Ngày Tháng Náo Nhiệt Của Tiểu Địa Chủ

Chương 15


Lưu thẩm ở một bên nghe xong cũng vội gật đầu, nói: “Nhà chúng ta cũng nguyện ý, Lưu Quý nói, chính là nhờ đông gia có thể nghĩ đến chúng ta, còn giúp tá điền chúng ta kiếm bạc, phải cám ơn đông gia thật nhiều, lại còn có thể mua trâu cày, thật là quá tốt.”
“Hai nhà các ngươi giúp đỡ nhà chúng ta trồng trọt cũng không phải chuyện một hai năm, chúng ta cũng ít nhiều biết đến tình hình nhà các ngươi một chút.
Thật ra chuyện này do Nhị nương tử nhà ta nghĩ ra, là con bé nghĩ nói với ta rằng nhóm các ngươi nếu cũng không ấm no, làm sao có sức lực trồng trọt cày bừa cho tốt, làm sao có được mùa bội thu.

Đợi đến thời điểm thu hoạch vụ thu, lương thực mọi người được phân cũng sẽ ít, cho nên con bé đã nghĩ gọi các ngươi đi theo cùng nhau làm thắt kết hình thức mới này để đổi bạc.”
“Thì ra là như vậy, là Nhị nương tử thiện tâm, nhìn chúng ta khổ chịu không được.”
Vương Thành Thật gia nói xong lại nhẹ nhàng thở dài: “Thật là làm cho ta nghĩ đến thái thái lúc còn sống, lão nhân gia bà lúc còn tại thế thật tình đối với nhóm tá điền chúng ta … thật quá tốt.”
Thẩm ta nói xong lại vội vàng dùng một bàn tay bưng kín miệng, bàn tay còn lại vẫy vẫy: “A, ta không phải nói Nhị nãi nãi ngài đối với chúng ta không tốt.

Chỉ là nhớ lại thời điểm đông gia thái thái còn tại thế, tình hình trong nhà cũng không giống như bây giờ, lúc ấy lão gia vẫn là còn nắm quyền quản gia, trong nhà cũng giàu có.” Nói xong lại ngượng ngùng mỉm cười.
Lưu thẩm cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng vậy, cả nhà đông gia đều là người thiện tâm.”
“Không phải sao! Lúc trước một nhà chúng ta chạy nạn đến đây, thân không một xu dính túi, lão đông gia là vừa cấp lương, lại vừa mượn phòng cho chúng ta ở, còn cho nhà chúng ta thuê mấy chục mẫu ruộng để trồng trọt, bằng không.......”
Vương Thành Thật gia cũng có chút cảm khái nói, lại nói tiếp: “Hiện tại thì tốt rồi, hai nhà  chúng ta lại được việc tốt, chúng ta về sau toàn tâm toàn ý giúp đông gia làm tốt như lời đã nói.” Nói xong vội lấy tay kéo Lưu thẩm ở bên người một phen, hai người lại vội vàng cúi đầu thật sâu với Lệ Nương.

“Làm cái gì vậy, còn không mau đứng lên, nếu thật muốn cảm ơn thì các ngươi làm việc này tốt là được, chờ đổi được bạc, dùng … bạc này đến tạ ơn cũng không trễ, còn không mau đứng lên.”
Hai người thấy Lệ Nương nói như vậy cũng không vái tạ nữa, vội vàng đứng lên.
Mọi người trong viện bắt đầu bận rộn lên, sân viện vốn không lớn lắm lại bị chiếm một phần không nhỏ.
Rốt cuộc là người nhiều lực đại, suốt một buổi sáng nhiều thêm mấy tay mới đến nên cũng làm ra rất nhiều sản phẩm, lại thêm hai nhà bọn họ tuy nói là việc này chưa làm qua nhưng làm việc lại dốc hết mười phần sức lực, hôm qua trở về nhà lại còn thắt được không ít.

