Sau khi Nhị chưởng quầy trầm tư một chút, cười cười nói: “Có thể, nhưng phải cam đoan về sau có đồ mới, cũng đưa đến cho tiệm chúng ta, được không.”
Cận Nương vội gật đầu, mẫu thân cũng vội đáp: “Đó là đương nhiên, chúng ta cũng chỉ đưa cho tiệm các ngươi, còn phải đa tạ Nhị chưởng quầy bằng lòng thu nữa kìa.”
Nhị chưởng quầy cũng cười nói: “Ta nhìn đều nguyện ý bỏ tiền mua để mang kìa, cây trâm này khẳng định có thể bán thật tốt.”
Nói xong kêu tiểu nhị nhỏ tuổi ở bên cạnh lấy bàn tính tính tiền: “Hà bao Lệ Nương thêu là mười hai cái, mỗi cái hai mươi lăm văn, tổng là ba trăm văn; Trâm gỗ đính hoa mười sáu cái, mỗi cái hai mươi bốn văn, tổng là ba trăm tám mươi bốn văn; hà bao đính hoa kết và túi lưới cộng chung là tám cái, mỗi cái mười lăm văn, tổng là một trăm hai mươi văn; mặt khác xấp vải bố hai trăm ba mươi văn, tổng cộng tất cả là.....!một ngàn lẻ ba mươi bốn văn, có đúng không?” Nói xong đem bàn tính đẩy đến trước mặt ba mẹ con.
“Đúng, đúng rồi, đa tạ Nhị chưởng quầy.” Mẫu thân vui mừng nói.
Hai tỷ muội lại cùng mẫu thân và Nhị chưởng quầy trò chuyện vài câu, đợi mẫu thân cẩn thận bọc tốt túi tiền, để vào trong cái giỏ mây, cầm rổ lên cùng Nhị chưởng quầy nói lời tạm biệt, vui vẻ bước ra khỏi tiệm.
“Quỳnh Nương, con cũng đừng đi tìm cha, chúng ta cùng nhau đi tìm bọn họ.” Nói xong ba mẹ con liền đi thẳng đến tiệm sách phố bên cạnh.
Ba người đi vào cửa tiệm, thấy Nhị Lang đã muốn đi ra khỏi cửa, đón ba người vào vội hỏi: “Nương, sao mọi người xong việc nhanh vậy, hiện tại có phải đi chợ hay không, ngài chờ con gọi cha đi ra.” Nhìn mẫu thân gật đầu, liền vô cùng sốt sắng đi trở vào tiệm, sau đó lập tức nhìn thấy hai cha con một trước một sau đi ra.
“Sao lại không mua sách a, không phải chàng nói chuẩn bị cho Đại Lang sang năm thi đồng sinh dùng sao?” Mẫu thân tiến lên đón nhẹ giọng hỏi.
“Không tìm được sách muốn mua, để lần tới lại đến tìm xem, việc xử lý cũng thuận lợi phải không, cũng không đến hai khắc chung.” Phụ thân cười nói.
“Thật thuận lợi, ta có chút không thể tin được, chàng đoán chúng ta làm trâm gỗ này bán được bao nhiêu tiền.”
Vừa nói vừa ra dấu: “Hai mươi bốn văn một cái, đã vượt qua ta thêu hà bao.” (hổng hiểu tại sao 24 văn mà lại hơn 25 văn nữa)
“Thật sự, hai mươi bốn văn, ta cũng đã nghĩ có thể bán trên hai mươi văn cũng tốt rồi.” Nói xong cùng thê tử nhìn nhau một cái, chuyển hướng về phía bọn nhỏ nói: “Đi, hôm nay cha mua thức ăn ngon cho mấy đứa, mua nhiều điểm tâm một chút trở về cho tất cả mọi người nếm thử.”
Mấy đứa nhỏ hưng phấn sôi nổi đi ở phía trước, hai vợ chồng chậm rãi đi theo sau, cùng nhau đi về phía xe lừa đậu ở phố bên cạnh.
“Lúc này mới vừa qua khỏi một khắc chung một chút, việc nhà của Tiêu sư gia đều đã làm thỏa đáng, vừa vặn Hứa lão cha cũng đã trở lại, chúng ta đi thôi.” Nói xong lập tức thấy Hứa lão cha xách theo cái giỏ trúc tươi cười đầy mặt đi đến.
Không bao lâu, đợi người một xe ngồi vào chỗ của mình, Trương Kỹ Năng vừa đánh xe vừa hưng trí nhìn về phía Hứa lão cha hỏi: “Ta hơi tò mò tại sao Hứa lão cha ngươi lại quay về chậm hơn so với Tiêu sư gia, thì ra là đi mua đồ vật này nọ, mua được đồ tốt gì vậy?” Nói xong lấy tay chỉ chỉ cái giỏ trúc.
“Không phải ta mua nha.” Vừa nói vừa lấy cái nắp che ra, nói tiếp.
“Hôm nay vừa vặn lò sứ ở gia trang của chủ tiệm tạp hoá đưa đến trong tiệm một đám chén sứ Quảng Châu, trên đường không cẩn thận va chạm làm hư tổn một chút.
