Ngày Tháng Sống Cùng Sủng Phi

Chương 20

Chuyện tiền triều, sóng yên biển lặng không được bao lâu thì lại có đợt mới nổi lên ngay sau khi chuyện Cao Thụy tố cáo Từ Sơ Đồng kết thúc.

Vào một ngày nọ, Thừa tướng Dư Ngũ Nhân lúc lâm triều dâng biểu. Hắn bước ra khỏi hàng nói: "Hoàng thượng, vi thần có việc muốn thượng tấu. Hoàng thượng đã mười tám niên kỷ, nhưng mà hậu cung lại không có được một vị hồng nhan tri kỷ, quả thật không tốt, vi thần kiến nghi, tuyển tú nữ."

Con nối dõi từ trước đến giờ là hoàng gia đại sự, Tiết Ý Nồng tuy nói còn trẻ, mà chuyện con nối dõi vẫn là quan trọng nhất. Tuy không vội sinh con, nhưng hậu cung trống không là không được.

Chuyện Từ quý phi đã khiến cho các đại thần lo lắng không yên. Bên cạnh hoàng đế không có một ai, hồng nhan họa thủy liền nhân cơ hội làm loạn, thật may mắn bọn họ đã tiêu diệt hết thảy từ trong trứng nước, mới tránh khỏi dẫm vào vết xe đổ của tiên hoàng.


Lời nói của Dư thừa tướng được rất nhiều đại thần tán thành. Nhất là nhà có nữ nhi, càng tích cực thúc đẩy chuyện này. So với Tiết Khinh Y mập hơn hai trăm cân, Tiết Ý Nồng hiển nhiên đẹp mắt hơn rất nhiều.

Khẩn yếu nhất là: Trong cung không có Từ Sơ Đồng, các nữ nhân còn lại đều có khả năng! Con người sợ nhất là so sánh, dĩ nhiên bọn họ nghĩ hết tất cả biện pháp, tiêu diệt chướng ngại vật.

Tiết Ý Nồng nói: "Trẫm vẫn còn trẻ, chuyện tuyển tú chờ vài năm nữa cũng chưa muộn. Bây giờ quan trọng chính là học tập quốc sự, nếu để mấy chuyện nhi nữ tình trường này quấy nhiễu tâm trí sẽ không tốt lắm đâu."

Muốn cho nàng tìm tức phụ, chuyện này căn bản là thêm phiền toái. Nếu thân phận bị bại lộ, nàng chết như thế nào cũng không biết trước được. Tiết Ý Nồng kiên quyết không đồng ý.


"Hoàng thượng cần chính yêu dân. Đây là phúc phần của bá tánh. Nhưng mà thành thân sinh con, con nối dõi mạnh khỏe, một khắc cũng không thể chậm trễ được. Hai việc này cũng không hề mâu thuẫn lẫn nhau. Hoàng thượng hoàn toàn có thể  vừa làm minh quân,vừa làm một hảo phụ hoàng."

Tiết Ý Nồng thật muốn nói: "Các ngươi quan tâm hơi quá rồi đó, quên Cao Thụy rồi sao?" Những chuyện liên quan đến lời tấu của bá quan, nàng đã muốn cải cách, mà cải cách thì lại liên quan đến quy củ. Chẳng qua là không để cho đại thần nghị luận về con cháu, tựa hồ cũng không ổn thỏa, càng muốn bọn họ câm miệng, bọn họ càng gào thét to hơn.

"Dư Thừa tướng nói có lý, nhưng trẫm tuổi còn nhỏ, vẫn nên lấy sự nghiệp làm trọng, từ từ rồi tính đi."

Dư Ngũ Nhân cũng không khuyên nhủ nữa, có tấm gương sáng của Cao Thụy, hắn biết dừng cương kịp lúc. Một mặt nhìn chằm chằm Tiết Định Sơn chờ hắn nói. Việc này nếu để cho người bên cạnh Hoàng thượng khuyên nhủ thì càng thỏa đáng, bọn họ là ngoại nhân nói vài câu là được rồi.


Quần thần chư vị người người mỉm cười không nói, rãnh rỗi bọn họ lại đi tìm Thái hậu, Hạ Thái hậu, Tiết Định Sơn nói một chút!

Tan triều, Tiết Ý Nồng khó tránh khỏi buồn rầu. Những đại thần này làm sao vậy ngày ngày đều gây phiền phức cho nàng, trước đó là phế Từ Sơ Đồng, bây giờ là nạp thê thiếp. Hi vọng một cô nương tốt nhập cung hầu hạ một người không hề quen biết, không biết não tàn của đám người này nghĩ gì nữa.

