Ngày Xuân Oanh Hót

Chương 20


Diêu Yên đứng lặng dưới thềm nhìn người ấy, chỉ cảm thấy dù thế nào cũng không dời bước nổi.
“A Yên?” Diêu Chinh phát hiện con gái trước cửa.
Tạ Trăn cũng quay đầu, ánh mắt rơi vào người Diêu Yên.
Cách mạc ly, Diêu Yên hết sức ổn định trái tim đương cuồng loạn, tiến lên một bước, chậm rãi hành lễ với Diêu Chinh, nói khẽ: “Phụ thân.” Một lát sau, lại gật đầu thật sâu với Tạ Trăn.
Tạ Trăn trả lễ.

Xuyên qua sa mỏng trước mặt, Diêu Yên thoáng nhìn ý cười khẽ khàng bên môi hắn, nhịp tim vừa mới bình phục lại nhảy lên.
“Mẫu thân con ở phía đình sau, đi đi.” Diêu Chinh nói.
“Vâng.” Diêu Yên cúi đầu nói, theo đám tôi tớ đi đến cửa hông không xa.

Bộ pháp nàng ta ung dung, cảm thấy mình chưa hề đi đứng cẩn thận như vậy bao giờ.
Sau lưng, lời nói phụ thân ẩn ẩn truyền đến: “… Là con gái, tháng này vừa đến từ Dĩnh Xuyên…”
Bên trong phòng đã đốt ánh đèn sáng.
Vương Toản mặc áo mỏng ngồi bên trên hồ sàng, dựa vào chỗ tựa lưng, nhắm mắt dưỡng thần.
Ở chỗ của mình là tốt nhất.

Y nghĩ.
Y sớm đã chán ghét chuyện sinh hoạt bị người ta quản chế khắp nơi trong nhà, một lòng muốn tự mình lập nghiệp ra ngoài, sống cuộc sống vô câu vô thúc của mình.

Thế là, khi hoàng đế phong y làm Ngu Dương hầu, lại bổ nhiệm làm Trung đại phu* rồi, y thừa dịp phụ thân cao hứng, đề nghị chuyện xuất phủ với ông.

Ung Nam hầu mới đầu không hề đồng ý.

Ông ta còn khoẻ mạnh, trên Vương Toản có huynh trưởng, dưới có ấu đệ, cũng không có chia nhà.

Mà em trai như y, dù cho có tước vị và chức quan cũng có thể tiếp tục ở lại trong nhà.

Vương Toản lại nói gia đình cách hoàng cung xa quá, mình thân là cận thần của Hoàng đế, khó tránh khỏi thường không tiện.

Có tiền đồ đại kế làm lý do, khuyên nhủ một phen, Ung Nam hầu rốt cục bị thuyết phục.

Song, ông không cho phép Vương Toản ở phủ đệ khác, mà để y đến một chỗ ở tạm gần hoàng cung.
*Chưởng quản việc luận nghị trong triều
Dù không phải sản nghiệp dưới danh mình, song rốt cục xem như là nơi sống một mình.


Từ khi Vương Toản chuyển vào, chỉ cảm thấy hài lòng mọi sự, có phần thấy có thành tựu…
“kẽo kẹt…” Một tiếng, cửa phòng bị người nào đó đẩy ra, Vương Toản sẽ sàng mở mắt, là A Tứ mang theo nước nóng và chậu gỗ tiến vào.

Từ vườn Thừa Quang trở về, y vốn đã rửa ráy, không ngờ đám người ở đến báo, nói đồ ăn của Thanh Vân Thông đã vận đến, hỏi y có muốn đi xem thử hay không.

Từ chiến trường trở về, Vương Toản càng thêm trân trọng Thanh Vân Thông, cho ăn cũng phải dùng đồ ăn tốt nhất.

Y nghe nói vậy, nên lập tức đi.

