Ngày Tỉnh Là Lúc Về

Chương 2

Có một bà chị khoảng bốn mươi tuổi, thân hình phì nhiêu đi từ trong nhà ra mở cổng, vừa nhìn thấy Trác Uẩn liền sửng sốt, hỏi cô: “Cô cũng đến đây phỏng vấn hả?”

Trác Uẩn nói: “Đúng vậy, xin lỗi chị, tôi đến trễ.”

Bà chị nhăn mặt nhíu mày trách cứ cô: “Không phải hẹn hai giờ đến sao? Bây giờ đã gần ba giờ rưỡi, người ta phỏng vấn xong đến nơi rồi.”

Nói thì nói vậy, chị ta vẫn để Trác Uẩn đi vào cổng. Trác Uẩn cúi đầu, không dám nhìn đông nhìn tây, đi theo chị gái xuyên qua sân nhà, bước lên mấy bậc tam cấp đi vào bên trong.

Không khí ở trong nhà mát lạnh thoáng đãng, Trác Uẩn thoải mái thở ra một hơi. Chị gái kia chắc là người giúp việc, chị ta đưa cho cô một đôi dép lê dùng một lần. Sau khi đổi giày xong, Trác Uẩn đi theo chị gái vòng qua đại sảnh, toàn bộ khung cảnh của phòng khách ở tầng một hiện ra trước mắt cô.

Phòng khách được thiết kế theo phong cách hiện đại, toàn bộ nội thất trong phòng khách được dùng màu trắng hoặc màu gỗ hồ đào làm tông màu chủ đạo. Trong thiết kế tổng thể còn chứa đựng một vài chi tiết thú vị. Ví dụ như cửa sổ phía Nam bắt sáng rất tốt, đặt một chiếc ghế sô pha bọc da ngay cạnh đó, trên bàn trà để một ít trái cây và đồ ăn vặt. Khung cảnh này khác xa so với tưởng tượng của cô về một khu biệt thự cao cấp lạnh lẽo không dính một hạt bụi, ngược lại còn tràn ngập ánh sáng và hơi ấm.

Ghế sô pha không có người ngồi, chị gái kia đưa Trác Uẩn đến trước một căn phòng. Chị ta gõ gõ cửa, bên trong truyền đến tiếng nói dịu dàng của một người phụ nữ: “Mời vào.”

Chị gái mở cửa ra: “Thưa bà, còn một cô gái đến đây xin phỏng vấn.”

“Mời cô ấy vào đây.”

Trác Uẩn đi vào bên trong, phát hiện ra kiểu dáng của căn phòng này giống với một phòng họp nhỏ. Ngồi ở giữa là một quý bà, không thể đoán ra tuổi thật của bà ấy, có vẻ đây chính là “bà chủ” trong lời nói của chị gái giúp việc. Bà ấy khoác lên người một chiếc áo choàng màu tím, mái tóc xoăn dài được búi gọn ra sau đầu, khuôn mặt dịu dàng, khí chất tao nhã. Chỉ là lúc bà ấy nhìn về phía Trác Uẩn, trên khuôn mặt phảng phất nét u sầu.

Bàn hội nghị bên cạnh có ba người trẻ tuổi đang ngồi, hai nam và một nữ, đang ngồi trên bàn múa bút thành văn. Nhìn thấy Trác Uẩn đi vào, sắc mặt của mỗi người một khác, cô gái kia còn cúi đầu nhìn đồng hồ.

Có một chàng trai đeo một chiếc kính đen, làn da bánh mật, cậu ta khác với hai người còn lại, họ vừa nhìn cô đã nhanh chóng quay đi, còn cậu ta thì nhìn cô một lúc lâu, sau đó mới tiếp tục cúi đầu viết chữ.

Trác Uẩn hiểu ra, mình đã đến quá trễ.

Bà chủ ngồi ở giữa ra hiệu cho cô ngồi xuống ghế trống, đưa cho cô một chồng giấy: “Cháu là Tiểu Trác đúng không? Chào cháu, cô họ Phạm, cháu đến trễ hơn một tiếng, những gì cô vừa nói với ba người họ cô sẽ không lặp lại nữa. Cháu điền bảng biểu này đi, sau đó làm đề thi phía dưới là được.”

Giọng của bà ấy thật dịu dàng, cũng không có ý trách cứ cô. Tuy rằng Trác Uẩn cố ý đến trễ, nhưng lúc này đây vẫn có chút hổ thẹn, cô nhẹ nhàng nói “Cháu xin lỗi”, sau đó tiếp nhận xấp giấy chuẩn bị điền vào.

