Ngày Tháng Sống Cùng Sủng Phi

Chương 37

Chuyện Tiết Khinh Cầu gặp mặt Từ Sơ Đồng nghiễm nhiên lọt vào mắt xanh của đám ám vệ do Tiết Ý Nồng phái đến. Hắn báo cáo tình hình với nàng, "Thật không? Hai người bọn họ vào Khanh Tuấn Các, vậy ngươi nghe được bọn họ nói gì không?"

"Không có, thuộc hạ cách quá xa, nhiều người xung quanh, thuộc hạ không cách nào đến gần, cho nên..."

"Trẫm biết, ngươi đi đi."

"Tạ Hoàng thượng."

Tiết Ý Nồng ngồi trên long ỷ, trầm tư suy nghĩ tâm tư của mình. Xem ra hai người kia lén lén lút lút gặp mặt chính là muốn tránh nàng, là đang bàn luận về mình sao? Bàn về cái gì chứ ? Đoạt ngôi vị hoàng đế của mình hay là gϊếŧ mình. Không phải lúc trước mình đã nói mạng của mình, nàng ấy có thể lấy đi bất cứ lúc nào sao? Chỉ cần nàng ấy cảm thấy vui vẻ, không cô đơn là được rồi.


Sau khi Lạc Nhạn vào cửa, nhìn thấy Tiết Ý Nồng đang tập trung suy nghĩ, nàng tiến lên, thay nàng ấy xoa xoa huyệt Thái dương, "Hoàng thượng lại gặp chuyện phiền não?"

Tiết Ý Nồng ngẩng đầu nói: "Không có, làm sao biết."

"Nhìn ngài rất mệt mỏi."

"Không, trẫm chỉ là có chút chuyện nghĩ không ra."

Lạc Nhạn hỏi nàng, "Là chuyện gì, ngay cả Hoàng thượng cũng nghĩ không thông." Nàng suy nghĩ một chút, nói: "Không phải lại là liên quan đến nương nương chứ."

Tiết Ý Nồng cười lên, "Bây giờ, ngươi nói chuyện càng ngày càng chính xác nha, chơi trò đoán ý không tệ."

"Là có đại nhân nào thượng tấu với ngài? Hay là Thái hậu lại tìm ngài gây phiền toái, không thể nương nương đã bị phế bỏ rồi sao? Còn có thể có tác dụng gì nữa chứ? Sao bọn họ còn chưa chịu buông tha cho nàng ấy."

"Không, không phải bọn họ."


"Vậy còn có người nào?"

"Là trẫm, bọn họ không buông tha cho trẫm." Tiết Ý Nồng nói vắn tắt mối quan hệ giữa Tiết Khinh Cầu và Từ Sơ Đồng, "Lạc Nhạn, tình đầu là khó quên nhất, ngay cả người thông minh nhất, ở trong tình cảm cũng sẽ ngu ngốc, trẫm không dám nói Sơ Đồng sai, Sơ Đồng có lập trường của Sơ Đồng, trẫm cũng không dám nói Cung Kính Vương không đúng, Cung Kính Vương cũng có lập trường của hắn. Nhưng trẫm, cũng có lập trường của trẫm. Trẫm hy vọng mọi người cùng nhau hòa hợp. Nhưng bọn họ sẽ không giúp trẫm đạt được điều này khi trẫm vẫn còn ngồi trên vị trí này."

" Hoàng thượng, không sao, ngài còn có Lạc Nhạn, Lạc Nhạn sẽ vĩnh viễn đứng về phía ngài, bất kể ngài làm đúng hay làm sai."

"Thật không? Tốt." Tiết Ý Nồng vỗ vỗ tay của Lạc Nhạn, nói: "Ngươi cũng xoa rất lâu rồi, nghỉ ngơi một chút, ngồi xuống, chúng ta đánh ván cờ đi?"


Đánh cờ? Nàng không biết. Lạc Nhạn lắc đầu, "Cái loại hình văn nhã đó không hợp nô tỳ, hay là ngài để cho nô tỳ vũ đao lộng thương đi."

"Không khó, chúng ta chơi cờ vây. Chỉ cần giống như chữ mễ, ba điểm thành một hàng, rất đơn giản, trẫm dạy ngươi đi."

Tiết Ý Nồng dạy Lạc Nhạn, hai người bắt đầu chơi cờ. Cuộc sống trong cung thật ra vô cùng nhàm chán, nhất là lúc này lại bớt đi một nhân vật mấu chốt.