Khi trở lại, y cảm thấy mình mẩy như đi ra đường, không muốn cứ nghỉ ngơi như vậy, nên sai tôi tớ múc nước đến rửa chân.
A Tứ đi đến trước mặt y, buông chậu gỗ xuống, rót nước trong thùng vào trong chậu, thử độ ấm, ngẩng đầu lên nói: “Quân hầu, rửa chân ạ.”
Mắt Vương Toản không thèm mở, duỗi duỗi chân.
A Tứ ngẩn ra, một lát sau, tiến lên thay y cởi tất xuống.
Vương Toản xay xoay cơ thể hướng về phía trước, ngả chân vào trong chậu.

Nước cũng không quá nóng, y thử một chút, lúc này mới để chân không vào trong nước.
Nước ấm áp bao vây lấy hai chân, rất dễ chịu.

Vương Toản hưởng thụ một hồi, mở mắt nhìn A Tứ: “Đi châm trà lên đây.”
A Tứ nhìn y một cái, không nói gì, quay người ra ngoài.

Sau đó, cậu cẩn thận bưng một chén trà đến, đưa cho Vương Toản.
Vương Toản tiếp nhận, cúi đầu thổi hơi nóng, vừa nhấp một ngụm nhỏ, lại nhíu mày lại: “Nước nguội quá, đã nói với ngươi rồi, nước phải bỏng tí mới ra vị được.” Đoạn, trả chén trà lại cậu.
A Tứ nhìn y, lại nhìn chén trà, bờ môi giật giật, lại không nói gì, rầu rĩ nhận chén trà.

Cậu đi ra ngoài, qua không lâu, lại bưng chén trà đến.

Lần này, quả bỏng hơn rất nhiều, chưa có tiếp đến tay đã có thể nhìn thấy nhiệt khí bốc lên.
Vương Toản nhận, thổi thổi, môi vừa đụng vào mép chén mà cứ như bị đâm cho một cái.
“Bỏng thế à?” y vội buông chén trà xuống, dùng tay lau miệng, không vui nhìn A Tứ: “Lại đi đổi đi.”
A Tứ nhìn y chằm chằm, chỉ cảm thấy cũng nhịn không đặng nữa, bỗng đá cái thùng rỗng trên mặt đất một đá.
“Ầm” một tiếng, thùng đổ xuống, đồ vật lăn sang một bên.
“Tôi theo ngài đi ra ngoài là muốn tìm A tỷ, không phải đi làm đồng bộc cái quái gì cả!” A Tứ dựng thẳng lông mày lên cả giận nói:
Vương Toản lại không nhanh không chậm, liếc A Tứ.

“Thật à?” Thần sắc y tự nhiên: “Lúc trước cũng chả biết là ai cứ nằng nặc đòi bắt ta dẫn nó rời Đồ Ấp cơ, đồng ý bán mình cũng không tiếc cơ đấy.”
Năm ngoái, khi đại quân khải hoàn trở lại quận Bình Dương, Vương Toản gặp A Tứ mới chạy ra từ Đồ Ấp.

Toàn thân cậu rịn mồ hôi, nhìn thấy Vương Toản trong đội ngũ, liền lập tức chạy đến trước ngựa y, vội vàng hỏi y A tỷ Phức Chi ở đâu.

Vương Toản nói không biết, A Tứ lại cuống lên, giữ chặt ngựa không cho Vương Toản đi, nhất quyết phải bảo Vương Toản dẫn cậu đi tìm Phức Chi, còn uy hiếp nếu không được, thì sẽ đến trước mặt đại tướng quân vạch trần y lạm dụng chức quyền mưu đồ bí mật làm loạn.
Vương Toản đồng ý với A Tứ mang cậu đi.
Điều này đương nhiên không phải là vì sự uy hiếp chả đáng gì của A Tứ, chỉ là từ thảo nguyên trở về dọc theo con đường này, y từng nhiều lần nghiệm chứng với Mao y chính, đã rõ là chuyện giải dược kia tám phần là có trá.

Mặc dù lúc trước mình cũng bán tín bán nghi, lại vẫn cảm thấy ả yêu nữ Diêu Phức Chi kia đáng hận quá.