Đại chưởng quỹ nhà bọn họ xem qua quyết định không bán, còn định đập bể.
Ta thấy mà đau lòng mới nói một câu ‘đáng tiếc ’, không ngờ đại chưởng quỹ vậy mà lấy cho ta.”
Nói xong lấy ra một cái đưa cho Trương Kỹ Năng xem, lại nói tiếp: “Ngươi xem xem, mấy chổ đều tốt, cũng chỉ có tại miệng chén, hoặc ngay cạnh đáy, có mấy chỗ hư nhỏ như vậy, cũng không có vết rạn, dùng ở nhà, không đem ra đãi khách là được.”
Trương Kỹ Năng nhìn vài lần cũng gật đầu, nói: “Đúng vậy, chén sứ của Lý Kí bọn họ tuy giá cả không rẻ, nhưng chất lượng cũng thật sự tốt, không có nhìn thấy bọn họ bán đồ thứ phẩm, hàng thật giá thật a!”
“Cho nên bọn họ mới có được danh tiếng cửa hàng tốt nhất trấn trên.” Phụ thân cũng cười nói.
Không bao lâu, xe liền ngừng lại, Trương Kỹ Năng nhảy xuống xe, dẫn xe lừa tựa vào một bên đường náo nhiệt mới lên tiếng: “Tới rồi, Tiêu sư gia, Hứa lão cha, ta phải vội vàng vận chuyển đồ cho mấy cửa hàng, mọi người họp chợ xong rồi, nếu không vội quay về thôn, trước buổi trưa ta ở cầu đá bên cạnh cổng trấn, các ngươi cứ làm việc đi, ta đi trước.”
Nói xong, đợi một đám người đều xuống xe, phụ thân và Hứa lão cha đưa tiền xe cho hắn xong, mới chạy xe rời đi.
“Vậy Tiêu sư gia, ta cũng đi bán đồ ở chợ phiên, các ngươi chậm rãi đi dạo, lão nhân ta đi trước một bước.” Nói xong gật đầu ra hiệu với phụ thân sau đó lẫn vào trong dòng người.
“Chúng ta đây cũng đi thôi, cha mang các ngươi đi tiệm ăn ở đầu phố ăn mì thịt băm, sau đó mua bánh nướng ở cửa hàng bên cạnh.” Mấy đứa nhỏ nghe xong đều gật đầu thật mạnh.
Cửa hàng trước mắt cũng có hai gian cỡ lớn,trong tiệm ăn bày sáu, bảy cái bàn gỗ vuông đơn giản được sơn đỏ, bốn phía đều đặt ghế dài sơn đỏ cỡ lớn, trên tường cũng được quét sạch sẽ sáng sủa.
Đợi vào tiệm mì rồi, phụ thân lại đưa cho tiểu nhị mười văn tiền đi qua tiệm bên cạnh mua năm cái bánh nướng.
Cận Nương ăn mì, cảm thấy hương vị này rất là bình thường, nhìn hai tỷ đệ bên cạnh ăn thật vui vẻ, nghĩ đến bọn họ cũng là khó có được cơ hội ăn đi......!Nghĩ đến tình huống trong nhà hiện tại, xem còn có cái gì có thể gia tăng thu nhập hay không
Đợi người một nhà ăn xong, phụ thân trả tiền, vừa mới dẫn người nhà ra tới cửa tiệm, chợt thấy một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi ăn mặc gọn gàng chạy từ đầu phố đến đây.
Đợi nhìn thấy phụ thân mới bước nhanh tới trước mặt, làm một cái lễ chào, sau đó mới nói: “Tiểu nhân là tiểu nhị chạy việc ở Trầm Kí, được lệnh của đại chưởng quỹ mời Tiêu sư gia đến tiệm chúng ta có việc trò chuyện với nhau.”
Sau khi nói xong, cậu ta mỉm cười rồi làm một động tác mời với phụ thân, thấy phụ thân nhẹ nhàng gật đầu, mới ân cần dẫn đường ở phía trước.
Sau khi tới đầu phố, lại đi lướt qua tiệm quần áo, làm cho người ta không khỏi có chút kinh ngạc, phụ thân liền hỏi: “Không phải đi đến tiệm quần áo sao? Sao lại......?”
Tiểu nhị dẫn đường vội đáp: “Tiêu sư gia chớ hiểu lầm, đại chưởng quỹ chúng ta để tiểu nhân dẫn các ngươi đến gian sau của tiệm, ngay tại sau phố, mời đi theo tiểu nhân.”
Thấy hắn dừng lại trước cửa một cái mái hiên, vừa gõ cửa đã có một gã sai vặt đi ra mở cửa mời mọi người vào, viện này có diện tích không nhỏ, so với cánh cổng phía ngoài thì có vẻ có chút điệu thấp*.
Một nhà vừa mới tiến vào viện còn chưa dừng lại đã thấy nhị chưởng quầy tiếp xúc với ba mẹ con đi lên tiếp đón: “Tiêu sư gia, Tiêu Nhị nãi nãi**, đại chưởng quỹ chúng ta đang tìm các ngươi đó, để ta đi ra nghênh đón các ngươi, mau, mời theo ta vào bên trong.” Nói xong liền tự mình dẫn mọi người vào chính đường.
