định ăn ngon.” Nói xong lại lấy đôi mắt tha thiết nhìn về phía mẫu thân.
“Được, hôm nay chúng ta liền thử làm đi, con nói công thức cho nương nghe một chút.”
“A, trước đem thịt heo băm nhuyễn, cho vào muối, nước trong, rượu, trứng gà, gừng băm, hạt tiêu, trên mặt lại thêm bột súng***, trộn đều sau đó vo thành viên, ở bên trong từng viên thịt cho lòng đỏ trứng muối vào rồi bọc lại, đặt lên vỉ hấp dùng lửa lớn hấp chín, thời điểm sắp lên đĩa, bày rau cải lên đĩa trước, đem thịt viên cắt thành hai nửa bày lên mặt trên, cuối cùng đem nước thịt thêm gừng băm, hành băm, hạt tiêu vào đun sôi, dùng bột súng cho nước trở nên sánh lại rưới lên thịt viên là thành.
Con nghĩ trứng gà này lại dư ra lòng trắng, cũng cho vào thịt, cũng tiết kiệm chút muối.”
“Nghe qua thật sự không tồi, cũng không khác thịt viên nhiều lắm, được, hôm nay nương mua nhiều thịt chút làm món này cho các con.......”
“Nương, đồ ăn này còn có tên, gọi là sư tử đầu bọc trứng muối.” Cận nương vội nói.
“Sư tử đầu.”
“Đúng vậy, bởi vì trong sách nói, thịt viên này giống......!đúng rồi giống như là đầu sư tử đá ở cổng nha môn, cho nên kêu tên này.”
Cận Nương đem nguồn gốc cái tên sư tử đầu bóp méo, nói với mẫu thân.
Thật ra cũng không thể nói là bóp méo, mà hiện tại Cận Nương biết triều đại này không phải là triều đại mà nàng biết trong lịch sử.
Nơi này từ lúc hoàng đế khai quốc thống trị hướng đi liền thay đổi khác với lịch sử, xem hình thức quần áo ước chừng là giống thời Tống, nhưng quốc gia hiện tại lại gọi là Thiên Khải Quốc, chẳng những là xuyên qua, mà còn trực tiếp xuyên đến thời không không có trong lịch sử, cái này thật là hoàn toàn xong rồi.
*********
* hình danh: chức quan về luật pháp.
Hình danh sư gia là sư gia chuyên phụ trách về pháp luật.
** tiền cốc: chức quan phụ trách về gạo và tiền.
*** bột súng: có thể dịch là tinh bột, là loại bột vô cùng mịn.
Mình tra tiếng anh thì ra cornstarch, bạn nào làm bánh thì sẽ biết loại này ( Việt Nam mình gọi cornstarch là bột bắp)
Sư tử đầu bọc trứng muối
.