Khi thấy rõ nội dung trên giấy, cô có hơi bất ngờ. Đây là một phiếu điền thông tin cá nhân cực kỳ chi tiết tỉ mỉ, thậm chí tỉ mỉ đến mức có cả mục họ tên, tuổi và nghề nghiệp của cha mẹ người ứng tuyển. Ngoài ra còn cần điền đủ loại thông tin của người phỏng vấn, bao gồm: Chiều cao, cân nặng, ngày sinh, quê quán. Điểm mỗi môn thi đại học là bao nhiêu, nếu đang học đại học thì học chuyên ngành nào, thành tích ra sao, sở trường, sở thích, vân vân… Câu hỏi kỳ lạ nhất là: Có đang trong một mối quan hệ yêu đương hay không?

Trác Uẩn: “…”

Trước đây cô chưa từng làm gia sư cho ai, chẳng lẽ bây giờ những người làm gia sư đều phải liều mạng như thế này sao? Không những phỏng vấn tập thể, mà còn phải báo cáo cho bố mẹ đứa trẻ tình trạng yêu đương của bản thân mình?

Thôi thôi, chẳng qua cũng chỉ cưỡi ngựa xem hoa, đến trễ như vậy, nếu đổi lại là người bình thường thì đã đuổi cô từ lâu rồi, cô cứ điền đại vào thôi.

Trác Uẩn bắt đầu điền vào, khi đến mục điền số chứng minh thư, cô lén lút móc chứng minh thư ra để chép vào. Vốn tưởng thần không biết quỷ không hay, ai ngờ lại nghe bà chủ hỏi: “Tiểu Trác, cháu không nhớ số chứng minh nhân dân của mình sao?”

“À…” Trác Uẩn ngẩng đầu cười một cách gượng gạo, “Từ nhỏ cháu đã không giỏi nhớ các con số, bây giờ cháu có hơi lo lắng, càng lo lắng lại càng dễ quên.”

“Không cần lo lắng như vậy.” Bà chủ nói xong lại vươn tay về phía cô, “Xin lỗi, cháu có thể cho cô xem chứng minh nhân dân và thẻ sinh viên của cháu không?”

Trác Uẩn hết cách, chỉ có thể đem chứng minh thư và thẻ sinh viên của Trác Lợi Hà đưa cho bà ấy. Sau khi xem xong giấy chứng nhận, bà ấy đọc lại tên cô: “Trác Lợi Hà.”

Biểu cảm của bà ấy và cậu nhân viên bảo vệ đều hoang mang như nhau: “Dáng vẻ của cháu hiện tại và trong chứng minh nhân dân… Không giống nhau lắm.”

Kính Đen nghe vậy bèn ngẩng đầu, ánh mắt kỳ quái liếc nhìn Trác Uẩn một cái.

Đối với ba người bạn cùng đến đây phỏng vấn làm gia sư, Trác Uẩn không dám nói hươu nói vượn, đành phải giải thích: “Hồi cấp ba cháu không biết trang điểm, bây giờ thì biết rồi, cho nên… Không quá giống nhau đâu ạ.”

Thốt ra lời này, hai người còn lại cũng phải ngẩng đầu nhìn cô. Biểu cảm cũng hoang mang không kém gì bà chủ, bà ấy nói: “Nhưng bây giờ cháu cũng đâu có trang điểm.”

Trác Uẩn dùng ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Không giấu gì cô, đây là bộ quần áo tốt nhất mà cháu có rồi.”

Mọi người: “…”

Bà chủ cũng không hỏi gì nữa, trả giấy tờ cho Trác Uẩn, để cô chuyên tâm điền thông tin.

Trác Uẩn không hề hay biết, trên trần nhà của phòng họp có lắp một cái camera theo dõi, vừa hay có thể quan sát cả căn phòng.

Cô điền một mạch từ trên xuống dưới.

Đến mục bố ruột —— Có quỷ mới biết bố của Trác Lợi Hà tên gì, Trác Uẩn nhanh trí điền tên của bố mình vào luôn. Trác Minh Nghị, 49 tuổi, nghề nghiệp…

Trác Uẩn trịnh trọng viết: Tiểu thương chợ rau.

Đây cũng không tính là lừa gạt, bởi vì hồi còn trẻ bố cô thật sự lập nghiệp bằng nghề bán rau trong chợ.

Mẹ ruột: Biên Lâm, 46 tuổi, nội trợ.

