Đồng hồ báo thức vẫn chưa kêu.
Tuy nhiên, một cảm giác kỳ lạ đã nắm chặt lấy trái tim y và khiến y chợt tỉnh.
Felix mở mắt ra và nhìn người đối diện, có một sợi chỉ đỏ nhẹ trong đôi mắt nâu dịu dàng ấy.
"Anh tỉnh bao lâu rồi?" Y khẽ thì thầm.
"Trong phút chốc." Erik trả lời.
"Em muốn dậy hay ngủ thêm một lát?"
"Bây giờ là mấy giờ?"
"Sáu giờ mười lăm phút."
"Em muốn dậy." Y mỉm cười và nhắm mắt lại.
"Ngay bây giờ.
Chờ anh làm món bánh crepe mà anh đã hứa với em."
"Ngọt hay mặn?"
"Ngọt.
Em muốn một cái nhân quế và đường, còn cái kia thì nhân chocolate."
Y nghe thấy tiếng bước chân rời khỏi phòng.
Sau đó là âm thanh của một chiếc máy đánh trứng từ nhà bếp truyền đến.
Sau khoảng mười lăm phút, không khí tràn ngập hương thơm ngọt ngào của trứng và sữa.
Máy pha cà phê phát ra tiếng khò khè.
Felix bước đến bàn ăn.
"Anh đã đổi hoa rồi." Y nhìn một bông hồng trắng trong cốc nước.
"Ừ, tôi cắt từ trong sân.
Cây hoa đồng tiền đó đã héo rồi." Erik nói, sau đó đặt đĩa bánh crepe trước mặt y.
"Cảm ơn anh."
Y ăn xong hai cái bánh crepe rồi chắp tay.
"Erik, anh là đầu bếp giỏi nhất mà em biết." Y cười nói.
"Em có thể ăn thêm một phần nữa không?"
"Đương nhiên."
"Mỗi loại một cái?"
"Chắc chắn rồi."
"Em có thể yêu cầu thêm một phần ăn khác sau đó không - nếu em vẫn có thể ăn tiếp?"
"Đương nhiên có thể."
"Ồ, tuyệt.
Em yêu anh."
Bàn tay đang cầm cần đẩy hình chữ T của Erik cứng lại.
Hắn quay lại và liếc nhìn Felix.
Đối phương mỉm cười với hắn một cách thân thiện và tự nhiên.
"Đừng khách sáo." Erik đáp, rồi đổ sữa và trứng lên chảo.
"Em đã thu dọn hành lý chưa?" Erik trở lại bàn ngồi xuống, cầm bình cà phê lên rót thêm cà phê cho mình và người bên kia.
"Anh biết em không có hành lý." Felix nói.
Y nuốt nốt cái bánh crepe cuối cùng và lau miệng hài lòng.
"Tin tốt là em đã gọi đến ga tàu trung chuyển.
Họ đã tìm thấy túi du lịch của em, vì vậy em có thể lấy nó trong chuyến trở về này."
Erik đặt bình cà phê xuống.
"Tôi tưởng em bịa ra chuyện đó."
"Làm ơn, em không phải là người câu nào cũng là nói dối, được không?" Felix đưa tay lên và làm ra một cái mặt quỷ.
"Ừ, khi nào em sẽ về đến Strasbourg?"
"Nếu Deutsche Bahn hoạt động bình thường, em có thể về nhà vào khoảng bốn giờ chiều.
Nhưng mấy ngày nay Deutsche Bahn đến muộn là chuyện bình thường." Y nhìn Erik ở phía đối diện, có chút do dự, muốn nói lại thôi.
Trước khi y có thể mở miệng nói lại, Erik nói, "Vậy thì khi nào em sẽ trở lại Canada?"
Nụ cười của Felix đột nhiên biến mất.
Y nhìn thẳng vào Erik.
"...!Anh biết khi nào?" Anh trầm giọng hỏi.
"Đêm qua.