Cuộc sống trong cung bây giờ giống như một hồ nước bình lặng, không chút gợn sóng.

Hoàng hậu Dư Thời Hữu rất tốt, mà hậu cung của Tiết Ý Nồng cũng chỉ có mình nàng ấy, rất thoải mái, không phải lo lắng gì. Thỉnh thoảng, nàng ấy cùng với các phi tần đời trước tán gẫu một chút, đánh bài một chút, thắng một chút, thua một chút, mọi người không xung đột gì về mặt lợi ích, cho nên không có mâu thuẫn xảy ra.
Chẳng qua là thỉnh thoảng nhắc những chuyện trước kia, đám phi tần rất nhớ Từ Sơ Đồng. Bởi vì có nàng ấy, cuộc sống sẽ luôn xao động. Nàng ấy giúp các nàng sắp xếp cuộc sống, sắp xếp để các nàng tranh đoạt sủng ái, hơn nữa luôn đúng về phía đối lập với các nàng khiến cho các nàng thống hận.

Nếu như ngay cả thống hận một người cũng không có, thì cuộc sống nhàm chán biết bao. Mọi người đánh bài được một lúc thì bắt đầu ngáp. Giống như ngủ không đủ giấc, luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, thời gian luôn là dài như vậy, ai cũng không có nói ra, nhưng là các nàng đều ở đây không hẹn mà cùng hy vọng, Từ Sơ Đồng có thể thỉnh thoảng vào cung đi.

Không riêng gì các phi tử trước đây không có đối thủ, ngay cả Thái hậu cũng cảm thấy nhàm chán. Bà vô cùng vất vả đuổi kẻ gieo tai họa cho nhi tử của bà đi. Thái hậu phát hiện bây giờ ngay cả một người để nói chuyện với bà cũng không có.
Tiết Ý Nồng cả ngày bận bịu quốc sự, cho dù không bận đi, cũng hiếm khi đến thăm bà kể từ khi bọn xích mích với nhau vì Từ Sơ Đồng.

Trước kia các phi tử còn đến tìm bà tố cáo, nói xấu Từ Sơ Đồng. Khi đó, bà còn có một đám 'đồng đội tốt', Mà nay, họ rất ít khi đến tìm đến bà. Thỉnh thoảng đến cũng không nói được mấy câu, mọi người đều không có đề tài gì để nói. Trái lại, gặp nhau chỉ để chào hỏi, coi như nói về Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng không gì để nói, liền nhắm đến Hoàng hậu.

Muốn chơi cung đấu, ít nhất cũng phải có hai người đi.

Không có người kia!

Mọi người chỉ lẳng lặng mong đợi, mong đợi Từ Sơ Đồng có thể tiếng cung, dĩ nhiên cũng phải mang theo có chút tin tức nóng hổi.

Từ phủ.

Tồn Tích rất là ngạc nhiên, mùa đông đã đến, mà Từ Sơ Đồng vẫn không có bất kỳ ý định nào tiến cung, nàng thấp thỏm lo lắng. Từ phủ quá lạnh, mặc dù có than, nhưng phòng quá lớn, đốt bao nhiêu cũng không ấm áp, bên ngoài gió khô lạnh như con dao găm sắc bén cứa thẳng vào mặt người ta.
"Nương nương..."

"Nói." Từ Sơ Đồng đang luyện một bộ chữ, là 'Định sóng gió' của Tô Đông Pha, lại hỏi: "Sao vậy? Nhất thoa yên vũ nhậm bình sinh. Dã vô phong vũ dã vô tình (Áo tơi mưa khói mặc bình sinh, Cũng không mưa gió cũng không hanh), không tệ." Nàng nói nửa ngày, mới phát hiện Tồn Tích nửa ngày không lên tiếng."Sao vậy?"

"Nương nương thật có tâm tình thanh thản."

Từ Sơ Đồng nghe giọng điệu trách cử Tồn Tích, cười nói: "Ta lại có chuyện gì làm ngươi không an tâm."

"Nương nương chuẩn bị lúc nào thì tiến cung?"

"Nhớ Lạc Nhạn phải không? Nhớ nàng thì ngươi đi thăm nàng di, cần gì phải hỏi ta."

Tồn Tích nói: "Ngài biết rõ nô tỳ không phải ý đó."