Sau khi các nàng về nhà ăn cơm trưa lại dùng một chút thời gian giữa trưa, trên cái bàn trúc ở trong sân đã có hai đống nhỏ.
“Nương, con tính qua túi lưới của chúng ta hơn hôm qua tổng cộng có ba mươi ba cái.” Nói xong cười hì hì nhảy đến bên cạnh Lưu thẩm, cái đầu nhỏ cọ cọ trên vai mẫu thân, lại quay đầu nói với đến đại a đầu nhà Vương Thành Thật, nói: “Tiểu hồng tỷ tỷ, nhà tỷ làm được bao nhiêu a?”
“Chúng ta cũng không chênh lệch nhiều lắm so với nhà các ngươi, có ba mươi bảy cái.” Đại a đầu nhà Vương Thành Thật cúi đầu nhỏ giọng trả lời.
Vương – Lưu hai nhà đều sửa sang lại túi lưới thành phẩm trong tay giao cho Đại tỷ kiểm tra, đợi Đại tỷ kiểm tra xong sau đó lựa ra là có thể cầm đi bán cho tiệm quần áo.
“Vương thẩm, nhà ngươi làm đều không tồi, chính là mấy cái này tua buộc ở phía dưới  có chút lệch, ta lấy ra cho ngươi trở về sửa lại … đưa trước khi nhà ta đi hợp chợ sáng ngày mai là được.”
“Ai, được, được, ta biết rồi, sáng mai ta sẽ đưa đến.”
“Tốt lắm, Nhị muội, muội vào sổ nhé, thu Vương Thành Thật gia ba mươi lăm cái túi lưới.”
Quỳnh Nương nói với Cận Nương đang cầm bút ghi chép, đợi nhìn thấy muội muội quay lại gật gật đầu với mình ý bảo đã viết xong, lại quay sang nói với Lưu thẩm, nói: “Lưu thẩm, nhà thẩm làm rất tốt, chúng ta đều thu, Nhị muội, thu Lưu Quý gia ba mươi ba cái  túi lưới.”

“Đại tỷ, đều đã ghi lại.”
“Ừ, Vương thẩm, Lưu thẩm, hôm nay các ngươi về nhà thì đừng làm thêm, phải đợi chúng ta ngày mai đi bán trước đã … sau đó, xem trong cửa hàng còn muốn cái gì, chúng ta lại làm, chờ ngày mai ăn cơm trưa các ngươi lại đây, ta đưa bạc đổi được cho các ngươi, được chứ?”
“Được, được, chúng ta còn có thể không tin được Đại nương tử sao?” Vương Thành Thật gia và Lưu thẩm cùng nhau nói cảm ơn xong mới đều ra cửa về nhà.
Sáng sớm hôm sau còn chưa tới giờ dần hai khắc Vương Thành Thật gia đã tới rồi, trong tay còn cẩm theo môt cái bao đưa cho Quỳnh Nương, đợi Quỳnh Nương mở ra nhìn thoáng qua hỏi: “A, hôm qua không phải nói không cần làm thêm nữa sao? Như thế nào lại......?”
“Thật ra cái này không phải ta và đại a đầu nhà ta làm.

Đại nương tử, đây là tiểu cô* nhà của ta mấy ngày nay tự nhìn học theo, sau đó trộm làm, biết nhà đông gia hôm nay muốn đi đổi bạc mới đem ra, Đại nương tử, người xem cái này......?”
“Quỳnh Nương, con nhìn trước xem, nếu làm tốt, chúng ta hãy thu.” Mẫu thân nhìn thấy vẻ mặt túng quẫn cúi đầu cười làm lành của Vương thẩm, bèn phải lên tiếng nói một câu.
“Ai, nương, con đã biết.”
Nói xong bắt đầu cẩn thận kiểm tra, chẳng bao lâu sau, nói: “Vương thẩm, tiểu cô nhà ngươi làm đều tốt, tay nghề có thể so với ngươi theo Nhị muội ta học không kém bao nhiêu, mấy cái này chúng ta đều thu.”
Lại quay đầu nói với Cận Nương: “Đây là mười cái Vương Thẩm gia mới giao, thêm bốn cái hôm qua mang về sửa lại tốt, ừ......!Tổng cộng là bốn mươi chín cái.”
Cận Nương nhận lấy bao hàng trong tay Đại tỷ gật gật đầu, nói một tiếng ‘muội đã biết’,  sau đó lại tiếp nhận cái giỏ mây trong tay Nhị lang, đi theo cha mẹ đến xe của Trương Kỹ Năng.