Nàng tuy là có nhiều gạo nhưng cũng không phân chia nổi cho nhiều người. Nếu không chia thì chỉ có đánh. Nếu mà gϊếŧ, thì những ngày tháng yên bình trong cung sẽ không còn nữa.

Huống chi, nàng là nữ tử, cần nhiều nữ nhân ở bên cạnh để làm gì chứ?

Tiết Ý Nồng nằm trên ghế quý phi nghỉ ngơi, Lạc Nhạn đi vào, thấy nàng đang nhắm hai mắt nên không dám quấy rầy. Thật ra thì, Tiết Ý Nồng không ngủ, biết Lạc Nhạn đi vào, cho là nàng muốn nói gì, chờ hồi lâu, lại không thấy phun ra một chữ nào, mở mắt hỏi: "Lạc Nhạn, có chuyện gì?"
Lạc Nhạn đang ngẩn người, nghe Tiết Ý Nồng hỏi, vội nói: " Bẩm, Hoàng thượng. Từ... Phu nhân cho người dâng chiếc quạt xếp cho Hoàng thượng." Phi tử đã bị phế bỏ, nàng thật sự không biết nên xưng hô như thế nào.

"Hảo, đừng để ý đến mấy chuyện xưng hô, vẫn xưng nương nương đi, trẫm cũng biết là đang nói về ai, hơi đâu để ý đến những quy củ chết tiệt này. Nàng ấy đưa cây quạt đến a, để trẫm nhìn một chút."

Lạc Nhạn miễn cưỡng lấy ra, sau khi cầm lấy, Tiết Ý Nồng quan sát thấy kỹ thuật thêu tuyệt diệu vô cùng, làm cho người xem choáng váng với đường kim mũi chỉ tinh xảo.

Tiết Ý Nồng cầm trong tay rồi mở ra, nhìn hình vẽ trên đó hồi lâu, giống như phượng hoàng giang cánh tung bay lên trời, trong lòng không kiềm được vô cùng thán phục, vội vàng kêu Lạc Nhạn đưa qua. Chiếc quạt gấp lại kích thước nhỏ nhắn, vừa vặn đeo bên hông, những khi trời nóng hoặc rảnh rỗi có thể lấy ra quạt vài cái, nàng cười nói: "Đẹp không?"
Lạc Nhạn nhớ lại chuyện lần trước , chua xót nói: "Trừ nô tỳ làm, còn của ai khó coi hơn chứ?"

Tiết Ý Nồng cười nói: "Ngươi vẫn còn đang trách trẫm chuyện lần trước. Không phải trẫm đã tạ tội với ngươi rồi sao. Sao ngươi không thể buông bỏ chuyện này, rốt cuộc ngươi muốn trẫm làm sao?"

Tiết Ý Nồng nói ra những lời uất ức như vậy, Lạc Nhạn cũng không tiếp tục truy cứu nữa, nàng hất hàm nói: "Lần sau ngài đừng mong nô tỳ làm đồ vật cho ngài nữa.. Sau này ngài nên hi vọng nương nương rảnh rỗi, làm một hai món cho ngài đi"

"Cũng đừng nha! Chờ nàng làm một cái, là chờ hết mấy tháng rồi, muốn mấy cái khác, lại tích góp dần dần mới làm, có thể là mất mấy năm, trẫm phải chờ đến mấy năm mới có sao?"

"Biết sao bây giờ, trách ai đây!"

Lạc Nhạn chế giễu Tiết Ý Nồng, hai người cũng chỉ xé ra chuyện này. Tiết Ý Nồng suy nghĩ một chút nói: "Cũng đã mấy tháng rồi không gặp nương nương, có muốn đi thăm nàng ấy không."
Lạc Nhạn nói: "Còn phải nói,  nàng ấy không có ở đây, trong cung cũng yên tĩnh quá, không có thú vị. Nhưng sau này sẽ náo nhiệt, chờ tân tiểu chủ nhập cung, muốn tìm ai mà không thể chứ ? Chỉ sợ Hoàng thượng đào hoa, lo tán gẫu với hồng nhan tri kỷ!"

Tiết Ý Nồng nói: "Ngươi biết rõ trẫm... mà còn nói như vậy, vẫn thì đi thăm nương nương thôi."

