Ngày Tháng Náo Nhiệt Của Tiểu Địa Chủ

Chương 26


“Thạch sương sáo?” Uyển Uyển lại nhìn vào ống trúc thêm một lần nữa.
“Đúng, cũng có thể gọi là ‘sương sáo đông lạnh’, món này cũng là làm từ cây sương sáo khô.

Sau khi ta uống trà do tiệm các người nấu từ cây sương sáo xong, trong lúc vô tình nhớ tới trước kia nhìn qua một công thức có nhắc qua cách làm thạch sương sáo này nên thử làm vài lần.
Hiệu quả trị liệu của món này so với trà cũng không khác lắm, chẳng qua là lừa gạt vị giác của mình thôi.

Bảo mấy đệ đệ nhà chúng ta uống thứ trà này sợ là không đứa nào thích, nên nghĩ tới làm ra món này.

Lúc ta ở nhà còn làm nước đường rưới lên thạch sương sáo một chút, trộn lại, vị ngọt ngào nên cho dù là người lớn hay trẻ con đều thích ăn.”
“Thật tốt, Nhị nương tử, ta có thể xem công thức này không.

Ta biết bình thường các công thức đều là tổ truyền, không thể cho ngưởi ngoài xem, nếu ngươi không muốn thì ta cũng hiểu được.”
“Ta không nghĩ ngươi lại muốn xem công thức.

Ta chỉ muốn cho ngươi nếm thử, ngươi đợi ta bảo Nhị đệ của ta viết cho ngươi một phần là được, tuy nói là công thức tổ truyền của nhà ta nhưng nghĩ lại ngươi là đại phu, là muốn hành y tế thế*, nếu công thức này có thể giúp được ngươi tất nhiên là ta sẽ đưa cho ngươi.

Chữ viết của ta tệ lắm, nên để Nhị đệ của ta viết cho ngươi.


Nhị Lang đệ viết đi.” Nói xong quay đầu nhìn đứa em bên cạnh, Nhị Lang nhanh chóng gật đầu.
Rốt cuộc là xuất thân từ dòng dõi thư hương, tuy Nhị Lang không thích đọc sách nhưng chữ viết vẫn không tồi, so với chữ của mình không phải chỉ đẹp hơn một tí, xem ra về sau còn phải luyện nhiều hơn mới được.
Vừa nghĩ vừa kiểm tra lại công thức trong tay một lần nữa, thấy không có vấn đề gì mới giao cho Uyển Uyển.

Uyển Uyển xem xong cũng nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Công thức viết thật dễ hiểu, chữ viết cũng thật đẹp.” Nói xong giương mắt nhìn Nhị Lang ở phía đối diện, Nhị Lang ít khi được người ngoài khen, lại là tiểu cô nương gần bằng tuổi cậu, làm cho cậu có chút ngượng ngùng.

Cận Nương thấy thế vội nói vài câu phá vỡ không khí xấu hổ này.
“Khi ta làm ở nhà có bỏ thêm nước cơm đậm đặc để tiết kiệm thời gian, nếu ngươi có làm thì nấu trên lửa nhỏ từ bốn đến sáu canh giờ mới có thể làm nước sương sáo này bốc hơi dần, cuối cùng mới có thể đông lại thành thạch, trong sách ghi như vậy, ta cũng chưa thử qua cách khác, ngươi cứ xem theo công thức này mà làm.”
“Ừ, cám ơn ngươi, nếu vẫn còn có gì không hiểu ta sẽ tìm ngươi hỏi là được.” Phùng Uyển Uyển cẩn thận xếp tờ công thức cho thẳng thóm rồi bỏ vào hà bao bên hông.
“Uyển Uyển, bây giờ thời tiết bắt đầu nóng, nhà ta cũng sẽ thường xuyên nấu để dùng, nếu thuận tiện, ngươi cũng có thể đến nhà chúng ta, ta dạy ngươi làm, ngươi thông minh như thế khẳng định học qua một lần sẽ biết.”
“Được, khi nào sư phụ của ta đến thôn của ngươi, nhất định ta sẽ đi theo.”
Cận Nương đưa thạch sương sáo và cách làm cho Uyển Uyển xong, liền vội vã theo mẫu thân đi ra khỏi hiệu thuốc, mục đích chủ yếu của hôm nay khi đến trấn trên là giao hàng cho tiệm quần áo, nên ba mẹ con không chậm trễ mà hướng về tiệm quần áo Trầm Kí ở phía tây trấn.
Vừa đến tiệm quần áo, Nhị chưởng quầy từ trong cửa hàng nhìn thấy bọn họ, trực tiếp đi ra đón các nàng.