Việc kia sao, "Còn sớm mà, chờ tuyết rơi rồi nói. Đồ đạc cũng đã thu dọn xong, lúc nào chúng ta cũng có thể tiến cung."
"Yên tâm, chuẩn bị xong hết rồi."

Các nàng đang mong đợi tuyết rơi, năm nay tuyết rơi trễ hơn năm trước.

Một tháng sau, một trận tuyết đầu mùa rơi xuống. Tồn Tích hét lên: "Rơi rồi, rơi rồi, nương nương chúng ta nhanh nhanh tiến cung đi!"

"Nhìn ngươi gấp gáp như vậy."

"Được rồi, ngài không có vội đâu. Nô tỳ vội lắm, đi dạo một vòng để xa phu chuẩn bị, rồi đem mọi thứ chất lên xe ngựa."

Từ Sơ Đồng cười nói: "Nhìn đi, lão nhân gia nói không hề sai, nữ nhi hướng bên ngoài, gấp gáp đi gặp tướng công của ngươi đi."

Tồn Tích tại chỗ phi phi phi, không cho Từ Sơ Đồng một chút thể diện nào."Lời này nên là nô tỳ nói với ngài. Nếu Hoàng thượng vừa ý nô tỳ, a a, không phải là chờ tháng sáu tuyết rơi, hơn nữa, cho dù nô tỳ có tiểu tâm tư kia, ngài nguyện ý chăng? Vị này chính là tiểu thịt tươi, nhìn là thấy ăn ngon. Hễ nghe nhắc đến hắn, người cũng mềm nhũn ra, một bước cũng không đi nổi, chỉ có treo lên trên cổ hắn, để cho hắn ôm đến giường, nóng hổi nóng hổi, không chừng năm sau có thể sinh ra tiểu tử mập mặp..."
Tồn Tích mơ thật đẹp, Từ Sơ Đồng vỗ tay cười to, " Không sai, không tệ, càng ngày càng có tiền đồ."

"Đừng cười nô tỳ, chẳng lẽ ngài không muốn? Đã đói lâu như vậy, cũng nên thèm ăn thịt đi, thật lòng, nô tỳ thấy Hoàng thượng không tệ, nương nương nếu ngài không muốn, nô tỳ sẽ phải thừa dịp nóng hổi hạ thủ."

Từ Sơ Đồng nói: "Ai nói không muốn chứ!" Nàng vuốt vuốt ngón tay của mình, cảm giác nhéo mặt Tiết Ý Nồng lần trước đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ, chậc chậc, thật là dư vị bất tận, thừa dịp ngày tốt, hay là đi thăm nàng ấy.

Thấy Từ Sơ Đồng đồng ý, Tồn Tích nơi nào còn chịu ở Từ phủ đợi, lập tức kêu lớn: "Xa phu, đi hoàng cung!" Giọng nói của nàng lanh lảnh, hòa với những bông tuyết lạnh lẽo, nghe đặc biệt ngọt ngào.

Từ Sơ Đồng lên xe ngựa, trước khi đi dặn dò mọi người trong phủ một phen. Cả người chui vào xe ngựa, để cho xa phu vững vàng lái xe. Thật may bây giờ tuyết mới vừa rơi, bánh xe không bị kẹt.
Xe ngựa đi thẳng một đường đến hoàng cung, có lệnh bài bên người, không gặp bất kỳ trở ngại nào. Tính toán thời gian, Tiết Ý Nồng cũng sắp bãi triều, các nàng đến Cẩm Tú Cung trước.

Xuống xe, nhìn cảnh tượng quen thuộc. Từ Sơ Đồng nhìn nửa ngày, lúc này mới để cho người đi vào thông báo, Lạc Nhạn tình cờ đến đó, biết các nàng đến, vẻ mặt rất nhiệt tình, nhưng đi được hai bước, mặt liền thũng xuống.

Nàng không thể quên chuyện lần trước Tiết Ý Nồng kể với nàng, việc Từ Sơ Đồng cấu kết với Đại hoàng tử muốn đến mưu hại nàng ấy. Vì nguyên nhân này, mọi nhiệt tình của Lạc Nhạn đều bị dập tắt.

"Các ngươi đến rồi."

Ngược lại, Tồn Tích rất nhớ Lạc Nhạn nên vừa gặp liền ôm chầm lấy Lạc Nhạn."Nha đầu, thật cường tráng nha."