Nghề nghiệp của bản thân: Chuyên ngành Quản trị kinh doanh – học viện quản lý đại học A, năm ba.

Thành tích thi đại học: Ngữ Văn 118, Toán 132, Anh Văn 130, khối Khoa Học Tự Nhiên 251.

Mỗi môn như vậy Trác Uẩn đều trừ bớt mười điểm, vừa điền vừa nhớ lại, điểm tuyển sinh vào hai năm trước của đại học A là bao nhiêu nhỉ? Điểm mình điền vào còn thấp hơn so với điểm chuẩn, như vậy sẽ lộ tẩy mất.

Mà nghĩ lại, lộ thì lộ thôi, kệ nó đi. Điền thấp một chút mới chắc ăn.

Sở thích ư… Ăn nhậu chơi bời có tính không?

Cô thích mấy thứ đó hơn, nhưng hình như đây không phải là những thứ mà “Trác Lợi Hà” có thể thích.

Trác Uẩn vắt óc nghĩ, cuối cùng cũng viết xuống: Đọc sách, hội họa.

Có đang yêu đương hay không… Bạn trai thì không, nhưng chồng sắp cưới thì có một tên.

Trác Uẩn cảm thấy nhiều một chuyện chi bằng ít một chuyện, viết vào: Không có.

Điền xong phiếu khảo sát thông tin, Trác Uẩn chuẩn bị làm những đề kiểm tra còn lại, cô xem sơ qua một chút. Đây đều là những kiến thức cấp ba, các môn chính và môn phụ được gói gọn trong bài kiểm tra này. Cô đang định làm bài thì nghe bà chủ nói: “Đã đến giờ rồi, mọi người làm xong chưa?”

Ba người kia sôi nổi ngẩng đầu: “Làm xong rồi.”

Bà chủ nói: “Vậy trước tiên, tôi xin cảm ơn mọi người đã bỏ ra chút thời gian để đến đây phỏng vấn, buổi phỏng vấn hôm nay kết thúc tại đây. Mời mọi người quay về chờ thông báo, mọi người vất vả rồi.”

Ba người còn lại đều đã nộp bài lên, dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị bỏ của chạy lấy người. Trác Uẩn có hơi do dự, không biết nên làm tiếp hay ra về với bọn họ, chần chừ hỏi: “Vậy còn cháu…”

Tầm nhìn của bà chủ hướng lên người cô, trong giọng nói mang theo chút ủ rũ: “Cháu cũng về đi thôi, làm xong hay không không quan trọng.”

Trác Uẩn vỗ vỗ lên hai má: “Vâng.”

Không phải cô chưa làm xong, mà là chưa làm gì cả. Cô định đánh cả dãy C nhưng không kịp giờ.

Truyện [Ngày Tỉnh Là Lúc Về] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.

——

Trác Uẩn là người cuối cùng đi ra khỏi cổng. Cô gửi tin nhắn Wechat cho Trác Lợi Hà, thông báo cho cô ta đã phỏng vấn xong rồi, tất cả đều rất thuận lợi, đảm bảo không đùa.

Trác Lợi Hà vẫn chưa trả lời, Trác Uẩn đoán chắc là cô ta đang xem phim.

Trước cổng nhà, các bạn nhỏ đều đã rời đi. Ba người đến phỏng vấn đã về hết hai người, chỉ còn lại cậu trai đeo chiếc kính gọng đen, làn da bánh mật đang đứng bên hồ nhân tạo. Nhìn thấy Trác Uẩn đi ra liền nhanh chóng đi tới.

“Chị Trác Uẩn!” Cậu ta gọi thẳng tên thật của cô một cách trắng trợn, trong giọng nói pha chút kinh ngạc, “Chị cũng đến đây phỏng vấn làm gia sư sao?”

Nhìn khuôn mặt xa lạ của cậu trai trước mặt, vẻ mặt Trác Uẩn ngây ngốc. Cậu trai kia gãi gãi cái ót, nhanh chóng giải thích, “Chắc chị không biết em đâu, em tên Cát Hạo Vũ, là sinh viên năm hai khoa Công Trình Điện Khí. À thì…Em có biết chị.”

“Chào cậu.” Trác Uẩn không tức giận, trong trường học cũng có nhiều người biết cô, cô đã sớm quen với việc có đủ kiểu con trai tiếp cận cô.