Lạc Nhạn ngăn lại nói: "Cần gì vội, hai ngày nữa là hưu mộc, đến lúc đó đi tìm nương nương cũng không muộn, hơn nữa xuất hành y phục, đồ đạc còn chưa chuẩn bị thỏa đáng, ở đâu mà có sẵn?"

Tiết Ý Nồng cũng cảm thấy Lạc Nhạn nói có lý, định hai ngày sau sẽ đi gặp Từ Sơ Đồng.

Chẳng qua là chuyện này còn chưa kịp làm, thì Thái hậu ở Dưỡng Tức Cung cho người đến truyền lời. Tiết Ý Nồng nhún vai một cái, xem ra cửa ải lần này so với lần trước còn khó qua hơn.
Cừng Thái hậu tán gẫu một vài câu, liền nói: "Ai gia nghe trong triều thượng tấu muốn Hoàng thượng tuyển tú?"

" Dạ, trẫm hồi bọn họ, trẫm tuổi tác còn nhỏ, chuyện này không cần gấp."

"Chuyện này là hoàng thượng không đúng rồi, ngươi tuổi tác cũng không còn nhỏ, hoàng huynh của ngươi, khi đến tuổi này cũng đã có nhiều thê thiếp."

Tiết Ý Nồng thầm nghĩ: "Ta sao có thể so với hắn?" Nhưng mở miệng lại nói: "Trẫm nơi nào có được phúc phận như hoàng huynh."

"Phúc phận đều là do chính mình nắm bắt, giống như ngươi năm lần bảy lượt từ chối, há chẳng phải khiến cho người khác nhìn thấy đau lòng. Trước không nói chuyện khác, trừ ai gia, phụ hoàng ngươi, mẫu hậu ngươi e rằng cũng sẽ bận tâm vấn đề này, chẳng qua là họ ngại nói trước mặt ngươi, sợ ngươi xấu hổ."

"Thái hậu nói có lý."
"Nếu ngươi cảm thấy có lý, vậy thì quyết định đi, ngươi muốn hạng người gì để từ từ mà tìm kiếm."

Tiết Ý Nồng nói: "Còn phải hỏi qua phụ hoàng, mẫu hậu mới có thể quyết định." Thái hậu đáp ứng, để cho nàng đi hỏi ý kiến của Tiết Định Sơn và Hạ Thái hậu. Ý kiến của người đó không giống nhau, Tiết Định Sơn tán thành còn không kịp.

"Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại, cũng là do phụ thân làm cho chuyện của con bị trì hoãn. Bây giờ mọi người đều kiến nghị, con nên nhân cơ hội lần này mà tuyển chọn."

Hạ Thái hậu nói: "Thái thượng hoàng không cần vội, hoàng nhi còn trẻ..."

Tiết Định Sơn ngắt lờii: "Nữ nhân các ngươi biết cái gì, huyết thống hoàng gia, càng ngày càng đơn bạc. Ta cũng đã ngoài sáu mươi, mà vẫn chưa thể ôm cháu trai. Người ta Dư Thừa tướng, Tô ngự sử cũng đều lên chức gia gia, sắp tới làm thái gia gia rồi, về việc này, ta đã bị tụt hậu rất xa."
Hạ Thái hậu nói: "Là lỗi của thần thiếp."

"Được rồi, ta cũng không có trách nàng, là do phúc phận của ta nông cạn, khó khăn lắm mới có nhi tử. Dĩ nhiên hi vọng hắn con đàn cháu đống nhiều phúc khí, chuyện này ta thấy cứ vậy mà làm đi."

Tiết Ý Nồng một mực chú ý sắc mặt của Hạ Thái hậu, vô cùng ủ rũ, nàng đương nhiên là hiểu tất cả nội tình. Sau khi hỏi xong ý kiến của hai người, Tiết Ý Nồng nói: "Trẫm lâu rồi không có tán gẫu với mẫu hậu, mẫu hậu nếu không vướng bận gì, chúng ta cùng nhau tán gẫu thư giãn một chút?"

Hạ Thái hậu nói: " Được."

Hai người đứng dậy rời đi, đi được một đoạn đường, cho toàn bộ cung nhân lui xuống. Hai người dắt tay nhau, đi đến ngự hoa viên rồi dừng lại, ngắm hoa rơi, lá rụng. Hạ Thái hậu thấy xung quanh không có người, mới nói: "Ý Nồng, chuyện này phải làm sao cho phải?"
"Đúng vậy, nhi thần cũng không có kế sách. Nếu cứ từ chối, chỉ sợ chọc cho người khác hoài nghi. Nhưng mà trong lòng nhi thần có tính toán, muốn cùng mẫu hậu thương lượng..." Nàng nhích tới gần Hạ Thái hậu, ở bên tai bà ấy, nhỏ giọng nói rõ.