Khi người một nhà vào chính đường mới phát hiện, bên trong đã có hai nam tử trung niên toàn thân mặc cẩm phục đang ngồi, thấy phụ thân đến mới tiến lên chào hỏi, nhị chưởng quầy vội giới thiệu: “Đây là Trầm đại chưởng quỹ của tiệm quần áo chúng ta, vị này chính là Hoa đại chưởng quỹ của tiệm trang sức Hoa Kí ở trấn trên của chúng ta.”
Sau khi giới thiệu lẫn nhau, đợi ba người ngồi vào chỗ của mình, gã sai vặt bưng lên nước trà, lại đợi mẫu thân cũng ngồi xuống bên cạnh, phụ thân mới nói: “Chào Trầm đại chưởng quỹ, Hoa đại chưởng quỹ, không biết nhị vị vội vã tìm tại hạ có chuyện gì?”
“Là như vậy, hôm nay đông gia, tiểu thư của tiệm trang sức Hoa kí đến tiệm chúng ta may xiêm y vừa vặn thấy trâm gỗ nhà Tiêu sư gia đưa tới, yêu thích không buông tay, lập tức mua hết một nửa, không lâu sau đại chưởng quỹ của tiệm trang sức đã đi đến tiệm.....”
Nói đến đây thì Hoa đại chưởng quỹ ngồi một bên tiếp lời: “Ta liền đi thẳng vào vấn đề đi, hôm nay trong lúc vô tình nhìn thấy tiểu thư nhà chúng ta mua trâm gỗ, hình thức mới mẻ độc đáo, không dằn lòng được muốn xem, cho nên đã nghĩ làm trâm bạc thành hình thức này, nhất định sẽ bán tốt, cho nên mới vội vàng tới hỏi Trầm đại chưởng quỹ, mới biết thì ra là nhà của Tiêu sư gia làm.
Ta cũng muốn thương lượng một chút, không biết Tiêu sư gia có bằng lòng đem hình thức mới này bán cho tiệm của ta không, ta tình nguyện trả mỗi mẫu mã là tám lượng bạc?”
Cận Nương còn đang cân nhắc làm sao lợi dụng tài nguyên hiện có để gia tăng thu nhập, giờ đây lại có người tự mình đưa tới cửa, nghĩ đến đây không khỏi nhìn trộm sắc mặt phụ thân, thấy phụ thân trầm tư suy nghĩ.
“Nếu Hoa đại chưởng quỹ để mắt, lại nguyện ý bỏ vốn mua, ta sao lại không đồng ý a.” Nói xong nâng chung trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
“Được, vậy đa tạ Tiêu sư gia, chính là nếu hình thức này chúng ta đã mua, vậy thì chỉ có một mình tiệm trang sức chúng ta có thể sử dụng.” Lúc này đại chưởng quỹ tiệm trang sức đã sớm lấy bạc ra, vừa đưa tới vừa nói.
“Đó là đương nhiên, có cần viết cái khế thư cho ngươi?”
Đại chưởng quỹ xua tay nói: “Không cần, không cần, ta còn không tin được Tiêu sư gia sao, chỉ là nếu như về sau còn có hình thức đẹp như vậy cũng để tiệm chúng ta nhìn trước một cái, nếu đẹp ta cũng nguyện ý lại dùng giá này mà mua, được không?”
“Nhất định, nhất định, nếu về sau có hình thức mới sẽ cho Đại chưởng quỹ ngươi xem trước là được.” Phụ thân nói.
Mọi người lại nói khách sáo với nhau vài câu, sau đó Trầm Đại chưởng quầy đứng dậy tiễn khách, toàn gia mới đi theo gã sai vặt dẫn đường ra hậu viện cửa hàng.
“Hôm nay, coi như là nhờ phúc của Cận Nương nhà chúng ta mà có tiền ngoài ý muốn.” Nói xong nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu Cận Nương, cảm thán nói.
“Đúng rồi, lúc vừa thấy tiểu nhị tới tìm chàng, ta cũng nghĩ rốt cuộc là có chuyện gì muốn nói, thật không ngờ thế nhưng là.......” Hai vợ chồng nhìn nhau một cái, rồi nhìn về phía bọn nhỏ, cười.
“Phụ thân, chúng ta vẫn nên đi đến chợ bán dây thừng này trước đã.”
Nhị Lang giơ cái giỏ mây trong tay lên cao, nói.
Đây là lúc trước vì thấy quấn dây thừng trên tay thật chướng mắt, mới đặt vào cái giỏ, giờ con trai nhắc nhở mới nhớ đến.
“Phụ thân ta nhất thời vui vẻ thiếu chút nữa đã quên việc này, đi, chúng ta trước đi bán nó.”
****************************
*điệu thấp: không xa hoa, không phô trương
**nãi nãi: trong trường hợp này là gọi người phụ nữ đã lập gia đình (không có phẩm cấp trong người)..