Cát Hạo Vũ đánh giá Trác Uẩn một lượt, có chút lạ lẫm với phong cách ăn mặc của cô, hỏi lại lần nữa: “Sao chị lại đến đây phỏng vấn làm gia sư vậy? Chị… Không cần làm gia sư đâu nhỉ?”

Trác Uẩn chậm rãi thở dài, đưa ngón trỏ lên môi “suỵt” một tiếng, nhỏ giọng nói: “Một lời khó nói hết, cậu cứ làm như không biết chị đi.”

Ánh nắng vẫn gay gắt như cũ, Các Hạo Vũ ra hiệu cho Trác Uẩn vừa đi vừa nói chuyện. Hai người sóng vai đi về phía cổng ra vào của khu biệt thự.

Mới đi được vài bước, trong lòng Trác Uẩn giật mình, đột nhiên quay lại nhìn lên cửa sổ lầu ba của căn nhà C2. Cái cửa sổ sát đất đó vẫn như vậy, phản chiếu hình ảnh của những đám mây trắng chậm rãi bay qua, không thể nào nhìn thấy khung cảnh bên trong phòng. Nhưng Trác Uẩn cảm giác có người đang đứng đằng sau tấm kính quan sát cô.

“Chị sao vậy?” Cát Hạo Vũ hỏi.

Trác Uẩn quay đầu lại: “Không có gì, đi thôi.”

Trên đường quay về trường học, Trác Uẩn cố tình vòng vo, không nói thẳng lý do cho Cát Hạo Vũ biết.

Nói đến chuyện này, quả thật có hơi mất mặt. Mượn câu nói của Tô Mạn Cầm đó là: “Sao cậu lại bị ‘Hà hút máu’ hút máu vậy hả? Không nhớ sao? Trông cậu cũng đâu có giống mấy đứa ngốc!”

“Hà Hút Máu” chính là Trác Lợi Hà, bạn cùng lớp với Trác Uẩn.

Cô gái này đúng là một kẻ tráo trở vô cùng thần kỳ. Gia đình cô ta rất khó khăn, thành tích học tập tốt, miệng lại dẻo, rất được lòng giáo viên và phụ đạo viên. Cho nên từ năm nhất đến nay, các hoạt động bình bầu khen thưởng đều có phần của cô ta. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được Làn Truyện thực hiện và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn. Vui lòng đọc truyện tại trang web lantruyen.vn để theo dõi đầy đủ nội dung bộ truyện. Tìm kiếm nhà mình bằng cú pháp ⌈ngày tỉnh là lúc về lantruyen.vn⌋

Nhưng danh tiếng của cô ta trong mắt các bạn học lại không ra gì, bởi vì cô ta có cái tính thích đi “hút máu” người khác. Là cái kiểu “Bởi vì tôi yếu hơn nên tôi là trung tâm vũ trụ”, nếu ai không giúp cô ta, không cho cô ta mượn đồ, không ủng hộ cô ta, thì cô ta sẽ vu oan giá hoạ cho người đó, chụp cái mũ ỷ mạnh hiếp yếu, khinh thường người nghèo lên đầu người khác.

Lúc mới vào năm nhất, Trác Lợi Hà từng ở chung phòng với Tô Mạn Cầm. Hai ba tháng sau mâu thuẫn bùng nổ, người gây chiến đầu tiên là Trác Lợi Hà, do cô ta tự ý dùng trộm hết một chai nước hoa của Tô Mạn Cầm. Tô Mạn Cầm điên lên cầm cây chổi đánh cô ta ra khỏi phòng, hai người nháo loạn đến mức khiến mấy cô gái ở chung tầng ký túc xá đều ra góp vui.

Ngày hôm đó, Trác Uẩn uể oải lười biếng bị kẹp trong đám người, trong tay cầm bịch snack khoai tây cắn “rộp rộp”. Nhìn thấy Trác Lợi Hà khóc thút thít chạy về phía thang máy, còn Tô Mạn Cầm giống như một nữ tướng quân cầm cây chổi đứng chắn trước cửa phòng 316. Khuôn mặt xinh đẹp cau có, ánh mắt đảo qua đám người. Sau khi nhìn thấy Trác Uẩn, cô ấy chỉ tay về phía cô, lớn tiếng kêu: “Trác Uẩn! Cậu có muốn đổi đến phòng của chúng tôi không?”

Trác Uẩn hoang mang, trong miệng còn đang ngậm khoai tây chiên. Sau đó, cô đổi phòng với Trác Lợi Hà, trở thành bạn cùng phòng của Tô Mạn Cầm, Viên Hiểu Yến và Trình Dĩnh.