Hạ Thái hậu hơi có vẻ ngạc nhiên, "Con muốn nàng ấy?"

Bà không nghĩ Tiết Ý Nồng lại nhắc đến người này, chính là phi tử bị phế, Từ Sơ Đồng, cảm thấy kỳ lạ, bà hỏi: "Vì sao không phải nàng ấy là không được?" Muốn tìm một kẻ bù nhìn cũng không phải là không thể.

"Nàng ấy có thể biết chuyện của nhi thần."

Trong nháy mắt, Hạ Thái hậu như sét đánh ngang tai, sửng sốt một lúc, mới tự lẩm bẩm: "Sao lại như vậy, sao con lại dây dưa không rõ với nàng ấy?"

Thật ra thì, Tiết Ý Nồng cũng muốn biết. Sau khi ăn cơm từ biệt, ngủ cùng nhau, còn bị cường hôn, nàng cũng rất oan ức, biết không a? Người khác còn có thể tìm người phụ trách, nàng có thể hướng ai tố khổ a.
"Mẫu hậu yên tâm, nhi thần đã phái người giám thị nàng ấy, nếu có dị động, gϊếŧ không tha!"

"Đành vậy thôi, Bổn cung cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt hơn. Con tự thu xếp sao cho ổn thỏa, cũng đừng dẫn sói vào nhà. Từ Sơ Đồng, người này, trong triều có rất nhiều người nghị luận, lần trước ép con phế nàng ấy. Lần này con còn muốn nàng ấy hồi cung, sợ là sẽ gặp không ít phiền toái."

Tiết Ý Nồng nói: "Nhi thần biết. Chẳng qua là so với việc kéo người vô tội vào cuộc, Từ quý phi càng phù hợp để ứng phó với các trường hợp, thay vì hại một đám người, không bằng làm tổn hại một người."

So sánh giữa hai bên, Hạ Thái hậu cũng không còn lời nào để nói. Chuyện ngày đó chỉ là bất đắc dĩ làm, đến nay càng ngày càng phức tạp, đã không còn nằm trong phạm vi khống chế của bà.
"Con nên cẩn thận nhiều hơn."

" Dạ, nhi thần biết." Có sự hỗ trợ của Hạ Thái Hậu, Tiết Ý Nồng làm việc cũng thuận lợi hơn rất nhiều.

Ngày hưu mộc.

Hôm nay, Tiết Ý Nồng dậy thật sớm. Lạc Nhạn cho nàng mặc y phục bình thường màu trắng như ánh trăng, buộc tóc bằng sợi dây màu đen, và mang đôi hài màu đen thường ngày.

Thu dọn xong, ăn uống xong, thì gọi xe ngựa qua.

Lạc Nhạn nói: "Có gì đâu mà vội, chẳng lẽ người sẽ chạy mất sao?" Đôi mắt nàng hồng hồng, trong lòng không thoải mái lắm. Nàng có thể nhìn ra, Hoàng thượng đối với Từ quý phi gọi là tỷ muội tình thâm, còn đối với nàng chỉ là người qua đường. Hầu hạ ở bên người này nhiều năm như vậy , cũng không thấy đối xử tốt như vậy. Lạc Nhạn đang vì mình âm thầm tủi thân.

"Ai nói sẽ chạy mất, nhưng muốn đi sớm một chút, chút nữa mặt trời lên cao, nóng chết ngươi, trẫm là vì lo cho ngươi, ngươi làm sao hay nói lời làm đau lòng trẫm."
"Phải không?"

"Ngươi nói đi?"

Lạc Nhạn mới không tin, bất quá tay chân nhanh nhẹn một chút, mang theo ngân phiếu, mang theo hộp đựng thức ăn, trong hộp đựng thức ăn có điểm tâm, đồ ăn vặt, mang theo nước, bên ngoài có nhiều bất tiện, mang đầy đủ vẫn là tốt nhất.

Lúc này, hai người cùng nhau lên xe ngựa, cho xa phu vội vàng hướng Từ phủ mà đi.

*** 08/11/2021 ***

Bình Luận (0)
Comment