Vào phòng bên, Lệ Nương lấy một cái túi từ cái giỏ mây ra, trong túi gồm nhiều túi nhỏ, mỗi túi nhỏ là một kiểu dáng trâm cài khác nhau, rồi lại tiếp nhận một cái bao chứa túi lưới từ Nhị Lang, tất cả đều bày lên trên bàn cho Nhị Chưởng Quầy kiểm tra chất lượng.
“Nhị Chưởng Quầy, đây là số lượng trâm gỗ và túi lưới mà tiệm của các ngươi cần, hôm trước số lượng đặt hàng là ba trăm cây trâm gỗ, một ngàn túi lưới, trừ lần trước ta đã giao cho ngươi hai mươi tám cây trâm và một trăm linh hai cái túi lưới, thì còn hai trăm bảy mươi hai cây trâm và tám trăm chín mươi tám túi lưới, có đúng không?
Lần trước nghe chưởng quầy nói, tiệm các ngươi còn muốn thu nhiều hơn một chút, nên ta để các nàng ráng tăng cường làm thêm tám mươi cái túi lưới nữa, ngươi có nhận không?”
“Nhận.”

Dứt lời Nhị Chưởng Quầy rút ra một tờ giấy từ trong sổ sách, vừa nhìn vừa gật đầu, nói: “Đúng rồi, lần trước ta có nói, Lệ Nương ngươi nếu là giao kịp hàng trong vòng hai mươi ngày, tiệm chúng ta sẽ trả tiền nhiều hơn, ngươi yên tâm, chờ sư phụ tiệm chúng ta kiểm tra xong sẽ thanh toán cho ngươi.

Ngươi uống trước chén trà đợi một tí, ta đi một chút rồi trở lại.”
Ông ta gọi mấy tiểu nhị thu dọn cẩn thận hết thảy đồ vật trên bàn đem đặt trên cái bàn dài kế cửa sổ, rồi đứng dậy ra khỏi phòng, chớp mắt một cái ông ấy đã trở lại, theo sau có hai người phụ nữ trung niên, đi đến cái bàn dài đó, Nhị Chưởng Quầy dặn dò hai phụ nhân kia vài câu, lại đến bên này ngồi xuống tán gẫu cùng Lệ Nương.
Cận Nương quan sát thấy hai phụ nhân này làm việc rất thành thạo, nhưng việc kiểm nghiệm này rốt cuộc là phải xem đến mấy ngàn cái, làm sao có thể nhanh như vậy được.

Nàng không hứng thú nghe mẫu thân trò chuyện, nên nhìn mấy tú nương và sư phụ may vá ở bên cạnh đang làm quần áo, khi nhìn đến chỗ thú vị, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đường chỉ lên xuống trong tay các sư phụ không dứt ra được, nàng vốn cảm thấy bản thân có tài may vá, hiện tại mới thấy thật đúng là kém xa, nhìn người ta xem, đó mới thật sự gọi là bản lĩnh.
“Nhị nương tử cũng muốn học may quần áo à?” Nhị chưởng quầy bất chợt hỏi.
“A, dạ, cháu muốn học, nhưng hiện tại tay nghề của cháu còn chưa được, nên cháu nhìn xem là được rồi, chưởng quầy, cháu có thể đến gần một chút để nhìn xem không? Nương, con đi được không?”.
“Có cái gì mà không được, cháu đi đi.”
Nhị chưởng quầy cười, thoải mái đồng ý, nhìn qua thấy mẫu thân cũng hơi gật đầu cho phép, lúc này Cận Nương mới đứng dậy, nhìn qua Nhị Lang, cậu không hứng thú lắc đầu, nên tự mình đi qua bên ấy.
Cận Nương nhìn một lúc, cũng hiểu được vài phần, lúc quay đầu định nhìn xem kỹ thuật của tú nương trẻ ở bên kia thì thấy một gã sai vặt mười sáu, mười bảy tuổi, toàn thân mặc vải thô màu xám trắng cầm một bao tải đầy miếng vá đi đến chân tường.
Cậu ta nhanh nhẹn nhét vải vụn đầy màu sắc đã chất thành một đống lớn vào bao vải.

Cận nương tò mò quan sát, nghĩ thầm mấy mảnh vải này là trong tiệm quần áo không dùng nữa, nếu không cũng sẽ không chất thành một đống cao như vậy......, nghĩ đến đây nàng bèn xoay người lại bước nhanh về phía Nhị chưởng quầy, hỏi: “Chưởng quầy, người đó đang làm gì?” Vừa hỏi, vừa lấy tay chỉ vào gã sai vặt đang vội vàng nhét vải vụn vào bao tải.
“À, đó là vải vụn khi tiệm chúng ta làm quần áo còn thừa lại, vài ngày sẽ đem đi vứt một lần, sao thế?”
Cận Nương suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy có thể tặng cháu không?”