Bây giờ gặp được A Tứ như vậy, đột nhiên y linh quang khẽ động, cảm thấy có lẽ là trời xanh thương xót, muốn cho y hả giận.
A Tứ nghe xong vậy, hỏa khí càng là lồng lên, nghẹn đỏ cả mặt, cơ hồ sắp ném chén trà trong tay lên mặt y: “Tôi có biết chữ đâu! Ngài nói tôi nhấn ngón tay lên rồi liền dẫn tôi đi!”
Vẻ mặt Vương Toản lại xem thường, mỉm cười, nhàn nhã nhúng chân vào trong chậu nước: “Bán thì là bán thôi.

Làm sao? Muốn ta bảo A Tuyền dạy ngươi thêm một lần à?”
Âm điệu y ung dung, A Tứ nghe mà không khỏi rùng mình một cái.
A Tuyền hơn bốn mươi tuổi, là gia phó thủ hạ lớn tuổi nhất của Vương Toản, tên thì êm tai, lại là kẻ ác nhân không có chút lòng thương hại gì.

A Tứ một lòng muốn tìm Phức Chi, lúc vừa tới, rất phẫn nộ chuyện Vương Toản lừa cậu bán mình, ngày nào cũng nhao nhao muốn rời đi.

Vương Toản giao cậu cho A Tuyền quản giáo.

Đoạn thời gian đó, quả thật nhớ tới thôi đã cảm thấy lạnh cả sống lưng.

A Tuyền rất là nghiêm khắc, A Tứ dưới trướng gã, ăn không đủ no ngủ không đủ ngon là chuyện thường xảy ra, lại nhằm mùa đông, làm không tốt sẽ bị ném vào kho củi giam lại cho lạnh một đêm, hoặc là trực tiếp lấy chổi đánh một trận.

Cứ qua nửa tháng như thế, A Tứ học ngoan rất nhanh.

Cậu chả sợ Vương Toản, nhưng Vương Toản gọi A Tuyền đến thì cậu sẽ e ngại.
Trong lòng mặc dù e sợ, nhưng A Tứ vẫn nuốt không trôi một cục tức này, trừng mắt với Vương Toản, oán hận nói: “Đợi A tỷ tôi đến, nhất định cho ngài đẹp mặt!”
“Ồ?” Vương Toản liếc cậu một cái, nhếch miệng lên cười lạnh, giọng bật ra từ trong hàm răng: “Vậy thì quá là tốt đi.


Cô ta không đến thì thôi, nếu dám tới, quân hầu ta sẽ cùng đánh chết.”
Lò Bác Sơn mạ vàng dát bạc, thuốc lá lượn lờ dâng lên từ món trang sức chạm rỗng hình dáng sơn thủy, bị thổi chậm rãi quấy tán trong gió.
Hôm nay không triều hội, Hoàng đế hiếm khi được thanh nhàn, thấy ngự uyển quang cảnh đẹp đẽ, bèn chọn một lương điện mời Cố Quân đánh cờ.
Bốn phía cây xanh hoa mộc sum suê tôn nhau, tiếng chim rì rào, cùng với thanh hương an thần, càng khiến hai người ngồi đối diện trong điện trông có vẻ lặng im.
Hoàng đế chấp trắng, Cố Quân chấp đen, tiếng đặt cờ vang âm.
Quảng Lăng trưởng công chúa Vương Mật ngồi trên cái sập êm cách đó không xa, trong tay cầm một quyển sách, ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn về phía hai người kia.

Chỉ thấy Hoàng đế mặc thường phục nhẹ nhàng, tuy thiếu sự uy nghiêm đế quân trên miếu đường, lại nom ra khuôn mặt trẻ tuổi lỗi lạc, thêm mấy phần khí phách trời sinh.