Tôi đã tìm kiếm những bức ảnh." Erik nói.
"Bởi vì...tôi muốn xem Zeno trông như thế nào."
Hắn nhấc điện thoại đang đặt ở một bên, bật màn hình và đẩy nó đến trước mặt y.
Trên màn hình là bức hình một nhóm thanh niên tươi cười rạng rỡ, đứng phía trước là Zeno Presley và Felix Lorbeer.
Bản tin nhỏ bên dưới bức ảnh có nội dung "Dự án nền tảng IoT Presley - Lorbeer từ Montreal, Quebec đã thắng vòng hạt giống của quỹ đầu tư thiên sứ McPlant".
Felix nhìn vào bức ảnh trong vài giây, sau đó y đẩy điện thoại ra một chút và ngả người ra ghế.
"Vậy là anh phát hiện ra rằng em đến từ Canada, mà không phải nước Pháp.
Sau đó thì sao?"
"Tôi đã nghĩ về chuyện này trong một thời gian dài." Erik nói.
"Luôn luôn có một số điều...một số chi tiết kỳ lạ, tôi biết em đang nói dối nhưng không hiểu tại sao...và rồi chúng đột ngột kết hợp với nhau như một trò chơi xếp hình, và mọi thứ đều đúng."
"Anh biết em đang nói dối." Felix lặp lại.
"Từ khi nào?"
"Lúc đầu, em nói rằng tôi đang leo trên một con đường núi có độ khó cấp độ 8.
Tôi đã biết đây không phải lần đầu tiên em đến đây.
Du khách bình thường không thể phân loại độ khó của con đường đó - con đường đó do Fritz khai phá.
Vì quá nguy hiểm nên Hiệp hội leo núi chưa bao giờ thêm nó vào bảng hướng dẫn công khai.
Chỉ có một số người biết đường đi."
"Em có vẻ không giỏi nói dối phải không?" Felix nói.
Y nở một nụ cười tự mãn.
"Còn gì nữa không?"
"Tôi nghĩ em không dùng benzodiazepines, ít nhất là hiện tại không."
"Tại sao?"
"Vì em uống nhiều cà phê.
Caffeine là chất chống chỉ định khi dùng benzodiazepines." Erik nói.
"Sau khi em nói với tôi em mắc chứng rối loạn lo âu, tôi đã kiểm tra một số thông tin trên Internet.
Vì vậy, tôi không nghĩ rằng nỗi buồn của em vào đêm đầu tiên là do cơn lo âu tấn công.
Em chỉ lấy đó làm cái cớ vì em không muốn tôi biết lý do thật sự."
"Khi tôi phát hiện ra trước đó không lâu em vẫn còn sống ở Canada, tôi chợt nhớ ra luật sư của tôi đã từng nói với tôi rằng quyền thừa kế hợp pháp yêu cầu tôi phải trả cho gia đình ở Canada một khoản tiền mặt lớn để bù đắp giá trị của bất động sản.
Nhưng theo luật pháp của Đức, vợ chồng đã ly hôn không có quyền thừa kế, vì vậy, mặc dù vợ cũ của Fritz luôn đàm phán với tôi, nhưng thực tế chỉ có một người duy nhất có quyền thừa kế, và đó là con trai của Fritz, cũng chính là con trai của ông ấy và người vợ cũ đó.
Fritz đã kể với tôi, đứa trẻ đó bằng tuổi với tôi."
"Ý nghĩ này giống như một tia sét đánh thẳng vào người tôi.
Tôi nhớ vào đêm đầu tiên, khi tôi hỏi em đang khóc vì ai, câu trả lời của em là một tên khốn.
Nhưng điều đó rõ ràng không có nghĩa là Zeno, em không bao giờ sử dụng từ đó để miêu tả hắn...Thực tế, chỉ có một tên khốn mà em đã nhắc đi nhắc lại trong cuộc trò chuyện của chúng ta, đó là bố của em."