"Phải không? Được rồi, tuyết đang rơi, Hoàng thượng vẫn chưa bãi triều, mời các ngươi vào bên trong." Lạc Nhạn nói chuyện nhàn nhạt, Từ Sơ Đồng lập tức phát hiện ra,
Cho rằng nàng ấy bị Tiết Ý Nồng khiển trách, nên không vui, vì vậy chỉ mỉm cười lại, cẩn thận đồng hành.

Tồn Tích không hiểu, đi lên kéo tay Lạc Nhạn nói mọi thứ, phát hiện Lạc Nhạn không để ý đến mình, nàng thắc mắc, "Lạc Nhạn cô nương, sao ngươi không thèm để ý đến ta?"

"Tại sao ta phải quan tâm đến ngươi chứ ?"

Tồn Tích: "..." Thầm nghĩ: "Chẳng lẽ nha đầu này lại đến tháng nên không thoải mái." Vì vậy cũng không thèm để bụng, ba người nhau đi vào trong. Tồn Tích nhức nhức mũi, hắt hơi một cái, xoa xoa lỗ mũi, "Có phải ngươi đọc được nỗi lòng của ta không?"

Lạc Nhạn: "..." Hừ! Tự mình đa tình.

Ba người phân vị rồi lần lượt ngồi xuống, Lạc Nhạn để cho cung nữ dâng trà, nói với Từ Sơ Đồng, Tồn Tích: "Hôm nay tuyết rơi, sao chọn thời tiết xấu như vậy mà tiến cung, không lạnh sao?"
"Chết cóng." Tồn Tích thổi thổi tay, "Phòng bên kia dù đốt than nhiều cỡ nào cũng không ấm áp, nên muốn đến đây ở nhờ một lúc." Đang nói chuyện thì nghe tiếng bước chân bên ngoài vang lên, còn có giọng nói cao chót vót của Nhậm công công.

"Hoàng thượng giá lâm!"

Mọi người bước ra nghênh đón, Tiết Ý Nồng xốc mành đi ra, nhìn thấy những mảng bông tuyết lớn đang rơi, lại thấy một cỗ xe ngựa đậu trước cửa cung, hỏi: "Có ai đến sao?"

Cung nữ vội đáp: "Bẩm Hoàng thượng, Từ phu nhân đã đến." Tiết Ý Nồng để cho người đỡ xuống kiệu, đi vào bên trong. Từ Sơ Đồng đã đứng lên, trông thấy nàng đi đến, từ xa cúi chào, "Dân nữ tham kiến Hoàng thượng, vạn tuế vạn vạn tuế."

"Sơ Đồng, ngươi không cần đa lễ, mau mau ngồi xuống." Tiết Ý Nồng bước lên nắm lấy tay nàng, nhưng phát hiện tay lạnh ngắt, trách cứ: "Tại sao lại bất cẩn như vậy, để tay lạnh thành như vậy, cũng không mặc nhiều y phục. Khách đến, sao không dâng trà nóng hả Lạc Nhạn."
Lạc Nhạn nói: "Đã cho người đi chuẩn bị, có liền."

Trà nóng được mang vào, Từ Sơ Đồng uống mấy hớp, ôm ly trà để sưởi ấm bàn tay. Tiết Ý Nồng ngồi đối diện nàng, hỏi: "Sao trước khi đến không viết thư cho trẫm, để trẫm phái người đi đón các ngươi."

"Cần gì phải phiền toái Hoàng thượng, ngài trăm công nghìn việc, chúng ta tự đến là được, trời đã đổ tuyết, bắt đầu lạnh, đem ít đồ đến cho Hoàng thượng."

"Đa tạ, cái gì vậy?" 

*** 25/12/2021 ****

#### Lời Editor ####

Từ Sơ Đồng là người tỉ mỉ, quan sát cẩn thận lại rất hiểu lòng người.

Hoàng Hậu thì đến giờ vẫn hiền. Vẫn tội Hoàng hậu.

#### Tác giả có lời muốn nói ####

Cuộc sống náo nhiệt sắp bắt đầu, mặc dù chỉ là ở nhờ, nhưng là mùa đông này, không tịch mịch nha! Ha ha ha, hơi hơi đắc ý ~~~~~ mùa đông đến rồi, mùa xuân vẫn còn xa sao? Ha ha ha. .
Bình Luận (0)
Comment