Tô Mạn Cầm là một cô gái xinh đẹp, Trác Uẩn cũng vậy. Trong hai năm qua, hai cô gái xinh đẹp cùng vào cùng ra, đã trở thành bạn thân không có gì giấu giếm nhau.

Hai người ở chung tạo thành quy luật bù trừ, Tô Mạn Cầm là kiểu coolgirl, ngoài lạnh trong nóng, ăn nói sắc sảo. Còn Trác Uẩn tương đối hiền lành, yêu nói yêu cười. Lúc cười lên khóe mắt cong cong, hiện ra hai cái má lúm đồng tiền nho nhỏ. Dáng vẻ ngọt ngào vô lo vô nghĩ, thoạt nhìn là kiểu người rất dễ chung sống.

Chỉ có Tô Mạn Cầm biết, dễ ở chung là bởi vì cô giỏi ngụy trang, bởi vì chưa có ai chạm vào điểm mấu chốt trong con người cô. Cô luôn làm ra vẻ mình rất ổn, mỗi ngày ăn uống no say, chơi bời hết mình, không so đo tính toán, triết lý nhân sinh là: “Gió chiều nào theo chiều đó, thích ứng trong mọi hoàn cảnh.”

Nói đi nói lại, Tô Mạn Cầm cũng không biết điểm mấu chốt của Trác Uẩn là ở đâu. Bởi vì dường như chưa có ai từng chạm vào giới hạn của cô.

Ví dụ như lúc này đây, Trác Uẩn bị Trác Lợi Hà “hút máu”, trong mắt Tô Mạn Cầm đó là chuyện rất khó tin. Nguyên nhân là do cô Đinh – giảng viên tiếng Anh muốn giúp Trác Lợi Hà tìm một công việc làm thêm để kiếm thêm thu nhập, giới thiệu cho cô ta một công việc gia sư không tồi. Nhưng Trác Lợi Hà vội vàng hẹn hò yêu đương, không muốn đi, nên nhờ Trác Uẩn đi phỏng vấn thay cho cô ta vào chiều thứ Bảy này.

Trác Lợi Hà ôm cánh tay cô khẩn cầu: “Trác Uẩn, cậu giúp tớ với, chỉ lần này thôi, xong xuôi tớ mời cậu đi ăn cơm. Tớ thật sự hết cách rồi, cô Đinh đã nói với bên đó là người đến ứng tuyển họ Trác, ở trường tớ chỉ quen mỗi mình cậu là họ Trác, chỉ có cậu mới cứu được tớ thôi! Đến lúc đó cậu chỉ cần biểu hiện kém một chút, đừng để trúng tuyển là được, tớ sẽ đưa chứng minh thư và thẻ sinh viên cho cậu, xin cậu đó, giúp tớ lần này thôi.”

Trác Uẩn cảm thấy đây chỉ là chuyện vặt vãnh, không nghĩ nhiều liền gật đầu đồng ý. Đem theo chứng minh thư và thẻ sinh viên của Trác Lợi Hà quay về phòng, đối với ba cô bạn cùng phòng mà nói, đây là một chuyện khiến các cô kinh ngạc đơ người.

Trình Dĩnh bất bình: “Cô ta cũng có chân, sao không tự đi đi?”

Trác Uẩn trả lời: “Cô ấy nói chiều thứ Bảy muốn đi xem phim với bạn trai, đã mua vé xong rồi.”

Trình Dĩnh: “Vậy sao lúc cô Đinh nói chuyện này với cô ta, cô ta không từ chối luôn đi?”

Trác Uẩn khẩy móng tay: “Tớ nào có biết.”

Tô Mạn Cầm trợn mắt: “Còn phải hỏi, Đinh Hồng giới thiệu công việc cho Trác Lợi Hà, cô ta dám nói không xem? Chắc chắn cô ta đã tính toán từ trước, tìm người đi thay cô ta.”

Viên Hiểu Yến lại hỏi: “Cô ta để cậu cầm giấy chứng minh nhân dân của cô ta đi hả?”

Trác Uẩn: “Đúng vậy.”

Viên Hiểu Yến nghi ngờ: “Nếu là dùng thân phận của cô ta đi phỏng vấn thì có liên quan gì đến việc cậu họ Trác đâu? Cô ta nên tìm một người có dáng vẻ giống với cô ta mới đúng chứ?”

Trác Uẩn như người trong mộng bừng tỉnh: “Ơ… Đúng vậy!”