"Điều này khiến tôi nhận ra điều gì thực sự đã xảy ra vào đêm hôm đó: bởi vì tôi để em ngủ trong phòng của Fritz, và em không thể ngủ ở đó, vì vậy em đã phải trốn ra ban công.
Ở một nơi lạnh lẽo như vậy, ngồi một mình trên chiếc ghế bành...Sự suy sụp tình cảm của em chỉ là sau khi tôi nói với em về vụ tự tử của Fritz."
"Mọi thứ được nối liền với nhau, mọi thứ đều có ý nghĩa, kể cả cảm giác vừa lạ vừa quen mà em luôn mang lại cho tôi: em nhận ra những tảng đá dưới con đường leo núi, em quen thuộc với khu rừng ở đây, và em biết những cửa hàng tốt nhất trong thị trấn.
Em sẽ vô tình nói những câu thành ngữ mà chỉ người dân địa phương mới nói được, và câu cửa miệng của Fritz "Ngã là một phần của leo núi".
Hơn nữa...em vẫn luôn yêu thích những gì ông ấy nói, những thứ không bao giờ khiến người ta mệt mỏi: rừng, ngọn lửa, suối trong thung lũng, bình minh và hoàng hôn."
"Sau đó, tôi nhớ lại buổi chiều chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, trên đài quan sát đó.
Tôi hiểu tại sao em cứ đứng trên tảng đá: bởi vì em có thể nhìn thấy mái nhà của phòng tập leo núi khi em đứng ở vị trí đó.
Em dự định có mặt ở đây ngay từ đầu, nhưng lúc đó, tôi nghĩ, em đang do dự...Tôi từng nghĩ cuộc gặp gỡ của chúng ta là một sự tình cờ, nhưng không phải - không chính xác."
"Đây từng là nhà của em, phải không? Đó là lý do tại sao em từ xa đến đây, không phải vì suối nước nóng nổi tiếng, mà là để ở trong ngôi nhà này mà không cần đi đâu xa— Ngồi trong căn phòng nơi em từng ở, nhìn ra khung cảnh bên ngoài, và trèo xuống từ cây tuyết tùng vào cửa sổ."
Có một khoảng lặng thật dài.
Họ nhìn nhau, dường như có nhiều ngôn từ đang vặn vẹo trong không khí, nhưng không có âm thanh nào được hình thành: mọi thứ đã rõ ràng, và ngay cả cảm xúc của đối phương lúc này cũng rõ ràng.
Cuối cùng thì Felix cũng lên tiếng.
"Suy đoán của anh có một chút không đúng: Em hiện không có kế hoạch trở lại Canada." Y nói một cách bình tĩnh.
"Em đã nhận được một công việc ở Strasbourg sau khi tốt nghiệp.
Trước đây, em đã sống ở thành phố đó, và họ hàng của mẹ em cũng ở Alsace.
Em muốn rời Canada vài năm, nơi đó là nơi thích hợp nhất để đến."
Y dùng ngón tay gõ vào mặt bàn.
Một động thái vô thức.
Erik nghĩ rằng đôi khi Fritz cũng sẽ làm điều đó - khi ông ấy cảm thấy lo lắng và cố gắng kiềm chế bản thân.
"Em thực sự muốn nói với anh.
Nhưng em không biết nói thế nào...Điều đó dường như không cần thiết.
Dù sao thì sớm muộn gì anh cũng sẽ biết." Felix nói.
"Và thật xấu hổ khi nói: Em biết bố em là một tên khốn hạng nhất, nhưng anh lại yêu ông ấy như thể ông ấy là một người bố tuyệt vời vậy.
Nhưng em rất vui vì anh đã tự mình tìm ra sự thật.
Chuyện đó làm cho mọi thứ dễ dàng hơn một chút." Y cười.
"Nếu không em thật sự không biết nên kiếm cớ gì để anh dẫn em đi thăm mộ Fritz.".