So sánh ra, Cố Quân thân mặc trang phục cung quan, trầm ổn trang trọng, đột nhiên che giấu đi chút nhuệ khí, lại thêm một phần anh tuấn nội liễm.
Vương Mật nhìn sang đồng lậu trên điện, nước nhỏ giọt đã qua một canh giờ thêm ba khắc, nhưng hai người kia vẫn đắm chìm trong cuộc cờ, mắt cũng không nhấc.
*Đồng hồ thời cổ
Chém giết trên bàn cờ đã sắp đến cuối cùng, cũng càng thêm kịch liệt.
Hoàng đế nhìn chằm chằm bàn cờ, ánh mắt trầm ngưng, như đang suy nghĩ, chốc lát sau, đặt xuống một quân.
“Đại Tư Mã gần đây thế nào?” đột nhiên y hỏi.
Cố Quân nghe vậy, liếc y một cái, nói: “Đã có thể ngồi xe kéo đi lại ạ.” Đoạn, cầm quân trắng trong tay đặt vào bàn cờ,
Hoàng đế gật đầu, nói: “Nghe nói cậu mời Trần Hiệp đến?”
Cố Quân gật đầu, nâng cờ lại đặt: “Đúng vậy ạ.”
Năm ngoái hắn từ tái ngoại trở về, chuyện thứ nhất chính là theo lời Diêu Phức Chi đi tìm Trần Hiệp.

Đến Dĩnh Xuyên, hắn đi tìm thăm Diêu Kiền, quả nhiên tìm được lão bộc “Triệu Vũ” trong nhà ông.

Cố Quân đưa bạch ngọc Phức Chi giao cho ông ấy, cũng nói ý đồ đến đây.

Triệu Vũ đáp liên hồi, lưu lại địa chỉ Cố Quân, bảo hắn về kinh thành trước.

Qua nửa tháng, Trần Hiệp lại thật sự xuất hiện tại trước cửa Cố thị.
Trần Hiệp quả nhiên y thuật cao minh, dưới sự trị liệu của lão thì Cố Tiển đã ngày ngày chuyển biến tốt lên, khiến trên dưới Cố thị vui mừng.

Nhưng, lão cũng là quái nhân, thấy Cố Tiển khôi phục đã không còn gì đáng ngại, liền trong đêm để thư cáo từ, mà rốt cuộc không tìm được nữa…
“Cạch”, lúc này Hoàng đế nhìn bàn cờ, đột nhiên đem đặt một quân, trên mặt tràn ý cười: “Phủ Thần, trẫm thắng chắc rồi.”
Cố Quân cũng cười: “Chưa hẳn ạ.” Vừa dứt lời, đã thấy quân đen trong tay hắn đã rơi xuống, quân trắng của Hoàng đế lại thành tử cục.
Vương Mật thấy thế, vội thả sách trong tay ra, xuống sập đi qua chỗ họ.

Nàng ấy nhìn bàn cờ, tính thử, một lát sau, dịu dàng cười nói: “Anh Quân thắng nửa ván, hoàng huynh thua rồi.”
Hoàng đế nhìn bàn cờ, thở dài: “Kỳ nghệ của Phủ Thần càng thêm tinh tiến.” Đoạn, y nhìn Vương Mật, ý vị thâm trường cười: “Do A Mật hết.

Phàm là em ở đây, Phủ Thần sẽ luôn luôn thắng.”
Vương Mật nghe y nói nửa đùa nửa thật vậy, mặt bỗng nhiên hiện lên ráng hồng, sẵng giọng: “Hoàng huynh này, mới rồi còn khen anh Quân kỳ nghệ tinh tiến, sao còn nói là em!” Đoạn, nhanh chóng liếc Cố Quân một cái.

Cố Quân lại như không để ý hai người, chỉ để mắt nhìn bàn cờ.
Hoàng đế cầm lấy chén trà, phát hiện đã nguội, liền bảo Vương Mật đi gọi cung nhân đến đổi trà.
“Thắng bại đã định, còn rất vừa mắt.” Vương Mật rời đi rồi, Hoàng đế cười nhạt nhìn Cố Quân vẫn cụp mắt.
Cố Quân biết bị y nhìn ra, ngẩng đầu, cười khẽ không nói.
Hoàng đế liếc hắn: “Trẫm chỉ có một cô em cùng mẹ là A Mật, cậu chướng mắt như vậy à?”
Thần sắc Cố Quân không thay đổi, nói: “Trưởng công chúa như tiên nhân, Quân không dám ngấp nghé.”
Ánh mắt Hoàng đế nghiền ngẫm nhìn hắn, tay chậm rãi vuốt vuốt một quân cờ.