“Nhị nương tử, cháu muốn cái này để làm gì?” Nhị chưởng quầy cũng có chút tò mò.
“Bây giờ tay nghề của cháu thật sự kém, cháu nghĩ dùng vải vụn này để luyện tập, tránh làm hư vải tốt.”
“Vậy cháu lấy hết đi.”
Nhị chưởng quầy nói với gã sai vặt: “Tiểu Hổ Tử, ngươi thu gom xong thì để lại đây, hôm nay không cần đem vứt đi, khi khách ra về ngươi giúp đỡ vác đến chỗ bọn họ đến rồi trở về, biết chưa.”
“Chưởng quầy, tiểu nhân đã biết.” Tiểu Hổ Tử vội lên tiếng gật đầu.
Cận Nương thấy nhóm phụ nhân bên kia cũng kiểm tra gần xong rồi, nên quay lại bên cạnh mẫu thân ngồi chờ.

Quả thật chỉ trong chốc lát, hai phụ nhân kia đã đến bên này, một người nghiêng mình nói thầm với Nhị chưởng quầy vài câu, thấy Nhị chưởng quầy gật đầu rồi mới cùng người kia ra khỏi phòng.
“Lệ Nương, lần này chất lượng cây trâm và túi lưới ngươi giao đều rất tốt, tiệm chúng ta đều nhận, bây giờ ta thanh toán đơn hàng này cho ngươi.

Chúng ta đã giao hẹn, nếu lần này ngươi giao hàng đúng hạn sẽ đưa cho ngươi tổng cộng là hai mươi lăm lượng bạc.

Lần trước ta đã giao năm lượng tiền đặt cọc rồi, còn lại hai mươi lượng, lại khấu trừ thêm hai mươi tám cây trâm và một trăm lẻ hai cái túi lưới lần trước ngươi đã giao, tổng cộng là hai nghìn hai trăm lẻ hai văn, còn có lần này ngươi đưa thêm tám mươi cái túi lưới, vậy tổng cộng là ta sẽ đưa cho ngươi mười chín lượng thiếu hai văn, làm tròn thành mười chín lượng đi.

Ngươi tính lại xem đúng không?”
“Đúng vậy.” Lệ Nương cười gật đầu, nói.
“Tốt lắm, ta bảo phòng thu chi lấy bạc cho ngươi.”
Truyện được edit tại Xiao Mei Yu mê điền văn. https://xiaomeyu.wordpress.com/.
Sau khi lấy tiền, ba mẹ con lại nhờ Tiểu Hổ Tử hỗ trợ vác bao vải đến chỗ xe lừa tập trung gọi một chiếc xe.

Sau khi Tiểu Hổ Tử đặt một bao vải vụn to lên xe, Cận Nương vội lấy từ trong hà bao nhỏ của mình ra mười văn tiền giao cho Nhị Lang để đưa cho gã sai vặt.

Gã sai vặt Tiểu Hổ Tử vội xua tay, nói: “Việc này là chưởng quầy tiệm chúng ta bảo ta làm, ta không dám lấy tiền của mọi người.”
“Cho ngươi, ngươi cứ lấy, ta sẽ không nói với chưởng quầy.

Chúng ta muốn cám ơn ngươi, bao nhiêu đây cũng không nhiều, xem như ngươi giúp đỡ chúng ta vác hàng hóa, chúng ta mời ngươi ăn hai cái bánh thôi.

Nếu không lần sau còn có vải vụn như vầy ngươi giúp chúng ta lưu lại, tiền này xem như ngươi giúp chúng ta việc này đi.

Lần này thật vội, lần sau khi chúng ta đến tiệm các ngươi, chúng ta sẽ nói với chưởng quầy về việc lưu trữ này, ngươi yên tâm, sẽ không có người mắng ngươi.”.

Ngôn Tình Nữ Phụ
Tiểu Hổ Tử giơ tay nhận lấy mười văn tiền, cười ngây ngô nói cảm ơn, rồi vui vẻ quay về tiệm, ba mẹ con cũng lên xe về nhà.
Mới vừa ngồi xuống, Nhị Lang đã thò đến gần, hỏi thầm bên tai Cận Nương: “Nhị tỷ, rốt cuộc tỷ muốn vải vụn này để làm gì vậy?”
“Làm sao đệ biết tỷ không dùng vải này để luyện tập?”
“Lúc nãy đệ còn chưa biết, hiện giờ tỷ lại vô cùng hào phóng cho gã sai vặt mười văn tiền, đệ liền thấy được có chút lạ, tỷ nói đệ nghe xem, đệ đoán có đúng không?”
“Đúng, bởi vì đột nhiên ta nghĩ tới một cái, không, phải nói là ba cái phương pháp kiếm tiền quan trọng.

Bây giờ không tiện để nói.”
Ngay sau đó lập tức dẫu môi về phía xa phu đánh xe đang ngồi phía trước, rồi quay đầu nhẹ giọng nói: “Sau khi ăn xong cơm chiều tỷ sẽ nói cho mọi người nghe, đệ đừng vội, việc này mọi người phải làm cùng nhau mới được.”
*******************************
* hành y tế thế: chữa bệnh cứu người.

Bình Luận (0)
Comment