Sắc mặt Tô Mạn Cầm giống như hận luyện sắc không thành thép: “Mịa nó! Tớ không hiểu là do cậu ta quá xấu xa hay do cậu quá ngốc nữa!”

Trác Uẩn làm như không có việc gì mà nhún vai: “Thôi bỏ đi, dù sao chiều thứ Bảy này tớ cũng rảnh, thuận tiện giúp cô ấy một chút.”

Sự tình là như vậy đó, bạn học Trác Uẩn dễ mềm lòng rất “nghiêm túc” với lần phỏng vấn này, vượt qua bom đạn mưa rơi, thành công quay về.

Truyện [Ngày Tỉnh Là Lúc Về] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.

Sau khi đi vào khuôn viên trường đại học A, Trác Uẩn tạm biệt Cát Hạo Vũ. Khuôn mặt ngăm đen của Cát Hạo Vũ đã nghẹn đỏ, cuối cùng cũng gom đủ dũng khí nói: “À… Chị ơi, em có thể kết bạn Wechat với chị được không?”

Trác Uẩn vô cùng hào phóng: “Được thôi.”

Cát Hạo Vũ thở phào nhẹ nhõm, vô cùng mỹ mãn mà kết bạn với cô, lại hỏi: “Tối nay chị có rảnh không? Hay là đi ăn với em một bữa đi. Ban nãy chị tới trễ, những lời căn dặn của bà chủ trước đó chị cũng chưa nghe, em có thể nói lại cho chị biết.”

Trác Uẩn nói: “Không cần đâu, tối nay chị có hẹn với bạn rồi.”

Cát Hạo Vũ ấp úng hỏi: “Bạn trai sao ạ?”

“Không phải.” Trác Uẩn cười híp mắt, xoay người đi về ký túc xá nữ, tóc đuôi ngựa không ngừng đung đưa. Cô quay đầu lại vẫy vẫy tay, “Bye bye đàn em.”

Cô luôn thu hút người khác mà không hề hay biết, hoặc biết cũng không để ở trong lòng. Ngay cả khi đang trong dáng vẻ quê mùa, áo sơ mi mộc mạc và quần kaki, chân mang đôi dép màu hồng, nhưng nét quyến rũ nơi khóe mắt không thứ gì có thể che lấp.

Cát Hạo Vũ nhìn theo bóng dáng Trác Uẩn, lại mở điện thoại ra xem Wechat của cô, trái tim vẫn còn đập rộn ràng.

Kết bạn Wechat với nữ thần là một chuyện vô cùng phấn chấn, đặc biệt là đối với nữ thần không hề lạnh lùng kiêu ngạo này, dường như cô nàng này rất hòa đồng. Trong lòng Cát Hạo Vũ tràn ngập vui sướng, đứng ngây người ra đó một lúc mới đi về phía khu ký túc xá nam.

——

Ngay lúc này, tại tòa nhà C2, không khí vô cùng yên ắng, hàm chứa một loại áp lực vô hình.

Dì Phan ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa tối, chú Miêu ngồi đợi ở một nơi xa, không quấy rầy hai mẹ con đang ngồi trên bàn ăn phía bên kia.

Phạm Ngọc Hoa sắc mặt bình tĩnh nhìn con trai mình đang ngồi phía đối diện. Trong tay anh là một tập thông tin cá nhân và đáp án của bài kiểm tra. Anh lật rất nhanh, hiển nhiên không chú trọng xem xét. Sau khi xem xong, anh đặt mấy tập giấy đó lên bàn, ngẩng đầu đối diện với mẹ mình.

Đó là một khuôn mặt vô cùng trẻ tuổi, thậm chí còn mang theo một chút trẻ con. Vài sợi tóc con lẫn dưới tóc mái, khuôn mặt tái nhợt gầy yếu, thể hiện rõ bệnh tình. Ngũ quan tinh tế nhưng sắc bén. Đôi mắt kia đặc biệt xinh đẹp, mắt hai mí dài hẹp, đuôi mắt hơi xếch lên, đôi con ngươi đen nhánh, lông mi thanh mảnh cong vút, là một đôi mắt trời sinh đào hoa si tình.

Chỉ là đôi mắt kia lạnh lùng hờ hững, không có một chút sức sống nào mà người thiếu niên nên có.

Phạm Ngọc Hoa chờ con trai mình lựa chọn, lại thấy anh hé đôi môi mỏng, ngữ khí lạnh nhạt hỏi: “Vì sao chỉ có ba phần?”
Bình Luận (0)
Comment