Một lát sau, y thở dài, cười cười: “Thôi.

A Mật được nuông chiều từ thuở nhỏ, cậu cũng không phải người biết làm người ta vui lòng, đến lúc đó nếu nó cảm thấy bất mãn, người làm hoàng huynh như ta này cũng không có mặt mũi nào đi gặp mẫu hậu.”
Cố Quân mỉm cười, vái chào tại chỗ ngồi: “Đa tạ bệ hạ.”
“Anh Quân đa tạ hoàng huynh chuyện gì thế?” Vừa dứt lời, lại nghe tiếng Vương Mật cười khẽ truyền đến.

Hai người xoay đầu, chỉ thấy nàng ấy dẫn cung nhân trở về, còn có Trung thường thị Từ Thành đi theo.
Hoàng đế nhìn về phía Từ Thành, hỏi: “Chuyện gì?”
Từ Thành bái lễ, cầm một phần tấu chương trong tay dâng lên, nói: “Thái thường mới đưa danh sách của thuộc quan* đưa tới, mời bệ hạ xem qua.”
*Ý là quan dưới trướng một chức quan cao hơn.
Hoàng đế gật đầu, để ông ta mang lên, lật danh sách ra nhìn thử, cười nói với Cố Quân: “Trình Hoành này, làm Thái thường khanh lại tận tâm quá đi, hôm qua ta hỏi ông ta thuộc quan mới tăng đã an bài thỏa đáng chưa, hôm nay ông ta liền dâng cả danh sách tới.”
Cố Quân cũng mỉm cười.

Trình Hoành xuất thân sĩ tộc trong kinh, vốn nhiệm chức Quang Lộc huân khanh.

Một thân tài trí tầm thường, trong vòng năm năm nhậm chức, không nên công cán gì.

Năm ngoái Hoàng đế điều nhiệm ông ta làm Thái thường khanh, rồi đề bạt thuộc quan xuất thân thứ tộc là Thẩm Côn thăng nhiệm Quang Lộc huân khanh.
“Đúng rồi, ” Hoàng đế như nhớ tới cái gì đó, hỏi Từ Thành: “Thái thường khanh có nhắc đến tiến sĩ Diêu Kiền mới tới không?”
“Thái thường khanh có nhắc ạ.” Từ Thành cung kính nói: “Tân tiến sĩ Diêu Kiền còn đang trên đường, hai ba ngày là đến ạ.”
Hoàng đế gật đầu, để Từ Thành nhận tấu chương mang đi.
Vừa rồi chợt nghe đến hai chữ “Diêu Kiền”, Cố Quân ngẩn người.”… Tướng quân cầm vật này đến gia đình Diêu thị ở Dĩnh Xuyên, giao cho một lão bộc tên Triệu Ngũ trong nhà Diêu Kiền…” Trong đầu chợt lướt qua giọng nói thanh tịnh của người kia.
“Bệ hạ muốn tăng tiến sĩ ạ?” Chốc lát sau, Cố Quân hỏi.
Hoàng đế không phủ nhận, cầm lấy trà ngon, chậm rãi thổi hơi, nói: “Thái học mở rộng, thiết tiến trước kia đã không đủ rồi, nên tăng đến mười hai người.” Đoạn, y cười cười: “Diêu Kiền này khó lường đấy.

Ông ta là con út của Diêu thị Dĩnh Xuyên, nghe nói thông kim bác cổ, Thái thường và Thái phó đều hết lòng.

Học vấn của ông ta đến cùng là như thế nào, trẫm lại chưa biết.”
“Chuyện này có đáng gì?” Lúc này, Vương Mật đi tới, nói với Hoàng đế: “Qua bốn ngày nữa chính là hội đình Nghi Xuân, tân tiến sĩ mới đến này đương nhiên phải đi, hoàng huynh có thể đợi đến khi đó rồi nhìn kỹ một phen.”
Hoàng đế nghe thế, cảm thấy lời ấy có lý.
Mắt Cố Quân sáng ngời, nhìn rừng cây tươi tốt xanh rờn ngoài điện, ý cười trên mặt như có như không..

Bình Luận (0)
Comment