“Đại nương tử, hôm nay ngươi không đi theo à?” Vương Thành Thật gia hỏi.
“Ừ, ta còn phải ở nhà làm cơm trưa cho cha, nương, còn có bọn đệ đệ nữa, lại thêm hôm nay cha ta còn muốn mang Nhị muội đi hiệu thuốc bắc khám bệnh, xem xem vết thương đã tốt chưa, nên hôm nay ta sẽ không đi.”
“Ta vốn cũng phải đi, tiên nhân thảo lần trước hái ở sau núi đều phơi nắng tốt, nhưng tật xấu đau thắt lưng của bà bà lại tái phát, ta cũng không yên tâm, chờ đến ngày mười lăm lại mang nhiều một ít đi bán cũng tốt, tiết kiệm được tiền một chuyến xe.” Vương Thành Thật gia nói xong, chào Quỳnh Nương rồi đi về nhà.
Ờ bên này, sau khi tiễn cha mẹ và muội muội đi hợp chợ, Quỳnh Nương quay về phòng bếp cùng Nhị Lang hỗ trợ nhóm lửa, vội vàng làm điểm tâm, bên kia một nhà ba người đã ngồi trên xe lừa của Trương Kỹ Năng, hướng về trấn trên mà đi.
“Lần này lại ngồi chung chuyến xe với nhà Tiêu sư gia, thật là khéo.” Hứa lão cha cười, quay về phía phụ thân, nói.
“Đúng vậy, vốn nhà của chúng ta cũng chỉ một tháng mới đi hợp chợ một lần, nhưng mấy ngày nay khí trời quá nóng, sợ trứng gà giữ không được sẽ hư thì rất đáng tiếc.” Phụ thân nói, lại chỉ chỉ rổ trúc đặt tấm gỗ trên xe.
“Đúng rồi, trứng vịt còn có thể tự muối ở nhà, đợi đến thời điểm cũng có thể bán nhiều tiền một chút, nhưng trứng gà này lại không được.”
“Đúng vậy, cho nên trong nhà của ta từ đầu xuân năm nay liền nuôi nhiều mấy con vịt, cũng không chịu nuôi gà nhiều.” Trương Kỹ Năng vừa vội vàng điều khiển xe, vừa quay đầu nói xen vào một câu đồng tình.
“Tiêu sư gia, ngài cũng đừng lo lắng, chính là bởi vì như thế nên trứng gà này mới dễ bán a.” Hứa lão cha vội nói, sau đó nghĩ ngợi một chút, lại hỏi: “Tiêu sư gia, ngài hôm nay chính là còn có chuyện khác muốn làm?”
“Đúng vậy.

Hứa lão cha có chuyện gì phải vội đi trước sao?”
“A không phải, không phải, ta chỉ là suy nghĩ, ngài cứ đi làm chuyện quan trọng hơn trước, nếu ngài yên tâm, trứng này ta sẽ thay ngài bán, cũng đỡ cho ngài phải chạy tới lui hai đầu, được không?” Hứa lão cha vội nói.
“Không lo lắng, chỉ là.......”
Hứa lão cha lại vội xua tay, nói: “Lần trước ngài còn mời lão nhân ta ngồi xe về nhà, lão nhân ta chính mình cũng muốn bán … mũ rơm này, cũng chỉ là thuận đường mà thôi, không có sao, cứ như vậy đi, chờ ngài xong việc đến nơi hợp chợ tìm ta là được.”

Tiêu Minh Bách nhìn Hứa lão cha vội xua tay, cũng sảng khoái đồng ý, nghĩ đến khi trở về lại mời Hứa lão cha ngồi xe trở lại thôn cũng được.
Cứ như vậy, xe của Trương Kỹ Năng đi hơn nửa canh giờ sau mới tới cổng trấn, trước kéo Hứa lão cha tới cổng chợ, thu tiền xe, sau đó lại đưa một nhà ba người đến tiệm quần áo ở phía nam phố, ngừng xe chờ người một nhà xuống xe, thu tốt tiền xe lại còn không quên nói cho một tiếng, nếu là buổi trưa đến cổng trấn thì có thể ngồi xe hắn trở về, rồi mới lên xe rời đi.
Hai mẹ con Cận Nương đi đến tiệm quần áo, Tiêu Minh Bách vẫn là đi tiệm sách theo thường lệ tìm sách cho Đại Lang.
Hai mẹ con vừa mới tiến đến cửa tiệm chợt nhìn thấy Nhị chưởng quầy thi lễ với Lệ Nương, nói: “Nếu biết các ngươi đến đây, sáng sớm ta đã đứng đây chờ.”
Lệ Nương bước lên phía trước hoàn lễ, nói: “Nhị chưởng quầy ngươi khách khí, ta lần này đến có mang một ít túi lưới đến, cửa hàng các ngươi thu không.”
“Thu, đều thu, sao lại không thu, hiện tại ngươi mang ít nhiều cửa hàng chúng ta đều thu, đi, chúng ta vào trong ngồi xuống rồi nói sau.” Nói xong vừa phân phó tiểu nhị bên người châm nước trà đến, vừa dẫn hai mẹ con đi vào phòng trong.
Đợi cho hai mẹ con ngồi xuống, tiểu nhị mang đến nước trà xong, Nhị chưởng quầy tự mình châm trà cho mẫu thân, mới nói: “Lệ Nương, ngươi không biết, mấy cái cây trâm kết hoa, túi lưới này nọ ngươi đưa tới trong cửa hàng lần đầu tiên không đến ba ngày đã bán xong rồi, nếu hai ngày trước Tiêu sư gia nhà ngươi không đến đưa bản vẽ cho Hoa chưởng quầy tiệm trang sức, vừa vặn đưa một chút đến cửa hàng, Đại chưởng quỹ nhà chúng ta đã phải đến nhà ngươi lấy hàng.”
“Có chuyện gì vậy?” Lệ Nương hỏi.
“Là Đại chưởng quỹ nhà chúng ta đem chuyện Đại chưởng quỹ tiệm trang sức mua bản vẽ của nhà các ngươi nói với đông gia, lại không ngờ lần này lúc đông gia đi nhập hàng mang mấy cây trâm, túi lưới hỏi giá thị trường một chút.

Ai ngờ vừa hỏi mấy nhà khách thương thường xuyên lui tới thế nhưng có người vừa nhìn liền nguyện ý trả tiền mặt lấy hàng, ngươi nói Đại chưởng quỹ nhà chúng ta có thể không gấp sao?”
Không nghĩ tới lại rất mau có thể nhận được đơn đặt hàng, nghĩ đến đây Cận Nương cong khóe miệng lên nhìn về phía mẫu thân, mới phát hiện mẫu thân cũng mỉm cười nhìn về phía mình, hai mẹ con nhìn nhau một cái, sau đó Lệ Nương bưng chén trà uống một ngụm nước, mới chậm rãi nói: “Vậy các ngươi còn muốn bao nhiêu túi lưới và cây trâm?”
**********
* Tiểu cô: em chồng.

Bình Luận (0)
Comment